Trong Sáng Không Phải Sai! Sesshoumaru hắn thật sự có cái gì muốn bảo vệ thật sao?
Nếu vậy thì cái loại cảm giác hít thở không được này là sao? Cái loại cảm giác này giống như thứ gì đó quan trọng như máu thịt bị biến mất vậy, nó là cảm giác gì thế? Cái loại đau đớn như linh hồn và trái tim bị xé rách này là gì?
Tất cả mọi người không mở miệng, im lặng nhìn đại yêu quái luôn lãnh ngạo cương đại kia sụp đổ, nhìn bóng dáng cô đơn không nhúc nhích kia. Kagome che miệng, liều mạng chặn tiếng khóc, nước mắt như nước vỡ đê mà chảy ra.
Nếu khi đó cô giữ chặt Fuyuki, nếu khi đó cô phát hiện Fuyuki đã ngất xỉu thì… có lẽ đã không có chuyện như thế này.
Sango nắm chặt tay Kagome, im lặng an ủi cô.
Ở chỗ xa hơn, Jaken và Rin đã khóc nhưng không phát ra âm thanh lớn, sợ làm quấy nhiễu Sesshoumaru.
Toutousai đi theo bộ tộc khuyển yêu đã lâu, từng thế hệ cứ thế mà trôi qua, hắn cũng thấy không ít khuyển yêu si tình rồi. Nhưng khuyển yêu cố chấp, đem người mình thích trở thành một bộ phận trong người như Sesshoumaru thì ông chưa từng gặp qua. Dưới tình huống này vẫn bướng bỉnh, cực đoan như vậy, đây thật sự là tính cách dễ bị cắn nuốt linh hồn, sẽ nhanh chóng bị lâm vào việc Gi*t chóc điên cuồng. Toutousai lo lắng nhìn bóng dáng màu trắng bình tĩnh trước mắt.
Thời gian áp lực yên lặng đó kéo dài, các ác quỷ bên dưới đã dần trở về minh giới, lộ ra thành trì ban đầu, giống như chưa từng xảy ra cái gì. Toutousai rối rắm không biết nên khuyên bảo Sesshoumaru như thế nào, cửa minh giới đột nhiên sáng lên, sau đó Inu no Taishou từ ánh sáng màu trắng đi lên.
Lúc Sesshoumaru nhìn thấy người trong lòng Inu no Taishou thì người thả lỏng một chút, ánh mắt màu đỏ rực kia dần trở thành màu vàng, yêu văn trên mặt cũng lùi dần, yêu khí trong người thu lại không ít.
Inu no Taishou nở nụ cười đưa Fuyuki trong lòng cho Sesshoumaru.
“Xem ra con đã tìm được người để bảo vệ rồi!” Inu no Taishou vui vẻ nói.
“… Sesshoumaru ta không có gì cần phải bảo vệ!” Sesshoumaru ôm Fuyuki xoay người đi, không tính nói chuyện với Inu no Taishou.
Sesshoumaru hắn không có gì bảo vệ hết.
“Không thẳng thắn chút nào” Inu Ni Taishou bất đắc dĩ lắc đầu, quay đầu nhìn Inu Yasha, “Inu Yasha, con đã mạnh hơn rồi!”
“Hừ, không cần ông nói!” Inu Yasha đỏ mặt ngại ngùng.
“Ta sẽ phụ trách việc đem Tùng Vân Nha về phong ấn ở minh giới vĩnh viễn, không để nó xuất hiện ở đây lần nào nữa.”
“Vậy là tốt nhất, nếu không xương cốt của ông đây sẽ gãy hết, đi thôi Myoga!” Toutousai bắt lấy con bọ chét nói.
“Ừ, nghe theo lời chủ nhân thôi!”
Inu no Taishou gật đầu, nhìn về hướng mà Sesshoumaru biến mất. Thật sự có chút đáng tiếc, không thể cùng đứa trẻ đó hai câu, chuyện hai trăm năm trước vẫn chưa cảm ơn cô bé đó!
Chuyện lần đó chưa nói cảm ơn lại phải nhờ cô ấy chuyện khác. Làm ơn trở thành ánh sáng của Sesshoumaru, che lại bóng tối bên trong nó. Làm ơn bảo vệ Sesshoumaru, ông nợ Sesshoumaru rất nhiều, ông không phải là người cha tốt, nhưng ông luôn hi vọng Sesshoumaru có thể đạt được hạnh phúc của mình.
Sesshoumaru đành nhờ cô vậy, Fuyuki.
Nằm ngủ trong bóng tối, Fuyuki giống nghư nghe được một âm thanh quen thuộc than thở.
Hả? Sesshoumaru nhờ cô? Nhờ? Sesshoumaru mạnh hơn cô không biết bao nhiêu lần, vị thần vô năng như cô ngay cả bảo vệ người chưa chắc tốt chứ nói gì bảo vệ yêu quái mạnh mẽ như hắn? Inu no Taishou à, có phải ông bị chon dưới đất lâu quá nên đầu óc hư hỏng rồi không? Ngay cả báo mộng cũng nhầm người rồi.
Fuyuki ở trong bóng đêm đợi nhưng không nghe tiếng của Inu no Taishou truyền tới.
Ý thức chỉ còn một mảng tối đen chìm nổi, cảm quan dần rõ ràng hơn. Cứ như có cái gì đó mềm mại, ướƭ áƭ dán vào người cô, hương vị mát lạnh nhẹ nhàng khoan khoái, không có chút nào đáng ghét.
Không chán ghét, không hề chán ghét, nhưng không cần dán mãi như vậy! Rất mệt!
Fuyuki nhíu mày, chậm chạp mở mắt ra, thích ứng ánh sáng đột nhiên chiếu vào, Fuyuki nhìn thấy một khuôn mặt đối diện mình, mà chủ nhân của khuôn mặt đó gần như dán tại trên người cô.
Cái này… Là tình huống gì đây???
Tuy rằng khuôn mặt rất gần Fuyuki nhưng cô không nhìn ra đó là ai, có điều đôi mắt màu vàng và mùi hương quen thuộc này, ngoài Sesshoumaru ra thì không có ai nữa rồi.
Sesshoumaru?? Fuyuki cảm thấy vô cùng đáng sợ. Sesshoumaru hôn cô? Vì sao lúc cô tỉnh dậy thì cảm giác thế giới này rất kỳ ảo vậy?
Tay đẩy Sesshoumaru đang nằm ở nửa người cô, không sứt mẻ chút nào.
Mà Sesshoumaru thấy Fuyuki mở mắt, đôi mắt vàng của hắn chợt lóe sáng, chậm rãi hôn một cái. Có điều khi ᴆụng vào môi của Fuyuki thì có cảm giác vô cùng kỳ lạ, nhiệt độ ấm vào và vị ngọt kì lạ cuốn hút hắn không thôi, hắn thong thả nếm thử món ăn tinh xảo trên bàn cơm đó. Fuyuki trừng mắt nhìn Sesshoumaru, hai mắt trở nên loạn, cả người cứng ngắt cũng thả lỏng dần.
“Ưm” Fuyuki phát ra một tiếng rên, Sesshoumaru dễ dàng chui mở cái miệng khép kín để chui vào trong khoang miệng, đầu lưỡi không tha sự chống cự của cô, dây dưa với đầu lưỡi nhỏ của cô, ʍúŧ và đoạt lấy không khí trong miệng cô. Bây giờ Fuyuki cảm thấy cả người mềm yếu, trước mắt chậm rãi tối đen, đầu óc trống rỗng, bây giờ cô không thể phản ứng lại chứ đừng nói là chống đối.
Cho tới khi phát hiện Fuyuki khó thở, khi khuôn mặt cô đã đỏ bừng thì Sesshoumaru mới lưu luyến rời khỏi môi cô, chậm rãi ngồi xuống.
Sesshoumaru mặc đồ màu trắng ngồi ở cạnh Fuyuki đang nằm dưới cây anh đào một lát, thấy Fuyuki vẫn không có chút phản ứng, màu đỏ trên mặt không có biến mất mà càng lúc càng đỏ, hai mắt vô thần nhìn bên trên.
“Fuyuki?” Sesshoumaru nhỏ giọng gọi.
“Ừ? Ôi chao?” Fuyuki lảo đảo ngồi dậy, nhìn Sesshoumaru ngồi bên cạnh, sửng sốt một giây, sau đó nhảy dựng lên, liên tục bước lui vài bước, ngón út chỉ vào Sesshoumaru, “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi là ai?”
“….Sesshoumaru.”
“Nói dối! Sesshoumaru, Sesshoumaru sao lại….” Sao lại có thể hôn cô chứ? “Ngươi nhất định là giả! Nói! Ngươi là ai? Ngươi giả làm Sesshoumaru có mục đích gì? Ngươi nói thật thì ta sẽ không so đo việc ngươi ςướק đi nụ hôn đầu của ta.”
Sesshoumaru nghe được mấy chữ ‘Nụ hôn đầu’ thì khóe môi nhếch lên một cái.
“Tới đây!” Sesshoumaru nhìn Fuyuki vẫy tay.
Fuyuki nhất thời ngây ngốc, sau đó không chỉ không đi qua mà còn lùi về sau mấy bước.
“Đừng bắt ta phải nói lần thứ hai!” Sesshoumaru lạnh lùng nói, đôi mắt vàng ánh lên tia nguy hiểm.
Lần này Fuyuki không chút do dự, nhanh chóng nhảy tới trước mặt Sesshoumaru như con thỏ, ngoan ngoãn ngồi xổm trước mặt hắn.
“Ta là giả? Hử?” Từ cuối mang theo sự nguy hiểm và mị hoặc.
“Không phải!”
“Vậy người hôn ngươi là ai?”
“Ngươi!”
“Hử?” Sesshoumaru không vừa lòng với đáp án này, nói một từ uy Hi*p.
“Người hôn ta là Sesshoumaru ngươi.” Fuyuki trả lời đáp án đúng nhất, Sesshoumaru nghe vậy rất vừa lòng.
Thật ra lúc đầu Fuyuki không hề nghi ngờ đây là Sesshoumaru giả, chỉ là muốn trốn khỏi cái chuyện cô không thể nhận được này mà thôi. Sesshoumaru hơi nhếch môi lên, điều đó làm cô nhớ tới lần đầu gặp Sesshoumaru, chàng trai đó vô cùng tao nhã và cao quý đứng dưới ánh trăng, hình ảnh đẹp lúc đó đã khắc vào trong linh hồn, khiến cô không thể quên đi, cho nên làm sao cô có thể không biết đây là Sesshoumaru thật?
“A? Bộ dạng của các ngươi giống như rất nhiều chuyện đấy!” Một người phụ nữ cao quý có bảy phần giống Sesshoumaru xuất hiện trước cửa.
“Ngươi đến đây làm gì?” Sesshoumaru đối với người đột nhiên xuất hiện quấy rầy tâm trạng tốt của hắn vô cùng bất mãn, khó chịu nói.
“Sesshoumaru, đừng quên, ba ngày trước là ai cầu thi*p thân giúp đỡ trị liệu cho người phụ nữ của hắn. Thi*p thân nể mặt ngươi là con nên mới đồng ý, bây giờ ngươi dùng thái độ đó để nói chuyện với mẹ mình sao?”
Ôi chao? Mẹ? Fuyuki kinh ngạc đánh giá người phụ nữ cao quý có bảy phần giống Sesshoumaru đang đứng ngoài cửa kia. Hình như…. Không có gì để nghi ngờ hết. Nghe cái kiểu nói chuyện ác liệt của bà ấy cũng biết nhất định bà và Sesshoumaru có quan hệ huyết thống rồi. Vậy nói cách khác, bây giờ cô đang ở Tây quốc, khó trách cô lại ở trong căn phòng xa hoa như vậy, mấy bông hoa ngoài cửa nở rộ vào mùa thu cũng không có gì kỳ lạ, đó nhất định là yêu quái.
“Hương vị trên người của loài người này hình như thi*p thân đã ngửi qua rồi thì phải, nghĩ vậy dù không muốn đứng dậy cũng phải sang đây xem một cái.” Mẹ của Sesshoumaru đánh giá Fuyuki.
“Ưm, ta cũng cảm thấy ngài rất quen!” Nhưng mà đối tượng mà cô quen chính là bảo thạch trên cổ của bà ấy.