Tao Yêu Mày, Thằng Điên À ! - Chương 31

Tác giả: Misachan

Những ngày tiếp theo đó, Wind luôn tìm cách tránh mặt Rain, lúc nào cũng né tránh ánh mắt của cậu. Bên cạnh đó, dường như Vĩ đã phát hiện ra điều gì nên mỗi lần bên Wind, anh càng giữ chặt nó hơn, trước mặt Rain càng tự nhiên hơn. Phải chứng kiến Wind cùng người khác thắm thiết bên nhau như thế thực sự rất khó chịu, nhưng cậu không cách nào lên tiếng được.
Cuối cùng cũng đến ngày đính hôn, một buổi lễ đính hôn sang trọng, ít thủ tục theo kiểu cách phương Tây, mọi thứ đều hoàn hảo. Vì đây chỉ là một buổi lễ đính hôn nên khách khứa không đông lắm, chỉ những người thực sự thân thiết mới đến dự, nhưng không thể nói họ là những người tầm thường. Chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình như thế này nên Wind có hơi rụt rè, nó không hiểu những cách thức giao tiếp giữa những người làm ăn với nhau nên đành im lặng, giao việc đó cho Vĩ. Mẹ của Wind đã khỏi bệnh, cũng đến dự lễ đính hôn của con gái, hai ông anh và cả ba cũng tham gia. Bó hoa màu sáng được Vĩ trao cho mẹ Wind, bà ấy đã nở một nụ cười rất tươi với Vĩ. Hai ông anh tuy có hơi tiếc vì Rain không phải người sánh bước cùng nó, nhưng biết làm sao được, quyết định của em gái, phải tôn trọng thôi.
-Vậy là mày đã suy nghĩ kĩ? – Vy với chiếc đầm đơn giản, nhưng sang trọng bước đến, hỏi nó.
-Ừ. – Wind gật đầu.
-Được rồi. Quyết định của mày, tao không xen vào nữa. – Vy xoa đầu nó, cười nhẹ. – Còn lễ cưới nữa mà phải không? Mong là mày lựa chọn đúng.
-Hì, cảm ơn.
-Này, Rain ở đâu? Tao cũng muốn chúc phúc cho cậu ấy.
-Ở đằng kia, đang cùng Kiều Như chào hỏi mọi người. – Nó chỉ.
-Ừ. Tao đi nhé!
-Ừm.
Buổi lễ bắt đầu. Hai cặp đôi cùng bước từ phía cửa dưới bước lên. Cảm giác thật lạ, tim như muốn nhảy ra ngoài. Vừa đi, Wind vừa ngoái nhìn mẹ, bà đang cười, bộ quần áo trên người bà cũng thật đẹp.
-Tuyết…
Đang đi, Vĩ đột nhiên gọi khẽ. Nó quay sang nhìn anh, bộ vest lịch lãm rất hợp với anh.
-Hôm nay, em đẹp lắm!
Wind đỏ mặt, khẽ mỉm cười. Rain ở phía sau thấy vậy, trong lòng lại dâng lên cảm giác buồn. Đính hôn ư? Mỉa mai thật!
Suốt buổi lễ, Wind không nhìn Rain lấy một lần. Nó không muốn trái tim mình lại thổn thức, xốn xao. Hôm nay là ngày đính hôn, nó phải quên hết tất cả, chỉ nghĩ về anh Vĩ, cùng anh đi hết dải thảm đỏ này. Trao nhẫn và hôn, mọi thứ đều diễn ra nhẹ nhàng, rất tuyệt, nhưng tại sao trong lòng nó lại có chút không vừa ý. Bữa tiệc này hoàn hảo, cả những nghi thức đơn giản, những vị khách góp mặt ở đây, là cái gì đã khiến nó khó chịu? Người cùng đính hôn ư? Ha, nhảm nhí, không thể có chuyện đó được.
-Anh yêu em…
Vĩ thì thầm vào tai nó những lời ngọt ngào. Yêu? Hôm đó người đó cũng nói “yêu”…Không được, phải quên đi.
Buổi lễ kết thúc, nó lủi vào phòng nằm vì mệt. Anh Vĩ vẫn ở ngoài kia trò chuyện, tiếp khách. Wind thở dài, vậy là tất cả đã xong rồi. Một buổi lễ đính hôn đơn giản như một lời cam kết về hạnh phúc của hai người, có bạn bè và người thân chứng giám. Wind giơ cao ngón áp út bên trái lên xem, chiếc nhẫn kim cương – biểu tượng của sự vĩnh cửu. Từng có một chiếc nhẫn bạc nằm ở nơi này, nhưng giờ thì…Tự dưng Wind lại thấy cay cay khóe mắt, a, chắc là nó buồn ngủ thôi mà. Wind lim dim, chuẩn bị thi*p đi.
Cạch. Tiếng cửa mở.
-Hmm…Là anh…Vĩ hả…?
Không có ai trả lời. Không khí im lặng và cái mát từ máy lạnh làm nó thi*p đi hẳn, không còn biết gì nữa, quần áo cũng nguyên trên người, chưa kịp thay. Chiếc giường hơi lún xuống, một người đang ngồi kế bên cạnh nó, tay khẽ gỡ lọn tóc dính trên khóe môi. Người đó là Rain, không phải Vĩ. Kiều Như không biết xui xẻo thế nào lại gặp lại những cô bạn thân hay soi mói, đành ở đó mà huyên thuyên cùng những cô nàng ấy. Rain vì thế mà tự do được một lúc, nghĩ đến Wind nên lập tức chạy lên tìm.
-Lâu rồi không gần nhau thế này nhỉ? – Cậu cười buồn, khẽ vuốt lên má nó. Khuôn mặt lúc đang ngủ thật đáng yêu, không chút đề phòng nào cả. Chiếc váy lụa mềm mại ôm sát cơ thể, làm hiện lên những đường nét trẻ trung và tròn đầy của thiếu nữ, một dải lụa điệu đả nơi eo thon, chiếc cổ trống không, hình như sợi dây chuyền đã được nó gỡ ra rồi. Rain cầm tay nó lên, ngắm nghía chiếc nhẫn kim cương kia, cùng so sánh với chiếc nhẫn khác trên tay mình. Khác nhau hoàn toàn, không thể xem là nhẫn cặp được rồi.
-Hmm…
Cái trở mình của nó làm Rain giật mình, cứ tưởng là nó tỉnh dậy chứ. Rain phì cười, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh, tháo chiếc hoa cài trên đó ra, mái tóc lòa xòa trên giường thật đẹp. Tay lại vô thức chạm lên bờ môi mềm, Rain lại thấy buồn, đồ ngốc này dám cả gan hôn người khác trước mặt cậu sao? Cúi người xuống, những toan tính trong đầu chưa kịp thực hiện thì…
-Cậu…định làm gì vậy?
-…
Vĩ đứng đó từ bao giờ, lưng dựa vào tường, ánh mắt không mấy thiện cảm. Rain tặc lưỡi, đứng dậy, bỏ đi. Vừa bước đến cửa, cậu bị Vĩ nắm chặt tay, kéo lại, nhắc.
-Cậu nên nhớ…tôi mới là hôn phu của cô ấy. Đừng tự tiện vào phòng người khác nếu không được phép, cậu đã dạy tôi về phép lịch sự, còn nhớ chứ? – Vĩ hất mạnh tay ra. – Lần này là lần cuối cùng, đừng để tôi phải nhắc cậu nữa. Bây giờ cậu và Tuyết là mối quan hệ chị dâu – em rể. Nhớ đấy!
-…
Đợi đến Khi Rain đi mất, Vĩ mới tiến lại gần giường. Anh đưa tay vuốt mái tóc dài, hôn nhẹ lên đó.
-Lại bất cẩn để em gần gũi cậu ta nữa rồi…
-Khụ…khụ…Thái My,…công…ty…khụ…hừ…ừ…hãy…hãy…thay anh…
-Shen…Shen…anh tỉnh lại đi. Đừng như vậy!!! Tỉnh dậy đi mà…
Tiếng xe cấp cứu vang lên. Một năm sau buổi lễ đính hôn, ông Shen qua đời. Di chúc được giao cho luật sư David, mọi điều kiện và thỏa thuận giữa Thái My, Rain, Vĩ được xác lập. Mọi kế hoạch của Thái My bắt đầu đi vào quỹ đạo. Lợi dụng con trai mình, Thái My sau lưng lén lút tạo một đường dây buôn bán hàng cấm, kiếm nhiều lợi nhuận, chỉ thỉnh thoảng nhờ đến sự giúp đỡ của Kiều Như mà trốn tội.
Vĩ chính thức trở thành Tổng giám đốc với bao nhiêu mối lo toan, vất vả, có Wind bên cạnh vừa học vừa giúp sức tinh thần. Nhờ tính tính quyết đoán, mạnh mẽ và sự thông minh, tài giỏi của mình, Vĩ gần như đang đưa Kasel trên đà phát triển khá nhanh, nhưng thật tiếc là anh không hề biết gì về những âm mưu của mẹ.
Nói đến Wind, trở thành một học sinh lớp 12 với bộn bề sách vở, nhưng vẫn không thay đổi mấy về tính lười biếng, chỉ được cái suy nghĩ không còn ngây ngô như trước nữa, cũng bớt rụt rè hơn, dù gì cũng là vợ tương lai của Tổng giám đốc tập đoàn Kasel mà.
Giữa Rain và Kiều Như vẫn không thay đổi gì, dù trước mặt cả hai trông có vẻ rất “tình” nhưng sau tấm màn che là sự lạnh lùng, hờ hững cũa Rain đối với Kiều Như. Cô nàng tuy dùng mọi cách nhưng vẫn không làm lung lay được Rain, mà tình cảm thì càng lúc càng nhiều, muốn chiếm đoạt cả con người này bằng mọi thủ đoạn nhưng rốt cuộc trước mặt người ta vẫn mềm yếu, không nỡ mạnh tay.
Lại nói đến Rain, sau cái buổi đính hôn đó đột nhiên suy nghĩ kĩ hơn, tập trung vào sự nghiệp trước mắt, tạm thời gác chuyện tình cảm sang một bên. Lâm Phương Hòa, cha của Kiều Như hoàn toàn tin tưởng vào cậu con rể. Tuy không phải là Tổng giám đốc, nhưng Rain lại được gần như thay mặt ông ta quản lý mọi thứ trong công ty, quyết định mọi việc, ngay cả đi gặp mặt những người có tiếng, bạn bè của ông ta, cậu cũng dược tham dự. Sự bận rộn lấp đầy thời gian, Rain rất hiếm khi gặp Wind. Chính xác là cậu đang toan tính một ý định to lớn trong đầu.
Kasel và Villy vẫn hợp tác, nhưng thực tế lại đang có chút bất đồng.
Mọi chuyện tưởng như kết thúc, tình cảm cũng tưởng chừng bị lãng quên, không ai nhắc đến chuyện xưa nữa. Có thể nói là mọi thứ đều ổn, cho đến tận bây giờ.
-Anh…
-A, chào em. Thế nào rồi? Bài kiểm tra hôm nay làm tốt chứ? – Vĩ buông chiếc máy tính ra, quay sang nhìn Wind - vừa mới về nhà chưa kịp thay bộ đồng phục trên người, hai tay khoác lấy cổ anh từ phía sau.
-Tốt lắm cơ, anh đúng là giỏi thiệt nha, đoán được cả đề!
-Em nói gì thế? – Vĩ búng vào mũi nó một cái – Anh từng học Lam Kha đó nha, vả lại, giúp em đoán đề, chỉ lần này thôi.
-Ơ, sao lại vậy?
-Vì làm như thế em sẽ ỷ lại anh mất.
-Hứ, không thèm. – Nó bĩu môi, phụng phịu.
-Haha, dỗi anh à? Chiêu đó cũ rồi. – Vĩ cười, véo má nó.
-Không chơi với anh nữa! – Nó toan bỏ đi thì bị Vĩ kéo lại, anh chọc lét làm nó nhột quá, không nhìn nổi cười. – Thôi mà,…haha…buông ra…haha…
-Thế nào, còn dám dỗi anh nữa không?
-A…haha…haha…không, không…haha…em không dám nữa.
Vĩ ngừng lại, kéo nó ngồi lên đùi mình, mỉm cười.
-Tốt, như thế mới ngoan chứ.
-Xì, anh ăn gian. – Nó lè lưỡi, hai tay ôm lấy cổ anh, nói.
Vĩ phì cười. Đột nhiên Vĩ ôm lấy eo nó chặt hơn, kéo nó lại gần hơn, anh nhìn nó thật lâu rồi dần dần tiến đến. Wind có thể thấy được hơi thở của Vĩ đang gần lắm, nó nhắm mắt lại, một nụ hôn đặt trên môi, ấm, nhẹ nhàng. Vĩ thì thầm sau khi thấy khuôn mặt đỏ ửng lên của nó.
-Em đáng yêu thật đấy!
Rồi anh lại hôn, nụ hôn lần này sâu hơn, nồng nhiệt hơn. Cái nóng bên ngoài thấm trên người nó cộng với thân nhiệt của cả hai người như thiêu đốt không gian. Nụ hôn kết thúc trong sự tiếc nuối của Vĩ, anh vẫn còn muốn nếm vị của đôi môi này lâu hơn mà. Vén mái tóc loà xoà trước mắt nó sang một bên, Vĩ cười dịu dàng.
-Anh yêu em nhiều lắm, biết không?
-…
-Chỉ cần em 18 tuổi thì…tất cả của em đều thuộc về anh. – Nâng khuôn mặt bối rối kia lên, anh nói. – Anh thực sự không thể chờ được nữa rồi.
-…
-Nói cho anh nghe, em yêu anh chứ?
-Ưm…em…
Cộc cộc…
Tiếng gõ cửa ngăn cản câu trả lời.
-Vào đi!
Một người con gái trẻ tuổi bước vào, mái tóc ngắn ôm trọn khuôn mặt bầu bĩnh, đôi môi son đỏ, dáng người thon như người mẫu. Đó là thư ký của anh Vĩ.
-Thưa Tổng giám đốc, đây là một số giấy tờ cần anh xác nhận ạ. – Vừa nói, cô ta vừa liếc sang nhìn Wind một cái. Thật may là nó đã leo xuống khỏi người anh Vĩ rồi, chứ nếu không thì…ngại chết mất. Cơ mà, nghe nói, có rất nhiều cô gái trong công ty để mắt đến anh Vĩ, họ ganh tị với Wind lắm. Vy dặn nó phải cẩn thận, nếu không sẽ gặp rắc rối với những cô gái đó. Nhưng…mọi chuyện có thể tệ đến đâu chứ?
Cô nàng thư ký hoàn thành nhiệm vụ, cúi đầu bước ra ngoài.
-Tuyết!
-Dạ?
-Thật ra anh có cái này muốn nói với em. – Vĩ vừa nói vừa đẩy đống giấy tờ sang một bên, tìm kiếm cái gì đó. – Đợi anh một tí. Hmm…a, đây rồi.
Vĩ đưa cho nó một tờ giấy màu đen nhỏ với những dòng chữ lấp lánh màu xám, trông đẹp và lạ đấy chứ! Nó nheo mắt đọc.
-Vũ hội hoá trang. 18 giờ. Thứ bảy? Là ngày mai ạ?
-Em muốn đi chứ? Anh nghe nói em thích khiêu vũ lắm. – Vĩ chống cằm nhìn nó, hỏi.
-Mm…em không biết nữa.
Đúng là nó rất thích Waltz, thích sự nhẹ nhàng, lãng mạn của điệu nhảy đó. Và cũng bởi vì buổi tối ngày hôm đó, điệu Waltz đã kéo nó và Rain gần lại với nhau.
-Đi cùng anh, anh cũng muốn một lần cùng em nhảy Waltz. Được không? – Vĩ mỉm cười.
-Dạ…thế thì mình đi.
Wind không biết rằng, quyết định đó là một quyết định sai lầm. Nó không hề nghĩ, Waltz đã lại đánh thức thứ tình cảm mà bấy lâu nay, vốn tưởng đã bị lãng quên, biến mất, không còn tồn tại nữa. Trái tim lại một lần nữa phản chủ.
***
-Tiểu Bạch, im lặng nào! – Rain nhăn nhó, tay thoăn thoắt trên bàn phím, vừa làm việc, vừa mắng Tiểu Bạch đang cào cào dưới chân ghế.
-Meo…
Tiểu Bạch càng lớn càng mập ra, tính xấu cũng lớn dần theo kích thước cơ thể. Tuy không quây quọ, cắn đồ như lúc trước nữa nhưng cô nàng lại lười biếng, ham ăn, hay vòi vĩnh hơn xưa. Chuột thì không thèm bắt, suốt ngày cứ nằm ì một chỗ, chán chê lại đi phá Rain, không cho cậu làm gì.
-Axssss…mày muốn gì?
-Meo…
Tiểu Bạch lôi từ đâu một tấm hình của Wind, dùng chân chỉ chỉ lên.
-Gì đây? Mày muốn đến chơi với cô ấy thì đi một mình đi. Rủ rê tao làm gì?
-Meo…meo…
-Không đi. Tao còn bận việc.
-Méo… - Bực mình, Tiểu Bạch cào lên quần Rain.
-Mày…Đã bảo không đi mà! – Rain hết cách, buông máy tính ra, bế Tiểu Bạch lên, cau có. – Bình thường mày cũng đi một mình còn gì, hôm nay sao lại tưng tửng đòi rủ tao theo.
-Meo meo…
-Không là không. Tao chẳng muốn đến đó để nhìn họ tình tứ đâu. Đồ mèo ngốc! – Đặt Tiểu Bạch trở lại xuống đất, Rain nói, rồi lại chúi đầu vào đống giấy tờ. A, sao mà nhiều việc thế này!!!
Tiểu Bạch thở dài ngán ngẩm, rồi quay người bỏ đi một mình, chẳng thèm để tâm đến cậu chủ đáng ghét nữa. Tiểu Bạch vừa đi đến cửa thì Kiều Như bước vào. Cô giật mình khi bị chú mèo mập ú gừ gừ đe doạ.
-Hình như Tiểu Bạch ghét em thì phải?
-Nó “thích” cô mà.
-Thích kiểu gì kì lạ thế! – Kiều Như nói, mặt nhăn nhó khi Rain vẫn chúi đầu vào đống giấy tờ, không thèm nhìn lấy cô một cái. Kiều Như chậm rãi đi đến gần, vòng tay ôm lấy cổ Rain từ phía sau, thì thầm vào tai cậu. – Này, hôm nay nghỉ ngơi, cùng em đi dạo đi.
-Tôi không có hứng. – Rain lạnh lùng đáp.
-Mình đính hôn một năm rồi, lần nào rủ anh đi đâu cũng nói không hứng. Là anh không muốn đi với em thì có. – Kiều Như phụng phịu.
-Biết vậy sao còn rủ?
-Anh…!
-Được rồi. Tôi cần yên tĩnh, cô ra ngoài được chứ? – Rain vẫn không rời mắt khỏi đống giấy tờ.
-Anh…! – Ấm ức, Kiều Như hất toàn bộ đám giấy tờ xuống đất, lớn tiếng. – Tại sao từ lúc đính hôn đến giờ, anh cứ làm việc và làm việc? Công việc đối với anh quan trọng vậy sao? Anh…anh là vì con nhỏ đó, đúng không? Nhưng mà anh nhìn đi, anh nhìn cho kĩ đi, con nhỏ đó, nó hoàn toàn quên anh rồi. Nó đang hạnh phúc bên anh trai của anh, tươi cười, âu yếm. Anh bây giờ chỉ là một thằng em rể trong mắt nó thôi, không hơn.
-Cô im đi…
-Em nói không đúng sao hả? Anh nhìn thấy biểu hiện của nó chứ? Nó lơ anh, nó lạnh nhạt với anh, sau cái ngày đính hôn, nó tươi cười với anh nhưng là nụ cười xa lạ. Anh cứ cố gắng vì nó, được ích gì chứ?
-Cô im đi.
-Có được ngày hôm nay, có được em, tương lai trải đầy hoa hồng, Thái My cũng phải nể anh rồi, anh còn không hài lòng? Anh vẫn nhất quyết có cho bằng được nó sao?
-Cô im đi! – Rain tức giận quát lên, làm Kiều Như hoảng sợ im bặt. Cậu đập mạnh tay lên bàn. – Chết tiệt, cô nói đủ chưa hả?
-Em…em… - Kiều Như không chịu thua, nói tiếp. – Cho dù anh có tức giận thế nào đi nữa, thì có một sự thật anh không thể phủ nhận là, người con gái anh yêu, đã không còn yêu anh nữa rồi!
-Vậy thì cô sợ cái gì nữa?
-Hả?
-Tôi hỏi, biết cô ấy không còn yêu tôi, thì cô còn sợ gì nữa?
-Em…
-Hay là cô không dám chắc?
-…
-Cô không chắc cô ấy không còn yêu tôi, cho nên cô sợ, sợ một ngày nào đó chúng tôi lại trở về bên nhau, đúng chứ? – Rain nâng khuôn mặt của Kiều Như lên. – Cô gái tự tin, kiêu ngạo ngày trước đâu rồi? Lúc trước chính cô đã nói rằng chắc chắn sẽ có được tôi, rằng việc đó đáng để thử. Cô giúp tôi có được sự nghiệp, còn tôi chỉ việc đính hôn với cô, sau đó lợi dụng Vĩ để chia cắt tôi và cô ấy, rồi cô thuận lợi chiếm lấy tình cảm của tôi. Kế hoạch hoàn hảo mà. Bây giờ cô đi được đến đây, lại không dám đi tiếp à?
-…
-Ha, dù sao cũng cảm ơn cô. – Rain quay lưng, cúi xuống nhặt đám giấy tờ đang tứ tung trên sàn nhà. – Sau này thành công, chắc chắn tôi sẽ không quên ơn cô đâu.
Kiều Như im lặng nãy giờ, bây giờ mới lên tiếng, giọng nói hơi run run, hình như cô đang khóc.
-Anh…haha, một năm qua, anh chưa bao giờ nghĩ đến em lấy một lần. Trong đầu anh chưa bao giờ nhoè đi hình ảnh về con nhỏ đó đúng không?
-…
-Anh… - Kiều Như nấc lên – Anh quá đáng lắm! Cho dù em yêu anh nhiều như thế nào cũng không thể khiến anh yêu em! Em ghét anh!
Kiều Như vụt chạy ra khỏi phòng, để lại Rain một mình ở đó. Cậu ôm đầu, ngồi phịch xuống sàn nhà, thở dài. Cậu biết Kiều Như là thật lòng, cho dù bản tính cô ta có xấu, thì trong tình cảm, cũng như bao người con gái khác, yếu đuối và cần được yêu thương. Nhưng thật xin lỗi, trái tim cậu có lẽ chỉ có thể mãi mãi khắc tên người con gái ấy, không thể thay thế được. Nhắc đến cô ấy lại thấy buồn rồi. Chắc là Wind bây giờ đang cùng Vĩ trò chuyện vui vẻ. Đã bao lâu rồi cậu không được chạm vào bàn tay đó, bờ môi đó nhỉ? A, nếu có cơ hội, chắc chắn cậu sẽ không bỏ qua đâu. Thái My bây giờ chẳng còn đáng sợ nữa, chỉ có Vĩ, nhất định phải vượt qua được anh ta, giành lấy Wind trở về.
Nói đến Kiều Như, sau khi chạy ra khỏi đó, nước mắt bỗng trào ra thật nhiều. Cảm giác đau đớn dồn nén bấy lâu như vỡ oà. Cuối cùng thì người ta cũng chịu thừa nhận rồi, bấy lâu nay, vẫn chỉ có một mình người kia, thậm chí chưa một lần nhìn về phía cô. Vì người ta, cô đã làm rất nhiều thứ mà, thậm chí là năn nỉ cha giúp đỡ cho nữa. Cô biết Rain không mấy vui vì gốc gác của mình, cô muốn giúp cậu chút gì đó, ít nhất là giúp cậu có thể tự hào rằng cậu có thể làm được những điều to lớn, cậu sinh ra không phải là “cặn bã” như cậu vẫn nghĩ.
-Tại sao lại tàn nhẫn với em như vậy chứ? Hức…
-Kiều Như? Cô khóc à? – Một giọng nói vang lên, Kiều Như đưa đôi mắt thấm đẫm nước lên nhìn.
-Chị…dâu? – Kiều Như ngay lập tức lau nước mắt, cố tươi cười – Không có gì đâu.
-Ừm…xin lỗi, tôi hơi nhiều chuyện nhưng…có phải là do…cậu ấy? – Nó gãi đầu, e dè hỏi. Thật sự thì thấy cảnh này, trong lòng lại không thể cứ bỏ mặc được. Dù gì cũng là người trong nhà được một năm rồi.
-…
-À xin lỗi, là tôi nhiều chuyện. – Nó xấu hổ cúi đầu, định quay đi thì…
-Phải, là do anh ấy. Chúng tôi cãi nhau.
-…
-Cho tôi hỏi chị một câu được chứ, chị dâu?
-Ơ?
-Chị có còn…yêu anh Phong không? – Kiều Như nhìn thẳng vào mắt nó, hỏi. Điều đó khiến Wind hơi bối rối.
-Sao lại hỏi vậy?
-Chị cứ trả lời tôi đi.
-Tôi…
Có hay không? Còn hay hết? Thật ra thì nó cũng chẳng dám chắc, nhưng một năm nay, chỉ thỉnh thoảng mới gặp Rain, nên không thấy còn những cảm xúc nào đặc biệt cả. Sau cái ngày đính hôn đó, nó lại thường xuyên ở bên anh Vĩ, bản thân cũng hiếm khi nghĩ về Rain, có thể cho là hết tình cảm được chưa? Chắc là…
-Không.
-Thật chứ?
-Thật.
-….
Bầu không khí trở nên im lặng.
-Meo…
Hai người nãy giờ trò chuyện, lại quên béng mất sự hiện diện của một chú mèo mập ú. Cô nàng Tiểu Bạch khó chịu lên tiếng, phá vỡ bầu không khí nhàm chán. Kiều Như hơi ngạc nhiên nhìn Tiểu Bạch đang nằm trên tay Wind.
-Tại sao con mèo này…?
-À, Tiểu Bạch nó hay chạy sang chỗ tôi. – Wind giải thích. – Không biết nó muốn gì nữa, lần nào sang đây cũng cắp một thứ gì đó của tôi chạy đi, hại tôi phải rượt theo giựt lại.
-…
-Đây, trả lại cho cô này. – Wind trao Tiểu Bạch cho Kiều Như, rồi vẫy tay. – Tôi đi nhé!
Wind đi rồi, Tiểu Bạch lập tức nhảy phốc xuống đất, không chịu yên vị trong vòng tay Kiều Như. Cô nàng còn ném cho Kiều Như một cái nhìn hằn học.
-Mày cũng như Phong, ghét tao và thích cô ta ư? – Kiều Như nhìn chú mèo đỏng đảnh, đau đớn nói. Cô ôm đầu, cười khẽ. Nụ cười đầy mưu mô mà đã rất lâu rồi, cô không dùng đến nữa. – Là do anh ép em đấy…
***
Rè…rè…
“Wind, cứu anh với, có một kẻ bám đuôi phiền phức!”
Wind khẽ mỉm cười, Vĩ tò mò hỏi.
-Là ai vậy?
-Một người bạn ạ. – Nó cất điện thoại, đáp.
-Bạn trai?
-Ý anh là…bạn là con trai?
-Không, ý anh là “bạn trai” ấy. Yêu nhau ấy! – Vĩ giải thích.
-Này! – Nó nhăn mặt – Vậy là sao hả?
-Sao đâu? – Vĩ nhún vai.
-Anh thật là… - Nó đánh nhẹ vào vai Vĩ. – Dám ám chỉ em là kẻ ăn vụng phải không?
-Anh đâu có nói gì. Á à, có tật giật mình nha! – Vĩ trêu.
-Anh này!!! – Nó đánh Vĩ túi bụi, anh cứ vờ đau, la lên oai oái. Đột nhiên, anh khuỵu xuống, mặt mày cau có. Hình như nó hơi mạnh tay.
-Em…em xin lỗi. – Wind luống cuống – Em không cố ý đâu. Anh không sao chứ?
Thấy Vĩ không lên tiếng, nó càng lo. Wind cúi mặt xuống, nhích gần lại, lien tục hỏi Vĩ, nhưng đáp lại vẫn là sự im lặng. Nó lay lay.
-Anh…
Không lẽ đau quá nên ngất luôn rồi?
Đang lo lắng, Wind giật mình, không kịp phản ứng khi có một nụ hôn đặt trên môi mình. Nó trợn mắt nhìn anh, không nói nên lời. Vĩ cười.
-Bị lừa rồi nhé!
-A…anh là đồ đáng ghét! – Wind giơ tay lên, định đánh Vĩ một cái nữa, nhưng lại bị anh giữ chặt lấy. Vĩ kéo nó gần lại, thì thầm.
-Hôm nay em đẹp lắm!
Wind đỏ mặt, còn Vĩ thì mỉm cười thích thú.
Hôm nay Wind mặc chiếc váy voan đen cùng bông hoa màu đen kèm theo trên cổ, khiến nó trông người lớn hơn một tí, nhưng vẫn lẫn trong đó vẻ nhí nhảnh, đáng yêu. Mái tóc được búi lên, một phần tóc xoăn bên trái thả ra phía trước, phá cách hơn so với những kiểu búi tóc gọn gàng nhưng đơn điệu.
Buổi vũ hội…
-Đây là vợ tương lai của cậu sao, Tổng giám đốc? Xinh đẹp thật nha.
-Hai người lúc nãy nhảy đẹp lắm đó, thật ngưỡng mộ.
-Trai tài, gái sắc. Có phúc, có phúc!
-…
-Cảm ơn.
Vĩ tươi cười đáp lại những lời khen của bạn bè, đối tác, còn nó, đương nhiên chỉ có thể tủm tỉm, đỏ mặt ngượng ngùng. Tự nhiên thấy vui ghê!
-Thấy chưa, anh đã bảo em đẹp mà, vợ ơi. – Vĩ hôn nhẹ lên má Wind.
-Blè, không cần anh nói, em cũng biết! – Nó tinh nghịch.
Bữa tiệc là của một đối tác khá quan trọng với anh Vĩ, nếu thấy hợp ý, họ sẽ cùng hợp tác làm ăn. Đưa Wind đến những nơi như thế này, chính là để giúp nó thấy quen hơn thế giới của anh. Điệu Waltz ban nãy đánh dấu cho việc buổi tiệc đã đến hơn nửa. Đối với Wind mà nói, cùng Vĩ nhảy một điệu Waltz, trong lòng có cảm giác lâng lâng, thích thú, rất vui. Đứng bên cạnh bàn ăn, đặt chiếc mặt nạ bạc sang một bên, Wind từ tốn gắp từng món lên dĩa, cho vào miệng. Thật sự thì nó hơi đói, bụng đang réo âm ỉ đây này. Vừa ăn, nó vừa đưa mắt nhìn một lượt các vị khách trong buổi tiệc. Ai cũng diện một bộ cánh đẹp, cả mặt nạ cũng rất đắt tiền, thời thượng. Trông nơi đây giống một khu vườn đầy những cánh bướm rực rỡ, đẹp thật!
-Em đói?
-Um, muốn ăn không? – Nó giơ một miếng lên cho anh Vĩ, anh cúi xuống ngậm lấy.
-Anh rể, chị dâu. Xin chào! – Kiều Như với bộ váy quyến rũ từ đâu bước đến, nở nụ cười thật tươi. – Hôm nay hai người vui chứ?
-Ừ, rất vui. Còn em thì sao? – Vĩ hỏi.
-Bọn em… - Kiều Như liếc nhìn Rain trong bộ vest đen, suy nghĩ một lúc rồi đáp. – Cũng vui ạ.
Hai người họ trò chuyện vui vẻ, còn Wind và Rain chỉ im lặng. Nó liếc mắt nhìn cậu, cũng đã lâu rồi không được nhìn cậu như thế này. Gần mà lại xa, xa nhưng thực chất lại rất gần. Ngỡ như có thể chạm đến, nhưng lại không. Wind đưa tay lên ngực, cảm nhận nhịp đập của con tim. Ừm, không còn loạn lên như trước nữa. Chắc có lẽ nó đã lãng quên cảm giác đó rồi, cảm giác khi đứng trước Rain. Thì ra trái ngược với Yêu không phải là Ghét, mà chính là Lãng Quên. Mọi kỷ niệm, mọi cảm xúc, chỉ còn là của quá khứ.
-…Các vị khách ở đây, xin hãy mời một người không cùng đi với mình nhảy một điệu Waltz. Sau đây là bài So Close của Jon McLaughlin.
Không cùng đi với mình à? Hmm, nó chưa bao giờ nghĩ đến việc này.
-Anh rể, nhảy chứ? – Kiều Như lên tiếng, tươi cười.
-…Cũng được. – Vĩ hôn nhẹ lên má nó, rồi bước ra cùng Kiều Như. Cả hai người đeo mặt nạ vào, đưa nhau lướt theo phần nhạc đệm.
Chỉ còn Rain và nó đứng ở đó, nhìn nhau. Thật ra thì chỉ có nó nhìn Rain thôi, còn cậu, với ly rượu nho trên tay, ánh mắt ௱ôЛƓ lung vô định, chiếc mặt nạ bạc che khuất đi nửa khuôn mặt, nhưng không che mất đi được đôi mắt đó, đôi mắt huyền đầy mê hoặc. Bất chợt, Rain quay sang nhìn, tay đưa ra trước mặt nó, dùng giọng trầm ấm mà hỏi.
-Nhảy chứ?
-…
Suy nghĩ một chút, rồi nó cũng đưa tay ra. Chỉ là một điệu Waltz. Wind vơ lấy chiếc mặt nạ bạc của mình, đeo vào. Cả hai cùng bước ra sàn nhảy.
-Anh rể, thật ra…em có chuyện này muốn nhờ anh. – Kiều Như lên tiếng.
-…? Đã có chuyện gì sao? – Nhận ra sự khác thường trên nét mặt của Kiều Như, Vĩ hỏi.
-Anh đoán đúng rồi.
-Lại là em trai tôi?
-Ừm.
-Nó muốn làm gì? – Vừa xoay Kiều Như, Vĩ vừa hỏi. Cứ nhắc đến cậu em trai, anh lại không thích tí nào. Cho dù một năm nay, Rain không có biểu hiện gì, cũng không có hành động gì tiếp cận Wind, nhưng anh biết, trong lòng cậu, tình cảm với Wind vẫn chưa tan một chút nào.
-Em không biết, nhưng…xin anh hãy giữ kỹ chị dâu, đừng để chị ấy có chút lung lạc nào với Phong. – Kiều Như nhỏ giọng, chỉ đủ để hai người nghe thấy. – Hay ít nhất, khiến chị ấy, không bao giờ có thể nhớ lại tình cảm của hai người lúc trước nữa, suốt đời ở bên anh.
-…
-Cầm chân chị ấy, để Phong, không còn bất cứ hi vọng nào nữa. Anh…hiểu ý em chứ? – Kiều Như nở một nụ cười đầy ẩn ý.
-Tôi sẽ không làm gì tổn hại đến Tuyết đâu.
-Tuỳ anh thôi.
-…
Nói đến Wind và Rain, khi bài hát vừa vang lên, tay trong tay, khoảng cách được rút ngắn lại, bỗng cảm thấy trong lòng có chút kì lạ. Nhất là Wind, cảm giác giống như có gì đó vừa nhen nhói lên trong tim.
-Sao vậy?
-À…không có gì. – Nó đáp.
Bài nhạc tình yêu vang lên những lời ca lãng mạn, nhẹ nhàng.
“You’re in my arms
And all the world is calm
The music playing on for only two
So close together
And when I’m with you
So close to feeling alive…”
Quả thật rất gần, gần đến nỗi muốn nghẹt thở. Ánh mắt lại chạm nhau như ngày đó, vẫn là cái nắm tay nhẹ nhàng, là bờ vai rộng, nhưng sao xa lạ quá!
Là bởi vì…không còn là gì của nhau ư?
“…A life goes by
Romantic dreams must die
So I bid mine goodbye and never knew
So close was waiting, waiting here with you.
And now forever I know
All that I want is to hold you
So close.
So close to reaching that famous happy ending.
Almost believing this one\'s not pretend.
And now you\'re beside me and look how far we\'ve come
So far, we are, so close…”
Mắt giao mắt, Wind quay đi, né tránh. Cảm giác thật lạ, hình như có cái gì đó đang đến…Tại sao khác hoàn toàn với lúc nhảy cùng anh Vĩ vậy?
Chỉ mới bắt đầu, đã trúng mê hồn kế rồi sao?
Một cái xoay vòng, rồi ôm chầm lại từ phía sau, và rồi cả thế giới cũng xoay vòng, đưa cả hai trở lại cái ngày khi con tim bắt đầu nhận thức được tình cảm dành cho đối phương. Tay nắm chặt tay, lần này, mắt dán chặt mắt, không rời, trong đầu chỉ còn âm vang từng lời hát “…And now you\'re beside me and look how far we\'ve come. So far, we are, so close…” (Giờ đây bên em và anh nhìn lại, những ngày tháng đôi ta bên nhau. Thật dài, anh và em thật gần..). Bỗng có cảm giác mơ hồ, tựa như đang ở một nơi nào đó chỉ có hai người. Ảo ảnh, trong mắt cả hai lúc này chỉ toàn ảo ảnh. Những ảo ảnh của quá khứ, thật đẹp, thật lấp lánh…
Những đêm cùng ngồi bên nhau xem phim ma, những lúc đùa nghịch, quậy phá tưng bừng, những nụ hôn, những cái ôm ngọt ngào, ấm áp và những lời nói…
“Người ta thường nói, khi mà hai người thuộc về nhau, yêu nhau thực sự, thì cho dù vạn vật xung quanh có thay đổi, dù có phải cách xa nhau đến mấy, đến cuối cùng, người ta vẫn sẽ trở về bên nhau. Bởi vì…trái đất tròn mà.”

“…Bởi vì mày như vậy, nên cho dù có thế nào đi nữa, tao cũng sẽ không buông mày ra đâu. Giao mày cho đứa khác, tao không an tâm…”

“-Chúng ta…đổi vai diễn nhé?
-Là sao?
-Không là bạn thân nữa.
-…
-Mình yêu nhau đi!”

Mọi thứ ngỡ như ngày hôm qua, càng lúc càng rõ nét. Đôi chân lướt nhẹ, tâm hồn hoà quyện vào nhau, có một cái gì đó vừa vỡ nát, là bức tường ngăn cách được dựng nên bấy lâu. Vỡ rồi, từng mảnh từng mảnh rơi xuống. Ký ức, tình cảm, đang được đánh thức, vỡ oà, tràn ngập trong lòng.
Wind lại sai rồi. Nó chưa hề hết yêu Rain, chưa hề lãng quên cảm giác khi đứng trước cậu. Bây giờ con tim lại đang loạn lên, từng nhịp thổn thức, vừa đau vừa hạnh phúc. Bấy lâu nay, cái cảm giác mà cứ ngỡ là quên đó, thực chất chỉ là đang kìm nén, không nghĩ đến mà thôi. Tình yêu thực sự, có dễ lãng quên đâu. Wind nhìn sâu vào đôi mắt kia, bất chợt xao xuyến.
Đã bao lâu rồi, chúng ta ngủ quên trong nhau?
“How could I face the faceless days
If I should lose you now?”
Không phải là lãng quên, mà ở trong nhau bằng tên gọi khác, bằng những sợi dây vô hình ràng buộc rất riêng. Đã từng hạnh phúc, từng đau đớn. Hai đứa đã rất gần rồi lại rất xa. Lửa tắt rồi mà, làm sao cháy lại. Chia tay rồi mà, có nghĩa là mãi mãi xa. Nhưng tại sao vẫn không thể ngăn con tim run lên từng khắc khoải, từng loạn nhịp khi gần cạnh nhau?
Chợt, Rain gọi khẽ…
-Wind…
-…
Cậu đưa tay cởi bỏ chiếc mặt nạ bạc của nó ra, để lộ khuôn mặt ngân ngấn nước, hai má đỏ ửng.
-Tại sao…? – Rain khẽ lau nhẹ giọt nước mắt đang rơi xuống.
-…
-Đừng khóc…
-…
Một cặp vô tình va phải Wind, đẩy nó xích gần với Rain hơn. Wind thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của Rain và cảm nhận được thân nhiệt của mình đang tăng lên. Làm sao đây, tình cảm bấy lâu lại thức tỉnh rồi. Nó đã cố quên đi, thế mà đến cuối cùng vẫn thất bại. Tình yêu là cái quái gì vậy chứ, sao cứ thích dằn vặt con người?
-Không sao chứ? – Rain nâng nhẹ khuôn mặt của nó lên, lo lắng hỏi. Sao tự dưng lại khóc? Cậu không hiểu mình đã làm gì sai.
-…
“So close…
So close…
And still
So far…”
Wind không đáp, chỉ chậm rãi gỡ bỏ mặt nạ của Rain ra. Điều khiến cậu ngạc nhiên chính là biểu cảm đau đớn của nó ngay sau đó.
-Tại sao…tại sao lại ác với tôi như vậy? Tại sao tôi không thể…không thể…? Hư…
Không nói hết câu, Wind vụt bỏ chạy, còn Rain vẫn đứng đó, ngẩn người. Nhảy với cậu, đau khổ như vậy ư?
-Anh thấy chứ?
-…
-Hoặc là hai người họ quên nhau, hoặc là chúng ta bị lãng quên. – Kiều Như vỗ vai Vĩ, nói rồi quay lưng bước đi. Anh đập mạnh tay vào tường, tức giận.
-Chết tiệt!
Trời hết mưa chưa hẳn đã nắng
Kết thúc rồi chưa hẳn đã hết yêu.
***
Sáng hôm sau…
Wind mở mắt, trân mắt nhìn trần nhà, rồi nhìn đồng hồ. Chỉ mới 6 giờ sáng thôi sao? Nó ngồi dậy, ngáp một hơi thật dài, chạm lên đôi mắt hơi rát.
-Đừng nói là sưng chứ…
Wind tự cười bản thân, cả tối hôm qua, nó đã làm gì vậy nhỉ? Khóc ư?
-Mình điên mất rồi…
Bước ra khu vườn rộng, điều nó nhìn thấy đầu tiên là anh Vĩ ngồi một mình, cùng một tờ báo và ly cà phê đen, đôi mắt chăm chú. Wind nhẹ bước đến, tránh không phát ra tiếng động, ôm lấy cổ anh từ phía sau.
-Chào buổi sáng…
-Chào em. Hôm nay là chủ nhật, dậy sớm vậy, đã đỡ mệt rồi chứ?
-Dạ…
-Sao thế? – Vĩ thấy Wind hơi lạ, bèn hỏi.
-Không có gì.
Tối hôm qua, nó đã làm một việc có lỗi với anh, là thừa nhận với bản thân mình rằng, nó vẫn còn yêu Rain. Nhưng, bây giờ Wind đã là vợ tương lai của anh Vĩ, nó không thể vì sự ích kỷ của mình mà gây ra nhiều chuyện không nên. Anh yêu nó, bên nó, chăm sóc nó nhiều như vậy, không thể chỉ vì còn yêu Rain mà tàn nhẫn với anh được. Nó phải kiềm chế, sẽ không sao nếu không gặp Rain thường xuyên, đúng không? Chỉ cần, đừng tạo cơ hội để cả hai một mình là được. Chỉ cần kìm nén, một lần nữa.
Những suy nghĩ của Wind, Vĩ biết hết cả, chỉ cần nhìn biểu hiện của nó lúc này, anh cũng biết nó đang nghĩ gì. Vĩ chỉ buồn, buồn vì suốt một năm qua, mọi cố gắng của anh, cuối cùng kết quả vẫn là thất bại. Cho dù có yêu Wind nhiều thế nào, thì vẫn không xoá bỏ được tình cảm trong lòng nó. Kiều Như nói không sai, nếu không hành động ngay bây giờ, thì…người bị lãng quên, sẽ là anh. Tuy không bao giờ muốn làm hại đến Wind, nhưng anh cũng không đủ bao dung để nhìn nó rồi sẽ tay trong tay cùng người khác. Bây giờ, hoặc mãi mãi không bao giờ.
-Tuyết này…
-Dạ?
-Tối nay chúng ta…đi bar nhé?
-Không phải chúng ta vừa đi tiệc tối qua sao?
-Anh đột nhiên muốn “quậy” một bữa. Hơn nữa, có một số chuyện cần trút ra khỏi đầu. – Vĩ đặt tờ báo xuống, nói – Em đi cùng anh chứ?
-Dạ…
10 giờ tối..
Quán bar Shake It…
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, những con người điên cuồng lắc lư trong điệu nhạc. Hoặc là họ muốn chìm đắm vào thế giới đầy hoang lạc này, hoặc là họ đơn giản chỉ muốn thổi tung khỏi đầu mình những chuyện không vui.
-Cho…thêm…hức…một ly nữa…hức…
-Tuyết, dừng lại, em uống nhiều quá rồi đó! – Vĩ ngăn cản.
Nó nhìn anh bằng đôi mắt lờ đờ của một kẻ đã say, cười một nụ cười ngốc nghếch.
-Chẳng phải…anh nói là…đến đây….hức…quậy sao? Hức…thì em…hức…đang quậy…hức…nè…
-…
Bar là một nơi rất tốt để trút hết nỗi buồn. Những ngày còn giao du với tụi đàn em, nó cũng thỉnh thoảng đến bar, nhảy nhót và uống bia, nhưng có chừng mực. Lần này, Wind uống rất nhiều, không phải là vì có anh Vĩ bên cạnh, mà là vì, nó muốn sau cơn say này, nó sẽ không nhớ gì cả. Mọi thứ về Rain, nó muốn quên, quên đi hết. Lẽ ra mọi chuyện có thể xoay quanh quỹ đạo ổn định, nó có cuộc sống của riêng nó, Rain cũng vậy, nhưng tại sao sau một năm lạnh nhạt, cuối cùng thì tất cả vẫn như cũ? Chỉ cần gần nhau một tí thì ngay lập tức phá vỡ bức tường ngăn cách kia.
Nó nhìn anh Vĩ, tay lắc nhẹ ly rượu, ánh mắt xa xăm. Nếu anh biết nó xấu xa như vậy, thì anh có ghét bỏ nó không?
-Xem nào…một ông sao sáng…hức…hai ông….sao sáng…hahaha…
Wind bắt đầu lảm nhảm, anh Vĩ chỉ ngồi nhìn, mặc cho nó uống đến khi không thể uống được nữa, nằm gục trên bàn. Vĩ vén mái tóc loà xoà che trước mặt Wind, hôn nhẹ lên trán nó, thì thầm.
-Anh xin lỗi…
-Hmm…Rain…
-Em vẫn còn yêu cậu ta thật sao? Người ta nói, lúc say chính là lúc con người thành thật nhất. – Vĩ vuốt nhẹ mái tóc dài – Em thật sự đáng ghét đấy, em biết không?
Tiếng nhạc lớn át đi tiếng nói của Vĩ. Wind hoàn toàn chìm vào giấc ngủ. Nó đã mơ. Trong giấc mơ, nó thấy Vĩ cười với nó bằng nụ cười rất buồn, Rain cũng vậy. Cả hai người chỉ đứng đó, im lặng. Một trong hai đã bước đi, nhưng nó không biết đó là ai.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc