Bảy năm thấm thoát trôi qua…
Người xưa có câu: “Thất niên chi dương”, nghĩa là đôi lứa khi yêu nhau, nếu vượt qua cái ngưỡng bảy năm thì sẽ bên nhau trọn đời, sẽ có một kết thúc viên mãn. Nếu không tính ba năm lúc trước, thì có thể nói, Wind và Rain đã chính thức xa nhau bảy năm.
Bảy năm, một khoảng thời gian không dài nếu đem so với cuộc đời con người. Nhưng bảy năm, so với những người yêu nhau, chờ đợi nhau, thì thật là mòn mỏi.
Thời gian trôi qua, không hề chờ đợi ai. Thời gian mang đến nhiều thay đổi.
Sau bảy năm, từ một cô học sinh lớp 12, Wind bây giờ đã trở thành cô chủ của một quán cà phê nhỏ, đúng theo ước mơ ngày trước của nó. Đó là một quán cà phê sách rất đáng yêu, với cách bài trí trẻ trung, năng động và một chút lãng mạn. Tầng trệt được dùng để xe. Tầng 1 và tầng 2 là nơi thư giãn, vừa đọc sách, vừa uống cà phê. Wind đặt cho quán cà phê này cái tên Miss You. Nơi đây khá yên tĩnh, thật khác với tính cách thường ngày của cô chủ nhỏ này. Có những vị khách thường xuyên đến đây và dường như đã trở thành bạn của Wind.
-Chị Wind! – Đó là cô bé người làm nhỏ hơn Wind hai tuổi, cô bé ấy tên Hân. Hân rất năng động và đôi lúc có chút ồn ào.
-Sao đây? Lại để ý anh nào à? – Wind đóng cuốn sách trên bàn lại, mỉm cười hỏi.
-Chị này, đừng trêu em nữa mà. – Hân bĩu môi. Rồi cô bé ngồi xuống cạnh Wind, chớp chớp mắt – Chị với anh Việt là thế nào vậy?
-Thế nào là thế nào? – Wind hớp một ngụm cà phê, hỏi lại.
-Thì…chị với anh Việt ấy, nhìn…thân lắm. Ảnh hay quan tâm chị lắm mà.
-Vậy sao?
Wind thờ ơ đáp.
Việt là một anh chàng quản lý trong quán cà phê của Wind. Anh khá điển trai, lại tốt bụng và chu đáo. Việt là hình mẫu của khá nhiều cô gái đến Miss You thư giãn. Việt rất quan tâm đến Wind, một cách đặc biệt. Wind biết điều đó, nhưng nó thực sự không quan tâm lắm, hoặc nó cố giả vờ không biết. Bởi vì, trong lòng nó đến lúc này, vẫn luôn lưu giữ hình ảnh một người.
-Chị thật đáng ghét quá đi! Bao nhiêu người muốn được như chị, vậy mà…thái độ của chị với anh ấy lại thờ ơ đến vô tình như vậy.
Hân chán nản, trề môi thở dài, còn Wind chẳng nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ.
Bảy năm thấm thoát trôi qua nhanh như vậy rồi, nhưng đến giờ, vẫn chưa thấy tin của Rain. Nhiều lúc, Wind thấy nản, nó chỉ muốn bỏ cuộc. Chỉ cần yêu một người nào đó, cố gắng quên đi Rain, có lẽ sẽ chẳng phải chờ đợi như thế này.
Chờ đợi không đáng sợ, điều đáng sợ là không biết phải chờ đến bao giờ.
Đồ ngốc này, tại sao còn ham chơi chưa chịu trở về?
“…And this is when the feeling sinks in
I don’t wanna miss you like this…”
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Wind bắt máy.
Là Vy.
Nhắc đến Vy, cô nàng đã trở thành một nhà thiết kế thời trang khá nổi tiếng và đang từng bước thành công trong sự nghiệp của mình. Hoàng – người bạn trai của Vy đã trở thành bác sĩ, hiện đang làm việc cho bệnh viện thành phố. Cả hai người dự định năm sau sẽ cưới nhau và dọn ra ở riêng, đương nhiên là họ được sự chấp thuận của bố mẹ.
-Được rồi.
Wind cúp máy. Thường thì tối thứ bảy, Wind sẽ đến nhà Vy ăn tối và trò chuyện. Cả hai vẫn là bạn thân, và kể với nhau mọi thứ trên đời. Mỗi lần gần nhau, họ chẳng khác gì ngày xưa, chọc ghẹo nhau mà không chút dè chừng.
Thỉnh thoảng Andy cũng gọi đến, hay ghé ngang quán hỏi thăm Wind. Anh chàng này bây giờ đã trở thành một maketer tài giỏi, không những có tài ăn nói mà đến tài sát gái cũng rất đáng gườm. Nghe đâu anh ta đã có bạn gái, và hình như, chỉ có cô gái đó mới có khả năng “quay” anh ta như quay dế thôi. Nghĩ cũng thật buồn cười, một người như Andy lại có lúc chịu khuất phục trước một cô gái ư? À, không tính Wind vào nhé!
Trời về chiều. Làn gió mát rười rượi thổi tung mái tóc dài. Hôm nay là thứ sáu, đột nhiên Wind muốn đóng cửa sớm hơn bình thường một chút. Nó khóa cửa cẩn thận rồi leo lên xe, dự định đi lòng vòng thành phố. Chợt điện thoại rung lên, là tin nhắn của Vĩ. Anh mời nó cùng ăn cơm tối, Wind mỉm cười rồi khéo léo từ chối.
Tình hình của Vĩ đã gần như ổn định. Thỏa thuận “Ở cùng nhau 3 năm” với ông Shen đã hoàn tất, vì sự việc của Kiều Như là bất đắc dĩ nên dù không đủ thời gian, Vĩ vẫn không bị mất quyền thừa kế và Wind có thể trở về nhà mình. Anh đã chính thức công khai với giới truyền thông việc ly hôn giữa anh và nó, và để không vi phạm giao ước, anh đã nhanh chóng kết hôn với một người khác. Đó là chị Trang – người mà Wind đã từng nói chuyện một lần ở trường. Tuy Vĩ không kết hôn vì tình yêu với Trang, nhưng khi ở bên nhau, dần dần anh cũng bị sự chân thành của chị thuyết phục. Có thể nói, hai người họ đang rất hạnh phúc và đó là một cái kết khá viên mãn dành cho họ.
Về phía Wind, sau khi vụ ly hôn được công bố, không ít lời tai tiếng dành cho nó nhưng nó thực sự không để tâm. Và nhờ có Vĩ, sau một thời gian rầm rộ, những tin đồn dường như đã giảm đi nhiều. Đôi lúc đi trên đường, vẫn có những ánh mắt không mấy thiện cảm dành cho nó. Bị người ta soi mói, quả thật có chút khó chịu.
À, quên mất, Kasel giờ thậm chí còn phát triển hơn trước nữa cơ, nhờ vào tài năng của anh Vĩ cả đấy! Thật đáng ngưỡng mộ! Ông Shen chắc cũng yên lòng nơi suối vàng rồi nhỉ?
Còn Thái My, bà ấy đã chịu yên phận ở nhà “dưỡng già” rồi, không còn hung hăng quậy phá như trước nữa. Tuy tính tình vẫn còn chút khó khăn, nhưng…hừm, đây không phải là chuyện của nó nhỉ? Dẫu sao thì người chịu đựng cũng là chị Trang, thật tội cho chị ấy quá!
Chiếc Air Black chạy chầm chậm trên đường, Wind tận hưởng làn gió mát đang vờn trên mái tóc, lướt nhẹ trên gương mặt mình. Mùi hương sôcôla từ đâu đó bốc lên, thơm phức.
Vậy là, mọi người đều có một kết thúc viên mãn dành cho mình. Vy, Hoàng, Andy, Vĩ, chị Trang…ngay cả hai ông anh giờ cũng đã lập gia đình, anh hai lại còn bận rộn với vợ và đứa bé sắp chào đời nữa kia. Hahah, nó thật muốn xem “bộ mặt người cha” của anh hai quá đi mất!
Wind chợt thở dài. Không biết lúc này Rain thế nào rồi, Kiều Như đã thành công chưa? Villy mấy năm nay dường như đã chìm hẳn trong giới kinh doanh, mặc dù được Vĩ hỗ trợ nhưng anh cũng không thể một lúc lo quá nhiều việc được. Anh chỉ có thể giúp Villy cầm cự thêm một thời gian ngắn nữa thôi. Vĩ cũng mong Kiều Như nhanh chóng trở về để anh có thể thoải mái một chút.
-Rain à, liệu em có thể có một kết thúc viên mãn không? – Wind săm soi chiếc nhẫn bạc được Ⱡồ₦g vào sợi dây chuyền trên cổ, nắm chặt, đôi mắt nhìn xa xăm. Con sông này thật yên tĩnh, bãi cỏ xanh mượt, xung quanh chỉ toàn những người yêu nhau đang trò chuyện, tựa đầu vào vai nhau. Wind chợt nhớ Rain nhiều hơn, khóe mắt cay cay.
Đã bảy năm rồi, vậy mà Wind vẫn không thể quên đi được Rain. Đôi lúc cậu biến mất trong tâm trí nó một lúc, cứ ngỡ là không xuất hiện nữa, nhưng cuối cùng lại vẫn ở đó, hiển hiện, rõ ràng và tinh tươm, tất cả những kỷ niệm, như chỉ vừa mới hôm qua.
Wind còn nhớ mãi những gì Rain đã viết trong thư và lời hứa sẽ quay trở về. Cậu bảo nó nhất định phải chờ cậu quay trở về.
-Em phải đợi đến bao giờ nữa đây, hả Rain?
Thời gian có thể Gi*t ૮ɦếƭ tình cảm của một người đang chờ đợi, thời gian chôn vùi tất cả, và khiến cho người ta phải đau khổ.
“Dù tình yêu có lớn cách mấy cũng không thể thắng được thời gian. Vài năm tháng xa cách cũng đã đủ khiến yêu thương phải phai tàn…”
Có những người có thể chờ đợi được nhau, nhưng cũng có những người không thể làm được điều đó.
Chờ đợi, dẫu biết là vô vọng, nhưng nếu thực sự có niềm tin, thì chờ đợi sẽ biến thành hi vọng. Chờ đợi là yêu thương, nếu không chờ đợi thì tình yêu chẳng thể nào trọn vẹn.
Phải chăng, tình yêu thực sự chỉ đến với những người biết kiên nhẫn chờ đợi và yêu thật lòng?
Đôi lúc Wind ước, giá như nó có thể yêu Rain ít đi một chút, thì nó đã không cần phải chờ đợi một cách tình nguyện thế này.
Suốt mấy năm nay, Rain cũng chẳng liên lạc gì. Wind nghĩ chắc bởi vì cậu phải tập trung vào việc nên không có thời gian. Nó không giận, nhưng có chút không an tâm. Không ít lần, nó nghĩ mình đã bị lãng quên rồi.
Trời nổi gió, tán cây xào xạc đung đưa, vài chiếc lá già rơi rụng trên nền cỏ xanh. Trên bầu trời, những áng mây lững lờ trôi, đủ hình đủ dạng. Mặt nước sông có những rung động nhẹ nhàng. Xung quanh tĩnh lặng quá, chỉ thỉnh thoảng loáng thoáng trong không khí những lời yêu thương của các cặp tình nhân mà thôi. Wind không cố tình nghe trộm đâu nhé!
Trời bắt đầu se lạnh. Wind đứng dậy, lái xe về nhà.
Lúc đi ngang qua căn nhà mà ngày trước nó và Rain đã ở chung, Wind dừng lại một chút. Căn nhà này vẫn ở đây suốt mấy năm qua, đã bao lâu rồi nó không đến đây nữa nhỉ? Wind tự hỏi không biết có khi nào Rain đã trở về rồi không, và có lẽ cậu đang ở trong nhà, chờ thời cơ gây bất ngờ cho nó. Nhưng nó lại gạt đi cái ý nghĩ điên rồ đó. Phải rồi, làm sao có thể như thế chứ, chỉ là nó nhớ quá nên tưởng tượng lung tung thôi. Rain giờ này, chắc vẫn con đang ở nước ngoài.
Nghĩ thế, nó thở dài, bàn tay vô tình đặt lên cánh cổng màu xanh và thật ngạc nhiên, nó phát hiện ra, cánh cổng ấy không hề khóa như mọi thường. Wind sững sờ một lát.
-Không lẽ…
Tim nó đánh thịch một tiếng khi suy nghĩ vừa rồi lại xẹt ngang qua đầu. Nó nuốt ực một cái, rồi từ từ đẩy cổng bước vào. Cửa chính cũng không khóa và trên kệ giày là hai đôi giày, một của nam và một của nữ. Wind khẽ đặt tay lên иgự¢, nó vừa hồi hộp vừa lo. Giả dụ như căn nhà này đã được bán lại cho ai đó, nếu nó tự nhiên bước vào thế này, hẳn là rất xấu hổ. Nhưng, nếu người trong nhà là Rain, thì đôi giày còn lại là của ai? Chiếc nhẫn trên cổ bị Ϧóþ chặt.
Wind bước đi trên dãy hành lang vắng, chợt nó nghe thấy có tiếng xì xầm trong phòng khách. Nó nhìn qua khe hở của cánh cửa. Phòng khách chứa đầy vali và túi du lịch, có hai người đang đứng giữa phòng. Wind chỉ thấy một cô gái với mái tóc vàng dài đến ngang lưng, cô ấy mặc một chiếc quần jean xanh ôm, và chiếc áo thun cá tính, đang cười khúc khích, cô ấy nói gì đó nghe không rõ. Chàng trai đáp lại, nhưng Wind cũng không nghe thấy gì, cả khuôn mặt cũng bị khuất đi. Nó cẩn thận hé cửa rộng ra một tí, thật may là hai người trong kia không để ý đến. Lúc khuôn mặt của chàng trai kia hiện ra, Wind suýt không ngăn được tiếng thốt lên bất ngờ. Nó dựa lưng vào tường, ngồi phịch xuống đất, không dám tin vào mắt mình.
-Là…Rain? Anh ấy…thực sự đã…trở về? Mình…không mơ chứ?
Để kiểm chứng, Wind bèn nhìn qua khe cửa lần nữa. Quả thật nó không lầm. Là đôi mắt huyền quen thuộc đó, bờ môi đó, dáng người đó, tuy có một chút thay đổi nhưng nó vẫn nhận ra. Đó là người mà nó yêu thương, chờ đợi suốt bảy năm qua, không lầm vào đâu được.
Nhưng còn cô gái kia, cô ta là ai? Mắt xanh, mũi cao, trông không giống Kiều Như một chút nào hết.
Đột nhiên, cô gái đó choàng vai, bá cổ Rain, rồi hôn cậu một cái. Từ góc độ của Wind, đó là một cái hôn môi. Cử chỉ thân mật khiến Wind bất giác đỏ mặt, xấu hổ quay đi, không kịp nhìn thấy phản ứng của Rain thế nào. Trái tim nó hẫng một nhịp, đau nhói. Tất cả những giả thuyết như vũ bão ùa đến trong đầu nó, và chỉ để đi đến một kết luận: Rain đã có người mới.
Khóe mắt chợt cay cay, Wind đứng dậy, bỏ đi trước khi những giọt nước mắt kịp lăn xuống hai bên má.
Nhưng, nó đã quay đi quá nhanh và quên mất rằng, sự thật không thể chỉ được nhìn bằng mắt.
-You surprised me. You’ve never kissed me so suddenly like that. What did you do that for? (Cô làm tôi ngạc nhiên đó. Cô chưa bao giờ hôn tôi đột ngột như vậy cả. Cô muốn làm gì thế?)
Rain điềm nhiên hỏi sau nụ hôn bất ngờ của cô gái kia, tay cũng đồng thời dỡ đồ ra.
-Oh, nothing, just for fun. (Ồ, không có gì đâu, chỉ muốn vui một chút thôi.)
Cô gái tóc vàng đứng tựa lưng vào tường, mỉm cười đáp.
-You seemed very interested. Did you find something, Kathy? (Cô trông rất thích thú. Cô vừa tìm được gì à, Kathy?)
-Yep! – Kathy vui vẻ đáp – There was a cute girl. She made me want to have a joke with her a little bit. (Có một cô gái dễ thương. Cô ấy khiến tôi muốn đùa cợt một chút.)
-A girl? – Rain dừng tay, quay sang nhìn Kathy vẻ khó hiểu – You mean Nancy?
-Nope! It’s not Nancy. – Kathy tiến lại gần Rain, ngồi xổm xuống đối diện cậu, mỉm cười, rồi đưa tay chỉ ra ngoài cửa. – It’s the girl outside the door. She’s just gone away. (Không phải Nancy. Là cô gái ngoài cửa, cô ấy vừa bỏ đi.)
-...
Thấy Rain vẫn chưa hiểu, Kathy đưa tay ra trước mặt Rain.
-Can I borrow your wallet? (Tôi có thể mượn ví của anh chứ?)
Rain đưa ví của mình cho Kathy.
-Here. – Kathy chỉ vào tấm hình bên trong, mỉm cười – She looks cute, right?
-…
Rain sực nghĩ đến điều gì đó.
-Hmm, I wish I could meet her again. (Hmm, giá như tôi được gặp cô ấy lần nữa nhỉ?)
Rain không còn nghe thấy Kathy nói gì nữa, cậu vội vã chạy đi, để lại Kathy trong sự ngỡ ngàng. Cô khẽ lắc đầu, cười nhẹ. Điện thoại trông túi cô chợt vang lên, Kathy bắt máy.
-Oh, Nancy, where are you?...Jeremy? Ah, he’s just gone. Well, I guess he’s looking for someone. Ok. Bye bye. (Oh, Nancy hả, cô đang ở đâu vậy?...Jeremy? À, anh ấy vừa mới đi. Tôi đoán anh ấy đang tìm ai đó. Ok. Bai bai.)
Kathy cúp máy, cô ngắm nghía chiếc ví trên tay, phì cười.
-He even forgot his wallet. (Anh ấy thậm chí quên cả ví) – Kathy nhìn vào tấm hình một cô gái đang mỉm cười rất tươi – So, he really loves this girl, huh? Hope she won’t mad at me. (Vậy là, anh ấy thật sự yêu cô gái này à? Hi vọng cô ấy không giận tôi.)