XỬ LÝ
Hôm sau, tại điện của hoàng thái hậu có mặt tất cả những người có liên quan đến vụ việc.
Đông Phương cúi gầm mặt xuống không dám nhìn thẳng ai.
Hoàng thái hậu hôm nay sắc mặt không được vui. Bà ấy mặc bộ y phục rất sang trọng và sặc sỡ, trông rất uy quyền. Bà ngồi lên chiếc ghế mạ vàng của mình. Giọng bà uy nghiêm:"Tra thế nào rồi? Bổn cung muốn biết sự việc là thế nào?"
Đông Phương bò đến gần ghế của hoàng thái hậu. Nàng ta vừa khóc lóc vừa nói:"Hoàng thái hậu....quả thật...quả thật là nô tỳ làm. Do nô tỳ quá ganh tị với thái tử phi...nên...nên đã làm chuyện này. Không ngờ hôm đó...hôm đó thái tử phi lại không có mặt!"
Nghiên Dương đứng một góc, cô quay sang nhìn thất vương gia với thái độ kì hoặc. Thất vương gia này có gì đó rất kì lạ và bí ẩn. Chuyện này rõ ràng cô không làm gì mà Đông Phương có thể tự khai ra vậy. Chắc chắn có người uy Hi*p nàng ta!
Hoàng thái hậu vẫn rất bình tĩnh, bà ấy ồ lên một tiếng. Bà tiếp tục nói:"Vậy sao? Nhưng theo bổn cung được biết, thái tử phi vốn không được sủng ái như vậy! Ngươi ganh tị với thái tử phi cái gì? Gia cảnh sao? Hay sắc đẹp? Ngươi được sủng ái hơn cả thái tử phi, không phải rất vinh hạnh hay sao? Hay ngươi thấy như vậy là chưa đủ??"
Đông Phương chỉ tính là khôn vặt. Khi gặp mấy câu hỏi như thế này, nàng ta thực sự không biết phải trả lời như thế nào.
Hoàng thái hậu tiếp tục tra hỏi:"Không trả lời được? Hay...hay đang che giấu cái gì đó? Không thể nói hay không dám nói?"
Đột nhiên, Nghiên Dương đứng ra trước mặt của hoàng thái hậu. Cô nói đỡ giúp cho nàng ta:"Bẩm hoàng thái hậu, Đông Phương có chút sợ. Để cho Dương Dương nói với nàng ta một vài câu được không?"
Hoàng thái hậu có chút nghi ngờ. Bà ấy nói:"Ồ! Dương Dương có chuyện gì cần nói với nàng ta nữa sao? Nàng ta đã thừa nhận rồi mà. Người đâu...lôi con ả này ra chém đầu cho bổn cung!"
Khi nghe đến hai chữ chém đầu, Đông Phương phát hoảng. Nàng ta gào lên:"Hoàng thái hậu, xin người..nô tỳ...nô tỳ....sợ lắm...nô tỳ không muốn ૮ɦếƭ! Là thái tử....thái tử....đã đã sai nô tỳ làm như vậy. Cũng chính thái tử là người bảo nô tỳ phải khai ra như vậy!"
Mới doạ có một tí mà nàng ta đã sợ như vậy. Chiêu này của hoàng thái hậu cũng coi như là hay. Bà ấy quay lại lườm thái tử một cái. Bà chỉ tay vào mặt của hắn ta:"Ngươi...còn gì chối cãi?"
Thái tử ngơ ngác không biết gì. Rõ ràng hắn đâu có làm cái việc này! Nếu hắn làm thì hắn có ích lợi gì?? Tự tay tặng con chuột ૮ɦếƭ cho hoàng thái hậu khác gì tự tay đưa mình đến chỗ ૮ɦếƭ???
Hắn ta quỳ xuống, hắn nói:"Thật sự không phải con làm! Hoàng thái hậu, người minh xét. Nếu như con làm điều đó, không phải tự đưa mình đến chỗ ૮ɦếƭ hay sao? Người không thấy chuyện này có gì đó vô lý sao?"
Hoàng thái hậu chưa kịp đáp trả lại, Đông Phương tự đứng lên biện minh cho mình. Nàng ta nói:"Nô tỳ có vật chứng minh là thái tử làm!"
Thái tử vẫn cho rằng "cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng", hắn ta vẫn không cảm thấy có chút sợ hãi nào. Nghiên Dương và thất vương gia chỉ đứng đó xem kịch hay. Màn kịch này được dựng lên khá hấp dẫn!
Đông Phương tiếp tục nói:"Trong phòng ngủ thái tử có một cái Ⱡồ₦g nuôi rất nhiều chuột. Điều đó ai cũng biết! Thái tử có thể Gi*t một con cũng được vậy! Hơn nữa, Nhã Thị vừa mới mất, khó tránh thái tử làm những việc điên cuồng như vậy!"
Quả là một cái cớ hay! Hoàng thái hậu "thừa nước ᴆục thả câu", bà ấy vốn rất ghét thái tử. Đợt này bà ta muốn hắn thân bại danh liệt để đưa thất vương gia lên làm thái tử. Đặc biệt là thanh mai trúc mã của thất vương gia là thái tử phi của hiện tại, bà ta rất muốn Nghiên Dương thực hiện lễ cưới với cháu yêu quý của bà ấy. Hoàng thái hậu đứng dậy, gương mặt bà ấy tức giận:"Đông Phương, ngươi từ giờ sẽ làm nô tỳ cho bổn cung. Coi như bổn cung cũng rất từ bi với ngươi rồi! Còn việc của thái tử, bổn cung sẽ nói với hoàng thượng! Việc này bổn cung sẽ không bỏ qua!"
Nói xong, bà ấy rời khỏi điện của mình. Thái tử tức giận, rõ ràng là vu khống cho hắn. Hắn đi lại gần Nghiên Dương rồi liếc cô một cái. Hắn nói:"Mưu kế hay thật! Tiếc rằng người tốt không ૮ɦếƭ sớm như vậy đâu! Lúc trước bổn thái tử nhìn nhầm rồi! Ta cứ tưởng ngươi là người hiền thục, yên phận nhưng không ngờ..."