Tên Kia Đừng Tưởng Bở - Chương 03

Tác giả: Congchuayeutruyentranh

Lễ Cưới Ngọt Ngào Giả Dối
Ở quán Bar Spring…
Dương Chi Ngọc rầu rĩ ngồi ôm chai rượu say say xỉn xỉn, hai mắt mơ mơ màng màng.
ORZ…Những chuỗi ngày độc thân quý báu sẽ chấm dứt từ đây a!!! Hức!
Cô lấy điện thoại, gọi điện cho Lam Khê:
“Hức! A..lô…Hức!”
“Hử??? Chi Ngọc??? Bà bị gì vậy hả???”
“Ừ…Hức. Bà rảnh…hức…không? Đi…hức…với tôi…a!”
“Bà làm khó tôi quá rồi! Giờ này tối quá nên ba mẹ không cho tôi…Alô??? Alô??? Ngọc?! Ngọc?!”
Chưa đợi Lam Khê nói hết thì cô đã tắt máy.

“Dương Chi Ngọc?!” Một giọng nói khác vang lên.
“Ai vậy hả???”
“Là tôi!”
Cô cố gắng mở to mắt tiếp thu gương mặt quen thuộc đang dí sát về phía mình.
“Lâm…Tịch???”
“Ừ!!! Tôi nè! Giờ này mà còn la cà ở đây, cô hết thuốc chữa rồi!!!”
“Anh..hức…anh dám…hức…nói tôi như vậy…hức…sao?!”
Cô giơ quyền định thụi cho anh một đấm, nhưng lúc này cô đang say say xỉn xỉn làm sao đấu lại nổi con người tỉnh táo như Lâm Tịch.
Anh nhanh chóng né được cú đấm bạo lực của cô, thuận tiện giữ lại tay đó luôn. Cô cố gắng mấy cũng không thu tay về được.
“Anh …hức…bỏ tay…hức… tôi ra! Mau!!!”
“Cô lấy tư cách gì ra lệnh cho tôi hả??? Hôm nay tôi nhất định dạy cho cô một bài học để cô biết thế nào là đau khổ.”
Anh đem cô xốc lên vai. Tóc đuôi gà của cô rũ ngược xuống. Đầu cô quay cuồng tứ phía. Hic! Sao mà chóng mặt vậy nè???

Lâm Tịch đưa cô đến khách sạn cao cấp bậc nhất, không chần chừ liền thuê một phòng hạng sang qua đêm. Trong lòng không khỏi đắc thắng liên tưởng tới cảnh tượng thảm não của Chi Ngọc khi tỉnh dậy từ một khuê nữ trong sạch biến thành người của anh. Khà khà!!! Vậy là đã trả được mối hận rồi!
Đáng tiếc rằng, Dương Chi Ngọc đúng là khắc tinh của anh mà. Ngay cả say xỉn vẫn có thể hạ thấp anh.
Cô bị anh vác lâu quá, bụng cấn cấn thấy khó chịu nên vung chân tán loạn, kết quả là đạp cái bình hoa mã não Trung Quốc quý hiếm của khách sạn người ta vỡ tan tành. Khỏi phải nói cũng biết ai là người chi tiền đền rồi nhé!
***********Sunflower
“Dương Chi Ngọc chết tiệt! Cô là đồ ác nhân ác đức. Vì sao ngay cả say xỉn cũng không chịu buông tha cho con người lương thiện là tôi chứ?!...Hứ! Nói tôi hoang dâm? Nói tôi thèm khát? Tối nay tôi cho cô hối hận!!!”
Lâm Tịch cười gian xảo. Nhìn thấy Dương Chi Ngọc phơi bày cặp đùi mềm mại, trắng nõn như là da em bé không khỏi lên cơn suy tim. Bàn tay anh men theo đường cong ngọc ngà của thân thể cô, men lên cổ áo dần dần tháo nút áo cô ra.
Cởi đến nút thứ ba, nội y màu tím thấp thoáng hiện ra, làn da hồng hồng, mềm mềm làm anh như muốn phát điên.
Dương Chi Ngọc thấy có gì đó cọ cọ trước ngực mình, thấy khó chịu và ngột ngạt nên cô giơ chân đạp một phát ngay mặt anh.
“A!” Anh hét lên một tiếng nghe thảm hại vô cùng. Đang định đưa tay xé hẳn áo cô thì thấy mũi mình ươn ướt.
Á!!!!!! Chảy máu??? Mũi anh chảy máu a!!! Con nhỏ này đúng là yêu nữ.
“Dương Chi Ngọc! Đừng hòng nghĩ vậy có thể làm tôi bỏ cuộc. Hừ! Tối nay tôi không ‘làm thịt’ được cô thì tôi không phải là Lâm Tịch nhé!”
Nói dứt lời, Lâm Tịch cởi áo khoác của mình ra, kế đó là áo sơmi. Anh khẽ khàng đi đến bên cạnh Chi Ngọc, thoát hẳn áo của cô.
Binh!
Không biết cô nằm mơ thấy gì mà tay chân huơ loạn xà ngầu, anh không may bị cô đạp một phát vào bụng.
“Đau!” Anh gập người, vẻ mặt khó chịu nhìn chằm chằm cái người nằm trên giường.
“Dương Chi Ngọc!!!! Cô không thể kiềm chế một chút cho tôi được toại nguyện phút chót hả????” Anh giận dữ. Thực sự rất muốn tát cho cô một phát để cô bất tỉnh cho yên chuyện.
Anh toan đem áo lót của cô tháo xuống thì…
BINH! BINH! BINH! BỐP!!!
Một tràng âm thanh vang lên đầy đau khổ. (Chậc! Chắc là đau lắm nhỉ?!)
“Ôi a…”
Lâm Tịch ngồi bệch xuống sàn bò lăn bò càng đầy đau khổ. Hic! Ngay…ngay cả khi ngủ cô cũng không chịu nằm yên a!!! Đau chết mất! Lần sau rút kinh nghiệm, một là cho hỏa dược, hai là cho thuốc ngủ vào để cô ta ngủ say bí tỉ luôn cho khỏe. Lúc đó muốn làm gì chẳng được!!!
Tèn…ten...ten..ten…Tèn…tén..tèn…ten…
Tiếng nhạc vang lên, cô dâu Dương Chi Ngọc xinh đẹp dịu dàng xuất hiện. Hôm nay cô đẹp như là thiên sứ.
Váy trắng phiêu tán, khẽ khàng động đậy mỗi lần bước đi. Tóc bới lên, một vài sợi tóc con rũ trước trán làm tăng nét ngây thơ của cô.Tóc cài thêm chiếc vương miệng bằng pha lê. Trên cổ đeo chiếc vòng bằng đá ruby lấp lánh lấp lánh trông thật nữ tính. Nụ cười ngọt ngào làm đóa hoa hồng rực rỡ trên tay cô như cũng khép mình, nhún nhường trước nhan sắc kiêu sa của Chi Ngọc.
Chị cô, Dương Chi Tuyết lặng lẽ đứng ở hàng ghế cuối, chị nhẹ nhàng cười với cô. Mẹ cô thì ngồi hàng ghế đầu, vì bà không muốn cũng cô con gái lớn ngồi chung. Dương Chi Tuyết tuy cười ấm áp nhưng cũng không giấu được chút đau lòng. Cô giấu tiếng thở dài trong thâm tâm, tiếp tục cười hiền đi về phía anh.
Hôm nay anh thật sự rất đẹp trai. Ngẩng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của anh làm trái tim cô không khỏi thình thịch đập loạn xạ. Bất quá, tất cả đều là giả dối hết.
“Dương Chi Ngọc, con có đồng ý lấy Lâm Tịch làm chồng không?”
“Con…đồng ý!”
Cô hít một hơi thật sâu, thật sâu để lấy bình tĩnh nói ra đáp án trong lòng. Chuyện tới nước này chỉ có thể tiến chứ không thể lùi a!
“Lâm Tịch, con có đồng ý lấy Dương Chi Ngọc làm vợ hay không?”
“Con đồng ý!”
Anh thì trái ngược, không có tí nào là kiềm chế cảm xúc như cô. Gật đầu chắc chắn.
Cô ngoài mặt mỉm cười nhưng ánh mắt thì liếc xéo: Đồ giả tạo!
Anh: Hối hận à?! Muộn màng rồi nhé!
Cô: Anh tốt nhất là chết đi cho rảnh.
Anh: Cô thật không có khí phách.
Cô: Đê-tiện!
Dương Chi Tuyết đối với thái độ “liếc mắt đưa tình” của hai người không khỏi suy ngẫm. Nhìn cứ như dằn mặt đối phương í!
“Còn có ai phản đối cuộc hôn nhân này hay không?”
Rào rào rào…Tất cả mọi người phía dưới ồ ạt vỗ tay hoan hô, tán thành cho đôi uyên ương tài sắc vẹn toàn này.
Kể từ bây giờ, hai người cùng kéo nhau xuống nấm mồ hôn nhân. Nói bình dân là theo kiểu: Có chết ta cũng lôi mi theo xuống địa ngục cùng ta!!!
Ngoại trừ mẹ cô, Lam Khê và người chị đang nghi ngờ thì ai ai cũng nghĩ họ thật sự hạnh phúc.
Lúc trao nhẫn, tay anh siết lấy tay cô thiếu điều muốn đem nó bẻ gãy. Đáng tiếc, đối với dân học võ, bạo lực như Chi Ngọc thì bất quá chỉ là một cơn đau thoáng qua. Hai người đan tay vào nhau, trao nhau cái nhìn “đắm đuối”. Bàn tay cô cấu lấy lớp da dày như da trâu của anh, không quên trả đũa gấp đôi. Cô siết chặt, thật chặt tay anh, đến nỗi nghe răng rắc.
Lâm Tịch cắn răng nhịn xuống cơn đau đang điên cuồng ập đến. Con nhỏ này thật sự là Mẫu Dạ Xoa mà!!! Dương Chi Ngọc, đêm nay tôi cho cô chịu đựng cơn đau gấp ngàn lần thế này.
Đáy mắt cô hiển thị vẻ sung sướng của người chiến thắng. Khà khà!!! Đã biết lợi hại của tiểu thư đây chưa?! Hử???
Tối. 1h.
“Như thế này, chúng ta phân phòng ra ngủ. Hơn nữa, nhà anh lớn thế này, chắc không phải chỉ có lấy một phòng???”
“Đúng! Nhà tôi đâu chỉ có một phòng, nhưng tôi không cho em ở phòng khác!”
“Tôi vốn biết anh ích kỷ keo kiệt nên đã chuẩn bị sẵn rồi. Hắc! Yên tâm. Không chiếm một góc nào của phòng anh hết. Tôi đi nhé!!!”
Nói xong, cô toan đi ra ngoài thì bị anh kéo lại. Gì vậy, cô định làm trò quái đản gì đây?
“Em muốn làm gì?”
“Hừ!”
Cô không thèm nói nhiều, rút ra cái vật nho nhỏ. Mở một cái, một cái, một cái rồi lại một cái rốt cuộc mở thành cái lều to tổ chảng. Anh há hốc mồm kinh ngạc:
“Đây…đây là???”
“Hihi, chỉ xin anh một góc trong vườn là được! Bye!”
“Xin tôi một góc vườn?! Em đừng hòng!”
“Này! Không phải anh keo kiệt đến thế kia chứ?! Chỉ là một góc vườn cũng tiết kiệm a?!”
“Em phải ngủ ở đây…với-tôi! Hơn nữa, đêm nay là…chúng ta phải động phòng!” Lâm Tịch ghé sát tai cô thì thầm. Hơi nóng quyện vào cổ cô làm cô thấy nhột, khe khẽ cười.
2s sau thì anh bị cô đẩy ra xa. Cô nói:
“Anh đừng có mà ăn dưa bở nhé!!! Tôi còn lâu mới cùng anh động phòng. Chúng ta chỉ là hữu danh vô thực, đám cưới cũng chỉ là che mắt thiên hạ. Anh đừng có mơ mà chạm được vào một sợi tóc con của tôi nhé, nếu anh dám xúc phạm tôi…Hơ…Tôi lập tức đánh cho anh lên bờ xuống ruộng! Nhé?!”
Cô cảnh cáo. Còn cố ý dằn mặt anh bằng cách bẻ tay răng rắc. Tiếng động này làm cho anh liên tưởng đến màn nắm tay “tình tứ” khi nãy. Rùng mình một cái, anh nhanh chóng lủi vào phòng tắm chỉ kịp quẳng lại một câu:
“Tôi đây đi tắm!”
“ĐỨNG LẠI!” Cô đột ngột hét lên, đẩy phắt anh ra, bước vào trong khóa cửa rồi nói vọng ra:
“Tôi đi tắm trước!”
“T___T” Chẳng phải đây là nhà anh hay sao? Sao con nhỏ này mới đến mà cứ như chủ nhà vậy nè!!!
Anh đem thuốc đã chuẩn bị sẵn bỏ vào ly nước trên bàn, miệng nở nụ cười xấu xa. Lần trước xui xẻo ‘hành thích’ bất thành bây giờ anh liền rút kinh nghiệm. Võ công cao cường của cô anh đã lĩnh giáo đủ lắm rồi, cứ như Jackie Chan í. Anh không muốn đêm nay mình lại bầm dập nữa.
30’ sau…Đến khi anh như muốn ngủ gục đến nơi cô mới khoan khoái bước ra. Anh liền đem ly nước, nở nụ cười ngọt lịm dụ dỗ:
“Đây nè! Nước của cô đây!”
“Là đồ của anh đưa thì tôi không uống. Ai biết trong đây có thứ cặn bã gì hay không chứ!!!”
Trời ơi! Sao mà lanh thế?!
“Hừm! Không uống nước cũng phải uống rượu cho hợp lệ chứ!!!” Anh cau mày. Đây là rượu có nồng độ cồn mạnh, người tửu lượng kém cỏi một ly là say ngay.
“Uống thì uống!” Cô nói. Không chút sợ hãi nâng ly rượu thủy tinh đắt tiền nốc một hơi, đã thế còn chẹp chẹp mấy tiếng nữa chứ. Anh trong lòng sung sướng muốn nhảy cẫng lên. Hahaha!!! Thành công rồi!
Thế nhưng, anh trong đầu thầm đếm từ 1->10 cũng không thấy cô ngã vật ra vì say. Hử??? Sao..sao…sao lại thế này?
“Chẹp! Anh cũng thật biết hưởng thụ nha! Rượu này cũng là loại tôi hay uống đó! Ban đầu có chút không quen nên xỉn lên xỉn xuống, bây giờ thì không sao rồi! Rượu ngon, cảm ơn!” Cô nói. Anh thì hóa đá. Hả???
Và đêm động phòng của hai người trôi qua trong thảm cảnh như vậy…
Đại Chiến Mang Tên ‘Tuần Trăng Mật’
“WOA!!! Cuối cùng cũng đến cái ngày mình mong chờ nhất!!!” Dương Chi Ngọc dang rộng hai tay, hít một hơi thật sâu để hưởng thụ bầu không khí đậm phong cách lãng mạn của Paris. Đúng là một nơi thích hợp để hưởng tuần trăng mật.
Việc đầu tiên cô làm chính là gọi điện thoại cho Như Ý:
[Alo???]
“Như Ý!!!!!!!!”
[Dương Chi Ngọc!!!!!!!!!!]
“Haha! Tôi đã đến Pháp rồi!!!”
[Bà đi chơi?]
“Tôi đâu rảnh rỗi như bà. Haizz…Đi hưởng tuần trăng mật cơ!”
[HẢ??? TUẦN TRĂNG MẬT HẢ??? BÀ MỚ SẢNG CÁI GÌ DZẬY???]
Mộc Như Ý đầu dây bên kia đang dùng bữa với bạn trai mới quen thì hào phóng phun cả nước ngọt vào mặt anh ta. Hì hì cười hối lỗi với anh ta sau đó cô ấy lại tiếp tục mắng con nhỏ làm người ta ngượng mặt:
[Nè!!! Có phải lâu rồi không có ai cho bà cắn nên bà bị điên tới hay không??? Tôi nhớ không lầm hình như con Lam Khê cũng trong nước nữa mà?!!]
“Người ta nói thiệt!!! Tôi bây giờ không còn chung hội độc thân với các bà nữa rồi. Hức! Tôi rời hội đây a!!!” Cô bắt chước các thiếu nữ ngây thơ thút tha thút thít, Lâm Tịch đi gần đó khiếp cả người. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)
[Bà là trưởng nhóm!!! T__T]
Mộc Như Ý đau khổ nhắc nhở. Anh chàng ngồi đối diện rốt cuộc chịu không nổi nên sử dụng vài câu tiếng Pháp kiếm cớ lượn đi. Như Ý đương nhiên nhận ra nhưng chẳng lẽ bây giờ mặt dày giữ người ta lại à, đành đau thương gật đầu. Chỉ tại Dương Chi Ngọc!!!!!!!
“Vậy tôi tuyên bố, ủy quyền chức hội trưởng Hội ‘Tiểu thư độc thân’ lại cho Mộc Như Ý bà!!!!” ^^
Anh đi sát bên xém chút vấp vali té nhào. Ông trời! Làm ơn ngó xuống đây nhìn một cái đi. Xem xem tôi đã cưới phải một con nhỏ dở hơi đây này!!!
[Chi Ngọc!!! Huhu…Chỉ tại bà mà bạn trai mới quen 30’ của tôi đã bỏ chạy rồi!!! Thù này tôi sẽ ghi nhớ!!! Tôi nhất định ghi-nhớ!!!”
Haizzz…
*************Sunflower
“Em yêu, chúng ta đi thuê khách sạn nào!!!”
“Ngậm miệng lại đi! Còn nói những lời buồn nôn đó, tôi sẽ đánh cho anh răng rơi đầy đất!!!” Cô lừ mắt nhìn Lâm Tịch.
“Em yêu~”
“Yêu yêu cái gì??? Chán sống rồi à?! Anh thích nằm dưới lòng đất Paris lắm hả?” Dương Chi Ngọc đi bên cạnh không chịu nổi lời nói đáng ghét của Lâm Tịch bèn dọa dẫm. Tất nhiên, con nhà võ thì không thể thiếu cái màn giơ nắm đấm rồi!!!
“Con gái mà hung dữ! Kẻo ế tới chết!!!”
“Hề hề!!! Anh nói mà không đem theo chất xám à?! Chẳng phải anh đã cưới tôi rồi hay sao?!... Ngốc chết đi được!!!” Cô cười hề hề mấy tiếng sau đó quay lại mắng mỏ.
“>___
Đôi mắt anh khẽ lướt qua cơ thể cô. Hôm nay cô mặc váy dài màu xanh biển đậm, học tiết là hoa nhỏ li ti màu trắng. Dây váy chéo trên cổ, lộ ra vùng cổ trắng noãn và vòng một căng to. Anh càng nhìn thì hai mắt càng trố ra.
“Lâm-Tịch!!!!!!!” Một tiếng sấm rền bên tai.
“Hả??? Hả??? Có gì??? Có gì không???” Anh hốt hoảng lau nước miếng suýt chảy ra bên mép miệng. Hừm!!!
“Tôi kêu tập này là tập thứ 8 rồi đó. Anh thả hồn đi đâu vậy hả tên kia??? Trả tiền khách sạn kia kìa!!!” Cô hét lên. Cô tiếp tân xinh đẹp trước mặt cũng ngỡ ngàng. Hai người này chắc chắn là vợ chồng chứ?! Cãi nhau kinh điển như vậy, chắc không hạnh phúc nổi đâu!!! Haizzz…Thế kỷ XXI!!!
“Còn đứng đó?!” Dương Chi Ngọc nổi trận lôi đình.
Paris; Khải hoàn môn; AM 7h45’…
“Chà!!! Đẹp ghê nha!!!...Nè!!! Lâm Tịch, anh mau mau chụp cho tôi một tấm xem...Nè!!! Nhìn cái quái gì mà nhìn. Chụp đi chứ!!”
Dương Chi Ngọc hớn hở. Hôm nay cô mặc khá là đơn giản. Áo thun cao cổ có viền ren màu trắng, quần jean ngắn màu đen ôm sát cặp đùi trắng trẻo. Chân thì đi tất đen, mang giày thể thao màu xanh. Chưa hết, cô còn tết bím lệch một bên nữa. Vì không muốn rườm rà nên cô chọn túi chéo vai. Nhìn Dương Chi Ngọc hiện giờ không còn nét đẹp mềm mại của hôm qua mà trông rất trẻ trung và tràn đầy sức sống.
“Ờ ờ!!!”
Không biết có cái gì hay ho mà cứ thích!!!
Lâm Tịch tuy bề ngoài tỏ vẻ thích thú nhưng mà trong lòng thật sự chỉ muốn tìm nơi nào đó đánh một giấc cho sảng khoái.
“Lâm Tịch!!! Mau chụp cho tôi!!!”
Bên kia, Dương Chi Ngọc đứng cười muốn rụng cả hàm răng mà bên này Lâm Tịch cứ đắm chìm trong suy nghĩ không chịu chụp bắt buộc cô phải gào lên.
************Sunflower
Paris; Đền thờ Trái tim cực thánh; AM 8h56’...
“Thích quá!!! Đẹp quá đi!!! Nè...Cảnh đẹp như vậy, không lo nhìn xem mà cứ ngáp. Tối hôm qua anh đi ăn trộm ư?! Sáng nay cứ như âm hồn í, không có chút sức sống gì hết trơn!!!”
“Dương Chi Ngọc! Cô tự đi một mình đi. Tôi đã biểu là bắt taxi đi cho nhanh mà không chịu nghe. Mệt muốn chết luôn à!!!” Lâm Tịch tháo nón xuống, phe phẩy ra dáng ta đây mệt mỏi lắm.
“Có phải là đàn ông không vậy trời?! Chỉ toàn biết ăn rồi ngủ. Hừ!!! Sống chán phèo!...Tôi mặc xác anh a! Bây giờ tôi đi chụp hình!!!”
Nói xong, cô giật cái máy chụp hình trên tay Lâm Tịch, chạy biến đi mất tiêu.
...
15’...
30’...
60’...
“Trời ơi! Con nhỏ này đem cái máy chụp hình của mình đi đâu rồi?” Anh cứ chờ, cứ chờ, chờ hoài, chờ mãi mà không thấy cô quay trở lại. Dáo dác đi tìm. Nơi đất khách quê người này, cô ấy không sợ bị bắt cóc ư???
Cùng lúc đó, tại một coffee shop ấm cúng đậm phong cách Paris...
“Haha...Rồi sao nữa??? Bà kể tiếp cho tôi nghe xem!!!” Dương Chi Ngọc hớn hở vô biên.
“Hahaha...Còn thế nào nữa. Hắn ta lẩn như chạch mỗi lần thấy tôi.” Mộc Như Ý hưng phấn.
“WOA!!! Xứng đáng là anh hùng của hội ‘Tam tiểu thư’ nha!!!”
“Phải rồi! Bà nói...bà đi hưởng tuần trăng mật mà!!!” Mộc Như Ý ngập ngừng.
“Đúng!” Dương Chi Ngọc bình thản gật đầu chắc như đinh đóng cột.
“Bà yêu hắn???” Như Ý càng thêm ngỡ ngàng. Cô ấy biết Chi Ngọc vì chuyện của chị mình nhiều năm về trước mà không dám yêu ai. Hễ mà người nào có ý đồ tán tỉnh thì liền xài chiêu ‘võ mồm’ liền. Nhiều năm rồi vẫn y nguyên lực sát thương. Cô ấy cũng tò mò không biết ai là người có thể đại phá tuyệt chiêu này!!!
“Yêu cái đầu của bà!!! Yêu đương gì!!! Cưới chơi thôi!!!” Dương Chi Ngọc đáp lại. Mặc dù lời nói có vẻ ngang ngạnh nhưng trong lòng cảm thấy có chút gì đó...hối hận.
Dù gì cũng là hôn nhân, là chuyện cả đời của mình. Lý do gì mà phải chọn một tên đáng ghét như vậy chứ?!!! Nhưng ngẫm nghĩ lại...dù gì hắn cũng là kẻ có tiền có quyền. Lại làm chủ công ty thiết kế trang sức hàng đầu, công ty của mình có hắn chống lưng không chừng có thể đứng vững hơn, nguy cơ sụp đổ cũng giảm sút. Không có gì là không tốt hết!!!
“Bà nói gì thế?!!! Hôn nhân là chuyện cả đời!!! Bà giỡn hơi quá rồi đó!!! Hay...bà thật sự thích hắn???”
“Không!!! Bà không biết hắn đáng ghét thế nào đâu. Rất là trăng hoa đó!!!!”
“Gì???” Mộc Như Ý nghiến răng. Trăng hoa mà còn cưới???
“Ừm. Lần trước, tôi thấy hắn còn dẫn một cô nào đó về nhà!!! Hừ!!!”
“Lam Khê không cản bà ư???” Mộc Như Ý tay trái siết chặt ly nước.
“Không!!!... Nó nói, mai mốt tự nhiên có tình cảm!”
“Nó có khùng không vậy???...À!!!! Chắc là lúc đó hồn vía nó bay hết qua bên Hàn rồi chứ gì!!! Haizzz...Bộ nó tưởng cuộc đời này là cuốn truyện trưng bày trên kệ sách nhà nó chắc?!!!” Mộc Như Ý điên cuồng gào lên.
“Thôi kệ nó! Với lại, công ty gia đình tôi...nếu không có công ty của hắn chỉ sợ là không trụ nổi trong làng thiết kế trang sức này đâu!!!”
“Haizzz....”
Không hẹn, cả hai cùng nhau thở dài thườn thượt.
***************Sunflower
Khách sạn Forget...
“Cô đi đâu mà giờ này mới về vậy hả?????”
“Đi chụp hình.”
“Chụp cái gì mà mười, mười một giờ mới về tới đây?!!”
“...Tháp Eiffel về đêm. Sông Seine êm đềm và đại lộ hoàng hôn Champs-Élysées.”
“>___
“Haizz...Máy chụp hình của tôi đâu???” Anh thở dài. Cô bắt đầu hồi hồn:
“Á!!!!!!!! Hình như...tôi bỏ quên ở...quán nước a!!! Hihi...I’m sorry!!!” Dương Chi Ngọc cười hối lỗi. Lâm Tịch đứng hình. Máy chụp hình mới mua 2 tuần trước~
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc