“Anh xin lỗi, hôm nay không thể cùng em ngắm sao rồi. Công việc chồng chất thế này, khi khác nhé? Em đừng giận…”
Wind thở dài, nhớ lại khuôn mặt của Vĩ vài giờ trước. Uầy, chỉ là ngắm sao thôi, đương nhiên không quan trọng bằng công việc của anh rồi. Ai nói làm vợ Tổng giám đốc là sướng? Cô đơn gần ૮ɦếƭ đi.
Tính toong…
Tiếng cửa thang máy mở ra, Wind nhanh chóng bước vào trong. Dù gì khu khách sạn này cũng thuộc quyền sở hữu của Kasel, Wind có thể tự do ra vào mà không cần lo lắng gì. Sân thượng của tòa nhà này là nơi tuyệt vời nhất để ngắm sao, hóng gió.
Lên một tầng khá cao, cánh cửa đột nhiên mở ra, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện làm Wind thoáng bất ngờ.
Rain làm gì ở đây?
Rain bình thản bước vào thang máy, mắt không nhìn lấy Wind một cái. Cậu đưa tay bấm nút, là đi xuống à?
Bầu không khí im lặng làm Wind hơi bối rối, nhưng xét cho cùng thì nó cũng không biết nói gì. Ừ thôi, cứ im lặng cho xong vậy, cũng sắp đến tầng thượng rồi.
-Sẽ kết hôn thật à? Sau khi tốt nghiệp ấy…
Rain lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.
-Ơ?
Wind hơi ngạc nhiên, quay sang nhìn cậu. Đôi mắt ấy vẫn chăm chăm về phía trước.
-Ừm.
Wind khẽ gật đầu.
-Ừ…
-…
Lại im lặng.
-Thật sự ổn chứ? – Rain lại hỏi.
-Sao cơ?
-Bên cạnh người đó, thật sự ổn chứ? – Rain quay sang nhìn thẳng vào mắt Wind làm nó thoáng bối rối – Có ye…à…có thật sự muốn bên cạnh anh ta không?
Rain không thể hỏi rằng “Có yêu anh ta không?” bởi vì cậu không muốn nghe thấy từ “Có” từ chính miệng Wind.
-…
Nó khẽ gật đầu.
-Vậy à…
Vậy ra, những gì Kiều Như nói là thật. Làm sao đây? Khó chịu quá!
Rain khẽ liếc nhìn. Vẫn là khuôn mặt đó, đôi môi đó, bờ vai nhỏ nhắn đó…nhưng bây giờ, không thể chạm vào được nữa rồi. Cậu ngửa cổ, thở dài.
Thì ra cảm giác khi sắp mất đi một thứ quan trọng là như thế này đây…
Chỉ còn một tầng nữa là đến tầng thượng rồi…
-Này…
-Hả?
-Không cưới…có được không?
Wind vô cùng bất ngờ trước câu hỏi này, à không, là một lời đề nghị thì đúng hơn. Nó bấu chặt lấy vạt áo, mím môi, lắc đầu. Lại thế nữa rồi, Rain lại nói những lời như vậy.
Thấy biểu hiện của nó, trong lòng Rain nhói đau, cậu khẽ thở dài.
-Chúng ta…đến đây là thực sự kết thúc rồi, đúng không?
-…
Lại là sự im lặng bao trùm.
Cánh cửa thang máy cuối cùng cũng mở, Wind vội vàng bước ra. Nó không biết rằng, lúc đó bước đi không ngoảnh đầu lại, người con trai bị bỏ lại phía sau đã cười buồn, trong miệng mấp máy một câu…
-Xin lỗi, cuối cùng thì anh cũng không thể mang lại hạnh phúc cho em...
Những ngày tiếp theo đó, Rain không còn rơi vào tình trạng tự ђàภђ ђạ mình như trước nữa. Cách đối xử với Kiều Như cũng đã nhẹ nhàng hơn, nhưng không thể cho rằng cậu bắt đầu có tình cảm với cô được. Tuy nhiên, chỉ cần được đối xử tốt một chút là Kiều Như đã thấy vui rồi, cô không cần biết cậu đã hoàn toàn quên được Wind hay chưa. Rain lại chúi đầu vào việc học và công việc. Dù không lên lớp, nhưng những gia sư đặc biệt được mời đến dạy cũng giúp cậu có được những vốn kiến thức mà một học sinh phổ thông cần phải có.
Wind phải ôn thi học kỳ nên không có thời gian rãnh, nó suốt ngày vừa học vừa than với Vy về việc không được vui chơi, thảnh thơi như trước nữa…Lớp 12, thật là mệt quá đi!!!!
-Anh lại đi công tác?
-Ừ.
Vĩ vừa nói vừa tìm kiếm cái gì đó trên bàn.
-Mấy ngày?
-Một tuần.
-Oa…
Một tuần. Híc, chán thế…Vừa thi xong, định sẽ rủ anh đi chơi đâu đó, cuối cùng lại bị cái “công tác” của anh ngăn cản. Uầy, thiệt là…
-Ừ, anh đi vui vẻ. – Nó chán nản nói.
-Phù… - Vĩ lau mồ hôi trên trán rồi mỉm cười xoa đầu Wind – Đi công tác mà vui vẻ được à?
-Xì…thì ít ra anh cũng được ăn uống, thăm thú nhiều nơi. – Nó bĩu môi.
-Là đi làm việc đó nhóc, làm gì có thời gian thăm thú? – Vĩ lắc đầu – Thôi, ngoan ngoãn ở nhà, anh mua qua về cho. Mà này, cấm léng phéng với thằng khác đấy!
-Hứ, em sẽ đi léng phéng cho anh tức ૮ɦếƭ luôn!!!! Blè…ưm…
-Dám cãi lời anh hả? – Vĩ liếm môi – Lần sau còn cãi là anh lại phạt theo cách này đó!
Wind đỏ mặt, lấy tay che đôi môi vừa bị hôn bất ngờ lại, nhăn nhó. Nó “dạ” khẽ rồi phụng phịu, tỏ ý giận dỗi. Wind không léng phéng, chỉ sợ ai kia vừa đẹp trai vừa tài giỏi, lại tốt như vậy, thế nào cũng bị mấy cô tóc vàng dính lấy thôi.
Lại ở nhà với mấy cô người làm, cô đơn quá đi! Phải rủ Vy đi chơi đâu đó mới được! A, lâu rồi không gặp Andy, hay là rủ anh ta đi luôn nhỉ?
-Yo, Andy! Dạo này sao hả?
Chàng trai trong chiếc áo sơ mi đen ngẩng đầu lên nhìn, anh nở một nụ cười.
-Yo, lâu rồi không gặp, bạn hiền.
Andy chào người bạn kia, hưởng ứng kiểu bắt tay quen thuộc.
-Dạo này thấy chú ít xuất hiện, cứ tưởng bị gì rồi chứ. Sao? Tự nhiên hiền ra như thế, có nguyên nhân gì à? Bị bé nào quyến rũ rồi phải không?
-Haha – Andy cười, đặt ly rượu trên tay xuống bàn, lắc đầu khẽ – Đúng là không qua được mắt cậu.
-Vậy là đúng rồi. Nào, nói đi, em nào cao tay thế?
-Nói ra cậu cũng không biết đâu…
Bỗng, tiếng chuông điện thoại vang lên, Andy nhẹ nhàng xin lỗi rồi đi ra ngoài bắt điện thoại. Sự ầm ĩ trong quán bar này khiến anh chẳng nghe thấy được gì.
-Alô? Gì, lại là cô?
Andy nhăn mặt trả lời người ở đầu dây bên kia.
-Sao? Cái gì nữa? Tại sao tôi phải làm?
“…”
-Rồi, biết rồi.
Anh bực mình dập máy, rồi thở dài. Xì, đúng là đồ phiền phức!
Đang rủa thầm trong bụng, chợt anh nhìn thấy một dáng người quen thuộc. Andy nhếch môi, gọi.
-Nhóc!
Thấy người kia cứ quay đi quay lại, mà vẫn chưa phát hiện ra mình, anh bèn gọi lại lần nữa.
-Đây này!
Cuối cùng thì người anh gọi cũng nhìn thấy anh. Andy hạ tay xuống, ra hiệu cho người kia đến gần. Tuy cái cau mày cho thấy người kia có vẻ khó chịu, nhưng cậu ta không từ chối đến trò chuyện với anh.
Trong quán bar, tại một phòng V.I.P có cách âm, hai người con trai ngồi đối diện với nhau, một người vòng tay, mắt nhìn chằm chằm vào người đang rót rượu ra ly. Bầu không khí im ắng, chỉ có tiếng rượu chảy róc rách.
Cạch. Andy đặt chai rượu trên bàn, hớp một ngụm rồi hỏi.
-Sao? Dạo này, cậu thế nào rồi?
-Bình thường. – Rain lạnh lùng trả lời.
-Vậy còn…Wind?
Đột nhiên nhắc đến cái tên này làm Rain hơi giật mình. cậu vơ lấy chiếc ly trên bàn, uống một hơi, rồi đáp.
-Chắc là…cô ấy ổn.
-Chắc là…? Đến cả ổn hay không cậu cũng không biết sao? Đó là người cậu yêu mà.
Vừa nói Andy vừa liếc nhìn, xem phản ứng của Rain. Anh thở dài, nói tiếp.
-Phải rồi ha. Con rể tập đoàn Villy, cậu bận lo bao nhiêu chuyện, lại còn phải chăm sóc cho cô vợ tương lai, làm gì có thời gian để ý đến người yêu cũ. Hah! Lúc trước luôn miệng đe dọa tôi dù tôi chỉ mới chạm nhẹ vào cô ấy, bây giờ thì sao? Người ta có lẽ sẽ kết hôn với cô ấy, cậu lại để yên. Có công bằng chút nào không thế?
-…
-Điên thật! – Andy uống một hơi, bực dọc. Nếu lúc đầu anh tích cực hơn một chút, biết đâu Wind sẽ cảm động. Chậc, chỉ tại tin lầm người, cứ nghĩ thằng nhóc này sẽ mang lại hạnh phúc cho Wind, cuối cùng thì cậu ta lại để mất nó trong tay người khác. Thật là vô dụng!
-Họ sẽ cưới nhau sau khi cô ấy tốt nghiệp…
Rain chợt lên tiếng thông báo làm Andy khựng lại, anh trợn mắt nhìn cậu, không tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Anh bấu chặt ly thủy tinh trong tay, đập mạnh xuống bàn.
-Cậu vừa nói cái gì?
Phản ứng của Andy không làm Rain ngạc nhiên. Cậu cởi chiếc áo khoác ngoài làm mồ hôi cậu rịn ra nãy giờ, dù đang ngồi trong máy lạnh, vắt nó lên thành ghế phía sau, rồi nói với giọng đều đều.
-Tôi nói họ sẽ kết hôn sau khi…hự…
Chưa kịp nói hết câu, Rain đã bị Andy đấm một cái vào mặt. Cậu chống tay lên ghế, quệt vệt máu trên khóe môi, bất giác cười hắt ra. Dường như cú đấm này cũng không khiến cậu bất ngờ. Điều đó càng làm Andy tức tối, anh ta tiến đến, nắm lấy cổ áo cậu. Chiếc áo sơ mi trắng bị vò lại, nhăn nhúm. Rain ngước đôi mắt không cảm xúc nhìn anh ta, thản nhiên hỏi.
-Anh lẽ ra không nên bất ngờ chứ? Khi họ đã đính hôn như vậy, thì sau này, sớm hay muộn họ cũng sẽ kết hôn mà.
-Khốn kiếp! – Andy kéo mạnh cổ áo, đưa sát mặt Rain đến gần, gằn giọng – Tại sao cậu không ngăn cô ấy lại hả? Chẳng phải cậu yêu Wind sao? Tất cả những gì cậu làm, sao lại trái ngược thế kia?
-…
Rain yêu Wind, rất rất nhiều. Cậu thừa nhận điều đó nhưng…
Cậu không hề muốn mọi chuyện diễn ra như thế này. Nhưng cậu phải làm sao đây? Nếu lúc đó, khi Vĩ giới thiệu nó là người anh ta sẽ đính hôn mà cậu nói ra dự định của mình thì mọi cố gắng sẽ thành công cốc, Kiều Như và Thái My lại càng có lý dó để không buông tha cho nó. Ông Shen mất, nói ra càng không được, vì cậu chưa thực sự có gì trong tay, làm sao mà đảm bảo được an toàn cho Wind, Thái My lại đang có quyền lực như vậy.
Rain nghiến răng. Cho dù có cố gắng thế nào thì cậu vẫn chỉ là một thằng học sinh cấp 3, chẳng thể làm gì được, rốt cuộc lại đánh mất người mình yêu. Khốn kiếp!
-Những gì tôi làm, đều là vì cô ấy….nhưng kết quả, tôi lại mất cô ấy… - Rain cúi mặt, buồn buồn nói.
-…
-Anh cứ đánh tôi đi. Đánh cho đến khi nào anh thõa mãn. Bởi vì tôi là thằng tồi tệ, không thể mang lại hạnh phúc cho người con gái đó, mà phải nhờ đến người khác.
Andy im lặng. Anh buông bàn tay đang nắm chặt cổ áo Rain ra, ngồi xuống chỗ cũ.
-Vậy là…cậu có lý do cho những hành động đó?
-…
-Không thể giải thích cho cô ấy sao?
-Bây giờ thì giải thích được gì nữa….
-Haizzzz…hiểu rồi. – Andy cúi người, hai cùi chỏ chống lên đầu gối, ngón tay đan vào nhau, anh nói như ra lệnh. – Đi giành lại cô ấy đi.
-Hah, chắc anh đùa?
-Không, tôi không đùa, đi giành lại cô ấy đi! – Andy nhìn thẳng vào Rain, kiên quyết làm cậu hơi giật mình. Andy nói tiếp – Chẳng cần biết cậu có lý do quái gì, dừng lại hết mấy chuyện này, rồi trở về cuộc sống lúc trước với Wind đi. Tôi không tin là những vướng mắt của cậu không thể giải quyết bằng cách nào khác ngoài cách này được.
-…
-Có lẽ tôi không hiểu nhiều về thế giới của mấy cậu, nhưng đừng khiến mình phải hối tiếc cả đời. Tôi biết Wind yêu cậu rất nhiều, và cho dù thế nào thì đâu đó trong lòng cô ấy vẫn có chút gì nghĩ đến cậu. – Andy ngừng lấy hơi, rồi nói tiếp – Giành lại cô ấy về đi. Một thằng con trai đến cả người yêu cũng không giữ được thì còn làm gì được nữa?
-Nhưng tôi không muốn cô ấy gặp nguy hiểm lần nữa! Cô ấy vì tôi mà suýt ૮ɦếƭ đấy!
-Thế cậu không biết học cách bảo vệ cô ấy tốt hơn à?!!! – Andy đột nhiên đập mạnh tay lên bàn. – Cô ấy đã suýt ૮ɦếƭ vì cậu, nhưng nhất định không rời xa cậu, vậy mà cậu lại bỏ rơi cô ấy. Hơ, hóa ra cậu còn nhát hơn một đứa con gái?
-Tôi…!!!!
-Sao hả? Tôi có nói sai không?
-Hừ…!
Rain đứng dậy, cầm lấy chiếc áo khoác, bỏ đi ra ngoài.
-Đồ ngốc! – Andy cười khẩy, rồi cầm ly rượu trên tay, lắc nhẹ. Anh nhìn chất lỏng sóng sánh trong ly, miệng lẩm bẩm – Cậu không giành lại được cô ấy thì quả thật là hết thuốc chữa rồi…