Hoàng đã nằm trong bệnh viện đựơc 3 ngày rồi. Ngày nào nó cũng vào thăm nhưng chưa lần nào Hoàng tìm được cơ hội thích hợp để nói với nó câu đó lần thứ hai. Mỗi lần vào, nó đều đem theo sách vở học trên trường giảng bài cho Hoàng. Hoàng bình phục rất nhanh. Có lẽ vì thấy nó, thấy nụ cười của nó. Nhưng cái điều mà Hoàng ghét nhất, đó chính là ngày nào nó cũng vào với Huy. Hôm nay là Chủ nhật, cũng là ngày Hoàng xuất viện. Nó và Huy đến thật sớm.
_ Hey, khoẻ hẳn chưa?_ Huy hỏi Hoàng, đúng cách lũ con trai nói chuyện với nhau.
_ Rồi. Mai phải đi đập phhá một trận mới được. Nằm hoài trên giường bệnh ngứa ngáy tay chân quá_ Hoàng tươi cười đáp lại.
_ Khoẻ ròi thì dậy. Tao thu dọn đồ đạc cho. Mày với thằng Huy về trước_ Nó ra lệnh
_ Tuân lệnh lớp trưởng_ Cả Hoàng và Huy đều đồng thanh hô, tay đưa lên chào làm nó không khỏi phì cười
_ Biết điều thì biến_ Nó chống nạnh_ Biết bản cô nương là lớp trưởng còn ngồi đó mà đùa
Nói rồi, Huy và Hoàng đi ra ngoài hành lang đợi nó. Mẹ Hoàng đang làm thủ tục thanh toán viện phí. Nó đang dọn mấy cuốn sách thì thấy có rơi ra một tấm hình. Nó đang định cúi xuống nhặt lên xem thì bất thình lình, Hoàng chạy vô
_ Ey, Lệ Mai. Không được ᴆụng vào_ Hoàng xông thẳng vô trong, nhặt tấm hình lên rồi chạy biến ra ngoài, không kịp để nó nói câu nào
_ Cái gì mà thằng Hoàng giữ kĩ vậy ta?_ Nó lẩm bẩm rồi lại cúi xuống dọn đồ. Lát sau, nhỏ Thư bước vô trong phụ nó.
Ở bên ngoài, Hoàng vừa đi vừa nhìn tấm hình vừa lẩm nhẩm:" Khỉ thật! Không biết nó đã thấy tấm hình đó chưa nữa?"
Trời hôm nay đẹp thật. Xanh không một gợn mây. Sau khi đã hộ tống Hoàng về nhà, nó và Huy sóng bước về nhà. Vừa đi, hai người tồn tại trong đầu hai dòng ý nghĩ khác nhau. Lúc đi ngang qua trường cấp một, Huy rủ rê nó
_ Ey Mai. Ăn kem không?_ Huy chỉ tay vào một ông già với cái xe đạp và thùng kem to đùng ở đằng sau. Xung quanh có mấy nhóc nhỏ xíu cũng đang đợi
_ Uh._ Nó nhìn cảnh đó thấy buồn cười. Nhớ lại ngày xưa anh Bảo cũng hay mua kem cho nó. Đám con nít vây quanh ông già ngạc nhiên khi nhìn thấy nó và Huy.
_ Ôi chao. Hai anh chị này lớn rồi àm còn đi ăn kem con nít kìa_ Một nhóc kêu lên. Nó phì cười. Còn Huy thì đùa nghịch
_ Chứ lớn thì không được ăn kem hả? Ông cho con hai cây
_ Anh lớn thì phải nhường con nít chứ_ Mấy đứa đang đứng đằng sau phản đối. Cuối cùng thì nó và Huy đành phải đợi lũ nhóc mua kem xong mới ăn được. Nhưng trớ trêu thay, thùng kem chỉ còn một cái.
_ Mày là con gái ăn kem không tốt đâu. Để tao ăn cho_ Huy nói rồi cầm cây kem cắn luôn, không cho nó miếng nào
_ Ê, đồ ăn gian. Chính mày rủ tao đi ăn kem mà. Trả đây. Con gái thì sao chứ_ Và thế là nó và Huy cứ giành qua giành lại cây kem như hai đứa con nít. Ông già bán kem nhìn thấy cũng lắc đầu cười. Cả tụi nhóc nữa. Hai đứa cứ cắn qua cắn lại rồi cuối cùng cây kem cũng hết. Chính nó cũng không nhận ra nó và Huy đã cùng ăn hết một cây kem như thế nào. Chỉ biết đó là cây kem ngon nhất mà nó từng ăn. Cây kem giá 500 đồng .
_ Trời đẹp thế này mà đi vè thì phí nhỉ!_ Huy ngước nhìn trời, nói một câu bâng quơ
_ Ừ. Trời đẹp thật._ Nó cũng phải gật gù đồng ý
_ Đi chơi không?_ Huy chìa tay ra rủ nó đi
_ Đi_ Nó cười đồng ý nhưng không nắm tay cậu bạn. Nó bước lên trước, mắt không rời bầu trời xanh_ Nhưng đi đâu?
_ Đi bất cứ nơi đâu mày thích. Hay đi lượn một vòng kiếm đồ ăn nhé!_ Huy đề nghị
_ Ok. _ Gì chứ nói đến ăn là mắt nó sáng liền hà.
Nó và Huy cứ vừa đi vừa chọc ghẹo nhau rất vui. Người đi đường nhìn tụi nó cũng không khỏi bụm miệng cười. Thật trẻ con. Mà Huy cũng thật vui tính. Nó và Huy cứ cười không ngớt, làm rộn vang cả con đường.
Buổi chiều, nó đang nằm trong phòng lướt web thì nhỏ Thư em Hoàng qua rủ nó đi chơi.
_ Chị Mai ơi! Đi chơi với em không?_ Trông cô bé vẫn thật dễ thương. Mái tóc dài ít khi cột nay đã được buộc lên gọn gàng. Cả chiếc kẹp nơ hồng hồng cũng biến mất. Thay vào đó là kẹp tăm cổ điển màu đen. Cả style ăn mặc của cô bé cũng khác trước. Thay vì váy hay quần lửng, cô bé mặc jeans và áo phông trông thật "bụi". Và cũng thật dễ thương.
_ Ủa, sao bữa nay em khác quá zậy?
_ Em muốn đăng kí đi học võ giống chị_ Nhỏ Thư nói làm nó đang uống nước, suýt chút nữa đã phun ra ngoài rồi
_ Hả?_ Nó ngạc nhiên hỏi lại
_ Thật mà. Em muốn đi học cho anh Hoàng lác mắt. Chị đừng nói với anh Hoàng nha!
_ Ok. Nhưng mà em định học cái gì?
_ Karate_ Cô bé đáp mà không suy nghĩ
_ Được thôi._ Nó lồm cồm bò dậy, xỏ cái áo khoác ra ngoài rồi khoác vai nhỏ Thư bước đi.
Đó là một lò võ rộng. Có cả Karate, Aikido và Vovinam nữa. Mỗi khu vực được ngăn cách bởi một bức tường cao. Nó bước vào đăng kí. Nó đăng kí cả cho nó và nhỏ Thư làm cô bé trố mắt ra nhìn
_ Chị giỏi rồi đăng kí chi nữa?
_ Chị đã giỏi thì có người còn giỏi hơn nữa. Vả lại, lâu không tập, chị cũng kém đi chứ
Nó và nhỏ Thư bước vào trong. Sau khi mặc bộ võ phục, đai trắng, nó cảm thấy buồn cười. Đã bảy năm kể từ khi nó không đeo đai trắng nữa. Nó đã đai đen. Không những thế nó đã tam đẳng. Cấp bậc của nó không thấp thế này. Ngày học đầu tiên, người dạy tụi nó là anh Võ Khánh Đạt. Anh Đạt có nước da ngăm đen, mái tóc màu đen huyền và khuôn mặt.........khá quen thuộc.
_ Tôi tên là Võ Khánh Đạt. Tôi sẽ là người dạy các bạn vào những ngày chủ nhật và thứ ba. Mỗi tuần chúng ta chỉ học ba buổi nên buổi còn lại sẽ do một người khác đảm nhiệm. Mong các bạn sẽ hợp tác._ Nói xong, anh Đạt cúi gập người chào. _ Đầu tiên, tôi sẽ chỉ cho các bạn một số đòn thế của Karate. Mỗi bạn sẽ lần lượt lên đây nhé và các bạn hãy tận dụng hết tất cả những điều mình biết nhé. Có thể sẽ rất hữu ích cho tôi trong việc dạy các bạn
Người đầu tiên bước lên là một anh chàng khá đô con. Anh ta nhanh chóng bị hạ gục. Lúc này nó mới quan sát những người còn lại. Lớp có khoảng 20 người. Hầu hết đều trạc tuổi nó và nhỏ Thư. Người kế tiếp là nhỏ Thư. Cô bé khá là lúng túng. Anh Đạt lắc đầu khi thấy bộ mặt nhỏ Thư, anh ra đòn rất nhẹ nhàng. Và tất nhiên, nhỏ Thư ngã xuống nhưng không đau đớn gì. Người kế cuối, một cô gái tóc ngắn bước lên. Cô gái có vẻ rất tự tin. Ra đòn khá chính xác và cũng rất mạnh. Nhưng đây là Aikido. Anh Đạt cũng khá ngạc nhiên về việc có một môn sinh Aikido trong lớp Karate. Cô gái đã thua. Dĩ nhiên rồi. Người cuối cùng là nó. Nãy giờ nó đã quan sát. Anh Đạt chắc chỉ ở Tam đẳng như nó là cùng. Nó tự tin bước lên. Chiều cao của nó chẳng là gì so với anh Đạt. Nhưng dáng vẻ tự tin của nó làm anh nhoẻn miệng cười. Dưới lớp, mọi người quan sát và lo lắng cho cô gái yếu ớt như nó. Chỉ có nhỏ Thư và "chị Aikido" hồi nãy là vẫn cười.
_ Em cứ thả lỏng người nhé. Anh sẽ không ra đòn nặng đâu. Cứ tự tin thể hiện hết những gì em có._ Anh Đạt cười với nó.
_ Dạ vâng._ Nó tự tin đáp lại.
Anh Đạt đợi hoài không thấy nó ra đòn hay xuống tấn phòng thủ, anh chủ động tấn công trước. Nó vẫn cười, hất mái tóc sang một bên. Nó nghiêng người né đòn rồi lấy chân anh Đạt làm điểm tựa, nó tung người lên, giơ chân đá một cú thật mạnh rồi lấy tay chắn ngang. Anh Đạt té xuống. Phần thắng thuộc về nó chưa đến 30 giây trước con mắt thán phục của mọi người.
_ Em...............Có thật là mới chỉ đai trắng không vậy?_ Anh Đạt đứng dậy, khuôn mặt vẫn lộ rõ vẻ ngạc nhiên
_ Ơ, không...............Em đi học cho vui_ Nó ấp úng
_ Em đã ở đai nào vậy?_ Anh Đạt hỏi gặng
_ Tam đẳng huyền đai_ Nó tự hào khi nhắc đến danh hiệu đó
_ Hèn chi. Anh mới chỉ Nhị đẳng. Em hãy qua đăng kí lại đi nhé._ Anh Đạt nhìn nó lắc đầu_ Em không học được lớp này đâu.
_ Sao vậy ạ?_ Nó trơ mặt ra nhìn
_ Vì cô giáo kia còn tệ hơn anh nữa. Lớp này dành cho người chỉ mới nhập môn.
Nó đành phải bước ra ngoài phòng đăng kí. Nhỏ Thư không còn cách nào khác, ở lại học một mình. Nó bước ra ngoài, ngó sang lớp Aikido. Và thế là nó ..............hùng dũng bước vào. Bên đó cũng đang diễn ra quá trình thử trình độ học viên.
_ Em thử được không ạ?_ Nó lên tiếng hỏi thầy dạy bên đó.
_ Được. Cứ tận dụng những gì em có nhé._ Thầy giáo khoảng 30 tuổi. Nó xuống tấn phòng thủ. Thầy tấn công. Thầy giáo rất dày dặn kinh nghiệm. Thế nên những đòn Karate của nó không còn phát huy tác dụng nữa. Duy chỉ có một người trong lớp Aikido nhìn nó chăm chú.
_ Em nên qua bên lớp Karate của thầy Đạt. Tập luyện chung với anh ấy để lên đai sẽ tốt hơn học một môn võ mới như em_ Thầy giáo nhận ra ngay nó học Karate_ Em là Lệ Mai phải không?
_ Sao thầy biết ạ?_ Nó ngạc nhiên
_ Thầy đã có lần xem em thi đấu trên TV. Thầy rất ấn tượng mặc dù em không phải là nhà vô địch.
_ Em cảm ơn thầy ạ_ Nó đứng nói chuyện với thầy một lúc rồi quay trở lại lớp anh Đạt. Anh Đạt đã quyết định đề nghị với trung tâm cho nó cùng anh đảm nhiệm lớp này và sẽ đi thi lên đai vào lần tới. Và khỏi phải nói cũng biết nhỏ Thư sung sướng đến cỡ nào. Giờ học kết thúc. Nó và nhỏ Thư tung tăng ra về. Trong võ đường, có một người nhìn theo hai đứa nó mà phì cười. Người đó mặc trang phục Aikido. Và người đó cũng không biết rằng bên lớp Karate, anh Đạt đã nhìn thấy hết mọi hành động của người đó. Người đó có..........................khuôn mặt baby kute và nụ cười toả nắng.