Tên Kia Đừng Tưởng Bở - Chương 06

Tác giả: Congchuayeutruyentranh

Quay Về Quỹ Đạo
Sau một tháng trời lưu lạc ở vùng trời Paris. Anh và cô dù muốn dù không vẫn phải quay về công ty làm việc. Tất nhiên là phải tăng ca cho kịp tiến độ công việc rồi!
Buổi tối, 9h tại Silver…
“Chi Ngọc!”
Chị cô ngày thường rất lịch sự, thế mà bây giờ không hề báo trước mà đẩy cửa vào luôn. Dương Chi Ngọc cũng không mấy để ý tiểu tiết ấy, hỏi:
“Dạ? Có gì hả chị???”
“Em thật sự thích Lâm Tịch hả???” Dương Chi Tuyết hỏi. Nếu không lầm, chắc mẹ đã lấy Chi Ngọc ra làm ‘vật hy sinh’ rồi chứ gì!!!
“Ơ...Dạ!...Tất nhiên rồi!!! Hihi...Thích mới cưới được chứ!!!” Dương Chi Ngọc ban đầu có chút cứng ngắc nhưng sau thì điềm tĩnh hơn. Cô tự nhủ: Bằng mọi giá cũng không thể để chị hai lo lắng!!!
“Thật sao? Vậy còn việc hai đứa lườm nhau trong tiệc cưới, bẻ tay nhau và dằn mặt nhau thì sao??? Em đừng có gạt chị nữa!!!” Dương Chi Tuyết không chút chần chừ xé tan lời nói dối của Chi Ngọc.
“Hihi..Là...là vì anh ta mà!!! Lườm nhau là tại anh dám hôn em lâu như vậy. Bẻ tay là tại ai biểu anh ta tổ chức tiệc cưới long trọng quá làm gì, người ta đã kêu là làm nhỏ nhỏ thôi chứ bộ!!! Còn dằn mặt???... Hình như bọn em chưa hề dằn mặt nhau!!! Nếu có, chỉ là giận hờn qua loa thôi à!!!” Dương Chi Ngọc tỉnh bơ như thiệt. Giọng điệu nũng nịu như nàng dâu bé nhỏ.
Dương Chi Tuyết bắt đầu ngờ ngợ...Lẽ nào cô đoán sai???
“Chị đừng quá lo!!! À! Chị nhìn trang sức này xem, là nên lấy màu xanh lục hay màu đỏ vậy???” Cô đánh trống lảng. Cô biết Dương Chi Tuyết mỗi khi dính líu tới công việc thiết kế thì say sưa đến quên trời đất!!!
“Ưm!!! Hay...hay em thử kết hợp cả hai màu lại đi! Nếu có vấn đề gì cứ giao lại cho chị! Thôi, chị đi trước!!!” Chị cô thấy nỗi lo lắng trong lòng cũng tạm vơi đi phần nào. Lúc Chi Tuyết sắp bước ra khỏi cửa văn phòng thì Chi Ngọc hét lên:
“A!!! Chị ơi! Tuần sau là đám giỗ cha, chị nhớ về nhe!!!”
Bàn tay nắm tay cầm của Dương Chi Tuyết khẽ run, thế nhưng, Chi Tuyết vẫn điềm tĩnh:
“Ờ!”
***********Sunflower
Nhìn thấy bóng Chi Tuyết đi khuất, Dương Chi Ngọc vô thức thở dài. Haiz...Tội cho chị hai quá!!!
Sau đó, cô cố gắng dồn suy nghĩ vào bản vẽ. Kết hợp cả hai màu ư???
...
Lâm Tịch quay về đã là 10h30’...
“Dương Chi Ngọc???” Anh vừa gọi vừa mở đèn. Tối thế này còn chưa về ư???
“Haizz...Chắc lại làm việc hăng say rồi chứ gì!!!”
Anh thở dài. Tình cảnh này giống như chồng đang lo lắng cho vợ vậy? Mà...Sao anh lại rành về con nhỏ hung dữ đó đến thế chứ???
Vợ chồng? Hai từ này...Vừa hiển thị trong đầu hai từ này, Lâm Tịch không kìm nổi bật cười một tiếng. Dù gì cũng là kết hôn trên danh nghĩa, tại sao anh lại không được đem ‘người đẹp’ về nhà nhỉ???
Nghĩ đến đó, Lâm Tịch rút ngay điện thoại ra...
Dương Chi Ngọc mệt mỏi đẩy cửa bước vào nhà. Đập vào mắt là hình ảnh một cặp nam nữ dính nhau như sam ngồi ung dung vừa ăn nho vừa xem phim. Cơn giận bùng lên, lấn át cả sự mệt mỏi. Khốn nạn!!! Lại dám cả gan vụng trộm tại nhà???
BỐP!!!!!!!!!!
Vâng, không sai. Cô đã ra tay tát Lâm Tịch một cái. Anh không kịp né liền lãnh nguyên cái tát. Con nhỏ này luyện võ gì mà tát muốn rụng cả hàm răng vậy trời?!
“Con kia!!! Mày là ai mà dám tát anh yêu của tao???”
Con ả kia sừng sộ mắng Dương Chi Ngọc. Lạnh lùng liếc ả, cô ung dung:
“Tôi? Hừ! Là gì à?! Là VỢ HỢP PHÁP của ANH YÊU mày đấy!!!!!!!! Còn mày? Mày là cái quỷ gì mà vào đây? Nhà tao không cần thuê người ở, mày cút đi!!!”
“Mày? Ai nói tao vào đây làm người ở?! Xin trân trọng giới thiệu nhé! Tao, là người yêu của anh Lâm Tịch , không lâu sau thì tao cũng là vợ của ảnh thôi!!!!” Nó lớn tiếng.
“Vợ? Vợ bé chứ gì!!! Cái đồ không biết nhục!!! Tao khinh thường mày!!!...Ờ! Cũng được!!! Nếu mày thích làm nhỏ, tao sẽ chiều. Nhưng mà...Sáng sớm gà vừa gáy thì mày phải thức!!!”
“Làm gì chứ?!”
“Làm gì? Thì phơi đồ. Thì nấu bữa sáng. Thì làm tất cả những việc mà người ở phải làm. Hứ! Tưởng làm nhỏ dễ lắm hả mày, đừng có điên!!! Vợ cũng như má vậy, chỉ có một thôi!!!”
“Mày...mày đừng có quá ngạo mạn. Cẩn thận có ngày bị tạt Axit đấy!!!” Nó bị Dương Chi Ngọc hăm he, dọa đến tức run cả người.
“Hứ! Thời này mà tạt Axit là xưa rồi!!! Để tao tạt Brom mày cho!!! Cái thứ dốt Hóa học thì biến!!! Cút ngay! Không thì tao đập cho mày một trận bây giờ!!!” Cô lườm.
“Hứ!!!” Cô gái kia tức tối cầm túi xách, ngún nguẩy ra về.
*********Sunflower
Nhìn sang Lâm Tịch. Anh đang ngồi bệch dưới sàn. Há hốc mồm nhìn cô gái tự xưng là vợ mình kia. Tạt...tạt...Brom???
“Anh yêu~”
Dương Chi Ngọc mỉm cười, đi lại gần anh hơn. Đỡ anh dậy sau đó chớp chớp mắt nói:
“Em xin lỗi anh nha!!! Tại em ghen quá!!!”
Ghen? Cô ta nói ghen???...Hahaha...Thì ra con nhỏ dữ dằn này nhìn thế mà cũng yêu thích anh kìa!!! Xem như thành công rồi!!!
Lâm Tịch ung dung cười tự cao tự đại. Sung sướng dâng trào!!!
“Không sao!!! Em yêu~Anh nhớ không lầm hình như chúng ta còn chưa động phòng đấy...”
“Dạ!!!!!!!!!” Cô nhỏ nhẹ.
Phòng ngủ...
“ĐỒ HÁO SẮC!!!!!!!!!!!!!!!!! ĐI CHẾT ĐI NÈ!!!!!!!!!!!!!!”
Trong màn đêm, một tiếng hét thấu tận trời cao vang lên trong phòng. Không ai biết chuyện gì xảy ra, chỉ biết sáng ngày hôm sau...Lâm Tịch phải đến công ty họp với cái đầu băng một lớp vải dày cộm!!!!
Hehehe!!!!
Bất Ngờ Đến Thăm
Sáng hôm nay, vừa định thức dậy chuẩn bị đến công ty làm việc thì Dương Chi Ngọc nhận ra…“bạn thân” của cô đã tới!
Hức!...
“ORZ...”
Cô uể oải nằm sấp trên giường, cơn đau ở bụng không ngừng truyền khắp cơ thể khiến cô cảm thấy như muốn đập đầu tự sát cho xong.
Nằm một hồi, cô định đi xuống ăn uống, xem ti vi gì đó cho đỡ chán, ai ngờ ngồi một hồi thì cảm thấy còn đau hơn, kết quả cô ngã ra nằm ngủ luôn ở sofa!!!
...
Lúc cô tỉnh lại đã là buổi tối. Tiếng lạch cạch ở cửa báo cho cô biết là Lâm Tịch đã về. Cô cũng chẳng buồn phản ứng, chỉ ngồi ngây ra đó nhìn cái cửa...
“Bộ trông tôi về à?!!!”
Lâm Tịch nhìn cô chằm chằm. Mối hận làm mẻ trán anh hôm qua anh còn chưa tính đấy nhá!!!!
Lâm Tịch không hiểu sao mình có cảm giác muốn cãi cọ với cô mấy câu. Thực ra , cãi nhau cũng là một hình thức xả strees đấy nhá!!!
“Nhìn gì? Sao không trả lời tôi hả???”
Hình như có gì đó không bình thường??? Nếu mà đúng tâm lý là cô hay hét ầm lên, như: “Điên hả? Ai thèm chờ thứ người như anh?!!!” hay là, “Còn khuya, muốn no đòn hả???”
Sao tự nhiên bây giờ im re ta?!
Dương Chi Ngọc đứng lên, nhìn anh một cái rồi quay người lết về phòng. Trong lòng nhủ thầm: Đừng có mà kiêu căng, đợi khi tôi khỏe lại tôi cho anh biết cái gì là độc miệng!!! Hứ!!!!!
Tới phòng, cô cuộn mình trong chăn, dẫu nằm tư thế nào cũng không cảm thấy đỡ đau. Bất giác, cô cảm nhận được phía sau gáy mình truyền đến hơi thở nóng bỏng...
Dương Chi Ngọc định theo bản năng đánh anh để tránh khỏi cái cảm giác này thì nhận ra...mình ngay cả nhấc tay cũng chả nhấc nổi.
“Ê!!! Bị gì vậy hả???”
Anh hỏi. Tư thế hai người bây giờ, một người thì nằm nghiêng bên phải, một người thì chống tay, quỳ hờ bên cạnh, giống như bất kể lúc nào anh cũng có thể đổ ập lên thân thể của Chi Ngọc. Bàn tay to lớn nhưng ấm áp của anh nhẹ nhàng vuốt trán cô.
Không hiểu sao cô lại thấy xấu hổ?!!!
Nhưng sự ngại ngùng ấy nhanh chóng qua nhanh vì cô cảm thấy...bàn tay anh thật sự là quá ấm.
Không chút ngượng ngập, Dương Chi Ngọc chộp bàn tay đang xoa trán mình của anh ôm lấy mà ngủ. Ưm~
“Ơ~...”
Anh muốn khiếu nại!!!!! Tay là của anh, không phải gối ôm mà!!!!!
Anh cũng nằm xuống bên cạnh, nếu là ngày thường chắc cả hai người sẽ tranh cái giường này dữ dằn lắm. Mùi hương dịu dàng, ngọt ngào của sữa tắm tỏa ra từ thân thể ngọc ngà của cô làm anh đi vào giấc ngủ lúc nào không biết...
Lâm Tịch bị đánh thức bởi một cái tát của Chi Ngọc…
“Này! Cô làm gì mà…”
Chưa kịp nói hết thì anh nhận ra cô vẫn còn đang ngủ khì khì bên cạnh. Tư thế ngủ thì…không thục nữ chút nào hết! Một chân gác lên người anh, một chân buông xuống giường. Tay huơ loạn xạ!!! Hình như…là mơ thấy ác mộng!!!
Bây giờ anh mới phát hiện…Dương Chi Ngọc thật ra cũng rất đẹp!!!
Lông mi dài dài, cong cong. Môi nhỏ nhắn, hồng hồng làm cho người ta muốn hôn lên đó thật lâu. Gò má mềm mịn, trơn nhẵn làm cho anh muốn thơm lên một cái. Chưa hết, khi cười thì có lúm đồng tiền nhìn rất dễ thương...Nghĩ lan man một hồi, anh vô thức đưa tay nhéo má Chi Ngọc một cái.
“Ưm...Để người ta ngủ!!!!” Cô lăn về bên khác, tránh để tay anh nhéo mình lần nữa. Bĩu môi vì bị đánh thức.
Lâm Tịch cũng không giận dỗi gì, đưa tay xoa xoa chỗ vừa bị anh nhéo, sau đó lén lút thơm lên đó!!!
“Ít ra ưu điểm của cô là xinh đẹp đấy!” Anh nói nhỏ. Kế đó xốc chăn đắp cho cô, mấy tuổi rồi mà ngủ còn đá chăn hả trời???
*********Sunflower
Ring...ring...
[Chi Ngọc? Bà về rồi hả???]
“Alo? Hức...Ai zậy???”
[Tôi nè! Lam Khê nè!!! Mau dậy đi!!!!]
Chi Ngọc bị đánh thức bởi tiếng hét như thiên lôi của Lam Khê. Xoa xoa cái tai vừa bị nó hét muốn “đình công”, cô mắng:
“Vừa phải thôi bà!!! Làm gì mà la lớn quá vậy??? What happen???”
[Cái này...hơi bị khó nói tí! Bà...qua nhà tôi nha!!! Bye!!!]
“Ê...”
Không đợi Chi Ngọc nói xong, Lam Khê lập tức cúp máy. Vốn dĩ hôm nay muốn làm con sâu lười, thế mà lại...Haizzz
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc