Tao Yêu Mày, Thằng Điên À ! - Chương 19

Tác giả: Misachan

Tuần nghỉ học đã đến. Trong khi mọi người trong lớp đang tung tăng ở những bãi biển hay đồi núi nào đó cùng gia đình, thì Wind lại tận hưởng những ngày nghỉ với những người bạn ở khu nghỉ mát Paradise. A, cái không khí trong lành này, cái bầu trời xanh xanh, cao cao này…tuyệt phải biết!!! Mùi biển mặn, làn gió biển cứ vờn mái tóc của nó, cả ly trà chanh trên tay cũng trở nên lấp lánh dưới ánh mặt trời dìu dịu…thích thật!
Rì rào…
Sóng trắng xóa vỗ vào bờ cát vàng mịn, âm thanh thật vui tai. Trải dài bãi cát là những chiếc ghế dựa, những chiếc ô, người này người kia nô đùa trên biển, tắm nắng…Wind đang nằm trên chiếc ghế dài ở một chỗ khá xa đoàn người đông đúc, đến biển thì phải yên tĩnh lắng nghe âm thanh của biển mới thích. Wind mặc chiếc áo pull free size màu trắng với dòng chữ “Yay me!” đỏ hồng cùng chiếc quần ngắn màu xanh biển ngắn khoác ngoài bộ bikini màu hồng, Trên khuôn mặt của nó là cặp kính mát to và chiếc nón rộng vành nằm trên đầu. Hôm nay là một ngày đẹp trời để nằm phơi nắng ngắm biển. Bởi vậy, vừa mới đến nơi là nó đã lập tức nhảy xuống xe, nhanh chóng sắp xếp đồ đạc rồi ra biển ngay. Ôi dào, sống là đôi lúc phải biết tranh thủ chứ nhỉ? Dù là buổi trưa, nhưng ở đây cũng thật mát mẻ…Nó định tí nữa sẽ xuống tắm.
Khu nghỉ mát Paradise quả thực chỉ dành cho những đại gia, những ông chủ tai to mặt lớn. Khu nghỉ mát bao gồm 16 phòng khách, mỗi phòng đều đầy đủ tiện nghi như: điều hòa, truy cập wifi, truyền hình cáp miễn phí. Các phòng nghỉ đều có hai ban công, nhìn hướng ra biển và hồ bơi. Bên cạnh đó còn có các dịch vụ như quán bar, nhà hàng, hồ bơi ngoài trời, các trung tâm vui chơi, thể thao…Thiết kế sang trọng, hiện đại. Được đến đây tận hưởng những ngày nghỉ đúng là rất may mắn!!!
-Này…
Đang mơ màng, nó nhận ra có một người đang cúi xuống nhìn nó, có vẻ như anh ta muốn nói gì đó. Wind gỡ cặp kính ra, giương đôi mắt tròn lên nhìn. Một chàng trai, khuôn mặt bình thường, chỉ có mỗi chiếc quần bơi đen, đang tủm tỉm cười, hai tay chắp sau lưng.
-???
-Ừm…đây. - Chàng trai chìa ra một mảnh giấy. Nó ngơ ngác đưa tay ra nhận. Là số điện thoại và cả số phòng? – Nếu bạn rãnh, hãy gọi đến số này nhé, hay đến phòng mình luôn cũng được.
Nói rồi, không để Wind kịp đáp trả câu nào, chàng trai ấy bỏ đi mất. Nó hơi ngạc nhiên, vừa cầm mảnh giấy vừa xoay xoay, tự hỏi liệu mình có quen biết chàng trai vừa rồi hay không. Mà thôi kệ, Wind để mảnh giấy lên chiếc bàn tre, rồi tiếp tục nằm phơi nắng.
-Sướng quá ha!
Giọng nói quen thuộc làm nó lập tức ngồi bật dậy, hai má ửng đỏ. Không hiểu là do khung cảnh xung quanh hay sao mà tự nhiên người con trai đang tiến đến gần nó bỗng trở nên rực rỡ kì lạ. Cũng chỉ là chiếc áo sơ mi và quần short bình thường thôi mà.
-Sướng gì cơ?
-Mới tới mà người ta đưa cả số điện thoại làm quen rồi nè – Rain nói, cầm mảnh giấy lên nhìn, rồi đưa ánh mắt sang nó – Vậy có định qua bên phòng người ta chơi không?
-Hừ – Nó đứng dậy giựt phắt mảnh giấy trên tay Rain, vò lại, quăng lên bàn. – Không.
-Sao vậy?
-Không thích. – Wind nói, rồi bước đi trên cát, nó muốn về phòng nghỉ, nằm phơi nắng chán rồi, cũng chẳng còn hứng tắm nữa. Làn gió biển bỗng thổi hơi mạnh, làm chiếc nón rộng vành của nó bay đi. – A…
Trước mắt Rain lúc này là hình ảnh người con gái với mái tóc dài bay bay trong gió, gương mặt thoáng bất ngờ, hai má ửng hồng, đôi mắt to tròn đang quay đầu lại theo hướng chiếc nón bay đi. Rain mỉm cười, nhặt chiếc nón rơi cạnh mình lên, phủi cát rồi tiến đến gần Wind. Cậu ra hiệu cho nó lại gần. Wind ngây thơ nghe theo, vốn nghĩ Rain chỉ định đội lại nón cho mình. Nhưng không, kèm theo đó là một nụ hôn…kiểu Pháp. Bàn tay Rain luồn vào tóc nó, khẽ vuốt ve mái tóc mềm. Nụ hôn tuy bất ngờ, nhưng sau đó là sự nhẹ nhàng, từ tốn dẫn dắt khiến Wind cảm thấy thật khó cưỡng lại. Có vị ngọt nơi đầu lưỡi. Lát sau, hai đôi môi rời ra, những cảm giác bồng bềnh, ngất ngây vẫn còn đó. Nó e thẹn nhìn Rain, tự hỏi từ bao giờ mà Rain lại thành thục những việc này như thế. Ánh mắt đen huyền ấy lại nhìn nó với vẻ say mê rồi.
-Này…
-Hữ?
-Công nhận… - Rain nhìn nó từ trên xuống dưới, lấy tay xoa cằm.
-Gì?
-Bộ bikini này trông hợp với mày lắm! Nhưng giá như mày có tí ngực thì hay… – Rain gật gù, nhìn qua lớp áo mỏng. “Bốp” – Ái da…
-Biến thái…! – Nó đỏ mặt, tán vào đầu Rain một cái. (Mèn ơi, người yêu mà nó còn mạnh tay như thế…=”=)
-Ehehe…
Hừ, cười gì mà cười chứ!
Wind giựt lại cái nón rồi hậm hực quay lưng bước đi. Cái gì mà hợp lắm, lại còn dám chê nó chẳng có tí ngực nào hết (con gái người ta mơn mởn thế mà :)) ). Đồi trụy. Làm hỏng hết cái hình ảnh lãng mạn lúc nãy mất rồi. Rain xấu xa! Rain biến thái!
Tối…
Ngày thứ nhất ở Paradise trôi qua với ánh nắng biển, những món ăn nó chưa bao giờ được ăn, trận bóng chuyền đôi nảy lửa, chưa kể đến những trò giải trí cực vui nữa. Yahhh, thiệt là sung sướng. Đúng cái tên gọi “Paradise”, nơi này làm cho nó có cảm giác như đang ở trển thực sự ấy. Mà thích nhất vẫn là…cái cảm giác được tận hưởng những thú vui này một cách rất “chùa”. Háhá!
Phịch.
-Haaaaa….
Nó nằm phịch xuống chiếc giường êm ái, thình thoảng nhún nhún vài cái nữa. Thiệt là đã gì đâu á! Wind lim dim, hai mắt từ từ khép lại.
Cạch…
Có người bước ra từ phòng tắm. Wind nghĩ là Vy nên nó cứ nằm với tư thế không đề phòng gì hết, hai tay dang rộng. Trên người nó lúc này chỉ có chiếc áo hai dây trái bí do cách nằm bị kéo lên hở rốn cùng chiếc quần jean ngắn ôm sát đùi. Đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, đột nhiên nó cảm thấy có mưa rơi trên mặt, ướt ướt. Wind đưa tay quệt nước ra nhưng mưa vẫn cứ rơi. Mà quái, sao lại có mưa trong nhà cơ chứ? Nó từ từ mở mắt nhìn và giật mình khi phát hiện người đang nằm đè lên mình là…Rain? Mái tóc ướt của cậu đã lý giải cho việc “có mưa trong nhà”.
-Ủa…? S…sao mày ở đây? – Wind ngơ ngác.
-Tao phải hỏi mày câu đó mới đúng. – Rain cười cười.
-Ủa? Phòng này là phòng 302 mà?
-303.
Ý cha, vậy là nhầm phòng rồi?
-Ờ…vậy, mày ngồi dậy đi, tao mới về được chứ…? – Wind cười hềhề, cái tư thế này làm nó khó chịu.
-Ở đây chơi chút đi. – Rain cười gian. Nụ cười của cậu làm nó thấy ớn lạnh. Cơ mà bây giờ nó còn có thể làm được việc gì chứ? Với cái tư thế kẻ nằm trên người nằm dưới thế này, nó chỉ biết cam chịu thôi. Khuôn mặt gian manh của Rain từ từ tiến sát gần nó. Những giọt nước long lanh trên tóc nhỏ giọt lên mặt, lên tóc nó. Mát. Wind tròn mắt nhìn. Rain chỉ có mỗi chiếc quần short, cởi trần, chiếc khăn ướt quàng lên cổ bị cậu vứt sang một bên. Một tay chống cùi chỏ trên giường, cậu vuốt nhẹ mái tóc nó, cậu khẽ thì thầm.
-Tối nay…mình thức suốt đêm…em nhá!
Thức…suốt đêm?
-Làm gì? – Nó ngây thơ hỏi.
-Thì…còn làm gì nữa. Chúng mình hợp tác…thành lập một công ty con! – Rain nói, hai mắt chớp chớp.
Phải vài giây sau nó mới hiểu được ý Rain muốn nói là gì. Wind đỏ mặt, giơ chân đạp một cái thật mạnh vào bụng Rain. Cậu ôm bụng, nằm lăn sang một bên.
Đáng đời, ai bảo chọc nó làm gì. Hứ!
Cú đạp đó có vẻ hơi mạnh. Bởi vì, vẻ mặt nhăn nhó của Rain, làm cậu trông “không ổn”. Sao mặt lại tái mét thế kia? Không lẽ…nó đạp trúng chỗ nào đó không nên đạp? Wind lại gần, lay lay Rain, cuống lên.
-Mày…sao thế? Tao…xin lỗi…!!!
-Tao…ư…khó chịu quá! – Rain rên rỉ càng làm nó sợ hơn.
-Để…để tao gọi…cảnh sát…à không, bệnh viện. – Nó cầm điện thoại, nhấn phím. Mồ hôi tuôn ra. Nó thấy bản thân mình cũng “không ổn” mất rồi. Miệng liên tục hết “Mày cố lên, mày đừng chết! Chỉ là một cái đạp thôi mà…” đến “Trời ơi, dù người yêu con có hơi biến thái nhưng hãy để cho nó một con đường sống!”. Đầu đây bên kia cuối cùng cũng có người trả lời – A xin lỗi, tôi cần một…
Cụp.
Thề là không phải nó cúp máy đâu.
Wind bất ngờ, đưa mắt nhìn người mà nó cho là…đang quằn quại vì đau đớn kia bỗng nhiên cười rất tươi. À không, rất thích thú. Trông giống như vừa dụ được một con nai tơ sập bẫy ý. Chính người đó là người đã giựt điện thoại của Wind và cúp máy cái rụp đó.
-Bị lừa rồi nhé! – Rain lè lưỡi, rồi tranh thủ hôn cái chụt vào má nó.
Aaaaaaaaaaa…..
Chỉ giỏi trêu chọc người ta thôi.
Đồ đáng ghét!
Trước khi đi, Wind không quên thụi một phát vào bụng Rain. Hừ, coi như là cái giá phải trả vì làm nó lo lắng như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc