Tên Kia Đừng Tưởng Bở - Chương 12

Tác giả: Congchuayeutruyentranh

Bà Chị Ác Quỷ
“Em họ thân mến của chị!!!!!!...Á!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Lâm Uyển Tiệp trừng mắt nhìn hai người trước mặt mình. Họ...họ...đang làm cái trò gì...vậy?
“Á!!!!!!!!!!!!!!!”
Nối tiếp chính là âm thanh la hét thất thanh của Dương Chi Ngọc. Cô xấu hổ vùi mặt vào giữ hai đầu gối, không dám ngẩng đầu lên. Hic! Chắc cả đời này cô cũng không dám ngẩng mặt lên nữa đâu!!!!!!!
“Ô~ Phiền hai đứa hả??? I’m sorry. Hơ hơ!!! Không sao!!! Hồi nãy tôi bị hoa mắt, trí nhớ vốn không tốt lắm. Tôi không thấy gì hết á!!!!” Uyển Tiệp, cô ấy vừa cười toe toét vừa đi ra ngoài. Tất nhiên là ko quên đóng cửa rồi!!!
Thử nghĩ mà xem, nếu như bạn bất ngờ đẩy cửa vào, thấy trên giường có một cảnh tượng rất chi là...
Nam thì ngồi đè lên chân nữ, một tay giữ trước ngực người nữ, chưa hết, còn hôn người ta nữa thì sẽ nghĩ cái gì???
Hơ! Người bình thường đã suy nghĩ không lành mạnh rồi, huống gì bà chị họ này đầu óc còn tăm tối lắm cơ!!!
...
Vốn định tạo một sự bất ngờ cho “em họ yêu quý” Lâm Tịch, thế mà Lâm Uyển Tiệp lại hóa ra thành tự mình bất ngờ! Haizz...
Lâm Uyển Tiệp theo gia đình di cư hồi năm 12 tuổi, bây h mới về nước. Haizz...Để tìm nhà thằng em này quả là không dễ dàng đâu nhé!!! Lại còn nghe nói nó cưới vợ nữa. Lúc đó, Lâm Uyển Tiệp đã nghĩ: Thằng ranh Lâm Tịch ác ôn với dòng họ này. Đám cưới wan trọng như vậy mà không thèm mời mình, nó còn nghĩ tình nghĩa gì nữa không?! Kỳ này về phải quậy tung nhà nó mới được...!!!
Muốn biết lý do vì sao mà Lâm Tịch không mời Lâm Uyển Tiệp đi đám cưới ư? Ôn lại chút ký ức nào!!!!
>>>>>>>>>>>>>>>
Lâm Tịch 7 tuổi; Lâm Uyển Tiệp 12 tuổi...
Một buổi chiều với ánh hoàng hôn rực rỡ, một góc vườn với tán cây bàng rộng lớn, hai thân hình nho nhỏ đang đứng đối diện nhau, cái bóng ngả về trước song song với nhau...Khung cảnh siêu tình cảm!
Lâm Tịch ngẩng mặt lên, ánh mắt lấp lánh không biết chị họ gọi mình ra có chuyện gì?!
“Tịch! Chị sắp phải di cư sang Úc rồi! Em có nhớ chị không? Sau này lớn lên, em có còn nhận ra chị hay không???” Lâm Uyển Tiệp từ nhỏ tính cách đã kiên cường, lại còn rất quan tâm đến mặt mũi. Nước mắt lưng tròng nhưng một giọt cũng không trào ra.
“Chị sắp đi sang Úc hả?” Lúc nhỏ, Lâm Tịch rất hiền và tương đối ngoan ngoãn.
“Ừ!”
“...HAHAHA!!! HAY QUÁ!!! Vậy là sau này sẽ không còn ai bắt nạt mình nữa hết!!!!!!!” Lâm Tịch vỗ tay hò reo. Trời biết , đất biết, anh biết, cô ấy biết, Lâm Uyển Tiệp chính là một con cọp cái hung dữ. Trước mặt mọi người, cô ấy như đang quan tâm anh, thực chất là rất hay chọc ghẹo anh!!! Nên, lần này cô ấy đi, Lâm Tịch rất mong cô ấy sinh-lão-bệnh-tử bên đó luôn cho đẹp thế gian!!!
Lâm Uyển Tiệp nổi điên, cốc mạnh lên trán Lâm Tịch, hét:
“Mày là đồ quỷ con, đời này kiếp này mày sẽ bị một đứa con gái bắt nạt đến ko bao h ngóc đầu lên nổi!!!!”
“Á!!!!”
Hậu quả về sau chính là cái trán cao ráo luôn được mọi người khen là sáng dạ của Lâm Tịch bị sưng đỏ. Chưa hết, trước khi đi, bà chị ác ôn này còn viết lại một bức thư dài...8 trang, trong đó kể lại vô số ‘tội ác’ của Lâm Tịch từ lúc ms gặp mặt Uyển Tiệp. TT__TT
Từ mấy chuyện vặt vãnh như trộm táo, hái hoa, trốn trực... cho đến mấy chuyện ‘vĩ đại’ hơn như là: Quay cóp, đánh bạn, vẽ bậy lên bàn, lên tường đều được liệt kê chi tiết!!!!!
Haizz...Khỏi phải nói Lâm Tịch thê thảm đến mức nào. Chuyện tới tai nhà trường, anh bị cảnh cáo trước toàn trường vì lý do phá hoại tài sản nhà trường, ném đá dấu tay, ko trung thực, v..v...
Vì thế, mối hận này chính là một vết đen trong lịch sử của anh...!!! Và thực tế đã chứng minh, anh thật sự rước một con cọp cái về nhà chỉ vì ‘lời nguyền’ của Lâm Uyển Tiệp.
Trong phòng, Lâm Tịch đình chỉ động tác, há mồm nhìn cái cửa. Còn Dương Chi Ngọc đã quyết tâm làm ‘bé rùa’ suốt đời, cho nên cô sống chết nhất định không ló mặt ra khỏi chăn.
“Tôi đi ra ngoài một chút!!!” Lâm Tịch nói, rời khỏi người cô, sửa sang lại quần áo rồi đi ra ngoài tìm Uyển Tiệp.
Dương Chi Ngọc: Tôi ko nghe! Tôi ko nghe thấy gì hết! Tôi cũng ko biết gì hết!!! Cho nên mấy người sẽ ko biết gì đâu!!!!!!
Cô trong chăn lắc đầu lia lịa, cố gắng xóa bỏ hình ảnh xấu hổ ban nãy nhưg đành bó tay. Hic!
Tuy nhiên...Chăn không phải chỗ tốt đến trốn tránh cả đời đâu! Cô chỉ nằm trong đó có 15’ đã phải tung chăn bật dậy. Thứ nhất, nóng gần chết! Muốn thiêu chết người nào thì chỉ cần đem người đó cuốn vào trog chăn, gói lại đem quẳng đi là ok!; Thứ hai, thiệt là...ngộp thở quá đi!!!!
Vì vậy, cô quyết định ngủ một giấc, dù gì trời cũng chưa có sáng mà!!! Hehe!!!
**************Sunflower
“Lâm Uyển Tiệp!!!!!!!!! Chị tới tìm tôi làm gì hả?????” Lâm Tịch hai mắt đỏ ngầu, từ mắt một mí mà trừng thành hai mí luôn!!!
“Ôi dào! Em họ thân yêu của chị!!! Sao mà em kích động vậy hả? Bộ nhớ chị lắm sao?!!” Lâm Uyển Tiệp biết rõ còn cố giả nai. Ánh mắt màu nâu chớp chớp như thiếu nữ 18.
Lâm Tịch thực muốn đập đầu xuống sàn chết quách cho xong!!!
“Ko thích nói linh tinh. Vào ngay chủ đề chính: Chị tới làm gì?”
“Haizz...Người làm ăn là vậy đó! Có biết cái gì là romantic đâu!!! Nàng nào mà ‘có phúc’ thế ko biết. Cưới ai ko cưới lại cưới ngay khúc gỗ trơ trơ này!!!” Rõ ràng đã nói là ko lan man, vào chủ đề chính nhưng Lâm Uyển Tiệp vẫn thích chống đối.
“Chị dám nói tôi là khúc gỗ trơ trơ hả??????”
“ỐI! Khúc gỗ biết thét ra lửa. Kinh dị quá!!!!” Uyển Tiệp vờ sợ hãi. Gì chứ chọc giận Lâm Tịch, ngoài cô ra thì còn ai bì được nữa chứ!!!
“Chị! Chị!!! Chị điên mất rồi!!!!!!!!” Lâm Tịch quá ức chế ko biết làm gì hơn ngoại trừ việc trừg mắt dọa nạt.
“Hihi! Mà...cô vợ của em đâu? Cho chị xem hình hài thế nào?! Chẹp!!! Chắc phải xinh xắn lắm cơ!!!”
“Tôi hỏi chị, chị-đến-làm-gì???? Phá hoại ‘chuyện tốt’ của tôi là sao hả???”
“Hic! Chị xin lỗi em rồi mà!!! Người ta đâu biết vợ chồng hai người đang...chứ! Còn nữa, lần này chị đến đây là để ở nhờ nhà em vài hôm!!! Ok?”
Lâm Uyển Tiệp tỉnh như sáo. Lâm Tịch thì như sét đánh ngang tai, vỗ cái bốp; lên bàn, hét:
“CÁI GÌ??? CHỊ NÓI LẠI XEM??? Ở NHỜ?!!! VÀI HÔM?!!!!”
“Ừm. Hihi. Em yên tâm nha! Chị sẽ ko phá hoại nữa đâu!!!” Cô chớp mắt ngây thơ. Vừa khi đó, Dương Chi Ngọc từ trên lầu bước xuống. Ồn như vậy, ngủ gì cho nổi chứ!!!
“Tôi có nên mang ơn chị không hả???”
“Ô~ Cô em gái nhỏ nhắn, xinh xắn này là vợ em á?! Em tên gì đấy?1 Chị là Lâm Uyển Tiệp, chị họ kính yêu của Lâm Tịch!!!” Cô ấy tự giác giới thiệu. Lâm Tịch nghe 4 chữ: ‘Chị họ kính yêu’ thì nổi hết cả da gà.
“Em...em là Dương Chi Ngọc!” Cô âm thầm quan sát người chị họ này. Cô ấy còn cao hơn cả cô! Ước chừng cũng gần bằng Lâm Tịch rồi cơ! Dáng người đầy đặn, mặt mũi quyến rũ, cử chỉ thì hấp dẫn, tóc ngắn đầy cá tính. WOA!!! Đúng chất kiểu người mà Chi Ngọc hâm mộ. Thực ra thì chị Chi Tuyết ngoại hình ko được cá tính chút nào! Haizzz...Ngược lại còn rất thục nữ!
“Dương Chi Ngọc! Tên vừa hay, người cũng rất đẹp!!! Hihi!!!”
Lâm Tịch: Hai người coi tôi là bóng đèn sao??????
...
***********Sunflower
“Tôi là chủ nhà! Tôi nói ko là ko! Hai người đừng xin xỏ vô ích!!! Nếu cần thiết, chị Tiệp, tôi cho tiền ra ngoài thuê khách sạn ở!!!”
Lâm Tịch kiên quyết cự tuyệt việc Uyển Tiệp ở lại nhà mình một tuần.
“Nè!!! Sao anh keo kiệt thế hả? Dù gì chị Uyển Tiệp cũng là chị anh mà!!! Anh là người vô phép vô tắc!!!” Dương Chi Ngọc cáu gắt.
“Tôi keo kiệt????? Cô muốn cái nhà náo loạn lên thì cứ rước bà chị này vào nhà nhé?!!” Lâm Tịch nhướn mắt. Lâm Uyển Tiệp thấy tình thế ko xong, liền xuất chiêu ‘nước mắt cá sấu’:
“Huhu!!! Lâm Tịch!!! Chị biết năm đó em còn ghét chị lắm!!! Nhưng lúc đó chị vẫn còn nhỏ, nói chuyện chưa suy nghĩ chính chắn. Hơn nữa, bộ chị đi di cư, em ko buồn ư??? Bây h, nhiều năm gặp lại, chỉ là ở nhờ một tuần em cũng ko cho!!! Em có cần ác thế ko hả??? Huhu...Chị một thân một mình đi thuê phòng ở ngoài, lỡ gặp bọn lưu manh thì sao chứ?!!! Oaoaoa!!!!”
Lâm Uyển Tiệp càng diễn càng nhập tâm, nhập tâm đến mức sống động như thật. Nước mắt thi nhau tuôn rời, hình ảnh đầy cảm động. Ai ai cũng có thể cảm thấy trái tim như rung lên, ngoại trừ anh!
Lâm Tịch: Bà chị ác quỷ à!!! Lừa ai thì lừa! Chiêu này của chị tôi rất rành rồi!! Buồn á?! Tôi thiếu điều mở tiệc lớn nữa là khác!! Chị mà gặp lưu manh?! Ôi dào!!! Bọn lưu manh ấy chắc hôm nay ra đường ko coi ngày rồi!!!
Thế nhưng, Dương Chi Ngọc lại bị Uyển Tiệp che mờ mắt. Cô thấy chị Uyển Tiệp rất đáng thương!!!!
Nhà Có Khách
Nhìn thấy cảnh tượng Lâm Uyển Tiệp bị tên đầu heo này áp bức kinh người như vậy, máu giang hồ trong Chi Ngọc cuồn cuộn dâng cao.
“Ê!!!!!!!! Tên ích kỷ kia!!!!!!!!! Anh có trái tim bằng thép ư?! Chị Tiệp đã như vậy rồi!!! Anh mau đồng ý cho cô ấy ở lại đi!!!”
“Nếu tôi ko đồng ý thì sao hả???” Anh ấm ức. Nhà này dù sao cũng là của anh mà!!!
“Thì tôi sẽ đập cho anh một trận chứ sao!!!!!!” Cô nghiến răng.
Lâm Uyển Tiệp: Yeah~!!! Chết nhé Tịch em!!! Cuối cùng cũng có người kế nghiệp chị dạy dỗ em rồi nè!!! Hihi...
“CÔ!!!!! Đây là nhà tôi hay nhà cô thế hả???”
“Nhà~ của~ chung!!!!!!”
Lâm Uyển Tiệp thấy mình yên lặng, cứ trơ trơ nhìn họ như vậy thì có phần...không phải đạo, nên:
“Huhuhu!!! Ngọc à! Chồng em ko muốn thì thôi!!!!! Chị cứ ra thuê phòng cho xong!!! Hic!” Lâm Uyển Tiệp rơm rớm nước mắt.
“Không được!!!! Chị yếu đuối như vậy, ra ngoài lỡ gặp chuyện gì thì sao chứ!!!” Dương Chi Ngọc ko ngần ngại mà phủ quyết.
Lâm Tịch: Yếu...yếu đuối á?!!! Làm ơn, sức bà chị ấy đủ vật chết một con cọp mẹ đấy!!! Tôi ms là người yếu đuối đây này!!!!!!!
“Thôi!!!!!! Ok!!!!!!!! Chị Tiệp, chị chỉ được ở 1tuần thôi nha!!!!! Còn nữa, ko được phá hoại ‘chuyện tốt’ của bọn tôi!!!!!!!!!!!”
Lâm Tịch vừa dứt lời, chiếc giẻ lau vô danh bay thẳng vào mặt, kế đó là tiếng rống inh ỏi:
“Ê!!!!!!!!!! Cái gì mà ‘chuyện tốt của bọn tôi’ chứ?! Đồ biến thái!!!!!!!!”
************Sunflower
Lâm Tịch ko tài nào tập trug công việc được!!!
Haizzz...Bà chị Lâm Uyển Tiệp ấy tất nhiên ko tốt bụng đến mức khơi khơi tìm đến anh rồi!!! Nhất định chị ta lại âm mưu điều gì đó!!! Hừ!
Chị ta mà dám kiếm chuyện, cho dù Dương Chi Ngọc có xuất thủ thì anh vẫn sẽ đuổi chị ấy đi thôi!!!
Lâm Tịch cố gắng an ủi bản thân để tập trug vào công việc hơn:
“Ko sao! Ko sao hết!!! Chẳng qua là thêm một người, thêm một đôi đũa, một cái chén thôi!!! Có gì to tát chứ!!!”
Haizzz...
...
Ở nhà, Dương Chi Ngọc và Lâm Uyển Tiệp cùng nhau vào bếp. Họ vừa nấu ăn vừa nói cười rôm rả. Tất nhiên, chủ đề bàn tán ko ai khác ngoài...Lâm Tịch!
“Hahaha!!! Hóa ra hồi còn nhỏ Lâm Tịch đáng yêu thế á?!!” Dương Chi Ngọc mang tạp dề màu hồng, cười tươi tắn.
“Ừ! Có lần, nó leo cây trộm táo, bị chủ nhà tóm được nên đánh liều từ trên cây phi thân xuống. Kết quả, hehe...Nằm viện hai tháng!” Lâm Uyển Tiệp cười trên đau khổ của người khác.
“Nằm viện hai tháng là còn may chán!!! Từ trên cây nhào xuống, chưa chần Diêm Vương là hên đấy!!!”
“Ừ! Còn lúc kiểm tra, nó chuyên môn ko học bài, lúc nhỏ lại xấu hoắc chứ chẳng điển trai như giờ đâu! Thế nên, mấy bạn nữ ngồi gần đó chẳng ai thích nói chuyện với nó. Lúc cần hỏi bài thì...bất hạnh lắm!!!”
“Học dở! Xấu trai! Lại còn ko được bình thường!!!”
“Chi Ngọc!!! Dù xấu xa gì thì đó cũng là chồng em!!!”
“Hahahaha!!! Please, chồng em ko có tệ hại như vậy. Chỉ là giả thôi!!!” Chi Ngọc xua xua tay. Dù Uyển Tiệp mới đến, thế nhưng, Chi Ngọc đã xem chị Tiệp như chị ruột, tâm tình một mạch.
Mộc Như Ý chăm chỉ thiết kế cho khách ruột của mình. Bất thình lình...
“Sue!!!!!!”
“Kevin???” Cô bất ngờ. Úi giời! Thằng chả tới đây làm cái gì?!!
“Sue! Tối nay đi ăn tối với anh nha!!!” Kevin toàn tâm toàn ý yêu Sue. Anh thích cái nét mạnh mẽ bao bọc trong vẻ đẹp thùy mị. Anh còn thích cả cái tính thật thà mà đáng yêu của cô nữa!!!
“I’m sorry! Tối nay tôi lại phải thâu đêm để hoàn thàh bản thiết kế. Vs lại, tôi ko thích ăn tối!!!!”
“Chẳng lẽ em cứ giữ khoảng cách với anh như thế mãi sao??? Anh có gì kém cỏi chứ?!!” Kevin vừa giận vừa buồn.
“Anh ko kém cỏi. Chẳng qua tôi thấy chúng ta ko thích hợp, cứ làm bạn như thế thì hay hơn nhiều!!!” Nói rồi, cô có ý muốn vẽ tiếp. Thế nhưng, Kevin nắm chặt tay cô lại, nói ra tiếng lòng. Dù sống dù chết, dù bị từ chối thảm hại, anh vẫn phải nói:
“Sue! Anh yêu em!!!”
CẠCH!!!!!!!
“Ối!!!! Trời ơi!!!!!!! Sao mà hai người ăn ko chờ tôi thế?!!!!!” Lâm Tịch gắt lên. Vừa ms bước vào nhà, nghe mùi thức ăn thơm nức mũi, Lâm Tịch cảm thấy bụng mình đói cồn cào.
Còn nghĩ sẽ chén được một bữa no căng, ai ngờ, ngẩng đầu lên thì thấy một nửa thức ăn đã bị hai ‘nàng’ cọp chén sạch.
“TẠI SAO BỌN TÔI PHẢI CHỜ???” Hai người họ đồng thanh nói lại.
Lâm Tịch: Chắc mình chết sớm mất!!!!!
“Bởi vì đây là nhà tôi!!!!!! Cô đó, Chi Ngọc, cô làm vợ mà thế à?! Chồng mình về ko hầu hạ tử tế thì thôi, ít nhất cũng phải hôn chào tôi chứ!!! Ai cho phép cô ung dung thế hả???” Lâm Tịch tức tối sỉ vả. Dương Chi Ngọc nổi khùng chộp nguyên cái ly coca bên cạnh hất thẳng nước ngọt vào mặt Lâm Tịch:
“Này thì hầu hạ! Này thì hôn chào nhé!!!! Đi tự tử đi!!!!!!”
“Ô~!!!!!” Lâm Uyển Tiệp lấy đó làm vui.
“Cô! Cô dám hắt nước vào mặt tôi hả???” Thấy mình bị mất sỉ diện trước mặt Uyển Tiệp, Lâm Tịch rất tức giận. Nhất thời không suy nghĩ, anh không chần chừ cầm lấy cái bánh bông lan gần đó...úp thẳng lên mặt cô!!!
Uyển Tiệp: OÁI!!!!
“Hừ! Hừ! Hừ!!!” Dương Chi Ngọc híp mắt sát lại, trong ánh mắt hằn lên tia căm thù. Hôm nay, cô nhất định, GIẾT CHẾT TÊN KHỐN KIẾP NÀY!!!!!!!!
************Sunflower
Dương Chi Ngọc nổi quạu xách chổi, gậy gộc ra, cô bực mình dùng cán chổi đập ngay chân anh một phát.
“Tên chết tiệt! Ai cho anh đem bánh tôi làm hai giờ úp lên mặt tôi hả??? Hả??? Cái bánh đó vốn dĩ còn định để cho anh nếm thử, giờ thì hết rồi, nhịn đi nhé!!!!!!!!”
Nói xong, dùng cái thứ nước đen đen sệt sệt mà cô và Uyển Tiệp vừa mới lau nhà...đổ cái ào lên bộ vest của Lâm Tịch!!!!!
Uyển Tiệp: Tịch em, em thê thảm rồi!!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc