ÁN BINH BẤT ĐỘNG
Nghiên Dương đã suy nghĩ ra được vấn đề, cô nói:"Hắn ta đang muốn chiếm trọn Thiên Kỳ nên đang gấp rút liên minh với các nước khác! Đức vua chắc chắn đã bị hắn khống chế! Ngài ấy là người lương thiện, chắc chắn không làm ra những chuyện trái với lương tâm mình!"
Đông sơn chủ tính tình nóng nảy. Hơn nữa lại là một người phụ nữ. Bà ấy sẽ hiểu rõ cảm giác như thế nào. Bà ấy nói:"Dù có làm sao đi chăng nữa, môn chủ vẫn còn đang là chính thê của hắn ta! Hắn ta làm như vậy, không phải là đang hắt một gáo nước lạnh vào mặt của môn chủ. Đụng đến môn chủ là ᴆụng đến Tân Vinh chúng ta! Môn chủ, có cần ta cho một vài người đi xử lý hắn ta?"
"Không phải xử lý gì hết! Để đó đã! Cứ theo dõi động tĩnh của hắn ta! Để hắn đắc chí một thời gian sau đó cho hắn lại đòn chí mạng!"
"Môn chủ anh minh!"
Không biết sao ngồi trong đại điện trong động mà cô có thể nghe tiếng của Hạ Tâm. Quả thực, Hạ Tâm đã tới đây.
Hạ Tâm quỳ trước mặt môn chủ và các vị sơn chủ, nàng chào hỏi:"Môn chủ! Bắc sợ chủ! Đông sơn chủ! Tây sơn chủ! Nam sơn chủ!"
"Được rồi!"
Hạ Tâm rút trong người ra một lá thư. Nàng nói:"Môn chủ, thuộc hạ vừa nhận được lá thư từ Bắc Triều!"
Nghiên Dương nhếch môi cười:"Hưu thư? Mở ra xem thử đi!"
Hạ Tâm mở lá thư đó ra. Đúng như lời của Nghiên Dương nói, đó là một bức hưu thư. Nàng gật gật đầu:"Môn chủ! Là hưu thư!"
Nghiên Dương đứng dậy, cô nói với mọi người:"Ta muốn nói một vài câu! Sau đó ta sẽ đi nhanh! Bây giờ tất cả chuyện phục thù Vỹ Thành ngưng lại. Phương án bây giờ là án binh bất động! Không làm gì cả! Đợi lệnh của ta! Bốn vị sơn chủ, biết nên làm việc gì rồi chứ? Cứ tiếp tục thu thập thông tin! Bây giờ ta sẽ quay trở lại Thiên Kỳ!"
Mọi người trong hang đều quỳ xuống:"Rõ! Tuân lệnh môn chủ!"