Chương 9: Hưng thích ThuCô bác sĩ của trường tớ tên là Lan. Cô Lan xinh đẹp dễ sương lắm, chỉ có điều cô hơi chậm chạp nên người ta thường gọi cô là Lan Rùa.
Cô băng cho tớ xong rồi, mà tớ vẫn chưa yên tâm, hỏi đi hỏi lại.
-“Cô ơi xem kĩ giúp con với cô ơi, xin cô đấy.”
-“Gớm cái con bé này, có sượt chút da chảy tý máu thôi mà nó làm như là ૮ɦếƭ người không bằng…”
-“Thật mà, cái đầu của con là quan trọng lắm, cô làm ơn làm phước đi cô.”
-“Đầu ai mà không quan trọng?”
Cô trêu, xong vẫn cho xuống chụp chiếu các thể loại. Tớ nằm ở giường y tế, ngủ một giấc đợi tới lúc có kết quả ô xờ kê hết mới yên tâm chuẩn bị đi về.
-“Thu có lấy thuốc về uống không?”
-“Thuốc đắt lắm không ạ?”
-“Bình thường thôi, mười triệu một viên…”
Hả?
Cái gì thế? Mười triệu á? Năm ngàn thanh đậu phụ?
Thuốc tiên à? Tớ vội vã cuống quít xua tay múa chân.
-“Thôi thôi cô ạ, không cần đâu ạ.”
-“Đùa mi đấy, miễn phí.”
-“Ơ thế à, thế cô kê cho con đi, kê loại tốt và sịn nhất đấy cô nhá.”
Toàn thuốc bổ ý mà, uống tối nay với ngày mai, tránh sưng tránh sốt.
Lúc tớ ra khỏi phòng y tế thì cũng tầm chiều chiều ý, may mà lúc nãy cô cho ăn tạm cái bánh mì thịt nướng rồi nên không thấy đói. Thế nào mà vừa bước được mấy bước đã thấy cái người đáng ghét nào đó đang đứng ở cây bàng đối diện.
Tan học bao lâu rồi ở lại làm gì không biết?
Mà thôi bỏ đi, chẳng phải việc của mình.
Xong thấy vai áo bị gõ gõ, gõ thì kệ gõ, việc đi thì vẫn đi.
Khổ, tay áo bị kéo nữa này, bực thế cơ chứ.
-“Sao? Khôi muốn gì?”
Tớ quay lại, cậu ấy nhìn nhìn ngó ngó, dò xét một lượt, còn chạm nhẹ vào vết băng trắng trên trán tớ nữa chứ, mặt mày hơi tội tội.
Hối hận rồi à?
Hối hận thì xin lỗi đi, Tây Thu tha cho!
-“Đau lắm ý, chảy cả chậu thau máu nha…”
Thấy tay bạn run run, tớ liền hứng chí nhăn mặt nhăn mũi, cố nặn ra nước mắt u uất.
-“Cô Lan bảo vết thương này nguy hiểm lắm, không chữa trị cẩn thận mấy hôm nữa là bị mất trí nhớ như chơi, thế là Thu chẳng nhớ ai cả, chẳng nhớ Khôi luôn ý…”
Mặt Khôi tái mét luôn.
Mở miệng đi nào, nói xin lỗi Thu đi.
Năm phút, bạn yên lặng.
Phút thứ sáu, vội vã chạy mất hút. Thế có buồn đời không cơ chứ?
Buồn hơn là, tớ vừa về tới nhà thì đã thấy bạn cùng mẹ, cô áy náy bảo đưa tớ đi khám, rốt cuộc đành phải thú nhận tội lỗi.
Khôi nghe được thì giận Thu.
Ba mẹ mắng Thu một trận vì dám chọc Khôi, có mỗi mẹ Khôi cười xuề xoà, mẹ Khôi còn mua cho nhà Thu rất nhiều hoa quả bánh kẹo sịn, bảo Thu về sau cứ thế phát huy.
Chẳng hiểu phát huy cái gì nữa?
…
Đó, tự dưng đen đủi đổ tới, đi tong mất thằng bạn thân.
Mà có khi trước giờ chỉ mình tớ coi trọng người ta chứ người ta thì, ai biết được?
-“Khôi vẫn bực Thu à?”
-“…”
-“Khôi quá buồn cười luôn, Khôi nghi oan cho Thu, đẩy thu chảy máu, Thu chưa bực Khôi thì thôi…”
-“…”
-“Rồi nhá, Khôi đừng tưởng Khôi cao giá đi, không chơi thì không chơi, chẳng sao hết cả ý.”
Bạn thì vẫn lặng thinh như thường rồi.
Tớ giờ có chỗ khó nghĩ đây này, không biết có nên mặt dày mượn vở học thêm không nữa?
Đang buồn nẫu cả ruột thì sếp Hưng từ đâu đi tới, sếp chào tớ lớn lắm. Còn toe toe toét toét, hỏi ngồi với Tây Thu được không?
Gì vậy? Mặt trời mọc phía Bắc hả?
Ừ, ngồi thì ngồi, bàn rộng mà.
Chuyện kể rằng, từ đấy, Thu và Hưng trở thành đôi bạn cùng tiến. Chơi với Hưng tất nhiên là vui hơn chơi với Khôi rồi, Hưng biết pha trò cười nhé, nếu thích bảo sếp nhảy sếp cũng sẽ nhảy cho mà xem.
Đẹp lắm!
Hưng cũng có vở học thêm nữa, tớ chẳng phải lăn tăn gì cả.
Mỗi lần trả bài kiểm tra, điểm của Thu thường cao hơn lớp trưởng, được sếp khen lấy khen để, cũng có cảm giác thích thích. Ngày trước so điểm với Khôi chán bỏ xừ, có bao giờ hơn được đâu?
Nhưng đó chỉ là cảm giác ban đầu thôi.
Về sau, tớ cứ thấy không đúng kiểu gì ý. Hưng mau mồm mau miệng, nói nhiều lắm, nói chuyện với Hưng mình chưa nói hết ý cậu ấy đã chen ngang rồi.
Những lúc như thế lại bất chợt liếc sang bàn bên cạnh, tình cờ thế nào bắt gặp Khôi cũng đang nhìn về phía này, định cười với bạn một cái mà thế nào bạn ngay lập tức lạnh mặt lại rồi quay ngay đi, kiêu lém.
Điểm số cũng vậy, hơn điểm Hưng thấy bình thường, nhưng nếu được bằng điểm Khôi thì hôm đó sướng cả ngày.
Trong lớp bắt đầu lan truyền tin đồn, Hưng thích Thu.
Dần dần, tin toả ra cả khối, tới cả trường luôn. Hưng hót boi mà, tớ ngay lập tức bị vào danh sách đen của đám con gái. Bảo lớp trưởng đính chính mà nhất định cậu ấy nói không cần.
Rồi một ngày nọ, đùng một cái Hưng bảo Hưng thích Thu thật.
Không có 99 đoá hồng rực rỡ như Chi, không ầm ĩ bằng, căn bản lúc đó mọi người hầu hết ra ngoài xem ca nhạc, hình như có nhóm nhảy nổi tiếng nào đó về biểu diễn thì phải. Trong lớp chỉ có Thu, Khôi và Hưng thôi.
Nhưng cũng đủ làm Tây Thu choáng gần ૮ɦếƭ.
Hưng mắc bệnh đúng không?
Hội chứng cuồng yêu à?
-“Nếu thấy khó nghĩ quá thì chưa cần trả lời vội đâu Thu ạ.”
Có gì mà khó nghĩ, tớ vỗ vai an ủi Hưng, cho cậu ấy đáp án luôn và ngay.
-“Tớ không thích Hưng đâu, tớ phải đi du học.”
-“Liên quan à?”
Sếp thắc mắc, bị nhân viên giáo huấn thêm câu nữa.
-“Con nít ranh, cậu không lo học hành cho tốt vào, yêu đương vớ va vớ vẩn.”
Lớp trưởng sau đó bị đơ.
Còn bạn Cún thân yêu nữa, cái mặt vừa đen như đít vịt thế mà giờ lại kiểu hơi cười cười mới hãi chứ. Tớ hơi bực, đập tay xuống bàn quát.
-“Khôi, không được nghe lén chuyện của Thu.”
Khôi thì hay rồi, khinh đời khinh người lắm, có thèm bổ sung thêm câu gì đâu mà.
Nói chung sau đó thì bạn Hưng vẫn quan tâm đến tớ nhiều lắm, bạn Khôi thì ngày càng căm thù tớ hay sao ý, liếc sang thấy cái mặt bạn lúc nào cũng cau có như giấu dao găm vậy.
Một ngày đẹp trời nọ, thật tình cờ và thật bất ngờ, nhân lúc đi giặt giẻ lau bảng, Tây Thu nghe được một câu chuyện, rất chi là hay.
-“Mày bỏ cuộc đi thôi, nó từ chối mày còn gì nữa…”
-“Xem ra hót boi Hưng kém cỏi nhỉ, có cái con đen đen bẩn bẩn cũng không tán được.”
-“Chi không thích mày thì nó cũng chẳng ghen đâu, mày mất công làm gì.”
-“Bọn mày im mồm đi, cứ đợi đấy, nhất định đến buổi Prom tao sẽ kiss được nó.”
-“Nếu không thì mày mất bọn tao năm triệu, và đi bộ quanh trường sủa ba tiếng gâu gâu nhé!”
-“Được, quân tử nói lời giữ lời. Nhưng nếu tao kiss được con Thu thì sao? Bọn mày mất gì?”
-“Năm triệu, cộng bọn tao sẽ vừa cõng mày vừa sủa. OK chưa?”
-“Deal!”
…
Một giọt nước mắt lặng lẽ chảy, Ⱡồ₦g иgự¢ tớ đau đớn khôn nguôi. Trái tim như có bàn tay nào đó thâu tóm vò nát.
Sao có thể?
Sao có thể đem người ta ra đùa cợt như vậy? Chẳng phải tất cả đều là con người, tất cả cùng bình đẳng?
Đùa đấy.
Đau buồn quái gì.
Cái lũ con nhà giàu này, sướng quá rửng mỡ hết rồi. Các bạn tay bắt mặt mừng, giao kèo oai thế không biết. Tiếc cho mấy chiến hữu, dây vào Tây Thu là cứ xác định đi ạ.
Vấn đề đồng chí nào sủa quanh trường, Tây Thu còn phải suy nghĩ thêm đã nhé.