Tao Ghét Mày - Chương 10

Tác giả: KuroTuski

_ Khổ ghê! Tại đuổi theo thằng này mà trời mưa. Có mỗi một cái dù sao che được cho cả hai đứa._ Nó chép miệng lắc đầu. Xông thẳng vào màn mưa, nó đi theo con đường lúc nãy về nhà Hoàng
_ Cái con nhỏ này. Về tới nhà cũng không chịu trả áo khoác ình nữa. Làm giờ lạnh quá đi_ Hoàng vừa đi vừa run cầm cập. Hoàng đi vào một ngõ vắng cho đỡ mưa mà không biết trong đó có một đám du côn đang tụ tập
_ Cái thằng này đâu rồi không biết. Đi gì mà nhanh dữ vậy?_ Nó tức tối vì đã gần đến nhà Hoàng mà vẫn chưa thấy tăm hơi nó đâu. _ Ghét rồi. Cho lạnh luôn._ Nói rồi nó quay người đi thẳng về nhà. Và nó chui vào một ngõ tối cho đỡ gió. Ở đó, cái người nó đang tìm kiếm đang gặp nguy hiểm
_ Mày có biết mày vừa xâm nhập vào lãnh thổ của tụi tao không?_ Đám du côn có khoảng 6 thằng. Thằng cao nhất, có vẻ là thủ lĩnh nói với Hoàng.
_ Tôi xin lỗi. Tôi không biết._ Hoàng nhận ra ngay bản chất hung hăng của tụi này và ngay lập tức rút lui. Nhưng chúng đã chặn Hoàng lại.
_ Không dễ thế đâu công tử à._ Bọn chúng nhìn Hoàng từ trên xuống dưới. Tất cả đều là hàng hiệu đủ để biết Hoàng là một công tử nhà giàu.
_ Tôi không phải công tư nào cả. Xin lỗi các anh nếu tôi làm gì sai. Bây giờ tôi xin về_ Hoàng vẫn nói giọng bình thản
_ Muốn đi phải nộp tiền đã_ Thằng đó cầm lên một khúc cây ngắn
_ Nếu không thì sao?_ Khuôn mặt Hoàng đanh lại, người căng cứng
_ Thì mày phải bước qua xác tụi tao đã. _ Nói xong, thằng đó ra hiệu cho đồng bọn xông ra đập Hoàng. Hoàng chống cự nhưng đúng là công tử thật. Đánh trả lại cũng không biết làm sao. Ngay lúc đó, nó đi ngang qua, tò mò nhìn vô nó thấy khuôn mặt baby kute đó. Nó xông vào
_ Nè, làm gì đó?_ Đúng là lớp trưởng thật. Giọng nó rất to và đanh thép. Mỗi tiếng nó nói đều chưa đầy uy quyền. Bọn đàn em lập tức dừng lại
_ Cô em xinh đẹp. Đi đâu vô đây?_ Thằng cầm đầu nở một nụ cười gian manh
_ Thả bạn tao ra_ Nó ăn nói cứ như dân giang hồ. Hoàng vẫn còn đau quá, đang ngồi tựa lưng vào tường.
_ A con này láo_ Thằng đó tức giận , xả không biết bao nhiêu là lời nói thô tục với nó. Nó vẫn cứ điềm tĩnh, một tay thọc vào túi áo nhắn tin cho ai đó mà không ai nghĩ ngờ hành động của nó.
_ Thả ra ngay. _ Nó vẫn chất giọng đó, lần này có vẻ quyền lực hơn nữa
_ Muốn thả thì đánh tao đi. Một chọi một._ Thằng đó ngang nhiên đứng trước mặt nó mà khiêu khích. Nó vẫn rất bình tĩnh
_ Nhưng phải kêu bọn đàn em của mày thả bạn tao ra. Sau đó tao với mày tay đôi_ Nó lườm thằng cầm đầu làm thằng kia nóng máu
_ Thả nó ra. _ Thằng này khoát tay, tức thì nó bước tới bên Hoàng, mặc cái áo khoác lại cho khổ chủ. Rồi nhìn thằng cầm đầu
_ Dù sao mày cũng là con gái. Tao chấp mày đánh trước._ Thằng này vừa nói vừa giờ bộ mặt gớm ghiếc ra sát mặt nó, đám đàn em cười hô hố, tỏ vẻ khinh bỉ
_ Vậy tao không khách sáo_ Nó cười khẩy, tung thẳng một quả đấm vào mặt thằng kia. Tiếp đó là những cú đá ngàn cân, những cú ra đòn rất quyết liệt. Thằng kia bị trúng đòn bất ngờ. Liền phản công nhưng nó đã tránh đựơc. Ngay lúc đó, tiếng còi cánh sát hú lên. Đám đàn em chạy bán sống bán ૮ɦếƭ. Thằng cầm đầu vẫn còn giận lắm. Thằng đó cầm một thanh gỗ phang vào đầu nó nhân lúc nó không để ý. Tiếng Huy từ ngoài chạy vô hét tên nó cảnh giác
_Lệ Mai. Cẩn thận!
Nhưng đã không kịp nữa rồi. Nó giơ tay ra đỡ, chuẩn bị ột cú đánh trời giáng. Nhưng nó ngạc nhiên là mình vẫn không sao. Bời vì cậu bạn có khuôn mặt baby kute đã đỡ giùm nó. Đầu cậu bạn rỉ máu. NÓ hét lên, đánh thằng kia tơi bời trước khi cảnh sát kịp xông đến.. Tiếng xe cứu thuơng vang lên, nó cùng Huy đưa Hoàng vào bệnh viện. Băng của thằng kia đã bị tóm gọn. Hoàng đang ở trong phòng cấp cứu. Hoàng đã nằm như thế đươc nửa tiếng rồi, mẹ Hoàng và nhỏ Thư chạy tới bên nó
_ Hoàng đâu rồi con?_ Mẹ Hoàng sốt sắng hỏi nó
_ Hoàng đang trong phòng cấp cứu, vẫn chưa bíêt thế nào_ nó trả lời mà mắt cứ nhìn đâu đâu. Nhìn nó như người mất hồn. Huy nhìn nó ái ngại, kéo mẹ Hoàng và nhỏ Thư ra chỗ khác cho nó được yên tĩnh.
Nó nhìn vào trong phòng cấp cứu mà bất giác rùng mình. Nó thở hắt ra, nước mắt khẽ tuôn rơi. Chính nó cũng không biết tại sao mình lại khóc. Nó nghĩ ngời lan man " Ngốc ạ. Ai bảo mày đỡ cho tao chứ. Mày mà có mệnh hệ nào thì sao tao sống nổi hả. Thiệt tình. Tao ghét mày . " Nó không nghĩ đựoc nữa. Nó ngồi xuống ghế ở hành lang, ngủ thi*p đi. Nó mơ một giấc mơ ngắn ngủi. Nó mơ thấy môt đám tang. Của một người có khuôn mặt baby kute. NÓ hét toáng lên
_ Không!!!_ Nó choàng tỉnh giấc. Giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má. Huy đang ngồi cạnh nó. Cậu bạn khẽ mỉm cươi trấn an nó
_ Lệ Mai. Dậy đi nào. Hoàng không sao rồi. Nó đang ở phòng hồi sức cấp cứu. Không phải lo nữa rồi
_ Hic hic._ Nó khe khẽ khóc
_ Thôi nào. Mọi chuyện qua rồi_ Huy vòng tay khoác lấy vai nó_ Ngủ đi! Tất cả đã ổn rồi_ Huy kéo sát đầu nó vào vai mình. Nó yên lặng, không khóc nữa mà ngủ thi*p đi trong vòng tay của cậu bạn dễ thương.
Sáng hôm sau, nó tỉnh giấc. Nhìn sang bên cạnh, thấy Huy vẫn cứ vòng tay như thế từ tối qua. Nó cảm động quá, mi mắt rưng rưng. Nó không nỡ đánh thức cậu bạn dậy. Nó khẽ cựa mình, bất chợt, Huy choàng tỉnh giấc.
_ Dậy rồi hả mày?_ Huy nhìn nó khẽ cười
_ Uhm. Cảm ơn mày_ Nó cũng cười lại với cậu bạn
_ Thôi. Vô xem Hoàng thế nào rồi.
Ở trong phòng hồi sức, Hoàng đang nằm đó. Bên cạnh là nhỏ Thư. _ Hi Thư_ Nó mỉm cười chào cô bé
_ Chào anh chị. Mẹ em mới vừa về. May quá. Có anh chị ở đây. Anh chị coi anh Hoàng giùm em nhe. Em chạy đi mua đồ ăn sáng với. Đói quá chịu không nổi_ Nhỏ Thư nói liến thoắng rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Nó và Huy ngòi xuống hai cái ghế cạnh đó. Chợt, mi mắt Hoàng chớp chớp. Nó mừng quá, nắm lấy tay Hoàng. Huy nhìn thấy cử chỉ của nó chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu
_ Mày tỉnh rồi hả?_ Nó hỏi Hoàng
_ Uh. Đầu còn hơi đau. Đây là bệnh viện hả?_ Hoàng vẫn còn tỉnh táo lắm
_ Vậy là được rồi. Tao chạy ra ngoài mua đồ ăn. mày ở đây với Lệ Mai nhe_ Huy nói xong, nháy mắt với Hoàng một cái mà không để cho nó thấy rồi chạy ra ngoài
_ Mày ngốc thật đó. Sao tự nhiên lại đỡ cho tao làm gì?_ Nó trách Hoàng
_ Chứ để bây giờ mày cũng đang nằm trên giường bệnh với tao hả?_ Hoàng cãi lại_ Ai mới ngốc đây không biết.
_ Hì. Mày mới là đồ ngốc đó. Làm sao tao bị thương được_ Nó vênh mặt lên
_ Sao không hả?
_ Đai đen Karate, giải nhì võ thuật trẻ năm 2005 mà bị thương mới lạ à_ Nó nói với Hoàng
_ Thật á?_ Hoàng trố mắt ra nhìn nó
_ Chứ sao. Bộ mày nghĩ tao tầm thường lắm hả?
_ Không. Tao chỉ nghĩ rằng thông thường mày phải là người bị nạn. Sau đó tao wánh tụi nó, mày đỡ thanh gỗ đó cho tao mới giống fim Hàn Quốc chứ. Đằng này thì ngược lại hoàn toàn.
_ Haha. Mày mà cũng coi fim Hàn hả?_ Nó cười khanh khách
_ Hứ. Làm như tao đây băng giá lắm không bằng_ Hoàng làm mặt giận như trẻ con
_ Thôi mà. Hìhì............ Dù sao mày cũng ngốc quá đi_ Nó vẫn nhất quyết kêu Hoàng ngốc. Không chịu thay đổi chính kiến
_ Thiệt tình. Sợ mày luôn á_ Hoàng giận dỗi quay sang bên kia. Còn nó thì cứ khúc khích cười.
_ Hehe. Tối qua tao mà ở nhà là hôm nay mày hết sống đó nghe chưa!
_ Hì. Dù sao thì....................tao cũng cảm ơn mày nhiều lắm_ Hoàng nắm lấy tay nó, mặc kệ đống dây nhợ lằng nhằng của máy đo điện tâm đồ. Ở ngoài cửa, Huy và nhỏ Thư đã nhìn thấy hết. Kể cả khuôn mặt đỏ ửng dễ thương của nó.
_ Mày mà cũng biết cảm ơn hả?_ Nó lại đùa
_ Có lẽ._ Tim Hoàng đập thình thịch. Bây giờ thì không chỉ có Hoàng biết trái tim mình đang đập ra sao mà cả nó cũng biết nữa. Máy đo điện tâm đồ của Hoàng đã tố cáo tất cả. Tim nó cũng đập nhanh. Hoàng khẽ thì thầm với nó
_ Tao thích mày_ Nhưng trớ trêu thay, lúc đó bệnh viện có một ca cấp cứu khác nên nó không thể nghe thấy. Nó hỏi gặng
_ Gì cơ? Tao nghe không rõ
_ Con quỷ này. Đáng ghét. Không nói nữa_ Hoàng đỏ mặt, ghét thật" Tự nhiên lại......Làm sao mà nói lại được lần thứ hai đây?"_Ai biểu mày không chịu lắng nghe
_ Không chịu nói hả? Cho mày ૮ɦếƭ luôn_ Nó đứng dậy, bước ngay ra ngoài. Không biết nó có nghe thấy Hoàng nói gì không? Nó nở một nụ cười. Nụ cười toả nắng như khuôn mặt baby kute kia trong giường bệnh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc