7 giờ 30 tối…
Trời âm ỉ muốn mưa mà không mưa, mây đen kịt, cái không khí ẩm ướt làm người ta thấy khó chịu.
Cạch.
-Tối rồi còn đi đâu vậy? – Rain vừa bước ra từ phòng tắm với cái đầu rỉ nước, cái quần đùi sọc ca rô và chiếc khăn lông màu xanh nhạt. Với tay lấy điều khiển bật tivi, cậu hỏi Wind. Vốn dĩ định trốn đi trong im lặng nhưng bây giờ thì, tình hình có vẻ khó khăn đây.
-À thì, đi mua đồ tí. – Nó kiếm cớ, cười hềhề, cố gắng ra vẻ bình thường nhất có thể. Rain cau mày nhìn nó, giờ này mà còn mua cái gì nữa chứ? Đọc được dòng suy nghĩ đó, nó hắng giọng, ra vẻ nghiêm trọng. – Chuyện này, khó nói. Tóm lại là, cái tao cần mua, là cái “rất quan trọng”. (Tác giả không tiện nói ra nhé >:D )
Rain à lên một tiếng rồi gật gù, ngồi dựa lưng trên chiếc ghế sopha, phẩy tay ra hiệu cho nó cứ đi đi. Suy nghĩ thế nào, cậu nói to.
-Nhớ mua cả thuốc uống đấy. Giọng mày không bình thường.
Wind “dạ” một tiếng rõ to, mừng rỡ, hí hửng chạy ra khỏi nhà, nó bắt chiếc taxi. Chiếc xe không chạy đến cửa hàng hay tiệm thuốc nào gần đó, mà chạy thẳng đến công trường cũ – nơi mà nó đã hẹn với Bảo Trâm giải quyết một vài vấn đề.
Chiếc taxi dừng lại trước một công trường cũ bỏ hoang, vắng vẻ và âm u, bên ngoài là hàng rào sắt mỏng. Bước xuống xe, Wind hơi loạng choạng, suýt ngã. Có lẽ cơn cảm lúc sáng đang càng lúc càng nặng, vì cái đầu nó từ hơi đau thành nhức kinh khủng, mắt mở không muốn lên và giọng thì bắt đầu khàn rồi. Không sao, với chút sức lực còn sót lại, nó chắc chắn sẽ bình an vác cái mạng về. Đám người của Bảo Trâm có thể lợi hại cỡ nào cơ chứ?
Bước vào bên trong, Wind thấy hơi buồn cười vì vừa đến đã có một đoàn tiếp đón rất hùng hậu. Hai thằng con trai với mấy hình xăm trên cánh tay, đứa ngồi xổm, đứa đứng dựa lưng váo tường. Những ánh mắt hung hăng dồn vào Wind cùng với cơn gió vừa chợt thổi ngang qua, làm nó hơi lạnh sống lưng. Bảo Trâm đứng dựa vào một góc tường, dũa móng tay, vừa nhìn thấy nó bước đến thì cười khẩy, nói thầm với một thằng mặc áo ba lỗ trắng bên cạnh. Wind không biết là Trâm nói gì, mà thằng đó vừa cười đểu vừa tiến lại gần, săm soi nhìn nó từ trên xuống dưới rồi gật gù. Nó nheo mắt nhìn, tỏ ý không thích nhưng thằng đó chẳng quan tâm, hắn ngoắc tay gọi 2 đứa đàn em lại, dùng ánh mắt ra hiệu. Cả 3 vây quanh nó. Wind hiểu rằng, cuộc chiến đã bắt đầu.
Sau trận ẩu đả nhanh như chớp, nó nhận ra chiến thắng quả thực rất dễ. Bởi vì, chỉ sau vài cú đấm nhẹ mà bọn kia đã nằm lăn ra đất hết rồi. Wind tự hỏi, không biết là tại nó mạnh thật, dù bệnh vẫn có thể đánh 3 thằng con trai hay là vì 3 thằng này quá yếu? Nhưng tại sao, nét mặt của Bảo Trâm không có gì là bất ngờ, hay tức tối vậy? Wind chậm rãi lại gần, đầu nó đang đau nhức dữ dội, lại dùng sức quá nhiều nên mồ hôi cứ tuôn liên tục, trong người mệt mỏi vô cùng. Nó nhìn Bảo Trâm.
-Hài lòng rồi chứ?
-Gì cơ? – Bảo Trâm bình thản hỏi lại.
-Bạn mày nằm hết rồi. – Nó chỉ sau lưng. Bảo Trâm nghiêng đầu nhìn, rồi lại chăm chú dũa móng tay.
-Ừm. – Cô nàng hờ hững đáp. – Thì sao?
-Thì hết chuyện. – Nó nhún vai.
-Ai nói là hết chuyện. – Bảo Trâm dừng dũa, chỉ ra đằng sau – Tụi nó chưa bị đánh bại mà. Đó, đứng dậy rồi kìa!
Wind giật mình quay ra phía sau. Đúng thật, hai thằng kia đã đứng dậy từ lúc nào và cả hai đang đến gần nó, tay Ϧóþ nghe rốp rốp. Mà khoan, lúc nãy có đến ba thằng lận mà. Wind dáo dác nhìn quanh.
-Tìm anh hả cưng? – Tên cầm đầu đứng ở phía sau nó, lên tiếng. Wind xoay người, định đấm hắn một cái thì cánh tay đã bị nắm lại, rút ra không được. Tên đó cúi mặt, lướt trên làn da của nó, buông một lời khen. – Thơm đấy, lại còn trắng nữa. Chắc thịt em “ngon” lắm nhỉ?
-૮ɦếƭ tiệt…! – Wind dùng nốt cánh tay còn lại, và lần này, hai tay nó hoàn toàn bị giữ chặt. Một cảm giác rùng mình từ phía sau. Một trong hai thằng đàn em đang ôm lấy eo nó, lướt nhẹ khuôn mặt lên chiếc cổ thon gọn, miệng tấm tắc “Đai ca nói đúng! Rất thơm! Cho em ăn ké với nhé?”. Nó tức tối, giơ chân đá ra phía sau, nào ngờ cả chân cũng bị giữ lại. Tư thế của nó lúc này cực kỳ…bất ổn. Cơn cảm mất nết, sao lại lựa lúc này mà làm phiền nó chứ. Báo hại mấy đòn của nó yếu xíu, chẳng có chút sức lực nào hết!
Bịch. Nó bị đẩy té ngay xuống dất. Wind định ngồi dậy thì ngay lập tức bị tên đại ca leo lên người, kéo hai tay sang hai bên. Hắn liếm mép.
-Đánh nhau cũng giỏi đấy chứ. Mà sao yếu thế? Anh tưởng em cũng dữ dội lắm mà.
-Hừ…
Wind nghiến răng. Đáng ghét! Nếu không tại cái cơn cảm này thì nó đã dư sức đối phó với đám này rồi. Nó liếc nhìn Bảo Trâm, cô nàng đang mỉm cười thích thú, nhắn tin cho ai đó. Bước đến gần, Bảo Trâm nhìn Wind đang nằm dưới đất, vùng vẫy một cách bất lực, cô nàng đặt tay lên vai tên đại ca, nở một nụ cười ẩn ý.
-Nhiệm vụ còn lại là của anh đấy, cố mà làm cho tốt!
Tên đại ca nghe xong câu đó, vô cùng thích thú, hắn nhìn bọn đàn em. Chúng hiểu ánh mắt đó, nên cùng nhau ra đứng canh ở phía ngoài. Wind cũng biết mình sắp bị làm gì, nó cố hết sức vùng vẫy, tìm cách thoát ra, dù biết là, với sức lực của nó lúc này, nó chẳng làm gì được ngoài việc nằm im chịu trận. Bảo Trâm đưa điện thoại hướng về phía nó, nói như một đạo diễn thực thụ.
-Action!
-Yên tâm, anh sẽ nhẹ nhàng với em mà…
Tiếp sau đó là màn diễn xuất vô cùng tuyệt vời, tên đại ca thì cứ ra sức hôn, lên mặt, lên cổ nó, còn Wind, không còn gì khác ngoài việc đạp, đá, đẩy, nhăn nhó tìm mọi cách để thoát ra. Nó muốn hét lên, nhưng không được, cổ họng nó đau quá! Chiếc áo thun bị kéo lên ngang bụng, tên đó mặc sức chạm lên làn da trắng, hơi thở dồn dập cứ liên tục trên chiếc cổ trắng ngần. Wind bắt đầu sợ, nó không muốn mọi việc diễn ra thế này. Nó không muốn chỉ vì cơn cảm cúm mà...Wind ấm ức, lẽ ra nó có thể giải quyết sớm rồi về nhà mà, Rain đang chờ nó ở nhà cùng coi bộ phim cả hai yêu thích. Ngước nhìn bầu trời đen kịt, khóe mi ươn ướt, có giọt nước mắt nóng hổi.
Không lẽ, cứ đành phó mặc cho bọn chúng muốn làm gì thì làm sao?
Xin lỗi…lẽ ra nó không nên đi mới phải…
Binh. Bốp.
Trong cái giây phút cứ ngỡ là mình tiêu đến nơi rồi, nó chợt nghe có âm thanh như là có ai đang đánh nhau. Chưa kịp định thần chuyện gì đã xảy ra, thoắt một cái, nó thấy tên đại ca bị đá văng sang một bên. Cả người nó nhẹ hẳn, tay chân không còn bị giữ chặt nữa. Trong lòng Wind thầm thở phào. Nó nhổm người, ngồi dậy, cái đầu đang nhức làm nó “a” lên khe khẽ.
-Em không sao chứ? – Khuôn mặt quen thuộc của Andy làm Wind giật mình. Trông anh vô cùng lo lắng, khuôn mặt khẩn trương và hàng lông mày chau lại. Wind khẽ lắc đầu, bây giờ nó không nói nổi nữa.
-Chó ૮ɦếƭ, mày là thằng nào, dám làm hỏng việc tốt của tao! – Tên đại ca khạc nhổ bừa bãi xuống đất, lau vết máu trên khóe miệng, hùng hổ tiến lại gần cùng hai tên đàn em.
-Hơ, 3 thằng ăn Hi*p một đứa con gái, không biết nhục à? – Andy hất hàm.
-Được lắm! Tao sẽ xử mày trước, rồi chơi với bé kia sau. – Tên đại ca tức tối, chỉ thẳng vào mặt Andy.
-Thích thì cứ thử đi. – Andy cởi chiếc áo khoác ngoài, ngoắc tay khiêu khích. Ba tên côn đồ nhào đến như vũ bão. Lại một trận ẩu đả. Wind lắc lắc đầu, cả người nó mệt nhừ, mắt thì lờ đờ, nó muốn về nhà.
Lát sau, giữa sân công trường là 3 thằng con trai nằm vật ra đất. Andy thở hồng hộc, đối phó với mấy thằng này quả thật không dễ tý nào. Anh quệt máu nơi khóe môi, nhìn cơ thể bị xây xát của mình, Andy rút ra một kết luận, bọn này không phải là những kẻ tầm thường. Liếc sang Wind đang ngồi không nhúc nhích, anh vội đến gần bên nó, đỡ nó lên.
-Em đứng lên được chứ?
Wind khẽ gật đầu, loạng choạng dựa vào Andy. Wind nhìn quanh, Bảo Trâm đã biến đi từ bao giờ. Nó thở gấp, hơi nóng từ người nó lan tỏa sang cả Andy, mặt thì đỏ gay. Anh nghi nghi, đưa tay lên trán nó.
-Em sốt rồi! Để anh đưa em về.
-…
Ào, một trận mưa lớn ập xuống bất ngờ.
-૮ɦếƭ tiệt! - Andy vội vàng cõng nó trên vai rồi chạy ngay đi tìm một chiếc xe. Anh chỉ định mua chút đồ, không ngờ lại vô tình gặp cảnh này. Nhà anh ở gần đây. Cũng may thật đấy chứ, nếu không có Andy, chẳng phải nó đã…tiêu đời rồi sao? Mặt mũi đâu mà nhìn đời nữa.
Mưa nặng hạt, từng giọt mưa mạnh bạo trút xuống nhân gian. Wind có cảm giác đau đau nơi da thịt, nhưng nó chẳng còn sức để mà nhăn nhó, khó chịu nữa. Nó thi*p đi hoàn toàn trên vai Andy, không còn biết gì cả.
Trong giấc mơ, nó thấy Rain, nụ cười dịu dàng, lấp lánh như ánh mặt trời.
Nó nhớ Rain…
***
Sau cơn mưa đêm qua, mọi thứ dường như khác hẳn. Không còn là bầu trời xám xịt, không còn là những đám mây đen bao phủ, không còn nữa cơn mưa năng hạt, lạnh buốt.
Sau cơn mưa, bầu trời sáng hẳn, mảng trời xanh trong, những đám mây trắng bồng bềnh lại xuất hiện, lững lờ trôi. Ánh mặt trời dịu dàng soi rọi khắp nơi. Giọt mưa bịn rịn trên những chiếc lá, lấp lánh như những hạt ngọc. Cơn mưa như gột rửa sạch sẽ mọi thứ xung quanh. Cây cối sau khi được tắm rửa trông cũng tươi tắn hơn, nhịp sống lại sôi động như thường.
Tỉnh giấc trên chiếc giường quen thuộc, trong căn phòng quen thuộc, Wind thấy ấm áp hơn bao giờ hết. Quan trọng là, trên đầu nó lúc này có một chiếc khăn ướt. Wind ngồi dậy, đầu vẫn còn ong ong. Nó chẳng nhớ được chuyện gì xảy ra ngày hôm qua hết. Tiếng mở cửa làm nó giật mình.
-A…
-Mày tỉnh rồi à? – Rain vừa nói, vừa tiến về phía cửa sổ. Cậu kéo rèm ra, chào đón ánh nắng sớm. Wind hơi nhíu mày lại vì chói mắt. Trong cái khoảnh khắc nó hé mắt ra, cảnh tượng trước mặt, con người trước mặt, đẹp hơn bao giờ hết. A a, chắc lại bị sốt mất thôi….!
-Chào buổi sáng! – Giọng nói quá quen, nó quay đầu nhìn. Là Andy ư? Anh ta làm gì ở đây nhì? Trong bộ quần áo của Rain, trông anh ta cứ buồn cười làm sao ấy. Chắc là tại, chiếc áo sơ mi đó hơi ngắn, quần cũng vậy. Ừ thì, anh ta có vẻ cao hơn Rain một chút mà.
-Sao anh lại ở đây?
-Là tao cho anh ta vào đấy. Hôm qua trời mưa, dù gì tao cũng không phải người độc ác. – Rain dựa lưng vào tường, nói đều đều.
-Vì anh cứu em nên mới được diễm phúc ở lại đây đó. – Andy nhún vai, rồi ngồi xuống bên cạnh nó. Chợt, anh ta áp sát trán mình vào Wind. – A, hạ sốt rồi nè.
-Tôi cho anh 3 giây, tránh xa Wind ra. – Rain lườm, lạnh lùng lên tiếng. Nhưng Andy không lấy làm sợ, vẫn cứ dửng dưng.
-Coi nào, nhóc cứ bình tĩnh. Anh chỉ kiểm tra nhiệt độ chứ có làm gì đâu. – Andy đang nói, bỗng đánh vào đùi cái đét – A, phải rồi, nhóc sợ anh giống như nhóc hôm qua chứ gì?
-Hôm qua? – Wind không hiểu, nó quay sang nhìn Rain, ngây ngô hỏi – Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?
-… - Rain không nói gì, chỉ quay mặt đi chỗ khác. Phản ứng đó còn làm Wind thấy tò mò hơn, nhưng lại làm Andy thấy rất hài lòng. Anh ta cười gian, còn Rain trong lòng tức tối nhưng chẳng làm gì được. Nó hỏi một lần nữa nhưng Rain không trả lời, chỉ ậm ừ qua loa rồi lấy cớ đi nấu đồ ăn, biến mất tiu. Nó trề môi. Có chuyện gì mà lại giấu, không nói ra chứ. Thấy Andy cứ khúc khích cười, nó khó chịu lên tiếng.
-Anh cười cái gì? Có gì vui đâu chứ?
-Ơ, em nói chuyện với anh vậy đó hả? Quê rồi, khỏi kể cho em nghe gì hết!
-Ấy, anh biết chuyện gì sao? Kể tôi nghe đi. – Nó nhìn Andy bằng đôi mắt long lanh, nài nỉ.
-Được rồi, anh sẽ kể. Nhưng em phải hứa. Giữ bình tĩnh. Ok?
Wind gật đầu lia lịa. Andy hắng giọng rồi bắt đầu…
-Tối hôm qua…
Tối hôm qua, sau khi cùng Rain bế nó vào nhà (khỏi nói đến cái khuôn mặt vô cùng bất ngờ sau đó lại chuyển sang lo lắng của Rain), Andy lập tức chạy đi mua thuốc, mặc cho mưa ào ạt, xối xả muốn nát cả mặt (may là nhờ có cái áo mưa nên cũng đỡ) . Vừa bước vào nhà trong tình trạng “ướt không thể nào ướt hơn”, trên tay cầm bịch thuốc mà toàn thân run cầm cập, bước đến trước cửa phòng nó thì Andy đã chứng kiến một cảnh tượng rất là “hại não”. Xin được tường thuật trực tiếp mọi chuyện như sau:
-Người anh mát quá à~ - Wind vừa nói vừa ôm chầm lấy Rain, khuôn mặt nó đỏ ửng, đôi mắt âu yềm nhìn Rain, nó nở một nụ cười rất chi là đáng sợ. Rain giật mình, đẩy nó ra. Người nó đang nóng, lại còn áp sát vào người cậu, làm nhiệt độ cơ thể của cậu cũng tăng theo. Rain cau mày.
-Mày đang bệnh đó…
Wind ngước khuôn mặt mơ màng như say của nó lên nhìn Rain làm cậu bất giác bối rối. Chiếc áo sơmi cậu vừa mặc cho nó bị bung đến nút thứ 3. Nó nhe răng cười ngây ngô, làm tim cậu hẫng một nhịp.
-Ehehe…anh dễ….”sương” quá hà…
-…
-Trùi ui…tay anh mát “thía”… - Nó nắm hai bàn tay Rain, cầm lên săm soi, rồi áp lên hai bên má nóng hổi. – Thích quá…y…
-…
Nắm tay chán chê, nó nhìn Rain chằm chằm, rồi bất ngờ ôm chầm lấy Rain lần nữa. Lần này, nó vòng tay, ôm siết lấy cổ cậu, làm Rain không tài nào đẩy ra dươc. Tiếng mưa rơi ngoài hiên mang theo cơn gió lạnh buốt vẫn không sao làm giảm đi nhiệt độ trong căn phòng. Rain lúng túng.
-N…Này…
-Anh ơi… - Chợt, nó khẽ thì thầm vào tai Rain, cảm giác nhồn nhột làm cậu rùng mình. Vế nói sau đó, mới thực sự khiến Rain…không thể nào bình tĩnh nổi. Wind để khuôn mặt mình ngang với khuôn mặt Rain, nhìn sâu vào trong đáy mắt, giọng nói ngọt ngào làm cậu muốn mềm nhũn. – Anh…có “êu’ em hông “dzợ”?
-A…ưm?
Chỉ kịp phát ra một tiếng “a” là cả câu nói của Rain bị nuốt trọn trong nụ hôn bất thình lình. Chưa kịp định thần, răng của Rain đã bị tách ra, để cho đầu lưỡi kia láu cá tiến vào. Hơi thở gấp gáp, Rain nhăn mặt, hơi thở của nó nóng quá, lại tỏa nhiệt ra rất nhanh, cứ tưởng như không kịp nuốt được luôn ấy. Nụ hôn dồn dập, ướƭ áƭ, làm người ta muốn tan chảy, đầu óc quay cuồng.
-B..Buông! – Rain cố đẩy nó ra.
-Hôngggg! – Nhưng nó cứ tiến tới, cơn sốt làm nó trở nên giống một người say, không biết mình đang làm gì hết, mọi thứ xung quanh, nhất là người đối diện, mờ mờ, ảo ảo, giống hình ảnh bị Ϧóþ méo vậy. – Muốn hun…cơ…
-Đừn…hmm…
Một thằng con trai còn đâu lòng tự tôn khi cứ bị một đứa con gái đè ra hôn hoài. Thiệt tình., không lẽ phải đến mức trói nó lại mới yên tâm hả trời? Bất cẩn, Rain bị mất đà ngã xuống giường, kéo theo nó ngã lên người. Wind ngước khuôn mặt đỏ gay nhìn cậu, một nụ cười mê hoặc làm dây thần kinh kiềm chế của Rain bất giác đứt cái bựt. Nụ hôn lần này, cậu đáp trả. Nhưng, vấn đề là cái người đang mất ý thức kia cũng biết mệt, môi chỉ mới chạm đến môi là nó đã lăn đùng ra ngủ, để lại Rain với cái mặt ngơ ngác, đành bó tay. Đặt nó nằm cho đàng hoàng, Rain cài nút áo cuả nó lại. Vừa rồi, đúng là nguy hiểm thật, Rain đưa tay lên đầu, suy nghĩ rồi khẽ lắc đầu. Quay nhìn Wind, hơi khó chịu vì nóng, mồ hôi cứ rịn ra đến tội.
Tiếng mưa vẫn rơi, đều đều, chưa ngớt.