Ngoại Truyện 4 InuYasha.600.1092402
Sáng hôm sau, ra khỏi phòng thì đã thấy mẹ đang nằm ì trên bàn đá, bộ dạng không có chút sức lực, sắc mặt không tốt, đôi mắt đen thui.
Không lẽ sau khi nói chuyện với công chúa hỏa hồ kia thì mẹ cũng có ý thức cha sẽ bị ςướק đi, vì vậy… thức một đêm không ngủ?
Ta vốn không tính quan tâm mẹ, mẹ luôn mơ màng không để ý mọi thứ xung quanh. Hiếm khi mẹ có ý thức được tình địch tồn tại, hiếm khi có ý thức nguy cơ như vậy, không để ý mẹ thì thật sự đáng thương. Đương nhiên quan trọng hơn…. Nếu mẹ tỉnh táo lại quên đi nguy cơ thì sao giờ?
Vì vậy ta dứt khoát đi qua, ngồi đối diện mẹ.
“Khụ khụ! Mẫu thân đại nhân sao vậy?”
Mẹ ai oán nhìn ta một cái thở dài, “Là lỗi của Sesshoumaru, hại mẹ cả đêm không ngủ được”
A, vì sao là lỗi của cha? Phỉa là lỗi của con hỏa hồ kia chứ? Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại thì cũng xem như là lỗi của cha, bởi vì cha hoàn mỹ nên mới nhiều người mơ ước, vì vậy mẹ mới buồn bã tìm phương pháp.
“Vậy mẫu thân đại nhân nghĩ được biện pháp ứng đối chưa?”
“Không cần gọi mẹ là mẫu thân đại nhân, gọi là mẹ — mẹ — hiểu chưa?” Tay của mẹ áp vào hai má ta nói.
“Con hiểu rồi” Lúc này mẹ mới vừa lòng thu tay về, ta buồn bực xoa hai má nhìn mẹ một cái, thật là, đem ta xem thành một đứa trẻ. Tuy rằng bộ dạng bên ngoài chỉ mới bảy, tám tuổi nhưng ta đã sống gần một trăm năm đó!
“Ai, có thể nghĩ được cách gì chứ? Căn bản ta không phải là đối thủ, ra tay nhất định bị trói lại”
Ừm, xem ra mẹ rất yếu! Thế mà đánh không lại con hỏa hồ kia. Hơn nữa bị trói sao? Đó là chiêu thức của hỏa hồ đó à? Không biết cùng quang tiên của cha thì ai lợi hại hơn?
“Cho nên con mới bảo mẹ nên học cha dùng yêu lực như thế nào là tốt nhất, không cần dùng cách của loài người!”
“Không có cách nào hết, ta cảm thấy cách của loài người dễ thao túng yêu lực hơn” Mẹ càng nói càng lộ vẻ vô tội, “Nhưng căn bản không phải là vấn đề sử dụng yêu lực thế nào mà vấn đề là Sesshoumaru rất chuyên chế. Hôm qua nghe ta nói công chúa hỏa hồ kia bảo hắn không chỉ có mình ta, lại nhớ tới Inu no Taishou và Inu Yasha, sau đó, lúc tối mới thoảng ra một chút, sau đó thay đổi mặt…”
“…” Tại sao ta cảm giác chuyện ta và mẹ nói không cùng một sự kiện vậy nhỉ?
“… Kết quả mẹ đã trở về nguyên hình mà không chịu buông tha mẹ, mẹ bị ép buộc cả một buổi tối… Aizz! Sao mẹ lại nói với con chuyện này chứ?” Mẹ đột nhiên đỏ mặt hoang mang đứng lên “Con mau quên đi, vậy đi, mẹ đi trước”
“…” Ai, thật sự không cùng một chuyện! Ta đành phải nhìn mẹ rời đi không nói gì, có chút hối hận vì tìm mẹ nói chuyện, nó thật sự lãng phí thời gian.
Quên đi, chuyện này không thể trông cậy vào mẹ được, mẹ đúng là ngốc!
Tuy rằng nghĩ giúp mẹ giải quyết hỏa hồ ly kia nhưng dù sao cũng là công chúa mang cờ liên minh tới, ta không dám tự ý ra tay. Chính là sau khi thấy một màn lúc chạng vạng ta đã buông tha suy nghĩ này.
Trong khu rừng đầy cây, ta thấy cha dịu dàng ôm con hỏa hồ ly kia, hai người nói gì đó rất thân thiết. Cha… lại phản bội mẹ? Tuy rằng trước kia có không ít yêu nữ chạy tới trước mặt cha nhưng cha luôn lạnh lùng không nhìn bọn họ, bây giời lại… Ta suýt nữa nhịn không được vọt ra ngoài, nhưng lo lắng bây giờ mà làm lớn thì cha sẽ đem con hồ li kia về, mẹ cũng sẽ đau lòng lắm. Vì vậy ta cố gắng ép sự tức giận này xuống.
Đêm, con hồ ly kia đưa tới một bức thư, nói muốn gặp mặt ngoài thần xã. Hừ! Đúng lúc, ta đang buồn vì tìm không ra cơ hội gặp ả đây! Ta cười lạnh đốt bức thư.
Lúc đi ra cửa phòng thì thấy cha đi tới. Vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước giống như hình ảnh trong rừng chưa từng xảy ra mà chỉ là giấc mơ của ta.
Lúc đi qua cha ta đã hỏi, “Cha, sự tồn tại của mẹ với cha là thế nào?”
“Con hỏi cái này làm gì?” Giọng điệu lạnh lùng không chút cảm tình lại chọc giận ta.
“Trả lời con!” Cứ như là mất đi lý trí, hỗn loạn chất vấn. Ta chưa từng nói chuyện với cha như vậy, cho tới giờ ta luôn kính sợ cha, nhưng hôm nay…
Cha im lặng một hồi, dùng giọng nói thận trọng trả lời, “Fuyuki với ta mà nói… cho dù ai cũng không thay thế được.”
“Vậy là tốt rồi!” Vậy là tốt rồi, cha, mong cha nhớ kỹ lời nói hôm nay, cho dù biết con ra tay với hỏa hồ kia cũng hi vọng cha nhớ lời nói lúc này của mình.
Ta không do dự mà bước đi, chạy tới nơi con hỏa hồ đòi gặp mặt.
“Hẹn ta ra làm gì?” Ta dùng giọng điệu bình tĩnh nói.
Con hỏa hồ kia khẽ cười nói, “Ngươi cũng thấy rồi nhỉ? Chuyện trong rừng lúc chạng vạng…”
“Ngươi muốn gì?” Ta lạnh giọng.
“Haha, ta vốn chỉ định trở thành người phụ nữ của Sesshoumaru điện hạ là được rồi. Nhưng mẹ ngươi lại không cho ta gặp điện hạ. Có điều cuối cùng ta vẫn gặp được Sesshoumaru điện hạ, không nghĩ tới lại hoàn mỹ như vậy!”
“……”
“Cho nên ta đổi ý, ta quyết định trở thành người phụ nữ duy nhất của Sesshoumaru điện hạ. Mà người thừa kế duy nhất của Sesshoumaru điện hạ ngươi chính là chướng ngại lớn nhất, chỉ cần ngươi biến mất mất….” Khuôn mặt của người phụ nữ kia lộ ra vẻ dữ tợn làm cho ta hối hận vì từng đánh giá ả đẹp hơn mẹ. Người như ả thì xấu xí không thể chịu nổi.
“Chỉ mình người mà có thể đối phó với Aki ta sao?” Buồn cười! Thân là con nối dòng của đại yêu quái, sao ta có thể ૮ɦếƭ đơn giản trong tay của hồ ly này?
“Yêu lực của ngươi rất mạnh, ta luôn quan sát ngươi. Cho nên, để ngươi biến mất ta đã chuẩn bị rất tốt” Ả ta cắt ngón tay, đem máu giọt xuống đất thì một ma pháp cổ xưa xuất hiện.
“Cái gì… Sao? A –“ Ta chưa kịp kinh ngạc thì ánh sáng màu vàng xuất hiên, vây khốn chân ta. Sau đó là cơn đau kịch liệt xuyên qua thân ta, yêu lực hoàn toàn bị che lại, thân thể không chút sức lực.
“Biết tại sao ta bảo ngươi tới thần xã không? Vì đây chính là nơi giữ lại trận pháp của thánh nhân, trận pháp có thể che đi yêu lực của đại yêu quái” Ả cười đắc ý “Tuy rằng đã lâu, trận pháp mất đi chút hiệu lực nhưng để đối phó với con nối dòng của đại yêu quái vẫn dư dả”
Đáng giận! Là ta sơ ý… Ta sẽ ૮ɦếƭ ở trong tay hồ ly này sao? Thật sự… không cam lòng!
“Công chúa Iza thật cao hứng đó! Tối vậy mà lại chạy tới thần xã rách nát này tản bộ” Một giọng nữ vang lên, ta không khỏi nao nao. Âm thanh đó rất quen thuộc, giọng nói lười biếng đó ta đã nghe gần một trăm năm, giọng của mẹ. Nhưng hôm nay lại không giống như trước, giọng điệu vẫn như trước có điều khí thế lại vô cùng sắc bén.
Mẹ đi ra khỏi bóng tối, khóe miệng nở nụ cười, đôi mắt màu xanh tối lại. Đây là lần đầu ta thấy mẹ như vậy, tức giận vô cùng, mỗi cái nhăn mày đủ khiến người ta sợ hãi.
“Mẫu thân… đại nhân….”
Aiz, đứa trẻ này, mẹ nói bao nhiêu lần rồi? Gọi là mẹ.”
“Mẹ…” Lần đầu tiên ta ngoan ngoãn nghe lời gọi ra miệng.
“Ừ, rất ngoan!” Mẹ cười khanh khách, quay đầu nhìn hồ ly kia, “Công chúa Iza đem con trai ta đi tản bộ lâu vậy rồi ta cũng nên đem nó về ngủ thôi!”
“Ngươi nghĩ rằng có khả năng sao?” Vừa dứt lời thì ả biến thành hồ ly màu đỏ đánh về phía mẹ
“Mẹ —”
“Ây da, thật sự phiền toái!” Màu tím chợt lóe lên, mẹ biến thành ngũ vĩ hồ ly màu tím đánh với hồ ly màu đỏ.
Yêu khí mạnh mẽ va chạm trong không trung tạo ra từng cơn lốc. Không bao lâu thì con hồ ly màu đỏ té từ trên trời xuống, biến thành hình người. Mẹ cũng hóa thành người đáp xuống mặt đất nhìn ả ta.
“Ngươi, ngươi là người của bộ tộc thiên hồ…” Ả ta có chút hoảng sợ chỉ vào mẹ run giọng nói.
“Ôi chao – Thì ra người không biết à?”
“Hừ! Thiên hồ thì sao? Hôm nay con ngươi vẫn ૮ɦếƭ ở đây!” Nói rồi ả làm động tác kì quá, trong trận pháp xuất hiện mũi tên bay về phía ta.
Mẹ –
Nói không nên lời, mẹ xuất hiện trước mặt ta, đem ta ôm vào trong lòng bảo vệ, hai ngón tay kẹp lấy mũi tên, yêu lực ngưng tụ lại, đem nó phá hủy.
“Haha, bây giờ cả ngươi cũng vào trong trận, xem ngươi làm gì ta được đây?” Ả ta nở nụ cười vui vẻ khi đạt được mưu kế.
“Thật không?” Mẹ cười, “Lúc nãy ta đã nhẹ tay nhưng ngươi không biết hối cải, vậy cũng hết cách. Ác ý của ngươi ta nhận, ngươi cũng nên nhận lấy quà đáp lễ của ta đi thôi!”
Mẹ vừa nói xong thì tháo dây trói chân ta, ôm ta đi ra khỏi trận pháp.
“Sao có thể như vậy? Sao ngươi có thể động?”
“Loại trận pháp này hoàn toàn không có tác dụng với ta! Haha, có lẽ do ta là yêu quái được thần quan tâm ấy mà!”
Gạt người, rõ ràng trên người đã truyền ra mùi máu tươi. Gạt người, rõ ràng thân thể đang run rẩy, tại sao còn cậy mạnh? Ta túm vạt áo của mẹ, gắt gao cắn môi dưới.
“Đừng tới đây! Ta sai rồi, tha cho ta đi…” Ả ta chật vật lùi về sau, sợ hãi nhìn mẹ đang tới gần.
“Xin lỗi, người dám tổn thương con của ta thì ta không bao giờ tha thứ cho kẻ đó!” Đi ra khỏi pháp trận, xugn quanh mẹ xuất hiện kết giới màu tím, sau đó tới gần ả, ả chưa kịp hét chói tai thì đã biến thành tro tàn.
Sau khi ả ta biến mất thì mẹ ngã xuống.
“Mẫu… Mẹ, mẹ sao rồi?” Ta nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của mẹ.
“Không có chuyện gì, đột nhiên mất sức thôi. Đánh nhau đúng là chuyện rắc rối nhất!”
“Mẹ…”
“Con thật là, sao có thể để loại ảo thuật cấp thấp đó lừa chứ?”
“Hả?” Ta ngơ ngác nhìn mẹ.
“Hình ảnh con thấy lúc ở rừng là ảo thuật do hỏa hồ ly dùng, nó là giả! Đúng là… Ảo thuật của ả còn không bằng một phần mười Lạc Phi Li mà con cũng để bị lừa….”
Mẹ cằn nhằn oán hận, ta cái gì cũng không nghe vào. Ta bị lừa, cũng chính ta nghi oan cha, xong rồi, quan trọng là ta đã nói mấy lời đó với cha. Đang nghĩ thì hơi thở của cha xuất hiện ở phía sau.
“Đây là một mình con giải quyết?” Âm thanh của cha vừa lạnh lùng lại mang theo sự tức giận, cha đi tới chỗ mẹ, hoàn toàn xem nhẹ ta.
“Cái đó…” Mẹ ngồi xuống, chột dạ không dám nhìn cha, cuối cùng dưới ánh mắt lạnh lùng của cha, túm lấy tay áo ủy khuất nói, “Ta không cố ý để bị thương….”
“…” Cha im lặng.
“Sesshoumaru…” Mẹ ngẩng đầu, mở hai tay ra làm nũng với cha, “Ôm một cái!”
Ta thật sự hết nói nổi với mẹ rồi, đứng dậy lùi hai ba bước, tạo khoảng cách với mẹ.
Cuối cùng cha vẫn thua dưới thế tấn công cố tình gây sự của mẹ, xoay người bế mẹ lên, đi về phía nhà.
Ta, Aki, sống gần một trăm năm, rốt cuộc cũng biết mẹ của ta không yếu mà còn mạnh đến mức có thể cùng cha sóng vai mà đi.