Ngủ Với Mĩ NamCô theo bản năng vòng tay ôm lấy người bên cạnh. Ngủ khì khì. Người cạnh cô động đậy thân thể, khi nhìn thấy cánh tay trắng nõn nà gác qua eo mình thì…
“Á!!!!!!!!!!!” Hắn ta liền giơ chân đạp bay cô xuống giường.
Đang ngủ ngon lành mà bị đánh thức theo kiểu ác ôn này, Dương Chi Ngọc quyết tâm tẩn cho tên khốn kiếp ấy một trận. Nhưng rồi mới phát hiện, ngoại trừ nội y, người cô không còn gì cả!!!
“Á!!!!!!!!!!!!!!” Cô la toáng lên.
“Mi làm gì ta vậy hả????????????”
Cả hai người đồng thanh gào tướng lên. Tên đàn ông chết tiệt, dám lợi dụng cô hả??? Xem bữa nay Dương Chi Ngọc này thay trời hành đạo nhé!!!!
Vớ lấy áo sơ mi của tên đó mặc bừa vào, cô bắt đầu không chút lưu tình đá bay tên ấy xuống giường.
“Cái con nhỏ kia!!! Mi là đồ háo sắc, dám đem ta làm nhục hả???”
Vừa định cho hắn ta một chiêu thì nghe hắn réo ầm ầm. Mà giọng nói…nhão như bùn!!! Hic!!!!
“Mi bị điên sao??? Ta còn chưa nói là mi lợi dụng ta mà mi giở quẻ hả??? Bữa nay ta không đập mi, ta không phải là Dương Chi Ngọc nữa!!!!”
Cô giơ đấm, hướng bụng hắn chuẩn bị giáng…thì hắn đứng phắt dậy, hét:
“Bà cô già kia!!! Cô ăn nói cẩn thận, dáng người cô xấu xí như vậy, tôi không thèm!!! Không nói nhiều, mi mau trả lại ‘trinh tiết’ cho ta!!!!!” Tên ấy sáp tới bóp chặt bả vai cô, lắc điên cuồng.
Rốt cuộc tên này nằm phòng số mấy ở khoa thần kinh vậy hả??? Sao hắn chui ra ở đây chứ???Hắn có phải là đàn ông không vậy? Cô không bắt hắn chịu trách nhiệm thì thôi, tại sao hắn ta lại nói giống như là…cô cưỡng bức hắn vậy???
“Cái tên này, mi sống đúng là thảm họa!!!!!!!!!!”
Song phi cước, Dương Chi Ngọc đánh hắn đến thảm hại, cuối cùng, còn chút hơi tàn, hắn thì thào:
“Em…em…là Gay mà chị!!!!”
[Tình cảm, hài][14 ] Tên kia, đừng tưởng bở! (Finished)
Hức! Gay??? Gay sao mà đẹp quá vậy??? Y như minh tinh luôn đó!!! Nhưng...nhớ tới giọng nói ẻo lả với cử chỉ ‘bán nam bán nữ’ của hắn thì cô lại...Oẹ! Muốn nôn ghê!!!
[Tình cảm, hài][14 ] Tên kia, đừng tưởng bở! (Finished)
“Thật??? Vậy sao...chúng ta ở đây???” Dương Chi Ngọc bối rối. Cậu kia thở phào, hic, con gái mà dữ như quỷ!!!!
“Em...em không biết! Tối qua em cũng say mà!!! Hình như có một anh chàng nào đó nhìn oách lắm cơ, anh ta vác chị đến gần em sau đó nói tặng chị cho em đó!!!!!”
K-e-v-i-n!!!! Mi được lắm nhá!!!!! Lần này cô sẽ biểu Như Ý tống cổ tên điên này cút xéo khỏi tầm mắt cô luôn!!! Hừm!!!
“Cái anh đó thiệt kỳ à!!! Người ta đâu phải đàn ông đâu mà...Hứ! Đẹp mà thấy ghét!!!”
Cái tên ‘bán nam bán nữ’ ấy không quan tâm đến gương mặt sắp bốc khói của Ngọc mà tiếp tục bla bla...
“Hi!!! Tôi là Sam. Anh tên gì???” Cố gắng kìm nén cơn tức sắp trào ra, cô mỉm cười ngọt ngào hướng tên Gay bên cạnh mà bắt chuyện. Biết thêm người cũng tốt!!!
“Em là Ken!!! Chị thật lợi hại, chắc chị học võ từ lúc trong bụng mẹ phải không???”
TT____TT
Tên Gay kia! Mi xúc phạm ta hả???
“Không! Nhưng thầy dạy võ của tôi khen tôi có năng khiếu!!!” Dương Chi Ngọc tự hào khoe. Ken mở to mắt ngưỡng mộ cô.
“Hiện tại, tôi đang là thiết kế chính của công ty trang sức Silver. Tôi có hai người bạn, một người là Sue. Đang làm thiết kế thời trang ở công ty Seine. Một người là Sophia, cô ấy là tiểu thuyết gia!!!”
“WOA!!!!!! Bạn của chị lợi hại ghê!!! Em đang làm nhà tạo mẫu tóc!!! Chị...có bạn trai chưa?”
“Chưa! Nhưng...tôi có chồng!”
“Hở??? Có chồng?! Là cái anh mà...”
“Không phải hắn ta!!!!”
Kevin!!! Anh dám làm như vậy với tôi??? Hừm!! Cũng may là ở với cái tên Gay này đó nha. Không thì...
************Sunflower
Trong lúc Dương Chi Ngọc và Ken nói chuyện rôm rả như bạn bè thân thiết thì trong phòng khác sang trọng của khách sạn Forget, Lâm Tịch đi đi lại lại lo lắng vô cùng!!!
“Tại sao giờ này còn chưa về??? Cả đêm qua cô ấy đi đâu??? Không gặp chuyện gì chứ???”
Chỉ tại anh! Đã xác định là tôi xin lỗi người ta rồi, thế mà ăn nói hàm hồ làm cô ấy tiếp tục giận. Thậm chí không thèm trở lại luôn!!! Haizz...
Lâm Tịch hoảng loạn, đầu óc rối bời chạy ù ra cửa, tới thang máy thì va vào một bóng người...
“Lâm Tịch???”
Dương Chi Ngọc ngẩn người mất một lúc rồi mới quay sang hỏi:
“Sao anh ở đây??? Anh định đi đâu hả???”
Không màng tới mấy câu hỏi của cô, Lâm Tịch tức tối hét:
“Thằng này có quan hệ gì với cô??? Hai người đêm qua ở cùng nhau phải không???”
Hừ!!! Dương Chi Ngọc!!! Lần trước thấy cô ta lôi kéo một tên trước cổng khách sạn anh đã không để tâm, không ngờ bây giờ còn có thêm một tên nữa!!! Cô ta còn đào hoa hơn cả anh!!!
“Sam? Người này là ai??? Chồng chị hả???”
“Ừm!” Dương Chi Ngọc gật đầu. Sau đó quay sang Lâm Tịch mắng lớn:
“Anh bị chập mạch đường dây số mấy vậy hả??? Hả??? Cái gì mà quan hệ? Cái gì mà ở cùng??? Anh có khùng hay không???...À!!! Hay bị cô nàng nào đó đá bay nên giận cá chém thớt??? Hử?!”
Tên này thật là đáng khinh mà! Hồi đó, ngay trước cô và mẹ ve vãn với con nhỏ nào đó, bây giờ gán ghép cô cái tội ‘bắt cá hai tay’. Hắn có còn óc để nghĩ hay không???
“Đừng có đánh trống lảng nữa...!!!”
“Ai thèm đánh trống lảng hả??? Anh mau cút khỏi tầm mắt tôi!!! Kiếp trước không biết tôi nợ nần gì anh mà kiếp này phải lấy tên khốn nạn như anh!!!”
Cô ghét nhất! Ghét nhất là ai nghĩ cô là đồ lẳng lơ!!! Nếu không phải ngại vì đây là nơi văn minh lịch sự, không phải cái Bar choai choai lúc trước gặp thì hắn không gượng dậy nổi đâu, phải lết mà về đấy!!!
“Chị Sam!!!! Anh ta dữ quá à!!!!” Ken sợ hãi núp sau lưng Ngọc. Anh ta thật là đẹp trai nha! Nếu không phải anh ta là chồng chị Sam thì anh đã dụ dỗ anh ta rồi!!!
“Đừng quan tâm hắn!!!” Dương Chi Ngọc nói, sau đó quay lại kéo tay Ken đi. Bỗng...cả người cô nhẹ hẫng lên...
“Lâm...Lâm...Lâm Tịch! Anh làm gì đó??? Bỏ...Bỏ tôi ra!!! Ken...Cứu Sam!!!” Dương Chi Ngọc sợ quá làm liều, cắn vào tai hắn một cái. Lập tức:
“A!!!!” Lâm Tịch hét vang một tiếng, tay đang giữ eo của Chi Ngọc lập tức buông ra. Đột ngột như thế làm cô không kịp đề phòng, té oạch xuống sàn đá hoa cương lạnh ngắt.
Hic!!!
Ăn Năn Hối LỗiDương Chi Ngọc bị bất ngờ thả xuống sàn đá hoa cương cứng cáp. Đầu đập mạnh xuống sàn, cô thấy ong ong cả đầu.
“Anh…anh…anh cố tình ư???” Dương Chi Ngọc tức giận. Cô đột nhiên cảm thấy trán mình man mát, còn có cái gì đó lỏng lỏng chảy dài xuống... Đưa tay lên quệt trán, một dòng đỏ tươi trào ra…
“Máu?!!!” Cô trợn mắt. Trán cô chảy máu!!!
“Chị SAM!!!! Chị bị chảy máu rồi kìa!!! Mau đi viện đi!!!!” Ken bên cạnh rối rít. Anh lườm Lâm Tịch bõ ghét rồi quay sang đỡ Chi Ngọc toan đưa cô ra ngoài thì Lâm Tịch đẩy mạnh Ken ra, lực khá mạnh làm lưng Ken đập vào bức tường.
“Cái anh kia!!! Anh bạo lực quá nha!!! Chị Sam là vợ anh mà anh đánh chị ấy thế hả??? Đáng ghét! Đẹp trai…mà…hung dữ!!!” Ken tức tối la ó um sùm, Lâm Tịch chỉ nghe được chút ít vì không rành rỏi tiếng Pháp cho lắm. Tóm lại, cái tên này có quan hệ bất bình thường với Chi Ngọc và hiện tại hắn ta rất thù anh!!!
“Tôi đưa em đi bệnh viện!!!” Lâm Tịch bế Dương Chi Ngọc lên, ẵm cô đi thẳng, bỏ mặc Ken đứng phía sau la ó không ngừng.
***********Sunflower
“Ui da!!!” Cô xụ mặt xoa xoa cái trán bị cuốn một lớp băng trắng, kế đó là lườm tên bên cạnh.
“Nhìn gì chứ???” Anh chột dạ, ngoảnh mặt đi chỗ khác. Mặc dù thầy dạy võ của cô từng bảo ban rằng, học võ là để phòng vệ, là để giúp đỡ kẻ yếu thế hơn mình, không được tùy tiện lấy ra đánh đấm nhưng bênh vực mình cũng được tính mà nhỉ??? Huống gì cái tên này cà chớn cà cháo thế này cơ mà!!! Thế là…
BINH!!!!!!
Dương Chi Ngọc giơ chân, đạp cho anh một cước. Lâm Tịch liền ngã lăn quay ra đất.
“Cô điên hả??? Đây là bệnh viện nha!!!!” Lâm Tịch ôm ngực gào tướng lên. Kiếp trước anh không ăn chay sao? Kiếp này phải cưới một con khủng long trốn từ công viên kỷ Jura. Hic!!! Thảm ơi là thảm!!!
“Tôi hôm nay nhất định phải đánh anh!!! Anh ba lần sỉ nhục tôi. Một lần đánh bạn tôi. Một lần hại tôi mẻ trán. Hôm nay tôi phải đánh anh lấy cả vốn lẫn lời!!!!!” (Tất cả là 5 lần í nha!!! Cả vốn lẫn lời ư??? 5 x 2=10>>>Hehehe)
Dương Chi Ngọc như nữ hiệp xông tới tóm lấy cổ áo anh, nhấc lên…1s sau ném anh vào vách tường cứng ngắc.
Lâm Tịch ho khù khụ, cố gắng lấy nhu thắng cương:
“Dừng…dừng lại xem!!! Đây…đây là…bệnh viện!!!”
“Phải!!! Tôi phải đánh anh tại bệnh viện…để có gì trực tiếp đem anh quẳng vào phòng cấp cứu luôn!!! Khỏi mất công vác tới khiêng lui!!!”
Xong, cô đá một cước ngay cằm anh. ‘A!’ một tiếng, Lâm Tịch bắt đầu ý thức được việc nói chuyện nhã nhặn với Dương Chi Ngọc chẳng khác gì là đàn gảy tay trâu nên bắt đầu nâng cao cảnh giác.
Dương Chi Ngọc nhếch mép cười lạnh khi thấy Lâm Tịch bị đánh thê thảm. Lúc cô tung một cước định kết thúc và sẵn sàng giương cao lá cờ chiến thắng thì bị một bàn tay rắn chắc tóm chân lại…Hở???
“Anh…anh…anh làm gì???”
“Phản kháng! Cô đánh tôi, tôi đánh cô!!!”
Lâm Tịch đôi mắt đen lại. Đang định đánh lại thì…
“Dừng lại!!!!!!!!!!!”
Một nữ y tá nhảy vào hét lớn. Dương Chi Ngọc tất nhiên là hiểu cô ta nói gì còn Lâm Tịch cũng hiểu chút chút. Cả hai người án binh bất động!
Hiện trường là một nam một nữ. Nam siêu đẹp trai, nữ cực xinh đẹp. Nữ thì chân đưa vuông góc, tay tóm cổ áo người nam, suy ra là con nhà võ. Bằng chứng là cô ta đứng như thế 10s rồi mà không chút run rẩy hay mỏi mệt. Nam thì một tay tóm lấy chân người nữ, tay kia thì tóm tay cô. Tóm lại, hai người này xảy ra ẩu đả!!!
“Bỏ ra!!!!!!” Dương Chi Ngọc và Lâm Tịch đồng thanh. Đôi mắt sắc bén lườm đối phương cảnh cáo. Đồ đáng ghét!!!
“ỦA??? Chi…Chi Ngọc???” Một giọng nói quen thuộc nổi lên.
“Mộc Như Ý?!” Dương Chi Ngọc nhất thời sơ sẩy không đề phòng liền bị Lâm Tịch dùng sức, tay nắm chân cô đẩy hẳn cô rồi buông tay.
“Á!!!!!!!” Dương Chi Ngọc hét lên thảm thiết.
Grắc!
Một tiếng động vang lên trong không trung. Mọi người xung quanh, kể cả Lâm Tịch, bất động 2s. Cô y tá bước tới xem xét, sau đó phán một câu xanh rờn:
“Gãy xương. Bó bột!”
Dương Chi Ngọc: Tôi-Hận-Anh!!!!
Dương Chi Ngọc khổ sở đi ra với cái chân cuốn một lớp băng dày. Lâm Tịch! Có ai nói cho anh biết anh rất khó ưa chưa hả???
“Anh là…Chồng của Chi Ngọc hả???”
“Ờ!”
Mộc Như Ý mới khi nãy chứng kiến cảnh đó thì càng có thành kiến với Lâm Tịch hơn.
“Anh có phải đàn ông không vậy hả??? Dám đánh phụ nữ ở nơi công cộng à!!! Sao anh không đi chết đi!!! Đồ hèn!!!!!!”
Mộc Như Ý tóm lấy cổ áo Lâm Tịch hét lên. Nước miếng văng đầy mặt Lâm Tịch. Mẹ ơi!!!!
“Cô thì biết cái gì?! Cô nói tôi đánh phụ nữ ở nơi công cộng là không phải đàn ông. Vậy cô ta đánh chồng giữa nơi công cộng thì là cái quái gì hả???...Cô ta đó! Không biết kiếp trước tôi ăn ở thế nào mà kiếp này gặp phải con nhỏ này vừa hung dữ vừa ác độc. Cô đó!!! Có người rước cô là may mắn lắm rồi nha!!! Không biết thân biết phận là sau này tôi bỏ cô đó!!!” Lâm Tịch bức xúc quá hét lên. Vừa mắng nhiếc Như Ý vừa nói luôn cả Chi Ngọc. Hai con cọp mẹ bắt đầu sừng sộ…
Dương Chi Ngọc: “Anh nghĩ anh là ai mà dám lớn tiếng với tôi hử??? Hử? Tôi có bắt ép anh cưới tôi hay không??? Anh làm ơn về nhà tự lấy cái mirro soi lại mặt mũi mình đi nhé!!! Nhìn đười ươi không giống đười ươi, quái vật cũng không giống quái vật!!! Anh là cái loài gì vậy hả???”
Mộc Như Ý: “Đồ đàn ông keo kiệt, hẹp hòi. Cái thứ ăn ở ác ôn! Anh coi chừng đi trượt vỏ chuối té đập mặt đấy. Mà mặt mũi anh có đẹp trai bao giờ!!! Chẳng qua mấy con ả kia muốn tiền của anh nên mới khen đấy thôi! Nhìn lại đi, từ trên xuống dưới, nói về ngoại hình thì anh cũng hơn trăm mấy nhược điểm đấy nhé!!! Nhé!!!!”
Lâm Tịch: TT___TT
Dương Chi Ngọc và Mộc Như Ý: “MAU XIN LỖI XEM!!!!!”
Anh sai rồi! Đã biết Chi Ngọc là khủng long mà, bạn bè cô ấy cũng chỉ có thể từ cọp mẹ trở lên thôi. Hic! Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã mà!!!
“Dạ!!! Xin lỗi vợ! Xin lỗi bạn của vợ!!!” Lâm Tịch đau khổ, ngậm đắng nuốt cay mà khoanh tay xin lỗi. Hic! Cưới vợ có gì mà ham hố?! Người ta ít nhất buổi tối còn có người ở trên giường ‘vận động’, còn anh cưới ngay cô vợ ngay cả đêm động phòng cũng không được sử dụng. Huhu!!! Thê thảm hết biết!!!