Có Rất Nhiều Cảm Xúc...Ê!!! Con cọp cái kia!!! Mày xổng chuồng đến đây làm gì hả???” Nhã Vi chanh chua, đanh đá hỏi lại. Tay khoanh trước ngực, dáng người ẻo lả dựa vào cửa. Nét mặt hờ hững, ánh mắt trang điểm đậm làm người ta thấy ko được tự nhiên. Nhưng, bây h cô ko có thời giờ wan tâm tới con mát dây này!!!
“Lâm Tịch đâu?” Dương Chi Ngọc cau mày lại. Con nhỏ này thiệt là mất nết hết sức, có ai lôi kéo chồng người ta đến khách sạn sau đó hiên ngang bước ra “nghênh chiến” ko chứ???
“Chồng cô hả??? Hihi...Ko nên phiền, ảnh ngủ rồi!!!!” Lương Nhã Vi cười đê tiện. Nói thật, Dương Chi Ngọc nếu ko nhịn chắc đã nhào tới tát cho nó vài cái bõ tức.
“Tránh ra!!!!” Cô nôn nóng muốn xông vào. Sâu trong lòng có cái gì đó cứa vào, vừa giận vừa nóng lại vừa đau.
“Ế!!!! Anh Lâm Tịch có dặn là tôi ko được để ai làm phiền anh ấy!!! Cô cẩn thận tí đi, coi chừng bị bỏ rơi thì thê thảm lắm!!!” Nhã Vi cười tự đắc. Hung dữ thì hay à?! Chỉ khiến bản thân càng thêm tồi tệ trong mắt Lâm Tịch thôi!!! Haha!
“Hay nhỉ? Bây h hắn ta thuê cả chó giữ cửa nữa à?!!!” Dương Chi Ngọc hỏi đểu.
“CÔ!!!!! Đừng tưởng bản thân rất xuất sắc. Cô nghĩ cô hung dữ thì có thể giữ được anh Lâm Tịch à?! Nằm mơ đi nhé!!!...Cho cô biết, cô sắp sửa rớt giá rồi đấy. Haha!!! Cưới cô, chẳng qua chỉ là lợi dụng mà thôi!!!” Nhã Vi cười phá lên, hài lòng khi nhìn thấy gương mặt tao nhã của Chi Ngọc chuyển đủ cả màu!!!!
Dương Chi Ngọc bị tiếng cười man rợ đó làm cho ớn lạnh. Ớn lạnh hơn là câu nói của cô ta. Cái gì mà...lợi dụng???
Nhưng rất nhanh sau đó, cô có thể khẳng định là con nhỏ này nói dối. Hứ!!! Muốn xài chiêu này cắt đuôi bà? Đừng có hòng!!!
Khôi phục lại tinh thần, cô nhanh chóng phản bác:
“Hô hô! Cũng ko biết ai ms là người tội nghiệp nhất nhỉ??? Haizzz...Phải thôi! Người ta thiếu thốn tìh thương quá mà!!!! Hề hề...không sao hết! Không có gì hết!!! Dù gì Lâm Tịch cũng xem như là mắt hôm nay chưa rửa ms đi chọn cô đi. Chẹp!!!”
“DƯƠNG CHI NGỌC!!!!!!!!!!”
“Đừng có gào tên tôi! Cái tên cao sang danh giá của tôi không thể để cái thứ hồ ly tinh như cô nhả ra được!!!!”
“Ừ! Cứ ở đó mà mơ tưởng đi nhé! Chờ đó, cô sẽ biết anh Lâm Tịch của cô là thế nào!!!”
“TRÁNH!!!!!” Tức quá, ko cách nào kiềm chế được nên cô xông vào, đẩy Lương Nhã Vi ra rồi ào vào phòng.
************Sunflower
Trên giường lớn, Lâm Tịch anh cuộn mình trong chăn ngủ say như chết. Nhịp thở đều đều chứng tỏ anh ngủ rất ngon, điều này làm cô nổi điên! Dám công khai ngủ cùng con hồ ly ấy hả???????
Cái túi xách đính hạt cườm của cô ko chút thương tiếc quất vào người anh. Cô la lớn:
“ĐỒ DÊ GIÀ KIA!!!!!!!!! MAU TỈNH LẠI!!!!!!!!”
Cô cảm giác mình nghẹn họng, có chút gì đó sắp bùng nổ tới nơi!!! Chắc là cô bị bệnh tim mất rồi!!!
Nhưng, Lâm Tịch vẫn ngủ say sưa. Lương Nhã Vi đứng cạnh cười đắc thắng, vẫn là cô thông minh nhất, cho thuốc ngủ vào nước ms để Lâm Tịch ngủ say mềm người này!!!
“Chậc! Tội nhỉ? Vợ mình tới gọi mà còn ko chịu dậy...Xem ra, anh Lâm Tịch ko phải ghét cô bình thường đâu!!!!”
“Nhã Vi!!!!!!!!!!!!” Cô tức đến mức suýt ói ra máu. Ko muốn nán lại đây một giây một phút nào, cô ko ngần ngại đem nguyên thân hình cao lớn của Lâm Tịch vác lên người rồi đi thẳng, bỏ lại Nhã Vi ngơ ngẩn một mình.
Vác nguyên con heo ngu ngốc cái đầu rỗng tuếch này quẳng lên giường, cô ko trụ nổi mà khụy luôn xuốg. Mẹ ơi!!!!!!! Giờ con ms biết vác heo mệt cỡ nào rồi!!!
“Đồ khó ưa! Ngủ say sưa ở khách sạn cùng vs người khác đã đành, lại còn bắt vợ chính như tôi vác anh về tới đây nữa!!! Anh đó, kiếp trước anh là đệ tử của Như Lai nên kiếp này ms cưới được tôi à nha! Còn dám đứng núi này trông núi nọ, anh muốn làm thái giám không hả??? Còn nữa, anh dám lén lút tôi qua lại với con mắm Nhã Vi ấy à?! Cho anh biết, kể từ bình minh ngày mai, anh mà còn dám giao tiếp, lằng nhằng, dây dưa gì vs cái con quái vật ấy thì tôi cho người thiến anh!!!!!!!!!!!” Cô nhân cơ hội anh ngủ say mà chì chiết.
Thật ra...Bây h ngẫm lại thấy mình cũng ko phải hoàn toàn ghét bõ gì hắn. Mặc dù nhiều lúc hắn hơi khùng, có chút vô duyên, ăn nói thì chua lè như giấm, lại còn rất lưu manh, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nhưng, ít nhất hắn vẫn còn được cái là đẹp zai...!!! Nếu lỡ mai một ngày nào đó cô thiếu tiền, cô nhất định đem hắn đi...b-á-n!!!! Hehe...
Cô nằm nghiêng, quan sát tường tận gương mặt của anh. Mày kiếm đậm rất nam tính, dáng ngủ thì rất...từ bi (Ví dụ gì kì vậy ???). WOA!!! Vai rất rộng, thân hình cao lớn nếu đem làm gối ôm thì rất tuyệt!!! T___T
Cô vừa nghĩ vừa giag tay ôm lấy hắn, nhưng vì chiều cao còn kém nên cố mấy mặt cũng chỉ úp tới lồng ngực hắn. Ngẩng đầu, cô rất ‘may mắn’ mà trán đập cái bốp vào cằm hắn.
“ỐI!!!” Kêu một tiếng thảm thiết, xoa xoa cái trán sưng to của mình, cô mếu máo đáng thương.
Môi của cô và hắn chỉ còn cách khoảng...2cm nữa là chạm nhau. Ở khoảng cách cực kỳ gần như vậy, lại còn do mình chủ động, mặt cô ko chần chừ đỏ bừng lên.
Nhưng, sao mà hắn đẹp zai thế??? (OMG~)
Cô nhích lại gần hơn tí xíu, tí tí xíu, tí xíu xíu...đến cuối cùng chạm vào đôi môi âm ấm kia. Khẽ nhắm mắt, trong lòng cô có cảm giác gì đó nao nao, lao xao, vô cùng khó tả. Nhưng mà cái cảm giác môi chạm môi này, vừa ướt át, vừa ấm áp vừa xao xuyến lại vừa ngại ngùng làm cô ko muốn rời bỏ.
**************Sunflower
Một bàn tay thô ráp mon men bò lên eo cô...Dương Chi Ngọc phát giác, mở mắt thì thấy đôi mắt anh tràn đầy vẻ giễu cợt. Cô muốn dứt ra thì gáy đã bị ai đó tóm chặt, eo cũng bị giữ lại, một chân anh đè lên hai chân cô. Ưm...Nói chung, bây h cô chẳng khác gì một con cừu non mặc cho người ta muốn thịt thì thịt.
“Ưm...Ưm...Ưm...” Cô kêu lên, kẻ ngốc cũng biết cô đang sợ và muốn tách ra. Anh thực chất đã tỉnh từ cái lúc mà cái cằm bất hạnh của anh va thẳng vào cái trán bướng bỉnh của cô rồi. Ai da!!! Chắc là con nhỏ Nhã Vi ấy mua phải thuốc rởm rồi!!!
“Sao vậy? Ko phải cô mê tôi rồi à?!!!” Buông cô ra, anh lưu manh hỏi:
“Anh đừng có tự kỷ được ko?! Tôi...tôi ko có mê anh! Người tôi mê là Lee Min Ho kìa!!! Anh hả??? Như cái mền rách!!!!” Cô xấu hổ, nhắm tịt mắt mà mắng nhiếc. Huhu!!! Xấu hổ quá!!!
“Mền rách?! Anh đâu có thảm hại đến mức ấy!!!”
“Phải! Anh chỉ thảm hại hơn thôi. Anh là cái mền nát!!!!”
“Em...”
Cô tức tối muốn vùng ra nhưng bị anh kiềm kẹp lại, đừng nói là thoát, muốn nhúch nhích cũng khó nữa là...
“Ê! Muốn gì hả???”
Hôn nhẹ lên môi cô, anh cảm thấy tê tê, ấm ấm lại còn mềm mềm...Một dòng lửa ko rõ nguồn gốc chạy thẳng lên não, loang khắp tứ chi. Anh càng dùng sức kiềm cô lại, lật người, áp đảo cô phía dưới.
Cô hoảng ra mặt, liên tục muốn né tránh, hỏi lớn:
“Anh đang làm gì vậy??? Tuân...tuân thủ hiệp ước!!! Ko được xâm phạm tôi!!! A!!!!!!!!!!!!”
Cô chưa nói hết thì anh đã xé đi áo cô...
Sai Thêm SaiCô âm mưu muốn xài lại chiêu cũ, muốn cắn anh. Thế nhưng, chưa kịp hành động thì một nụ hôn ngọt ngào in lên môi, vòng qua tai, xuống cổ, xuống dần, xuống dần...Kế đó lại kết thúc ở đôi môi. Không tự chủ, cô khẽ khàng đáp lại nụ hôn đó.
Ngoài trời, mưa réo rắt làm đêm thêm lạnh lẽo. Mưa thấm vào rèm cửa, nhỏ giọt lên thềm cửa sổ...Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn...!!!
“Không...không!” Cô lắc đầu. Chút lý trí cũng sắp rời đi, cô ko thể buông thả bản thân như thế được.
Anh giữ lấy một tay cô, đem đặt trên đỉnh đầu, tay còn lại thoát luôn váy cô. Cô nhắm mắt hét toáng lên, át luôn cả tiếng mưa to bên ngoài.
“La nữa sẽ khan tiếng đó!!!” Anh nhắc nhở. Cũng không muốn tai mình bị hành xác oan uổng đâu!!!
Thế nhưng, Dương Chi Ngọc chẳng những ko nghe lời mà còn khóc lớn hơn, thậm chí nước mắt nước mũi tuôn lã chã. Tất cả những tính cách nhữg hành động ‘bạo lực’ ngày thường ko thể lặp lại làm cô rất là bực mình và cảm thấy uất ức.
“KHÔNG ĐƯỢC GIÃY!!!!!!!!!!!!!” Anh tức giận quát lên. Cô chưa từng thấy anh giận dữ như vậy, quát lớn như vậy, đột ngột bị la, cô ngừng giãy giụa, nâng đôi mắt ươn ướt nhìn anh.
Anh mặt đỏ bừng bừng, cả người nóng như bị lửa thiêu, anh hôn mạnh lên cổ cô, tay giữ chặt bàn tay cô càng siết mạnh. Cô la lên:
“A!!! Làm gì mà siết chặt vậy hả? Hả??? Có biết đau không?!!! Biến!!!!!!!!!”
“Nếu không làm vậy thì em sẽ tiếp tục giãy nữa à?!!!” Anh lườm. Thế nhưng, tay cũng lỏng ra một chút.
“Ai cho phép anh chạm vào tôi?!!! Hử? Anh có tin tôi giết chết anh không?!! Huhu!!!!”
“CẤM KHÓC!!!!!!!” Anh tiếp tục quát. Cô ớn lạnh ngưng khóc luôn.
*************Sunflower
Thoát đi quần áo chính mình, anh tiếp tục đè chặt cô dưới người. Sợ hãi, cô ko biết làm gì, muốn thoát cũng không thể thoát. Anh buông tay giữ tay cô ra, sau đó nắm chặt eo cô. Dương Chi Ngọc nước mắt giàn giụa...!!!
Cơn mưa càng lúc càng lớn, đôi khi còn có sấm chớp. Đôi mắt anh xoáy sâu khi tiếp xúc vs da thịt mềm mại của cô. Còn cô, hình như là khan tiếng thật, gào không nổi nữa, chỉ biết khóc thê thảm.
Lúc tiếp xúc thân mật, cô dù mình đồng da sắt cũng hét toáng lên. Tiếng hét ko lớn như ban đầu nhưng cũng đủ làm anh ngừng hoạt động, ngẩng mặt lên, anh quan tâm hỏi:
“Đau?! Ngoan! Ngoan!!! Chút nữa hết đau!!! Nhé?!!”
“Đau! Đau...” Cô chân tay giống như sắp rã ra, không còn chút lực để đẩy anh ra. Ngoài than vãn thảm thiết, cô ko còn biết làm gì hết!!
Thấy cô khóc, anh không nỡ làm nhưng sự việc đến mức này sao còn có thể dừng lại?!
Ngoài trời mưa rơi tầm tã, còn trong phòng thì nồng nàn triền miên...
Sáng ngày hôm sau...
Cô thân thể nhũn ra như sắp hòa tan, ôm chăn ngồi ngốc trên giường ‘tưởng niệm’ đêm hôm qua. Mặt không khống ché mà đỏ bừng bừng.
“Dậy rồi?” Một bàn tay to lớn đặt lên vai cô. Cô giật mình, thẳng lưng.
“Ơ...Ừ!”
“Còn đau không?” Anh ân cần. Còn nghĩ cô sau đêm hôm qua sẽ thay đổi, nào ngờ...
BINH!!!
“Đồ đê tiện!!! Anh dám...dám...dám làm nhục tôi!!! Cái đồ hải cẩu nhà anh! Tôi gian nan vác anh từ khách sạn về đây, anh có biết anh ngủ vs ai không? Vs Nhã Vi!!! Vậy mà trở về còn dám làm vậy với tôi hả??? Còn tư cácch hỏi tôi?! Anh đi tự tử đi!!!
Khách...khách sạn? Nhã Vi ko nói gì đi chứ???
Anh hơi chột dạ. Nhớ lại tối hôm qua anh quát cô thế nào nên thấy cũng hơi hối hận.
“Vậy em đi tắm đi, sau đó chúng ta đi ăn!!!”
“Em??? Chúng ta??? Miễn bàn!!! Tôi sẽ đi ăn vs Ken!!! Tôi kệ xác anh!!”
Anh sửng sốt. Chẳng phải thường thường sau khi ‘làm’ xong thì phụ nữ dịu dàng hơn sao???
“Không nên!!! Em là vợ anh, em phải đi ăn với anh chứ?!” Anh cố gắng níu kéo.
“Tôi không đi ăn vs anh! Anh là đồ lưu manh!!!!” Cô gắt lên. Tay vẫn ôm cái chăn chặt cứng ngồi co mình trên giường.
“Anh không phải...”
“Anh là đồ lưu manh!!!!” Cô khẳng định.
“Anh không...”
“Anh là đồ lưu manh!!!!”
“Anh...”
“Anh là đồ lưu manh!!!! Anh là đồ lưu manh!!!! Anh là đồ lưu manh!!!!!!!!”
Lâm Tịch: TT___TT
Cầm áo sơ mi của anh mặc vội vào, cô phi thân muốn trổ tài làm...supergirl định bay thẳng vào toilet thì cơn đau ở hông truyền khắp tứ chi, không kịp tìm chỗ trụ liền ngã ầm xuống đất.
“Lâm Tịch!!!!!!! TÔI HẬN ANH!!!!!!!!!!” Cô la lớn.
Khó khăn lắm ms thuyết phục được Dương Chi Ngọc đi ăn vs anh. Nhớ tới vụ việc còn chưa kịp bàn xong vs Nhã Vi thì anh lại thở dài. Đáng lẽ ra ko nee6n chạm vào Chi Ngọc ms đúng chứ?! Tại sao anh lại làm vậy chứ???
...
Nhân viên khách sạn vào phòng dọn dẹp, thấy tấm ga giường nhăn nhúm, gối bay tứ tung, thậm chí...còn...vết máu nhỏ trên giường nữa!!! (Đỏ mặt!)
Nhân viên: Mới có hỗn chiến xảy ra ư???
...
Cô phải mặc áo dài tay để che lại vết thâm, áo còn phải có cổ để che lại dấu hôn. Phải nói thật, cô chẳng muốn đi ăn, toàn thân hễ di chuyển là lại muốn nhũn ra. Haizz...
“Sao thế? Còn khó chịu à?!!!” Anh vừa lái xe vừa liếc sang cô hỏi. Cô lườm:
“Anh có tin nói thêm tiếng nữa tôi sẽ cắt lưỡi anh không hả???”
Dương Chi Ngọc: Làm gì mà hỏi trực tiếp vậy chứ??? Người ta ngại lắm biết ko??? (Tg: Ngất!)