Đòi Lại Công BằngẦM!!!!!!!!!!!!!
Cửa nhà bị ai đó đá ra một cách cực kỳ bạo lực.
Đang ung dung ngồi xem phim, Lâm Tịch cũng bị hoảng hồn bởi âm thanh này. Cái gì thế? UFO hạ cánh à?!
“Khốn nạn! Khốn nạn! Khốn nạn!!!!!! Anh mau mau giải thích, bằng không, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Lâm Tịch anh!!!!” Dương Chi Ngọc nổi máu điên. Thế nhưng, ngay cả cô cũng không nhận ra tại sao mình lại giận đến vậy? Từ đầu, cuộc hôn nhân này chỉ có giá trị về tài chính, không hề có tí tình cảm, vì sao khi ms nhìn thấy ảnh Lâm Tịch hôn Nhã Vi, Dương Chi Ngọc lại có cảm giác lập tức muốn chém chết họ?!!!
“Giải thích? Hơ! Ngay từ đầu chúng ta là bình đẳng, vợ chồng gì đó cũng chỉ là một tờ giấy, một bữa tiệc, việc gì phải quan trọng vậy?! Nếu cô thích, có thể tìm người khác hôn!!!!” Lâm Tịch thản nhiên. Thực ra, lúc đó chỉ là uống say, nhìn đông nhìn tây, nhìn quỷ lại thành thiên thần, nhìn ma nữ lại thành mĩ nữ, thế là hôn con Nhã Vi đó một cái. Không ngờ lũ nhà báo chết tiệt nhanh tay nhanh chân đến vậy, một nụ hôn chưa tới 5s đã bị chụp ở một góc độ đẹp như thế. Bất quá, nghĩ tới thái độ ‘cọp mẹ’ của cô đối với anh, anh cũng muốn cho cô một bài học!
“Anh!!!! Nhưng mà lúc anh hôn cô ta có nghĩ đến tôi hay không? Anh có biết làm như vậy, người ta sẽ cười vào mặt tôi hay không??? Anh hôn con nhỏ đó, có nghĩ tới danh dự của mình, của tôi, của gia đình không hả???”
Cô chỉ muốn lao vào, cào nát cái bản mặt của hắn. Sau đó lấy dao lam rạch thêm mấy đường, tốt nhất là rạch tan cái mặt ấy để hắn khỏi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt!!!!
“Nè! Chuyện của tôi, liên quan gì cô?! Cô trở nên lắm chuyện từ khi nào vậy?! Tôi nhớ lúc trước cô khá là tĩnh mịch kia mà, mặc dù có lúc hơi bạo lực, nhưng cô chưa từng nhiều chuyện như vậy. Lẽ nào...cô thích tôi hả?”
Thích?! Anh đi chết đi!!!!
“Thích thích cái đầu của anh!!!!! Anh đừng có mà tưởng bở!!!! Đời này kiếp này, người tôi ghét nhất chính là Lâm Tịch anh!!!! Phải!!! Ghét~ nhất!!!!!!!!!!!” Cô hét toáng lên. Nhắm mắt nhắm mũi hướng anh la lên.
Lâm Tịch tức mình, giận quá hóa khùng, gào lên:
“Cô ghét tôi???? Vậy mà còn cưới?! Tôi nhịn cô lâu lắm rồi!!! Ngày hôm nay tôi nhất định đòi lại tất cả những gì thuộc về mình!!!!”
Dứt lời, anh dùng sức, ấn cô xuống sofa, còn mình thì nằm đè lên người cô.
Lâm Tịch thành công giữ được Dương Chi Ngọc dưới người mình.
“Ê!!! Muốn gây sự hả??? Buông tôi ra!!!!”
Cô nổi quạu, đồ chết tiệt!!!!
“Người muốn gây sự ngay từ đầu là cô đó!!! Thực ra, nếu như tôi đã làm chỗ dựa cho công ty cô, vậy thì~ cô cũng nên đền đáp đúng nghĩa với hôn nhân này đi!!!! Đời này~ chẳng có gì cho không cả!!!” Anh cúi sát người, môi chạm vào vành tai cô. Như bị yểm bùa, mặt cô ửng hồng.
“Anh...Anh...Anh...” Cô không thể nói được câu nào, chữ nào. Phần vì cử chỉ của anh làm cô thấy ngại ngùng, phần vì những điều anh nói...là đúng.
“Sao? Không nói gì, tức là bằng lòng ha?!” Giọng điệu tưởng chừng như trưng cầu ý kiến nhưng thực ra là tự mình quyết định. Bàn tay to lớn tháo xuống từng cúc áo của cô...
“Á!!!!!!!!!!! Buông ra!!!! Nếu để tôi thoát được, tôi sẽ đánh chết anh!!!!”
“Ừ! Chừng nào thoát được đi nhé!!!!” Anh đáp qua loa. Bàn tay bận rộn thoát áo mình. Nhân cơ hội đó, tay cô vung vẩy đánh anh. Lâm Tịch lấy cà vạt không khách khí trói Dương Chi Ngọc lại.
“Khốn nạn!!!!” Cô hét lớn. Tay không thể đánh, chân không thể đá, toàn thân chỉ có thể bất lực giãy dụa trong vô vọng. Hic! Trời không tuyệt đường người cơ mà! Nhất định có cách thoát.
Đột nhiên, cô trở nên thông minh lạ lùng. Nhào lên, cắn vào cổ anh thật mạnh.
“A!!!!!!!!!!!”
Bất ngờ bị phản kích, Lâm Tịch không đề phòng ngã xuống sàn. Nhân cơ hội đó, Dương Chi Ngọc bỏ chạy lên lầu, vì quần áo không chỉnh tề, tay còn bị trói nên không cách nào chạy ra ngoài được.
“Dương Chi Ngọc!!!!!! Cô mau đứng lại!!! Để tôi bắt được, cô càng thảm hại hơn!!!!”
Lâm Tịch tay xoa xoa chỗ bị cắn đến rỉ máu, hét lớn đuổi theo lên lầu.
***********Sunflower
Khập khiễng chạy lên lầu, còn chưa kịp khóa cửa phòng thì bị một bóng người cao lớn chặn đứng.
“Lâm...Lâm Tịch?!!!” Cô lắp bắp. Dẫu lí trí không ngừng hét: Đánh hắn, đánh chết hắn. Nhưng, cô không cách nào nhấc nổi tay chân, chỉ có thể đứng ngây ra đó, khổ sở nhìn hắn từng bước, từng bước tiến lại gần.
“Đừng...đừng có lại đây...Đi...đi tìm người khác đi. Kể từ đây tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của anh nữa!!!”
“Bất quá, giờ tôi thay đổi suy nghĩ, tôi...tôi muốn chung sống suốt đời vs cuộc hôn nhân này...Hehe!!!” Cười gian.
Lâm Tịch một tay đẩy Dương Chi Ngọc ngã lên giường, tiếp diễn quá khứ, nằm đè lên thân thể cô.
“Buông ra! Buông ra!!!!!”
“Ái chà! Cô không biết thiệt hả?! Cô càng muốn thoát, người ta càng muốn ‘ăn thịt’ cô hơn đó!!!”
“Mộc Như Ý sẽ giết chết anh!!! Chị Chi Tuyết sẽ quẳng anh từ lầu 10 xuống!!! Lam Khê sẽ treo cổ anh!!!!!!! Tất cả mọi người sẽ ám sát anh!!!!!”
Dương Chi Ngọc la hét. Cô cố gắng vẽ ra viễn cảnh thê thảm để dọa. Còn anh, thì dửng dưng.
Lâm Tịch: Tôi thừa biết cô chỉ được mỗi cái miệng.
Kế đó, anh cúi người, hôn cô thật lâu. Hôn đến khi cô có cảm giác hình như bản thân bị tẩy não, rơi vào trạng thái rỗng thì mới dừng lại.
Quyết Bắt Được CôĐầu óc Dương Chi Ngọc rỗng không. Muốn la cũng không cách nào la lên được. Không phải cô căm ghét gì, nhưng, cô muốn lần đầu tiên là tự nguyện.
Định nhào lên cắn anh như khi nãy, nhưng, anh thông minh đã chuẩn bị trước, né ra chỗ khác. Cắn hụt, cô tức tối muốn cắn lại nhưng anh kịp thời nhét khăn vào miệng cô. Ngoại trừ ‘ưm, ưm...’ mấy tiếng, cô hoàn toàn không thể nói được gì.
“...ét...anh!!!” (Ghét anh!!!) Cô lắc đầu lia lịa, không ngừng giãy giụa. Bất chợt...tiếng điện thoại reo lên.
“Mặc kệ nó!” Lâm Tịch với lấy di động của cô, đập nát. Cô chỉ biết trợn mắt nhìn. Tự nhiên trong lòng có cảm giác mình thật vô dụng.
“Ưm...ưm...” Cô như muốn nói điều gì, nhưng anh không quan tâm. Lâm Tịch đem áo của cô thoát ra...
“ƯM!!!!!!!!” Cô cố gắng la lớn nhưng cái khăn chết tiệt cứ ngăn lại. Trí thông minh quay về, Dương Chi Ngọc bật dậy, ỷ đầu mình hơi cứng liền đập cái bốp vào trán anh. Dẫu có hơi đau đau nhưng thành công làm anh buông lỏng cô ra. Chỉ chờ có vậy, cô lao đi nhanh như tên.
“Dương Chi Ngọc!!!!!! Hôm nay tôi quyết bắt cho được cô!!!!” Lâm Tịch xoa xoa cái trán. Tức vì đồ ăn sắp vào miệng lại bỏ chạy mất tiêu.
***********Sunflower
Nhả cái khăn ra, Dương Chi Ngọc dùng hết sức của con nhà võ để giật đứt cái cà vạt. Khoác áo lạnh ,ngay sau đó, cô len lén men theo cửa sổ, định chuồn ra ngoài thì...
Một cái khăn màu trắng vô danh úp lên mũi, miệng cô. Dương Chi Ngọc bất giác thấy cơ thể mình nhẹ bổng. Lần cuối, cô thấy gương mặt anh cười gian trá. Biết là kỳ này khó thoát, nhưng cô vẫn cứng đầu cứng cổ, đẩy anh ra toan chạy đi.
Lâm Tịch không mất nhiều sức lực liền tóm được Chi Ngọc, bế cô quay về giường. Còn cô, giãy giụa được vài cái thì chìm vào cơn mê.
Lâm Tịch nhìn chăm chăm vào gương mặt của Dương Chi Ngọc, bàn tay cởi áo cô ra, thầm nghĩ:
“Lần này là lần thứ 3 tôi phải làm lại từ đầu. Cô quá ác!!!”
Áo được cởi ra, da thịt trắng nõn của cô hiện rõ mồn một. Anh bất giác thấy có một dòng máu nón g từ tứ chi lan tràn khắp thân thể rồi thấy mũi mình ươn ướt...
Máu? Chảy máu???
Chết tiệt!!!!
...
Khổ sở lắm Lâm Tịch mới có thể ngăn dòng máu nóng khắp thân thể ồ ạt chảy ra từ mũi. Bàn tay thoát váy cô, đem tất cả quần áo lộn xộn trên giường gạt phắt xuống sàn.
Lâm Tịch nằm lên người cô, vừa hôn vừa vuốt ve làn da của cô. Bất chợt, anh thấy mặt cô ươn ướt. Ngẩng mặt lên, thấy đôi mắt nhắm lại dưới hàng mi cong cong chảy ra một hàng nước mắt. Lâm Tịch tự nhiên có cảm giác mình ác độc quá mức!!!
Ôm lấy thân hình mềm mại của cô, Lâm Tịch phân vân không biết có nên “ăn” cô hay không? Nếu như mà không “ăn”, đợi sau khi cô tỉnh lại, nhất định sẽ đề phòng anh như là ăn trộm cho mà xem. Nhưng, nếu “ăn” cô ấy thì lại thấy đáng thương quá!!!! Phải làm sao đây nhỉ???
Trầm tư vuốt ve cơ thể cô, Lâm Tịch chìm vào tình thế “tiến thoái lưỡng nan”, thế này không được, thế kia cũng không xong. Haiz...
Đột nhiên trong đầu anh lóe lên một tia gian ác...
***********Sunflower
Sáng ngày hôm sau...
“A Á Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!!” Tiếng hét tựa như có thể làm sập cả căn biệt thự. Lâm Tịch ngồi bật dậy, xoa xoa tai nhìn cái người đang hét ầm ầm:
“Ê!!! Mới 6h sáng, la la hét hét cái gì thế hả???”
Bực mình! Tối hôm qua phải gần tờ mờ sáng mới ngủ được. Vậy mà lại bị con nhỏ này phá rối. Biết sớm thì ngày hôm qua anh đã “ăn” cô rồi!!!
“Đồ đê tiện này!!! Anh thực sự làm bậy với tôi hả? HẢ??????” Dương Chi Ngọc nhíu mày.
“Ừ đó! Thì sao???”
“Anh...anh...anh nói láo!!!” Dương Chi Ngọc cỡ nào cũng không tin.
Thực ra thì...đêm hôm qua quả thật Lâm Tịch không hề làm gì cô cả. Chẳng qua là muốn dọa cho cô sợ nên để cô “free” như vậy năm cạnh mình mà thôi. Bất quá, cãi nhau với cô ấy rất vui!
“Tùy thôi! Tin hay không...hehehe...là do cô mà!!!” Lâm Tịch cười mờ ám. Dương Chi Ngọc nổi quạu, đem gối nhấn đầu hắn xuống, đè lên như muốn hắn ngộp chết. Vừa nhấn gối vừa hét:
“Anh chết đi! Anh chết đi! Anh chết đi!!!!!”
Lâm Tịch bị nguyên cái gối đè đến khó thở, không có cách nào bèn giả vờ nằm yên, ngừng giãy dụa.
Dương Chi Ngọc đang hào khí bừng bừng, dồn hết sức lực đè anh. Đột nhiên thấy anh bất động như vậy bèn đâm ra lo lắng. Buông cái gối, thấy anh nằm ngay đơ, cô run rẩy:
“Nè...Không...không giỡn kiểu đó đâu nha!!! Mau...mau tỉnh đi!!!”
Anh biết. Nhưng giả bộ nằm yên.
“Huhu!!! Anh chết thật hả??? Vừa mới chiếm đoạt tôi thì lăn đùng ra chết!!! Sao mà anh khôn quá vậy?! Ít nhất cũng phải chịu trách nhiệm chứ!!!!!!!” Dương Chi Ngọc gào thét. Trời ơi~ Cái số cô sao mà đáng thương quá!!!!!
Lâm Tịch mém chút tự mình cắn lưỡi chết quách đi!!! ORZ..