Điều Mờ ÁmTối. Hai người họ ở cùng phòng nhưng ko ai thèm nói chuyện với anh. Dương Chi Ngọc trong nhà tắm suy nghĩ triền miên:
“Tên đầu heo! Bà đây còn nghĩ tha cho mi. Nhưng đây là do mi tự chuốc khổ vào thân đó nha!!!”
Cô hừ hừ mấy tiếng. Vừa mới bước ra, cô thấy anh đứng ở ban công nói chuyện điện thoại, cô tò mò lại gần...
“Chuyện đó tôi đã hoàn thành rồi!!! Tháng sau sẽ hoàn thành triệt để..!!!”
Hoàn thành triệt để?!
“...Phải! Chẳng qua là lợi dụng chút ít thôi. Ko sao hết!!! Hơn nữa, lợi ích từ việc sáp nhập này rất lớn. Chỉ cần vỏn vẹn công ty này thì chúng ta có thể lấn sang nước ngoài một cách khả quan hơn!!!!”
Lợi dụng??? Sáp nhập? Lấn sang nước ngoài???
“Được! Nhất định tháng sau sẽ kết thúc. Trò chơi nào cũng có hồi kết thôi!!!!”
Anh từ từ ngắt điện thoại. Trong ánh mắt có chút gì đó áy náy. Thực ra anh cũng ko muốn như vậy đâu...
“Ê!!! Suy nghĩ gì đấy?” Cô bất thình lình đứng sau lưng khều khều anh.
“Ui!!!” Anh bất ngờ quay lại và chột dạ khi nhìn thấy cô. Còn cô thì không kịp né nên nguyên cái mặt đập thẳng vào lồng ngực anh. Lâm Tịch thấy cảnh này thì bắt đầu giở trò lưu manh!!!
Tay anh vòng qua eo cô, ôm thật chặt. Rồi bất ngờ đặt một nụ hôn nhẹ lên má trái của cô.
“Ê!!! Anh làm gì mà...”
Cô chưa nói hết, ngón tay thô ráp của anh đã đặt lên cánh môi cô, anh ngả người về trước một chút, nói nhỏ vào tai cô:
“Suỵt!!! Im lặng nào!!!”
Như bị dính thần chú, ko thể nào kháng cự, cô ngoan ngoãn im lặng.
Anh hôn lên tai cô, rồi chậm rãi hạ xuống má, xuống cổ...
...
Bên ban công bên kia, có người đứng cười. Người đó ko ai khác chính là Uyển Tiệp.
***************Sunflower
BỘP!!!!
Một tiếng động từ phòng làm việc của Chi Ngọc vang lên. Mộc Như Ý mặt mũi đen sì sì, nghiến răng ko ngớt, một chữ cũng ko nói nhưng cô dễ dàng đoán được là Kevin lại giở trò gì nữa rồi!!!
“Sao nữa đây? Vé máy bay đại hạ giá hay sao mà bà đi một mạch đến đây thế???” Cô ghẹo.
“Đừng có giỡn nữa. Bà mà còn giỡn, tôi ám sát bà!!!”
“Xì! Giỡn tí chết ai chứ!!!” Cô thè lưỡi trêu.
“Có người nói yêu tôi...” Như Ý lẩm bẩm. Cô ko màng tới, bâng quơ đáp:
“Ờ! Ai mà bệnh nặng thế?”
“Còn nói muốn cưới tôi!” Mộc Như Ý ko màng tới câu nói châm chọc của Chi Ngọc.
“Chậc! Trái Đất lại thêm một tên điên trốn trại!!!”
“Còn nói sẽ yêu thương, chăm sóc tôi cả đời!!!”
“Rồi! Gia môn bất hạnh! Bất hạnh!!!” Cô lắc đầu lia lịa.
“Ê!!!!!!!!!!! DƯƠNG CHI NGỌC!!!!!!!!!!!! BÀ CHƯA THẤY TÔI ĐIÊN NÊN MUỐN NẾM THỬ CẢM GIÁC À?!!!!!” Mộc Như Ý suýt chút là thủ tiêu con bạn này!!!
“Hề hề!!! Có phải là Kevin ko nhỉ???...Chậc! Nét mặt như thế thì chắc đúng rồi!!! Còn chờ gì nữa, trăm người mới có một, mau mau đáp ứng đi bà!!!!”
“Tại sao?”
“Não bà bị teo lại rồi á?! Người mù cũng biết hắn ta thương bà đến mức nào mà! Vì bà, hắn đã hy sinh nhiều rồi!!! Cho biết nhé, nếu ko nhanh chóng nắm bắt, đến lúc nhận ra thì hắn có mà đã wedding rồi á!!!” Cô tinh nghịch nháy mắt.
“Wed...Wedding???”
“Ừm!”
“HẮN TA DÁM?!!!!!!!” Mộc Như Ý nghiến răng. Cô nheo mắt:
“ Á à!!! Còn nói là ko thg người ta kìa!!! Tin nổi ko ta?!!!”
“Bà...bà...Hứ! Tôi đi về Pháp đây!!!” Mộc Như Ý hai má ửng hồng. Nghĩ lại thấy mình cũng có chút...kích động.
“Rồi! Chừng nào có tiệc cưới thì nhớ mời tôi nghe chưa?!”
“Đồ con bạn vô duyên!” Như Ý lẩm bẩm nhưg ko khống chế được mà nhoẻn miệng cười ngọt.
___________________________
Ở một quán cafe nhỏ bé, hai người nam ngồi đối diện nhau, vẻ mặt ai nấy đều rất nghiêm túc.
“Chuyện chúng ta bàn bạc...có thể xong sớm hơn một chút hay ko?!” Một người đàn ông đeo cặp kính cận nhìn rất trí thức nói với Lâm Tịch. Nhìn thoáng qua, nét mặt anh ta sẽ ko có chút biểu cảm gì, nhưng sâu trong ánh mắt lại có cái gì đó đang sợ sệt. Đáng tiếc, Lâm Tịch bận bịu suy nghĩ nên ko chăm chú nhìn lắm.
“Cái này...Hơi khó đấy! Công ty ấy ko ít thì nhiều cũng có tiếng tăm. Nhân viên thiết kế chủ đạo cũng không phải tay mơ, hơn nữa...” Câu sau anh ngập ngừng. Đôi mắt hướng ra cửa, có chút áy náy.
“Lâm Tịch anh ko phải người chỉ có cái danh hão. Tôi ko tin là anh làm ko được!” Người kia vẫn mạnh miệng. Lâm Tịch nhất thời cùng đường.
“Có những chuyện...rất khó nói!”
“Khó nói đến mức nào vậy?!!! Khó nói bằng tâm huyết cả đời của người mẹ quá cố của anh hả???”
“Tóm lại...Một tháng, chính là một-tháng! Ko hơn, ko kém!!! Cuộc trò chuyện này...kết thúc tại đây!!!”
Lâm Tịch dù có chút bối rối khi bị người này nhắc đến mẹ mình nhưng anh vẫn giữ vững lập trường. Một là một, hai là hai, ko kỳ kèo thêm bớt!!!
“Lâm Tịch...”
Người đó gọi, nhưng anh giả điếc, ko quay đầu lại mà đi thẳng.
*************Sunflower
“Ai!!!!!!!!! Chán quá!!!!!!!!” Trong phòng làm việc của mình, Dương Chi Ngọc vươn vai ngáp một cái thực sảng khoái. Kế đó, cô cúi người, ở hộc tử chót của bàn làm việc rút ra hộp sô cô la mà mình mua vào dịp lễ Tình nhân trước đó, nhớ tới mấy chuyện xảy ra trong ngày hôm ấy, cô ko nhịn được mà cười hì hì.
“Hì hì...Vừa ăn sô cô la, vừa đọc tiểu thuyết, lại vừa ngắm cảnh là tuyệt vời nhất.!!!” Hiếm khi có thời gian mà rảnh vậy, một khắc đều đáng giá ngàn vàng, cô phải trân trọng!!!
Tiếc là trời ko chiều lòng người. Mới đọc được xong cái tóm tắt của quyển sách thì...
BUM!!!!!!!
Một tiếng động mạnh vang lên, cái cửa bị đá bật tung ra như phim cổ trang kiếm hiệp, Mộc Như Ý lao vào hét lớn:
“BÀ CÒN NGỒI ĐÂY MÀ HƯỞNG THỤ??? Con Lam Khê nằm viện rồi kìa!!!!”
“HẢ????????”
Cô hoảng loạn, quyển sách lẫn miếng sô cô la rơi luôn xuống đất.
“Hả cái gì mà hả??? Mau đi đến đó!!!” Như Ý ko đợi cô phản ứng liền lôi cô đi mất!!!
Bi Kịch Cũng Là Hài Kịch Của Cuộc ĐờiDương Chi Ngọc và Mộc Như Ý chạy ào tới bệnh viện. Hai người trước kia đều là vận động viên đứng top của trường, tuy việc chạy này ko mấy khó khăn gian khổ nhưng cũng tiêu hao ko ít sức lực.
“Tới...tới rồi!!!” Dương Chi Ngọc vừa ôm ngực thở vừa thều thào mấy tiếng.
...
Lúc tìm được phòng bệnh của Lam Khê, thì các cô đã thấy Lam Khê nằm im lìm trên giường bệnh.
“Bác sĩ!!!!! Bạn tôi có sao không vậy??? Nó có thai, cái thai giờ thế nào???”
“Xin lỗi. Chúng tôi ko giữ được cái thai của cô ấy. Xuất huyết quá nhiều khiến cơ thể cô ấy suy nhược trầm trọng, còn tùy xem tình trạng tiếp theo của cô ấy nữa!!!” Vị bác sĩ lắc đầu, tàn nhẫn thốt ra những lời như điểm huyệt hai cô. Hồi lâu, Dương Chi Ngọc mới rống lên:
“CÒN CHỒNG CÔ TA?????? HẮN TA CHẾT Ở ĐÂU???????”
“Chúng tôi ko gặp. Người đưa cô ấy vào đây là một người hàng xóm. Hình như rất thân với cô ấy!!”
“Thằng khốn nạn ấy! ĐI! Mộc Như Ý, tôi với bà lập tức sang nhà hắn phóng hỏa!!!!!!” Dương Chi Ngọc giận quá mất khôn, thốt ra những lời mà một thục nữ ko nên nói.
“Các cô đừng ngang ngược quá như vậy!” Một giọng nói trầm lạnh mà sắc bén vọng tới.
“Là mi! Tên khốn kiếp này cuối cùng cũng vác mặt tới!!! Đồ máu lạnh, anh có biết là Lam Khê đã mất đi đứa con rồi ko hả??? Hả??? Còn ở đó vác cái mặt lạnh như tiền ấy làm gì?!! Trái tim anh bằng thép ko gỉ à?! Anh ko có tim à?!!! Giờ phút này còn có thái độ như vậy ư???” Dương Chi Ngọc mắng Trương Quân Hựu xối xả.
“Mất đứa nhỏ rồi à?!” Nghe như là câu hỏi, nhưng mặt anh ta, một chút của một chút cũng ko có gì gọi là đau buồn, gọi là bất ngờ. Điều này làm cho cô và Như Ý rất bất ngờ. Ko muốn người khác hiểu, Như Ý dùng tiếng Pháp nói với cô:
“Hắn ta bị vô cảm ư?!”
**************Sunflower
Trong phòng bệnh, Lam Khê đầu óc choáng váng, cô ko lập tức ngồi dậy mà mở mắt nhìn trần nhà, theo phản xạ mà tự hỏi: Đây...là đâu?
Nhìn ống truyền trên tay mình, cô cũng biết mình đang ở chỗ nào rồi! Có phải...khi nãy cô vừa bị té hay không???
Rồi, bất chợt trong đầu cô lóe lên một tia sáng, vậy còn đứa nhỏ thì sao???
”Lam Khê!!!!!!!!” Nối liền tiếng tru tréo đó là hai bóng người lao vào phòng bệnh. Đó là hai người bạn của cô, Lam Khê thều thào hỏi:
”Quân...Quân Hựu đâu???”
”Bà đừng có nhắc đến hắn nữa!!! Hạng đàn ông như hắn, bà mới không thèm!!!” Mộc Như Ý tức đến phát điên. Thế nhưng, Lam Khê vẫn lặp lại câu hỏi:
”Quân Hựu đâu???”
”Tôi đây!” Một giọng nói rét buốt vang lên. Trong mắt Lam khê có chút gì đó vui vẻ, rạng rỡ. Cũng may là hắn còn tới!!!
”Đứa nhỏ mất rồi!” Hắn nói. Cô và Như Ý đều há hốc mồm. Chẳng phải câu nói lãnh đạm này nên để bác sĩ hay y tá nói sao??? Tại sao hắn ta lại nhẫn tâm vậy chứ???
”Cái...cái gì??? Đứa nhỏ...mất rồi???” Lam Khê mặt lúc xanh lúc trắng, môi trắng bệch của cô ấy run rẩy ko ngừng. Chi Ngọc ko kiềm được chạy ào tới tát cho tên khốn ấy một bạt tai vang dội:
”Anh là người ko có lương tâm!!!!!!!”
”Ngọc!!!!!!!” Như Ý hét toáng lên. Thế nhưng, anh ta ko chút phản ứng, kể cả việc đưa tay lên xoa mặt cũng ko thèm, nói vs Lam Khê:
”Em còn muốn tiếp tục hôn nhân hay ly hôn? Em cứ thoải mái quyết định!!!”
Lam Khê nhìn trần nhà, ánh mắt cô ảm đạm và lạnh lẽo. Đúng! Cô từng mong mỏi hắn ta nói nhiều hơn hai câu với cô, đáng tiếc, ngày hôm nay khi nghe hắn nói hơn hai câu cũ rích kia, lại là những câu mà cô ko muốn nghe!!!
Lam Khê: Hừ! Thế thì sao??? Mình ko có thương hắn!!! Mình rất ghét hắn!!! Mình ko thích người đàn ông nào toàn mặc đồ đen như đi đưa tang, mình ko thích người đàn ông lúc nào gương mặt cũng lạnh ngắt, mình ko thích người đàn ông lúc nào cũng đi sớm về khuya, mình ko thích...
Cô ấy ko ngừng an ủi bản thân, thay vì khóc, cô lại cười, cười vô cùng rạng rỡ!!!
”Ly hôn! Tôi chọn ly hôn!!!” Cô chậm rãi nói.
Hì hì!!! Cuối cùng cô cũng ko cần vùi mình trong nấm mồ hôn nhân rồi!!! Haha...Lại trở về với Lam Khê ngày trước, hồn vía hay ngẩn ngơ trước mấy mĩ nam Hàn quốc, hay suy nghĩ vẩn vơ rồi lấy đó làm chuyên đề cho tiểu thuyết!!!
Càng nghĩ, cô càng thấy mắt mình càng lúc càng mờ, như bị phủ lấy một tầng nước vậy.
”Được!”
Dứt lời, Trương Quân Hựu xoay người đi, kết thúc một cuộc hôn nhân ngắn ngủi.
Dương Chi Ngọc uể oải lê tấm thân mỏi nhừ về nhà. Vừa mở cửa, cố gắng dùng chút sức...mèo còn lại mà nằm thẳng cẳng trên sofa, cô như muốn chết dí trên ghế, ko muốn đứng dậy nữa!!!
ORZ...Còn tưởng hôm nay được tận hưởng một ngày tươi mát, nào ngờ...Hic! Mà cũng hay thật, cái tên máu lạnh Trương Quân Hựu ấy ra tay cũng tuyệt tình hết biết. Trong hôm nay thôi mà hai người họ đã ký đơn ly hôn rồi...!!! Còn Lam Khê, nó cứ như bị đười ươi nhập vào í, cười miết!
>>>>>>>>>>>>>>>>>
“Bà muốn đi Hàn quốc thiệt á?!!!” Dương Chi Ngọc nhìn cô bạn thân của mình đang hào hứg chuẩn bị hành lí.
Lạ một điều là, con nhỏ Lam Khê vốn keo kiệt bẩm sinh nay lại ‘hy sinh’ bỏ tiền bay sang Hàn. Haizz...!!! Hay là do đả kích lớn quá nên nó khùng luôn rồi nhỉ???
“Ừ!!! Bà cứ chờ đó mà xem, rồi tôi sẽ được ngắm mĩ nam miễn phí nè!!!”
Dương Chi Ngọc: O__o
“Sao bà ko chịu đi Pháp?! Đi qua đó chơi vs con Như Ý xem sao?!!”
“Bà điên chứ tôi đâu có khùng!!! Đi qua đó khác gì nạp mạng cho chằn chứ?!!! Hứ!”
Lam Khê cười toe. Nụ cười thoạt nhìn rất rạng rỡ, ngay cả mí mắt cũng híp chặt, thế nhưng Lam Khê càng che giấu càng làm cho người khác chú ý vào nỗi đau của mình hơn thôi!
“Ừ!!!...Bà...đi Hàn đi! Quên luôn tên âm binh ấy cho tôi! Sau này gặp hắn ở đầu ngõ thì phải rượt đánh hắn tới cuối ngõ đấy nhé!!!”
“Ừ!”
Lam Khê bâng quơ trả lời, đôi mắt màu nâu dõi ra cửa sổ, giống như cả thế gian như đang dừng lại, chỉ còn mỗi cô ấy trầm ngâm chìm trong suy nghĩ.
<<<<<<<<<<<<<<
“Về rồi sao ko tắm rửa mà nằm bẹp ra đó thế hả???”
Lâm Tịch ko biết từ khi nào đến gần, chộp ngay cái remote bật ti vi. Dương Chi Ngọc thấy vậy liền giật lại, hét:
“Ai cho anh xem???? Tôi chưa xem mà anh xem rồi hả????”
“Này!!! Cô có biết là cô ngang như cua hay không hả??? Trả cho tôi! Muốn xem? Tại sao nãy giờ ko mở lên xem???” Anh trừg mắt nạt nộ.
“Ê!!! Tình hình gì đây??? Anh dám giành đồ với tôi á?!!”
“Thì sao?” Anh kênh mặt. Cô tối mặt:
“Đồ khó ưa!!!”
Cô định cướp lại cái remote thì anh nghiêng người về sau, kết quả là cô..cũng nghiêng theo và...té nhào!!!!!
**************Sunflower
“Oái!!!” Cô hét lên thảm thiết. Thế nhưng, cái gì đến thì cũng phải đến thôi, hai người té nhào trong tư thế, cô thì nằm sấp lên người anh, hai người ‘thân ái’ môi chạm môi.
“Ưm?!!!!” Cả hai đều sửng sốt trước cảnh tượng này.
“Lâm Tịch!!! Sao mà hôm nay em...” Lâm Uyển Tiệp lần thứ hai chứng kiến cảnh tượng mờ ám này. Ko tỏ vẻ ngại ngùng, cô xua tay cười he he:
“Này! Hai đứa có nhất thiết thế ko??? Chị đây còn chưa lấy chồng nha!!!”
Dương Chi Ngọc: Làm ơn có ai giết bà đây luôn đi!!!!
Đứng bật dậy, việc đầu tiên cô làm ko phải là đỡ chồng mình dậy mà là sáp lại gần Uyển Tiệp để giải thích:
“Chị à!!! Ko phải như chị nghĩ! Là hắn, hắn cướp remote của em đó!!!” Cô uất ức vừa giậm chân vừa gào như nàng dâu nhỏ đang bị bắt chẹt.
“Ờ!! Thế à?!!!” Lâm Uyển Tiệp hỏi bằng cái giọng: Tôi hiểu mà!!! Vợ chồng các người làm gì tôi đều hiểu!!!
“Con nhỏ kia!!! Cô tính ‘bán nước’ à?!! Chính cô là người hại tôi ngã lăn quay ra đất, bây h còn nói vs giọng điệu đó?!” Lâm Tịch ko biết từ khi nào đã vác nguyên cái mặt hình sự mà mấy anh cảnh sát hay dùng để tra khảo tội phạm, hầm hầm tiến lại gần Chi Ngọc.
“Hứ! Chị Tiệp!!! Chị thấy đó, hắn ta bắt nạt em!!!!”
“Khiếp!!! Cô có mà thành quỷ, ai dám bắt nạt cô chứ! Hả?! Cô vợ nhỏ đáng yêu của tôi!!!!”
“Huhuhu...Chị thấy chưa?!!!” Dương Chi Ngọc nước mắt lưng tròng, bộ mắt vô tội vạ ngẩng lên nhìn anh và Uyển Tiệp bằng ánh mắt tha thiết.
“Haizz...” Cả hai người, Uyển Tiệp và Lâm Tịch đều thở dài bi đát.