Tặng Hoa Cho Người YêuBuổi chiều, hai người dắt tay nhau đến vịnh Fundy ngắm cảnh.
“WOA!!! Đẹp ghê!!!” Cô ko khỏi trầm trồ. Lâm Tịch để cô tựa đầu vào vai mình:
“Lúc trước ở nhà, chúng ta ko có làm gì hết!!!”
“Thì sao? Giờ anh nói vs tôi còn ích lợi quái gì chứ?!!! Lúc trước ko làm thì giờ cũng làm rồi!!! Anh là cái tên lưu manh, du côn nhất mà tôi từng biết!!! Cũng là người khó ưa nhất từ trước đến giờ!!” Cô cau có.
“Đừng giận! Sau này cũng đừng xưng hô như vậy nữa nha!!! Chúng ta bây h chính thức là vợ chồng, phải sửa thành anh-em ms hợp lệ!!!”
“Hợp vs cái mặt ngu của anh ấy!!!”
“Chi Ngọc...”
“Nếu anh dám cược vs tôi...”
“???”
Cô gian xảo cười hề hề...!!! Nụ cười nhìn sao mà ngọt ngào và...lưu manh đến thế!!!
“Nếu anh dám làm trong vòng 3 ngày mà có thể làm cho Ken mến anh, xóa bỏ hiềm khích vs anh thì tôi sẽ sửa!!! Thậm chí, tôi sẽ là vợ của anh về tư cách lẫn ‘nhiệm vụ’! Ok?”
“Làm cái tên gay ấy mến anh á?!!! Em hơi quá rồi nha!!!” Anh tức. Tại sao bắt anh làm cái chuyện...phi giới tính ấy chứ???
“Đừng có tên gay này, tên gay nọ, dù gì người ta cũng là con người, phải biết tôn trọng người khác chứ!!! Honey?!” Cô cười duyên.
“Anh...”
Làm thế nào bây h???
“Ko đồng ý thì vẫn như cũ!”
“Anh đồng ý!!”
Lâm Tịch: OÁI!!! Lỡ miệng!
“Hehe!!! Vậy nha!!! Trong vòng ba ngày làm cho Ken mến anh!!! Hihi!!”
Dương Chi Ngọc: Để xem Ken quấn anh thế nào đây?!!!
************Sunflower
Vươn vai bừng tỉnh. Cô ‘òa’ một tiếng, ngáp một cái rõ to. Nhìn quanh, cô ko thấy bóng dáng anh đâu hết nên có chút thắc mắc. Đi đâu rồi???
Sáng, hay quen vs việc cãi cọ mấy câu để mở màn một ngày mới thì hôm nay đột nhiên anh lặn mất tăm! Không phải đi giao du vs con Vi gì nữa chứ?!!!
Nghĩ đến đó, mặt cô tối như đêm 30.
“Anh mà dám đi gặp nó, tôi sẽ cho anh chết ko có đất chôn~!!!”
Cô nghiến răng.
Cạch~!
Cửa mở. Lâm Tịch sắc mặt cũng ko kém Chi Ngọc, bước vào mà ko nở một nụ cười trên môi. Ngày mới vs những cơn bão sắp sửa diễn ra!!!!!!
“Sáng nay anh đi đâu vậy???” Cô hỏi. Giả vờ bận bịu nhưng thực ra là dỏng tai nghe ngóng.
“Đi tặng hoa!” Anh hờ hững. Nằm vắt chân mà xem ti vi. Dương Chi Ngọc nghiến, tay siết chặt, cái cành hoa vô phúc tan nát như mây.
“Tặng ai thế???” Cô hỏi. Ngon thì nói Nhã Vi xem!!! Số phận anh sẽ bi thảm như cành hoa trong tay tôi!!!!!!
“Tặng người tôi yêu!” Anh liếc cô một cái, tiếp.
Két két!!!!
Những cái móng bén nhọn của cô cào trên mặt kính tạo ra âm thanh nghe mà rợn người!!!
“Thế à?!!! Người anh yêu là ai???” Nghe kỹ, trong lời nói của cô còn hàm chứa...mùi máu tanh!
“TẶNG AI CÔ CÒN GIẢ ĐÒ????????” Anh cáu. La ầm lên. Cô cũng phát điên, đập mạnh lên bàn kính, hét lại:
“TẶNG AI SAO MÀ TÔI BIẾT!!!!!!!!!!!”
“Là cái thằng bạn gay của cô đó!” Anh mặt đen như Bao Công.
Oá?!
Cô giờ ms nghiệm ra. Thì ra, anh...đi tặng hoa là để ‘dụ dỗ’ Ken á?!!! Hì hì!!!
Thấy cô còn cười khoái chí. Anh tức đến mức muốn chém người:
“Cười cái quái gì???”
“Tôi khuyên anh!!! Nên làm nhanh nhanh một chút, 3 ngày, chỉ-có-ba-ngày!!!” Cô cười.
“Biết rồi!!!! Bà tám!!!!!” Anh tức mặt đỏ phừng phừng, tưởng chừng sắp phun ra lửa đến nơi. Cô dù bị nói như thế nhưg vẫn ko tức, ngược lại còn cười đến sắp rớt cả hàm răng!
“Nhớ lấy lời cô đã hứa đấy!!! Ko thì đừng trách tôi!!!” Anh nghiến răng nghiến lợi. Tại sao bao nhiêu người ko lấy mà lại lấy ngay con nhỏ ngốc xít này chứ?!!!!
“Ừ!!! Làm được đã nói nhé!!! Hehe!!!”
Cô ko phải đồ ngốc, làm sao dễ dàng để anh đạt được mục đích đây!!! Haha!!! Việc đầu tiên ngăn cản chính là: đi nói vs Ken!
...
Lâm Tịch vắt óc moi tim ra suy nghĩ xem còn cách nào hay nữa ko? Nói thật, lúc ôm bó hoa đứng trước phòng tên gay ấy, anh có cảm giác như mình đang bị hàng trăm, hàng ngàn camera trực tiếp quay vậy. Khó chịu cực kỳ! Chưa hết! Những lời thoại đường đường mật mật, ngọt ngào êm ái đều tan biến cái vèo khi đập vào mắt anh là gương mặt đầy...dưa leo của hắn ta.
Úi trời!!! Lúc đó anh chỉ muốn co chân chạy thẳng cho xong!!!! Tại sao chỉ vì con nhỏ quậy phá, nghịch ngợm Dương Chi Ngọc mà anh phải rơi vào tình cảnh này chứ?! Con nhỏ này đúng là đầu óc có vấn đề mất rồi!!!!
“Haiz...Tất cả chỉ tại tôi bị...trúng gió...mới lấy phải đứa như cô! Bất hạnh thật!”
**************Sunflower
Ko thể tặng hoa, xài chiêu cũ được, anh cố gắng vận dụng hết ‘mỹ nam kế’ mà dụ dỗ, trong khi đó, khách sạn Moon Garden...
“Óa?!!! Thế ư? Hóa ra là lừa gạt á?!!!” Ken tròn mắt phát giác. Dương Chi Ngọc đắc ý cười:
“Phải! Phải!!! Đừng để bị dụ dỗ nhé!!! Cẩn thận, hắn ta là tên biến thái đấy!!!”
“Biến thái sao chị còn cưới?”
Dương Chi Ngọc: Tại tôi ngu được chưa hả???
“Đã bảo là bất đắc dĩ mà!!! Có ai muốn đâu!!!”
“Cũng phải ha! Chị hung dữ như vậy, anh ta còn sống đến giây phút này xem như là ân huệ rồi!!!” Ken tỉnh bơ mà ko hề biết cô sắp sửa lên cơn ‘nổi loạn’.
“Hihi!!!” Cười ‘dịu dàng’, Dương Chi Ngọc tiếp:
“Đã từng nếm mùi thập tử nhất sinh chưa hả??? CÓ MUỐN THẾ KHÔNG?????”
“Oái!!! Chị Sam tha mạng!!!” Ken hoảng sợ chắp tay vái.
...
Lâm Tịch hít một hơi thật sâu đem nhẫn cặp mới mua vác xác đến khách sạn Moon Garden. Haizz...Cho cô biết nhé Chi Ngọc, cho dù lần này ko thể ‘cua’ đổ tên gay kia thì anh vẫn có cách ép buộc cô đổi cách xưng hô! Hừ!!!
Sau khi nêu ra quyết tâm xog, anh gõ cửa phòng của Ken.
Trong phòng, nghe tiếng gõ cửa, Ken bật dậy bước ra, còn Dương Chi Ngọc thì cuộn mình trong chăn nằm xem phim. Lúc đó, Ken còn ko mặc áo, hai người, một nam-một nữ ở chung một phòng. Dẫu biết Ken là gay nhưng...có người vẫn ghen!!! ^^
Cửa bật mở, đập vào mắt anh là ko phải là Ken mà là Dương Chi Ngọc!!! Lập tức...
Rất Nhiều Rắc RốiCửa bật mở, đập vào mắt anh là ko phải là Ken mà là Dương Chi Ngọc!!! Lập tức...
Lâm Tịch hùng hổ đẩy Ken sang một bên, rầm rập bước vào kéo Dương Chi Ngọc đứng lên, ép cô đối diện vs mình.
“Cô làm cái quái gì ở đây??? Cô gạt tôi đúng ko??? Hắn ta ko phải là gay đúng ko??? Cô dám lén lút ngoại tình sau lưng tôi hả???”
Ken & Chi Ngọc: Cái gì vậy trời??????
“Tôi đối xử tốt vs cô như vậy! Chu đáo vs cô như vậy! Quan tâm cô như vậy! Lo lắng cho cô như vậy mà cô dám phản bội tôi hả??? Cô biết dạng người tôi ghét nhất là gì không? Là người phản bội tôi, là người giậu đổ bìm leo!!!!!!!” Ko quan tâm tới nét mặt nửa xanh nửa đen của cô, anh vẫn tiếp tục màn độc thoại của mình. Trong lòng ko ngừng truy vấn nguyên nhân vì sao cô lại phản bội lại mình. (Tg: Tại anh bệnh quá đó!!!)
“Nè!!! Anh nói cái gì vậy? Tôi chẳng qua ghé chơi thôi mà!!! Lần trước đi Pháp tôi ở cùng Như Ý đó! Ko phải anh cũng nghi ngờ tôi thích con điên ấy chứ?!!!” Cô há hốc miệng. Trời ơi!!! Ken có chết cũng ko thể nào mà yêu cô đâu! Đừng có sốt nữa!!!
“Tôi ko biết! Các người một nam một nữ chui rúc vào đây làm gì?! Hả???” Nhẫn cặp mà anh mua hiện giờ đã yên vị dưới sàn. Ken nhìn cặp nhẫn đó, rồi lại nhìn cảnh tượng trước mắt mà ngẩn ngơ. Hóa ra, ko phải như lời Sam nói, Lâm Tịch ko phải là có thù, là oan gia vs cô ấy mà là thật sự rất thương cô ấy. Chỉ có mỗi Sam là ko hề nhận ra điều này!!!!
“Anh nói điên gì đó hả??? Chẳng phải tôi nói tôi vs Ken ko có gì rồi sao?! Phải! Tôi ko thích đổi cách xưng hô nên tôi lết đến đây để nói toàn bộ sự thật và âm mưu của anh cho Ken biết đó!!! Thì sao nào?! Làm gì nhau nào?!!!” Cô chống hông, nói ngang nói ngược ko chút lý lẽ.
Cái gì mà âm mưu của anh chứ?! Rõ ràng là cô bày trò mà!!!! Nhưng, anh tức một nỗi là cô lại lấy anh ra làm trò đùa. Hừ! Một mặt thì bảo anh đi lấy lòng tên gay mất dịch này, còn mặt khác lại đi ‘tự thú’ vs hắn. Thế thì anh cần gì mất công hành xác thân mình cho khổ chứ?!!!!
Tức quá hóa khùng, anh phang một câu làm cô chết điêu chết đứng tức thì:
“Hóa ra cô cũng giống như Lương Nhã Vi vậy! Có gì khác mà bày đặt chê bai nhau cơ chứ?!!!”
Xong thì đi thẳng một mạch. Bỏ lại cô ngây ngốc đứng đó ko biết nói thêm cái gì.
Cô...giống nhỏ Nhã Vi ư??? Ko...ko có gì...khác biệt ư???
**************Sunflower Thichtruyen.com
Đồng hồ đã báo 11h30’...
Bầu trời vắng lặng ko có vì sao nào, tất cả chỉ là một màu đen phủ kín không gian. Cô đã tắt đèn từ lâu rồi, cốt muốn nhanh đi vào giấc ngủ ngon lành để quên đi còn thiếu một bóng người ngủ cạnh mình nhưng ko cách nào làm được, hai mắt cứ mở thao láo nhìn chằm chằm cái cửa thì lấy gì mà ngủ nổi chứ?!!!
Cô giận, tung chăn ngồi dậy, cảm giác trống vắng, quạnh hiu lan rộng trong tâm khảm. Đi đâu mà còn chưa chịu về nhỉ???
“Đồ khó ưa! Giỡn chơi chút xíu thôi mà cũng giận, đúng là thù dai!!! Hứ!!!”
Co ro ôm chăn ngồi ở một góc giường. Người nên giận là cô mới đúng chứ!!! Dám nói cô giống con nhỏ xấu tính Nhã Vi ấy!!! Hứ!!!
Đôi mắt cô hết nhìn đồng hồ bằng bạc treo trên tường rồi lại nhìn sang cánh cửa im lìm ko một tiếng động.
Sao tự nhiên lại thấy trống trải đến thế????
Một bên là Dương Chi Ngọc trông đến mức sắp thành Hòn Vọng Phu đến nơi, một bên thì leo tót lên máy bay đi thẳng về nước. Vâng! Ko sai, Lâm Tịch đã sớm mua vé về nước!!!
Ngồi yên nhìn cửa sổ phản chiếu lại gương mặt mình, Lâm Tịch cảm giác rõ ràng trong lòng mình thiếu vắng một thứ gì đó rất lớn, nhưng anh lại ko thể định nghĩa được thứ đó là gì!!!
Nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh, đầu óc anh lại miên man nghĩ ngợi. Nếu...bây h ngồi cạnh anh là cô thì sao? Ha! Chắc chắn cô sẽ nói rộn ràng như họp chợ. Ko thì sẽ kênh kiệu, phách lối mà bắt tội anh. Đáng lẽ ra còn 3 ngày nữa mới hết chuyến đi này...nhưng, bây h anh còn bụng dạ nào mà tham quan nữa chứ?!
Nhớ tới cái dáng quậy quậy, du côn, cái mặt ngu ngu cùng thái độ, cử chỉ đầy vẻ ‘tiểu thư’ của cô anh không khỏi lắc đầu cười nhẹ.
Bất chợt, anh sực nhớ tới việc mình làm. Cưới cô, chẳng qua là lợi dụng thôi! Nếu không, ngay từ đầu anh việc gì phải uy hiếp tập đoàn Silver đến vậy chứ?! Cứ một mực nhất quyết cô phải gả cho anh!!! Đúng là sai lầm!!!
Thực ra, trước khi lấy cô, Lâm Tịch từng bắt tay vs Lương Ân để thu mua tập đoàn Silver, nhưng các thiết kế chủ đạo của tập đoàn đều là chị em Chi Tuyết-Chi Ngọc nên việc mua chuộc rất khó. Hơn nữa, trag sức của Silver cũng rất có uy tín nên ko phải ngày một ngày hai là thu mua được. Bất đắc dĩ, anh phải rước con nhỏ ấy về. Làm sao anh biết nó lại bạo lực đến thế chứ?! Động tý là tay chân chẳng yên. Vì vậy mà tiệc tùng anh vs cô thống nhất là đi riêng. Haizz...!!!
Lần đầu gặp mặt anh khẳng định mình sẽ ko ưa gì con nhỏ đanh đá này, nhưng, đúng là ở đời ko có gì đoán trước được! Từ khi nào cãi nhau vs Dương Chi Ngọc đã trở thành...thói quen của anh mất rồi!
Có một câu nói thế này: “Các thói quen lúc đầu là mạng nhện, sau đó trở thành dây cáp.” Haizzz...Xem ra sợi dây cáp này chắc quá mức bình thường rồi!!!
**************Sunflower
Gió hiu hiu thổi, những áng mây trắng muốt chậm rãi trôi, nắng hờ hững, nhàn nhạt trải khắp thế gian.
Dụi đôi mắt lem nhem, Dương Chi Ngọc đầu tóc rối bù như tổ quạ, mặt ngu thấy rõ. Cô theo thói quen chộp di động xem giờ: 9:30 AM
Lâm Tịch vẫn chưa về!
“Ai da!!! Giận sao mà dai khiếp!!!!” Cô than vãn. Kế đó thì nhảy phốc xuống giường, sửa soạn đi ngắm vịnh Fundy.
...
Làn nước trong xanh, nơi nào cũng rộn rã tiếng nói cười của du khách nhưng sao cô lại thấy bản thân trống vắng đến thế?! Giống như thiếu đi thứ gì đó rất quan trọng làm bản thân mất cảm hứng vs tất cả những gì quanh mình!
Cô bất giác có người từng hét lên vs cô rằng: “Cô ko biết hả???? Sao mà ngu thế?!!!... Đây, nghe cho kỹ vào. Vịnh Fundy nằm trên đường bờ biển Đại Tây Dương của Canada. Mực nước khi hạ khi dâng, chênh lệch nhau khá lớn. Chưa hết, còn có núi Hopewell bao bọc xung quanh, cảnh sắc hoang sơ và trong lành đã thu hút rất, rất nhiều lượt khách du lịch đến nơi này!!!! Đã hiểu chưa????”
Mặt anh lúc đó buồn cười chết đi được.
Nghĩ đến đó, miệng cô nở một nụ cười ngọt ngào như nắng ban mai. Vừa lúc đó...
“Reng! Reng! Baby yêu dấu nghe điện thoại! Baby yêu dấu nghe điện thoại!!!”
Nhạc chuông điện thoại có một ko hai của cô bất ngờ vang lên.