Make-Up.Qua một buổi sáng đầy sự kiện đáng nhớ. Lâm Tịch mang tâm trạng của một kẻ bị ‘vu oan’ mà đến công ty, còn cô, mang tâm trạng của một cô gái vừa bị chiếm đoạt (cộng thêm thù hận) đến tập đoàn làm việc. Tóm lại một câu ngắn gọn mà súc tích: Đường ai nấy đi!
Đang say sưa làm việc, Dương Chi Ngọc bỗng dưng đập tay xuống bàn cái rầm. Nghĩ: Đồ chết tiệt!!!! Dám giả chết để dọa mình. Sao hắn ta không chết thật luôn đi!!! Gia tài đó mình sẽ thay hắn quản lí!!!!
Nghĩ thế, nhưng lúc đó quả thật cô lo sốt vó cả lên. Là con nhà võ, luyện võ dằng dặc mấy năm ròng nên thân thể lẫn sức lực có chút mạnh mẽ, cô còn sợ thật sự mình đã đè chết hắn!
Vào khoảnh khắc ấy, cô cảm giác mình có một chút đau lòng, khóe mắt ướt át gần như sắp khóc. Rồi, khi thấy anh tỉnh lại, cô không cảm thấy bực mình mà còn vui vẻ, mém chút không tự chủ thì đi cảm tạ trời đất rồi cơ! Nhưng, lý trí vẫn kịp thời ngăn lại. Nhìn kỹ vào đi Chi Ngọc, đó là kẻ thù của mày, là kẻ đã chiếm đoạt mày, hắn chết rồi thì có thể đường đường chính chính vơ vét tài sản và đi cưới chồng khác!
Nhưng nói gì đi chăng nữa, lúc đó, quả thật cái cảm giác khác lạ ấy đã xuyên tạc luôn cả lý trí minh mẫn của cô!
***************Sunflower
Nhà của Trương Quân Hựu...
Lam Khê đang ở nhà dọn dẹp. Đừng nghĩ Quân Hựu không tốt tính tốt nết hành hạ phụ nữ có thai đâu nghen, mà là vì Lam Khê cô ấy cứ khăng khăng muốn làm vài việc. Ngồi không một chỗ, cô thấy có gì đó kỳ kỳ.
Hơn một tháng nay, hai người họ đã kết hôn. Mặc dù...Ngay trong đám cưới, Mộc Như Ý và Dương Chi Ngọc đã không tiếc lời lẽ cảnh cáo Trương Quân Hựu, mém chút là lật bàn nhào tới đánh hắn ta, thế nhưng, rất may là đám cưới ấy kết thúc trong yên bình.
Trương Quân Hựu, hắn ta không có chút tình cảm với cô. Buổi sáng, 6h đã đi mất tăm mất tích, cô không thấy bóng dáng hắn trong ngày cho đến khi đồng hồ đã điểm 11h tối thì hắn mới xuất hiện.
Bọn họ cũng không có trò chuyện gì nhiều. Sáng, hắn chỉ nói một câu:
“Tối tôi mới về! Không cần chờ cơm!!!”
Còn cô chỉ ‘ừ!’ có lệ.
Buổi tối, hắn cũng chỉ nói một câu:
“Tôi về rồi! Ngủ ngon!”
Cô vẫn ‘ừ!’ đơn giản.
Ngày này qua ngày khác, lịch trình lẫn những câu nói của hắn cô đều thuộc lòng. Thuộc đến nỗi đã không trông hắn đi trễ hơn 6h và về sớm hơn 11h ; Thuộc đến nỗi đã thôi không mong hắn nói nhiều hơn hai câu. Hai người họ không ai phạm vào thế giới của ai.
Cô vẫn tự hỏi: Hắn thực lạnh lùng thế ư?
Tố chất của một tiểu thuyết gia trỗi dậy mạnh mẽ, cô khăng khăng nghĩ có chuyện bế tắc nào đó xảy ra nên hắn mới hình thành tính cách như vậy. Nhưng sự thật đã phơi bày rõ rệt, thực tế chính là phũ phàng, công việc của hắn, tính nết của hắn, vốn dĩ là như vậy. Hoàn toàn không có lý do lý trấu gì như cô tự nghĩ. Và sự thật đó cũng dập tắt luôn một chút hy vọng bé nhỏ của cô.
Đến giờ cô cũng không biết bản thân có thích hắn hay không?! Có thể là có...Cũng có thể là không!
Phụng mệnh chị hai, Dương Chi Ngọc mang cơm đến công ty cho Lâm Tịch. Hehe! Tất nhiên là phải ‘gặm’ bớt một phần rồi!!!
“Lâm Tịch!!!!!!!” Cô vừa đẩy cửa vừa réo lớn tiếng. Hắn ta chết dí ở cái chốn nào mà ko thèm trả lời cô vậy hả???
Ở văn phòng, Lâm Tịch anh vì không ngủ đủ giấc nên tại văn phòng đánh một giấc cho khỏe. Dương Chi Ngọc vừa đẩy cử bước vào thì nhìn thấy cảnh tượng rất là mắc cười.
Anh đầu tóc rối như tơ vò, hai chân gác thẳng thừng lên bàn làm việc, ngả người về sau ghế ngủ khì khì. Hai tay buông thõng hai bên. Hehe! Người nào không biết còn tưởng anh vừa bị ám sát cơ đấy!!!
“Hihi...” Dương Chi Ngọc che miệng cười. Đặt hộp cơm lên bàn, vừa định ra về thì đột nhiên trong mắt lóe lên tia gian xảo...
*********Sunflower
“Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Trong phòng làm việc của anh, một tiếng hét vang dội.
“Hử?...” Bị đánh thức, Lâm Tịch cau có mở mắt. Đập vào mắt là hình ảnh cô thư ký lấy tập hồ sơ che miệng lại, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hoàng.
“Trợn cái gì? Nhìn cái gì? Đâu phải là lần đầu cô thấy tôi đẹp trai chứ!!!!” Lâm Tịch lườm lườm. Hứ! Đối vs sắc đẹp của mình, Lâm Tịch tuyệt đối tự tin!!!
“Sếp..sếp...anh...anh...” Thư ký ko nói nổi một chữ.
“Sao?”
“Dạ! Hay sếp tự soi gương đi! Em đi ra ngoài trước!!!”
Cô thư ký ấy khôn khéo lánh nạn trước. Nhất định phải đi tránh bão thôi!!!
“Hừ!” Lâm Tịch hừ lạnh. Với tay lấy cái gương...
“Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Tiếng hét lại vang lên. Lần này là của Lâm Tịch. Nguyên nhân ư??? Mời xem lại 30’ trước:
>>>>>>>>>>>>
Dương Chi Ngọc lén lén rút trong túi xách cái hộp trang điểm nho nhỏ của mình. Hehe!!! Trước tiên là môi.
Cô nghịch ngợm lấy cái son của mình vẻ lên miệng anh nguyên cái miệng rộng toát tới tận mang tai, cái miệng đỏ choét nhìn kinh dị phát khiếp.
Sau là mắt. Mắt bị cô đánh một đống mascara đen thùi lùi. Hai bên má bị đánh một lớp phấn dày cộm, y như mới bị oánh ghen xong í! Đã thế chóp mũi còn bị tô đỏ ửng. Hic! Nhìn như là...một con quỷ!!!
Hehe cười, Dương Chi Ngọc thu dọn chiến trường, nhanh chóng chuồn đi!
<<<<<<<<<<<<
Lâm Tịch khổ sở lau lớp phấn trên mặt. Chắc chắn là con quỷ nhỏ Dương Chi Ngọc làm ra rồi!!!
Đôi mắt sâu sắc của anh nheo lại...
Lễ Tình Nhân Ám ẢnhHahaha!!!
Dương Chi Ngọc như bị chạm phải dây thần kinh cười, cười hoài, cười mãi, cười đến mức ko muốn dừng lại.
Nhưng sự thật là rất mắc cười mà!!! Chỉ cần nhìn thấy gương mặt “kinh điển” của Lâm Tịch thì cô phải cười thôi!!! Hehehe...Cho anh dám chọc ghẹo tôi!!!
“Chi Ngọc! Em mà còn cười nữa thì mấy con ruồi sẽ tìm được \'nhà ở\' đó!!!” Một giọng nói vang lên. Là chị hai!
Nghe thấy câu nói đó, cô im re. Thật là...Cười mà cũng cản! Mất hứng dễ sợ!!!
“Sao rồi? Đi đưa cơm thế nào rồi hả???” Chi Tuyết nói mà có phần cười nhạo.
“Sao là sao chứ!!! Bình thường thôi!” Chi Ngọc muộn phiền nhún vai.
BỐP!!!
Chị hai vả cái bốp vào vai cô, mắng:
“Em đúng là ngu si!!! Mãi mãi không thể tăng nổi chỉ số IQ bé nhỏ của mình!!!”
“????”
Sao tự nhiên chị ch.ửi em vậy???
“Haiz...Chị biểu em đi đưa cơm tức là muốn em đi chơi với chồng mình. Hôm nay là ngày gì em không biết à?!!!...Là ngày Lễ tình nhân! Là-Lễ-tình-nhân!!!!!!!”
“Thế có gì đặc sắc hả chị?” Cô ngớ ngẩn hỏi. Lễ tình nhân thì dính líu gì đến cô cơ chứ???
Dương Chi Tuyết nghi ngờ chắc cô không sống nổi đến mùa trăng năm nay quá!!! Hic!!!
“Cái đồ...ngu ngốc!!! Mau đi chơi với Lâm Tịch xem!!!!”
“Hả???”
Đúng lúc đó, cửa bị đẩy ra, xuất hiện một bóng người cao lớn. Hehe! Chắc là tới tìm cô vì cái vụ ‘make-up’ quá tay chứ gì!!!! Hihi...
Dương Chi Ngọc che miệng cố nén cười dưới ánh mắt giận dữ của chị hai!!!
“Chi Ngọc!”
Người nào đó kêu tên cô!
“A!!! May quá! Lâm Tịch!!! Em tới đúng lúc lắm!!! Hôm nay là lễ Tình nhân, hai đứa tranh thủ đi chơi đâu đó đi nha!!!” Dương Chi Tuyết cứ như là bà mối, lượn tới lượn lui rủ rê.
Lâm Tịch & Chi Ngọc: Haiz…Ai thèm đi chơi với cô (anh) ta chứ?!!!
“Hề hề!!! Thỉnh thoảng đi chơi cũng tốt mà nhỉ??? Thôi! Chị ko phiền hai đứa nữa đâu!!! CHI NGỌC!!!! NHỚ PHẢI ĐI NGHE CHƯA????”
Trước khi rời đi, chị cô còn hét lớn làm cô xám cả mặt. Chị à!!! Đừng để em ngay ngày Tình nhân thì bị đột tử chứ!!!
“Đi chứ?!” Lâm Tịch hất hàm hỏi. Cô lườm:
“Chị tôi đã gào lên như vậy…Chúng ta dám ko đi, chị ấy sẽ vặt cổ chúng ta mà hầm lẩu đấy!!!”
Lâm Tịch: Hai chị em nhà này…KHIẾP!
**************Sunflower
Vốn dĩ định lái xe đi hai ba vòng gì đó chơi cho đỡ chán, nào ngờ, bánh xe…đâu rồi???
Hai người nhìn nhau há miệng, xe xịn mà lại ko có bánh xe á?!!!
Trên kính có một mảnh giấy, dòng chữ nắn nót với một nội dung đủ để người ta phải…đập đầu…tự~ xử!!!
“Hai đứa!!! Đi chơi lễ Tình nhân thì phải đi bộ nó ms romantic nha!!! Đi xe ko có vui!!! Nếu muốn theo kiểu…Hàn Quốc thì…đi xe đạp á!!! Có gì sáng mai qua nhà mẹ lấy bánh xe lại nha!!!!!! Hihi…^^”
Lâm Tịch & Chi Ngọc~ Đồng loạt…xỉu!
Lâm Tịch: Huhu!!! Anh sai rồi!!! Tại sao anh lại đi cưới con nhỏ này chứ?!! Cưới rồi để bản thân bị hành hạ đến mức này…
…
“Giờ sao đây???” Cô mặt mũi buồn xo.
“Thì đi bộ chứ sao! Sáng mai, cô là người đi qua nhà mẹ lấy bánh xe về!!! Hừ!” Lâm Tịch cau mày.
“Gì??? Tại…tại sao lại là tôi??? Tôi là con gái, ‘chân yếu tay mềm’ chứ bộ!!!”
“Cô có mà ‘chân sắt tay đồng’ thì có!!!”
“Anh!!!!!!!” Cô tức đến mức giậm chân đùng đùng.
Lễ Tình nhân sắp sửa diễn ra…