Bà Yến mím môi nghĩ ngợi, cuối cùng đành nói một tiếng:
– Được.
– Tôi sẽ cử một nữ vệ sĩ thân thủ tốt bảo vệ Thanh Tú ở Hoàng Hải. Cô ấy sẽ tiếp tục làm việc bình thường. Việc điều tra ở Hoàng Hải rất mong bà thực hiện.
Thanh Tú nghe vậy, cô lập tức lên tiếng:
– Anh… bà có tuổi rồi. Em sẽ làm điều này.
Vương Khải chau nhẹ đôi mày kiếm, anh nói tiếp với bà Yến:
– Thanh Tú muốn làm nhưng tôi tin bà mới là người có thể nhanh chóng điều tra được.
– Tôi hiểu rồi. Sẽ theo ý cậu.
Vương Khải không muốn Thanh Tú gặp thêm nguy hiểm khi bước vào việc điều tra, hơn nữa cô còn trẻ, lại mới về Hoàng Hải, lên tiếng ra lệnh kẻ khác sẽ không nghe không phục lại còn đặt điều tai tiếng. Tốt hơn cứ để bà Yến chính thức điều tra. Hơn nữa, con cháu bà ấy gây chuyện, để xem bà ấy biết chân tướng thì sẽ xử lý thế nào. Thậm chí… chưa chắc Thanh Tú là người mà bà ấy lựa chọn. Cô không phải là ưu tiên số một của bà ấy, nhưng anh không như vậy. Cô là ưu tiên cao nhất của anh.
Được bà chấp nhận cho phép ở cùng anh, trong lòng Thanh Tú vừa áy náy với bà lại vừa cảm nhận ngọt ngào dâng lên như hoa nở. Bữa ăn trôi qua nhẹ nhàng, Thanh Tú đứng dậy cất dọn, bất chợt lại vô tình chạm phải tay anh. Cô giật mình, chiếc đĩa trên tay rơi xuống nền đá hoa vỡ tan tành.
– Cẩn thận!
Anh giữ khuỷu tay cô kéo lại, giữ cả cơ thể mềm mại của cô áp vào khuôn иgự¢ vững chãi, theo phản xạ mà chính anh cũng không để ý. Anh sợ cô vội vã cúi xuống dùng tay không dọn đống sứ vỡ, sợ cô không cẩn thận lại dẫm chân vào những mảnh sứ sắc nhọn.
Thình thịch… Tiếng trái tim cô đang đập như vừa chạy nước rút. Mặt mũi nóng ran cô vội rời khỏi anh, xấu hổ lý nhí:
– Em vụng về quá, làm vỡ đĩa của anh rồi!
– Không sao. Đừng nhúc nhích, chỗ này để tôi dọn.
– Ơ… ai làm người ấy dọn!
– Nghe lời, được chứ?
Âm giọng trầm thấp hữu lực nghe thật êm ái, sức thuyết phục cũng rất cao, cô gật nhẹ chấp nhận. Cơ thể thon thả mềm như lụa bỗng được anh nâng ngang, cô bất ngờ trợn tròn mắt. Cô như con thỏ nhỏ trong lòng con gấu lớn, cảm giác yên ấm ngọt ngào lan dần từng mạch máu, cũng khiến cơ thể cô nóng ran lên. Mùi hương sữa tắm nam tính từ cơ thể còn hơi ẩm của anh vương vấn mũi cô dễ chịu đến không ngờ.
Bước qua những mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi vào phòng khách, anh đặt cô ngồi xuống sofa, cẩn thận lại cung kính. Cảm giác còn chưa trấn tĩnh lại sau những giây phút gần gũi, cô nín thở trân mắt nhìn tấm lưng rộng lớn bước trở lại bếp.
Khi cô bước ra, anh đã mang gầu hót có những mảnh sứ vỡ đến thùng rác.
– Nên mang dép trong nhà.
Anh nhàn nhạt kết luận. Nơi này anh không dành nhiều thời gian nên không mua dép để đi trong nhà, chưa lúc nào anh nghĩ đến chúng như lúc này. Thực tình anh không biết chăm sóc, chính bản thân anh lâu nay cũng không tự chăm sóc mình cẩn thận. Đối diện với mong muốn chăm sóc một người, trong lòng anh không khỏi hồi hộp, cũng không biết phải làm những gì.
– Anh… không cần phải cẩn thận quá đâu…
Cô cười cười, định dọn nốt bàn ăn nhưng anh đã nhanh tay hơn. Dù sao, so về tốc độ chắc chắn anh nhanh hơn cô một bậc.
– Không cần động tay.
Anh chê cô đoảng, sợ làm vỡ thêm bát? Cô hơi ngại, đứng nhìn anh cho bát đũa vào máy rửa bát, cô đỏ mặt tìm lời chống chế:
– Thực ra em cũng không hay làm vỡ thứ gì đâu… anh đừng hiểu lầm!
Lần gần nhất cô làm vỡ bát là khi cô năm tuổi đó.
– Không sao. Đĩa đó quá trơn.
Là tại đĩa, không phải tại cô!
Cô đứng hình nhìn anh, vẫn cảm thấy rất là xấu hổ. Nhớ ra phải về nhà họ Hoàng lấy đồ, cô nhẹ giọng:
– Em về nhà bà nội lấy đồ được không?
Anh quay lại, hất nhẹ hàm:
– Có cần thiết không?
– Em phải về lấy quần áo… ít đồ cá nhân…
Cô hơi đỏ mặt. Còn phải lấy cả băng vệ sinh nữa.
– Có mua thay thế được không?
Cô gật đầu:
– Cũng được nhưng không cần thiết phải thế.
– Tôi đưa em đi mua, được chứ?
Anh không muốn cô về gặp bà nội rồi lại bị bà ấy giữ lại. Rất vất vả mới giữ được người ở đây, không nên trêu chọc lão phật gia.
Cô gật gật, dù sao anh cũng không muốn cô quay lại đó. Nếu biết là nguy hiểm thì không nên liều mạng.
Tại siêu thị bên dưới tòa nhà.
Vương Khải khoác một chiếc áo măng tô đen, quần âu tối màu đồng bộ, toàn thân toát ra vẻ băng lãnh đứng cùng Thanh Tú ở quầy băng vệ sinh. Dù sao cũng không thể khác, anh em mà, cô không cần phải ngại!
Thứ kia… là loại tốt nhất, nhưng mà cô với tay không tới!
Đã có một người cao một mét tám lăm với nó giúp cô, chính loại cô cần.
– Cám… cám ơn anh!
Cô cảm thấy da mặt mình dày hơn bao giờ hết. Tại sao lại thành thế này, chính cô cũng không hiểu nổi. Ai bảo anh một bước cũng không chịu rời cô chứ?
– Không cần khách sáo.
Anh ném lốc băng vệ sinh vào xe đẩy, đem quần áo đồ dùng cô chọn, còn có cả hai đôi dép bông trong nhà ra quầy thanh toán, chủ động đưa thẻ quẹt.
Anh và cô, một nam một nữ xinh đẹp như minh tinh điện ảnh khiến rất nhiều ánh mắt xung quanh không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ. Cô không thể phủ nhận anh có sức hấp dẫn mạnh mẽ đến mê người, trong lòng cô vừa tự hào lại vừa dấy lên chút gì đó hơi hơi khó chịu khi những người phụ nữ hướng chú ý về anh.