Khi Tình Yêu Vắng Mặt Tôi nhớ rằng mình đã từng viết như sau: dù cho bạn có tốt đẹp đến thế nào, thế gian này vẫn sẽ có người chẳng yêu quý bạn.
Phải chăng mỗi người đều có thể tìm thấy tình yêu cho riêng mình? Một số người quả thực chưa từng trải qua mối tình nào trong suốt cuộc đời, mối lương duyên trời định kia, mãi chẳng bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của họ. Chuyện này chẳng phải may mắn hay bất hạnh, đó đều là cơ ngộ. Một số người có rất nhiều tình yêu, nhưng đến cuối chưa chắc đã nắm được hạnh phúc, trong khi nhiều người không có tình yêu, nhưng sau cùng vẫn có được một cuộc sống tốt đẹp.
Khi tình yêu vắng mặt, bạn cần cố gắng yêu thương bản thân mình, học cách để thông minh hơn, trưởng thành hơn. Những kẻ ngốc sẽ mãi chẳng thể hiểu rằng, thông minh chính là một kiểu của hạnh phúc.
Khi tình yêu vắng mặt, hãy học cách chấp nhận chính mình, chỉ khi bạn chấp nhận được mọi thứ thuộc về bản thân, bạn mới có thể vui vẻ, mới có thể sống một mình.
Khi tình yêu vắng mặt, hãy học cách sống một cuộc sống thuộc về mình. Sống cuộc sống thuộc về mình nghĩa là bạn đang hò hẹn với chính mình, coi bản thân như một tình nhân lãng mạn để yêu thương chiều chuộng .
Khi tình yêu vắng mặt, hãy học cách đối tốt với bạn bè hơn, bởi trọng sắc khinh tình, âu cũng là lẽ thường tình của con người, còn trọng tình khinh sắc, lại là lẽ thường tình khi con người ta thất tình. Có được một người bạn thân tri kỷ, những ngày tháng độc thân sẽ trôi qua dễ dàng và tươi vui hơn.
Khi tình yêu vắng mặt, bạn hãy nỗ lực hơn nữa, nỗ lực công việc, nỗ lực để bản thân tiến bộ. Đàn ông khi có được sự nghiệp, thì sẽ có được phụ nữ. Phụ nữ khi có được sự nghiệp, ngay cả khi không có được tình yêu, chí ít họ cũng sẽ có tiền.
Khi tình yêu vắng mặt, bạn cần học cách sống phóng khoáng, cần hiểu rằng tiền sẽ đến và đi, mọi thứ rồi cũng sẽ tan biến một ngày nào đó. Vì trên tay chúng ta, vốn chẳng có thứ gì thuộc về mãi mãi.
Khi tình yêu vắng mặt, điều đó không có nghĩa là bạn không tốt, có lẽ kiếp trước bạn là một kẻ đa tình, duyên phận yêu thương đều đã cạn, kiếp này đành chịu sự ghẻ lạnh của tình yêu.
Quang cảnh mà bạn không lựa chọn
Trong những tháng ngày học hành thi cử, lúc nào ta cũng hy vọng phần thi mà mình mù tịt nhất sẽ có một số bài trắc nghiệm, như vậy thì dù có không biết đáp án, chí ít cũng có thể đoán mò. Sau khi rời khỏi ghế nhà trường, không còn phải thi cử nữa, ta lại lo sợ bởi quá nhiều lựa chọn giữa cuộc đời. Dù không muốn gánh chịu hậu quả của lựa chọn đó, nhưng cũng không thể không lựa chọn.
Lựa chọn A, nhưng đôi khi lại nghĩ: cuộc đời khi có B bên cạnh liệu sẽ ra sao?
Lựa chọn B, nhưng đôi khi lại nghĩ: cuộc đời khi có A bên cạnh liệu sẽ thế nào?
Thế nhưng, khi đã lựa chọn một người, chúng ta sẽ mãi chẳng thể biết được cuộc đời khi ở cạnh người còn lại sẽ ra sao cả. Chỉ là, nhiều lúc chúng ta vẫn không kìm được suy nghĩ đó. Khi hạnh phúc sẽ nghĩ về điều đó, khi không hạnh phúc lại càng muốn nghĩ về điều đó, nhưng lại không biết rằng, tất thảy những điều này chỉ là ảo tưởng của bản thân.
Mãi đến một ngày sau bao nhiêu năm, có dịp gặp lại A hoặc B, người mà khi xưa ta đã không lựa chọn. Thời gian đã làm đổi thay cả vẻ ngoài lẫn tâm cảnh của bạn và của người ấy, tâm trạng trong giây phút gặp mặt, dù là sự bùi ngùi tiếc nuối, hay mọi chuyện dường như mới chỉ ngày hôm qua, trong thâm tâm có lẽ cả hai đều sẽ thốt lên rằng:
“Đây chính là cuộc đời!”
Đúng vậy! Đây chính là cuộc đời, bạn vĩnh viễn chẳng thể biết được quang cảnh mà bạn đã không lựa chọn.
Bữa tối một mình
Phải lủi thủi một mình ăn cơm tối, việc này chắc hẳn thật khó tránh? Nếu như hôm đó chỉ có một mình, tôi sẽ quyết định ở nhà. Tôi không thích ra ngoài ăn.
Ở thành phố này, những quán ăn vừa ngon vừa thích hợp với những người lẻ loi một mình đi ăn tối thực sự là quá ít. Đồ ăn Trung Quốc thì tuyệt đối không phù hợp, mặc dù tôi có thể chọn món cá tươi hấp xì dầu, nửa con gà quay giòn và một đĩa rau, sau đó gọi tiếp một đĩa cơm chiên trứng tôm. Thế nhưng, ăn kiểu này hình như có vẻ giống với cánh đàn ông không muốn về nhà ăn cơm sau khi tan giờ làm.
Còn đồ Âu ư? Cách bài trí và thực đơn của các món u vĩnh viễn chỉ dành cho hai người ăn mà thôi.
Khung cảnh tương đối thích hợp cho một người ăn, đó là quầy bán sushi hoặc dãy sushi băng chuyền trong các nhà hàng Nhật Bản. Thế nhưng, vừa nghĩ đến việc phải lỉnh kỉnh thay đồ đẹp để ra khỏi nhà, tôi lại cảm thấy chán chường.
Tôi thà nằm ườn ở nhà, ăn thứ gì đó tùy tiện một chút, mở tủ lạnh xem có món gì thừa từ hôm trước hoặc món gì có thể ăn luôn, tích cực sử dụng lò nướng hoặc lò vi sóng để nấu nướng, nếu không cần thiết thì quyết không nổi lửa xào nấu, áp dụng triệt để nguyên tắc “chỉ phải rửa ít bát đĩa nhất có thể”. Giữa đêm muộn mà phải vật lộn với đống bát đĩa bẩn thì chẳng sung sướng tẹo nào.
Nếu như trong nhà vừa hay có mấy miếng xúc xích Parma và nửa quả dưa vàng, vậy thì thật hạnh phúc. Nếu không thì có thể nấu một bát mỳ, làm một đĩa sa lát tôm to, hoặc nướng một con gà tây kiểu Pháp, sau đó rót một chút rượu vang ngọt ngào.
Bữa tối khi chỉ có một mình, món nào có thể dùng tay ăn hãy cứ dùng tay, không cần câu nệ mớ nghi thức rườm rà giống như lúc ăn ở ngoài. Tôi sẽ bỏ rơi bàn ăn và chọn ghế sô pha, ngồi khoanh chân vừa ăn vừa xem phim. Nếu như đĩa phim đều đã xem hết, trong khi ti vi lại quá chán, vậy tôi sẽ mở những đĩa DVD cũ từ ngày xưa. Criminal Minds[7] là bộ phim đáng để xem lại nhiều lần, dùng nó để đưa cơm thật sự rất tuyệt vời.
[7]. Là bộ phim phân tích tâm lý tội phạm Mỹ.
Còn những bữa trưa lẻ loi, tôi thường cố gắng ăn một cách đơn giản và thanh đạm, nhai một bắp ngô hoặc một bát mỳ, vài chiếc bích quy. Đến buổi tối, khi một ngày đã gần kết thúc, và phải chứng kiến bản thân sắp già thêm một ngày, tại sao không chiều chuộng bản thân một chút?
Bữa tối chỉ có một mình, đó là một bữa tiệc của tự do, cũng là thời khắc để nhấm nháp sự cô độc.