Chuyện XưaHôm nay là giỗ cha, cô không đến công ty mà về nhà ngay. Vừa bước vào nhà thì…
“Đứa bất hiếu!!!!! Mày còn về đây làm gì??? Đi ngay cho khuất mắt tao!!!!!!!!”
Cô nghe thấy tiếng mẹ quát lớn. Haizzz…Chắc lại la mắng chị hai nữa chứ gì!!! Lần nào mà không như vậy! Nhưng bất quá, mẹ cô chỉ quát chị ấy mấy câu, gào thét chút xíu rồi cũng chỉ lừ mắt nhìn chị ấy thôi à!!!!
Thế nhưng, không phải vì vậy mà cô có thể tỉnh bơ được!!! Dù muốn dù không cũng phải can thiệp chứ!!!
“Mẹ à!!! Mẹ đừng có la chị nữa!!!! Chị hai bận vậy mà còn tới đó!!!!”
“Tốt nhất là nó đừng có về nữa!!! Nhà này từ lâu không còn là nhà của mày nữa rồi!!!!!!!” Câu cuối mẹ cô quay sang Dương Chi Tuyết hét lớn. Dương Chi Ngọc nói thầm:
“Chứ sao mẹ cho chị ấy làm thiết kế chính của công ty mình chứ?!!!”
“Chi Ngọc,…Không…không sao!” Dương Chi Tuyết khẽ kéo tay đứa em. Dù sao bao nhiêu năm qua chuyện này cô cũng đã quen rồi.
“Mẹ!!!!!!! Mẹ thôi đi!!!!!! Bao nhiêu năm qua mẹ cũng phải bớt bực tức đi chứ!!! Sao mà mẹ thù dai quá vậy???” Cô bắt đầu bực mình. Haizzz…Bao giờ cái điệp khúc này mới tới hồi kết đây?
“Con còn bênh vực nó…”
“Đó là chị con! Là con gái của mẹ!!!!”
“Mẹ không có đứa con gái khốn nạn như nó!!!!!!!!”
“Mẹ!!!!!!!!!!”
Dương Chi Ngọc và mẹ cãi vả một hồi. Nhìn lại mới phát hiện: Chị hai đâu rồi???
“Dạ! Thưa bà chủ, cô chủ nhỏ! Cô chủ lớn nói chỉ thắp nén nhang cho ông chủ rồi đi ngay!!!! Không ở lại phiền lâu đâu ạ!!!!”
Dì Vân đứng cạnh khẽ nói. Cô nhìn thấy trong mắt mẹ hiện lên một tầng mất mát. Dù vậy, cô vẫn tức, nói:
“Đó! Tại mẹ đó!!!! Lần nào mẹ cũng như vậy hết à!!!!”
Nhìn dì Vân, cô thấy dì ra hiệu cho cô im lặng.
*************Sunflower
“Chi Ngọc!!!!!!!!!!”
Có tiếng người gọi tên cô.
“Ê! Ai cho anh vào nhà tôi ngang nhiên vậy hả???? Hả???”
Cô đứng bật dậy. Đến đúng lúc lắm, vừa lúc cô muốn tìm người trút giận.
“Đây là nhà mẹ vợ, anh cũng có thể coi như là nhà anh vậy!!! Em yêu~” Anh kéo cô vào lồng ngực mình, siết chặt cô ra vẻ như rất thương yêu cô.
Tức tối vùng ra, cô hét:
“Tránh xa tôi ra giùm!!!! Ở đây đừng có bày ra bộ mặt giả dối đó. Ai cũng biết cái mặt đểu-chảnh-giả tạo của anh rồi!!!!!!!!!!”
Cười nhẹ, anh không làm khó, bỏ cô ra. Bắp tay, chỗ vừa bị ấy siết lấy đỏ lên một mảng.
“Tới làm gì?” Cô hỏi trống trơn.
“Ăn giỗ!” Anh cũng ăn miếng trả miếng.
“Ai mời? Mời ai???”
Cô hơi tức. Đồ mặt dày như mặt lộ!!!!
“Anh là chồng em! Là con rể. Anh tất nhiên phải đến cho phải phép chứ!!!”
“Anh tốt nhất cút xéo đi!!!... Phải phép?!... Anh làm như mình là rể hiền không bằng~”
“
##$%^&)#!!$hh...”
Anh chỉ biết...bó tay!
______________
Chap sau...Hehe:
"
Câu trả lời của cô làm cho anh thấy giận dữ đầy một bụng. Anh giữ chặt cổ tay cô, áp sát cô vào vách. Môi kề môi hạ xuống….
“Ưm…?!”
Cô hai mắt tròn xoe.
Á!!!!!!!!!!!! Cái gì vậy hả trời??????????"
...
Mọi người thử đoán coi!!!!
Dương Chi Tuyết mặt không chút biểu cảm bước ra khỏi nhà. Vừa định mang giày vào rồi đi đến công ty thì trên đỉnh đầu vang lên một tiếng nói:
“Vào ăn cơm rồi hãy đi!”
Là mẹ!
Tiếng nói ấy nhẹ nhàng, không phải là thét gầm như lúc nãy nữa. Dương Chi Tuyết bất giác thấy trong tim có thứ gì đó trào ra, hốc mắt đỏ lên…
“Dạ!”
Lẽ nào mẹ hết giận rồi???
…
Dương Chi Ngọc đứng trên ban công thấy cảnh đó, cô vô thức mỉm cười.
“Cười gì đó?”
Một giọng nói đầy nam tính vang lên.
“Ê!!!!!!!!!!! Làm hết hồn à!!!!!”
“Làm chuyện gì sai trái sao???” Anh nhướn mày cợt nhã cô. Trừng mắt, cô mắng:
“Sai trái cái đầu anh!!!!” Cô xoay người muốn bước vào nhưng bị anh chặn đường. Hứ! Hôm nay hắn ta bị sao vậy???
“Anh muốn gì hả???”
“Em không thấy có lỗi ư???”
“Lỗi phải gì?!”
“Đám cưới hơn hai tháng mà vẫn chưa có chuyện gì~ xảy ra…”
“Thì đã sao? Anh mau biến đi chỗ khác!!!!”
Câu trả lời của cô làm cho anh thấy giận dữ đầy một bụng. Anh giữ chặt cổ tay cô, áp sát cô vào vách. Môi kề môi hạ xuống….
“Ưm…?!”
Cô hai mắt tròn xoe.
Á!!!!!!!!!!!! Cái gì vậy hả trời??????????
Kiss You!SÉT ĐÁNH NGANG TAI!!!!!
Loạn rồi! Loạn rồi!!! Tại sao tên này dám hôn cô giữa ban ngày ban mặt thế hả???
Cô nâng gối định ý đồ cho hắn ‘tuyệt tử tuyệt tôn’ thì bị đầu gối hắn mạnh mẽ đè chặt lại.
Nụ hôn mê say, len lỏi dần qua từng sợi thần kinh mẫn cảm của cô. Mắt cô trợn trắng, không cách nào tin được mình vừa bị cưỡng hôn. Bàn tay to lớn của anh cố định chặt chẽ tay cô lại. Cả thân hình cao lớn của anh ép sát cô vào tường. Còn kinh nghiệm hôn??? ORZ...Nụ hôn của anh làm cho cảm thấy trời đất quay cuồng 365* luôn à!!!! Bạn đang
đọc truyện online tại website: ThíchTruyện.VN
Tay còn lại, anh dần dần di chuyển đến váy cô...dần dần, dần dần vén lên, vén lên một cách chậm rãi...
Nếu có thể, cô nhất định sẽ gào tướng lên: Trời ơi!!!! Cái tên lưu manh bại hoại làm ô nhiễm bộ mặt xã hội Việt Nam kia!!!! Mi đi ૮ɦếƭ đi!!!!!!!
Thế nhưng, tình thế hiện giờ không thể nào làm cô hét lên nổi. Cái lưỡi đáng ghét của anh len lỏi khắp miệng cô, đùa bỡn vẽ một vòng lên miệng khiến cô khẽ run run!!!
Dương Chi Ngọc: Tôi thề! Tôi sẽ chém ૮ɦếƭ anh! Chém ૮ɦếƭ anh!!! Chém~ ૮ɦếƭ~ anh!!!!
**********Sunflower
Cái váy của cô dần dần bị vén lên tới hông. Có thể cô không đỏ mặt, nhưng thực ra...cô cảm thấy cực kỳ xấu hổ!!!!!!!!!
Anh vẫn như cũ. Vẫn nhắm mắt cảm thụ phong vị trên cơ thể cô. Làn da mềm mại này, dáng người thon thả này khiến máu nóng anh lan tràn khắp tứ chi. Anh chỉ muốn lập tức ăn cô ngay!!!!!
Bị khó thở, mặt Chi Ngọc đỏ lừ. Đến khi anh buông ra, thả tự do cô thì Dương Chi Ngọc té sụp xuống đất. Phải mất đến 5’ sau cô mới lấy lại bình tĩnh.
Chỉnh chu lại quần áo, lại đầu tóc, cô quay sang anh, bắt đầu la:
“ANH LÀ ĐỒ LƯU MANH!!!!!!!!!!!!!”
“Ừ!” Anh không mắng lại, không nói bóng nói gió, chỉ ‘ừ’ một tiếng.
“ANH LÀ ĐỒ BẠI HOẠI!!!! DÊ XỒM!!!! KHÔNG CÓ GIÁO DỤC!!!!!!!!”
“Ừ!” Vẫn như thế.
“ANH! ANH!!! ANH...ANH LÀ TÊN ĐÁNG GHÉT NHẤT TRÊN ĐỜI NÀY!!!!”
“Ừ!”
“ANH! ANH! ANH!!! ANH...ANH...ANH NÓI GÌ ĐI!!!! ANH NGON ANH CÃI THỬ XEM!!!! CÓ...CÓ GIỎI THÌ ĐÁNH TAY ĐÔI VỚI TÔI ẤY!!!!! CHO...CHO ANH BIẾT, TÔI KHÔNG SỢ ANH ĐÂU!!!!!”
“Ừ!”
“Anh! Anh! Anh...Anh...Anh....” Cô cứng cả lưỡi. Một chữ cũng không cách nào nhả nổi. Huhu!!!
...
“Hai đứa mau...”
Dương Chi Tuyết vui vẻ, hớn hở nhào thẳng vào phòng Chi Ngọc hét lớn. Người trong phòng thì không thấy, chỉ thấy ngoài ban công. Nam thì đứng khoanh tay trước иgự¢, nhàn hạ ngắm nhìn trời mây, nữ thì quỳ sụp xuống nền, mặt đỏ gay không biết vì lý do gì!!!!
“Ô! Ăn cơm thôi~!!!!!”
Lâm Tịch không màng đến Dương Chi Ngọc. Reo lên một tiếng sau đó thoai thoải bước ra khỏi phòng. Cô tức đến mức chỉ muốn lập tức hóa thành ma nữ, ám ૮ɦếƭ tên khốn kiếp ấy!!!!
Chiều!
[Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Bà nói cái gì????? Mau lặp lại coi!!!!! Bà cũng đám cưới?!!!!!!!]
Đầu dây bên kia Mộc Như Ý đang gào thét vô biên với câu nói ‘Tuần sau tôi đám cưới’ của Lam Khê. Cái chuyện gì đây? Tại sao ai cũng cưới hết vậy?!!!
“Ừ! Bà đừng có la lớn quá!!!! Thật ra...chỉ vì bất đắc dĩ thôi!!!!” Lam Khê nhắn nhó giải thích. Biết ngay là thế này mà!!!!
[Bất đắc dĩ??? Ai ép bà...bà nói tôi nghe xem, tôi lập tức cho người đó phơi thây ngoài nghĩa địa!!!!]
Rùng mình. Lam Khê tái mặt. Dẫu biết Dương Chi Ngọc và Mộc Như Ý giống nhau. Không có tính kiên trì, không biết gì là dịu dàng, chỉ biết đánh, đánh & đánh nhưng không nghỉ tới lại đến mức này!!!!
“Hic! Tôi...tôi có thai!”
[Á!!!!!!!!!!!!!! Với ai?????????????] Mộc Như Ý muốn lên cơn suy tim đến nơi.
“Là của...người tôi sắp cưới! À! Mà thôi nha, bữa đó bà tới là được rồi! Còn gì tôi cho bà biết sau! Bye!!!!”
Sợ bị hét cho điếc tai lần nữa, cô ấy vội vã cúp máy! Hức...Có hai đứa bạn, y như đi chơi trong sở thú vậy!!!Cẩn thận có ngày chết giấc nào không hay!!!!
********Sunflower
Mộc Như Ý đang ở khách sạn, nằm trên giường, dang tay dang chân suy nghĩ một hồi rồi điện thoại cho Dương Chi Ngọc:
“Alô!”
Giọng cô khàn khàn, có vẻ như đã bị khan tiếng sau lần hét lớn hồi trưa.
[Bà sao vậy? Giọng nói nghe uể oải quá?!]
“Không sao! Chỉ bị cảm mạo thôi à!!!! Có chuyện gì vậy?”
Dương Chi Ngọc đang bận túi bụi với công việc. Làm việc đến quên cả ăn, uống!
[Ờ! Nghe nói, Lam Khê sắp kết hôn???]
Dương Chi Ngọc tay chuẩn bị ký văn bản liền đình chỉ 2s, sau đó giảm âm lượng điện thoại lại rồi ‘ừ!’ một tiếng. Quả nhiên:
[TRỜI ƠI~!!!!!!!!!!! MẤY BÀ THIỆT LÀ QUÁ ĐÁNG!!!!!!!!! CHUYỆN LONG TRỌNG VẬY MÀ KHÔNG BÁO TÔI SỚM!!!!!!!! TỤI MÌNH LÀ BẠN BÈ CHỚ BỘ!!!!!!!!!! BẠN BÈ THÌ PHẢI...
#$%^&....CHO NÊN BÀ PHẢI...!
#$%^**...MÀ TẠI SAO BÀ LẠI...
#%(&!...BÀ CÓ BIẾT LÀM VẬY LÀ TÔI...!
$^^&#...KHÔNG??????]
Dương Chi Ngọc toát cả mồ hôi lạnh. Cũng may là giảm âm lượng đến mức nhỏ nhất, nếu không chắc phải tốn thêm tiền khám tai vì con nhỏ này!
“Tại vì nó lỡ có thai rồi! Mà cái tên ấy có vẻ như không màng gì tới nó. Tính cách nó như vậy, không biết về có bị hắn ta bắt nạt hay không?”
La cho một hồi, Mộc Như Ý cũng thấy bớt căng thẳng:
[Ừ! Nhưng mà Lam Khê đang mang thai con của hắn, chắc hắn không dám làm gì đâu!!!! Hơn nữa, hắn có tiền không? Có gia thế không? Đẹp trai không? Tính tình ra sao???]
“Haizz...Ngoại hình, gia thế, tiền bạc...nói chung là về hình thức thì có vẻ rất là Ok....Nhưng, tính tình thì...very-BAD!”
Không thể tự chủ, Dương Chi Ngọc nhớ đến vẻ mặt lạnh lùng của Trương Quân Hựu. Nếu hắn dám khi dễ Lam Khê, thì yên tâm, nghĩa trang sẵn sàng chào đón hắn 24/24!!!!
[Lam Khê có thai á? Nó vốn cẩn thận mà...sao...lại...]
“Là vì nó uống say! Còn về lý do sao say, hỏi Lam Khê ấy!!!!”
[Uống say?! Chắc chắn là bị tên khốn nạn ấy giở chiêu trò đồi bại gì rồi!!!!]
…Trầm ngâm một lúc, cô nói:
“Cũng chưa hẳn đâu! Tôi thấy hắn ta có vẻ như không màng tới vấn đề này lắm. Nếu như Lam Khê không có con, chưa chắc gì hắn ta đã chịu cưới nó!!!!”
…
************Sunflower
Đột nhiên, cô nghe bên ngoài náo loạn cả lên. Bước ra, cô thấy đám nhân viên nữ tranh nhau tờ báo, trang bì có hình chồng cô, cũng tức là tên khốn Lâm Tịch, đang hôn say đắm con nhỏ điên lần trước!!!!!
Dương Chi Ngọc: Hừ!!! Các người chết chắc rồi!!!!!