Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa - Chương 139

Tác giả: Hoa Nhật Phi

Mỗi người có cách nghĩ riêng
Cùng Tạ Tân trò chuyện trong chốc lát thì bên ngoài thông truyền Tạ thị Phó Song cầu kiến.
Năm ngoái Phó Song cũng sinh một hài tử, là một nữ hài nhi, Phó Song dường như cảm thấy có lỗi với Tạ Thiều. Không hiểu sao hai người lại náo loạn một thời gian thật dài không được tự nhiên, Phó Song mang theo hài tử hồi Vinh An Quận vương phủ ở ít lâu, gần đây mới trở lại Tạ gia.
Tạ Hộ gọi người thỉnh tẩu tử đi vào, Phó Song tới chơi trong lòng còn ôm một tiểu nữ oa nhi "phấn điêu ngọc trác". Tạ Hộ vừa thấy là mắt sáng lên, Tạ Tân cũng vội vàng đi qua tiếp nhận hài tử trên tay Phó Song nói: “Sao muội còn đem Dung Dung lại đây, một đường như vậy thì vất vả quá rồi.”
Phó Song mặc một thân váy áo màu tối nhìn già trước tuổi, dáng người cũng không mượt mà bằng lúc ở cữ, cằm nhọn ra, thậm chí so với trước khi sinh còn gầy hơn một ít. Ngũ quan của Phó Song vốn dĩ đã không phải quá xuất sắc, hiện giờ sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt hiện ra vẻ tiều tụy nói không nên lời.
Phó Song miễn cưỡng cười cười với Tạ Tân trả lời: “Ai da, muội cũng đâu muốn mang theo nàng cho khổ, nhưng nha đầu này vừa mới biết nhận người, hiện giờ muội một bước cũng không cách gì rời đi. Nhũ mẫu nói, chỉ cần không thấy muội liền khóc đến mức thở hổn hển, kêu muội làm sao bỏ được?”
Tạ Tân đồng cảm như bản thân mình cũng bị, chia sẻ kinh nghiệm: “Cũng phải, bất quá hiện giờ còn chưa xem như thời điểm hành người nhất đâu. Chờ đến khi hài nhi biết nói biết đi, vậy mới là lúc đau đầu.”
Trên mặt Phó Song một trận cười khổ, ngồi xuống trước giường Tạ Hộ nắm tay nàng hỏi: “Muội muội cảm thấy thế nào? Thân mình đã khỏe hơn chưa?”
Tạ Hộ gật đầu: “Còn tốt, chỉ là trên người cứ dính nhớp nháp, lại không được tắm rửa lau mình.”
Câu này than xong khiến Phó Song và Tạ Tân đều nở nụ cười. Tạ Tân lườm nàng một cái mắng: “Muội còn muốn còn tắm rửa lau mình, một tháng này cho dù ở trên giường ấp ra gà con cũng phải nằm yên trong phòng, ở cữ nhất định không thể ra gió nhúng nước, sẽ bị cảm lạnh.”
Phó Song không mắng trắng ra giống Tạ Tân mà chỉ an ủi Tạ Hộ: “Ai nha, thật ra nhịn một chút cũng mau qua thôi. Chúng ta ai cũng phải trải qua chuyện này.”
Tạ Hộ không muốn tiếp tục đề tài này, trong lòng vẫn cảm thấy khi nào phải thừa dịp không có ai thì sai Hoa Ý Trúc Tình mang nước đến cho nàng rửa ráy một chút, ít nhất cũng phải lau mình mới được.
Nhìn sắc mặt Phó Song coi bộ không khỏe, Tạ Hộ hỏi: “Đừng nói muội, sao hiện giờ sắc mặt của tẩu lại không tốt như vậy?”
Trên mặt Phó Song dường như mang theo nét u sầu không bỏ xuống được, nghe Tạ Hộ hỏi cũng chỉ cúi đầu thở dài không nói gì, ngược lại Tạ Tân ở một bên nói với Tạ Hộ: “Ai nha, muội đừng hỏi nàng, cũng là Thiều nhi không biết giữ mình, vậy mà lại... động vào nha đầu thông phòng. Cũng may lúc này mẫu thân không ở trong kinh, bằng không thế nào cũng phải lột một tầng da của hắn.”
Tạ Hộ che miệng cả kinh, nhìn biểu tình của Phó Song liền biết lời Tạ Tân không giả, cảm thấy buồn bực cực kỳ, nhíu mày khó hiểu hỏi: “Ca ca dám... động vào nữ nhân khác?” Cho nên Phó Song mới quay về Vinh An Quận vương phủ sao?
Chỉ nghe Phó Song sâu kín thở dài: “Chuyện này vốn dĩ cũng không trách ca ca muội, là ta trong mấy ngày đó có cãi nhau vài trận rồi bỏ về Quận Vương phủ, ca ca muội nhất thời buồn bực uống vào chút rượu, bởi vậy thông phòng kia mới lời dụng cơ hội, ngoài ra ở những lúc khác... vẫn là rất tốt.”
Phó Song nói như vậy, Tạ Hộ và Tạ Tân liền biết, giữa nàng và Tạ Thiều khẳng định có vấn đề, bằng không, với tính tình của Tạ Thiều, không có khả năng mắt thấy thê tử gầy ốm mà không quan tâm.
Bất quá lúc này Phó Song rõ ràng không muốn nói quá nhiều, các nàng cũng không tiện truy vấn, đành phải đem đề tài này áp xuống, chờ đến sau khi Vân thị từ Bảo Định trở về thì lại định đoạt.
Ba người đang nói chuyện thì hài nhi ở giường cách vách cũng đã tỉnh lại, tiếng khóc lảnh lót truyền tới làm Tạ Hộ giật nẩy cả người. Quả nhiên không bao lâu nhũ mẫu liền ôm hài tử đi đến bên cạnh nàng xin ý kiến: “Phu nhân, tiểu công tử mới vừa đổi tã nhưng vẫn khóc quá, sợ là lại đói bụng. Ngài muốn tự cho 乃ú hay để... ”
Bởi vì Tạ Hộ đã phân phó cho các nhũ mẫu, chỉ cần ban ngày nàng tỉnh thì ôm hài tử đến để nàng cho 乃ú. Tạ Hộ vẫy tay cho nhũ mẫu lui, hài tử liền được ôm lấy. Phó Song rất có hứng thú thò lại gần nhìn nhìn, nói đến cũng lạ, hài tử đưa vào trong tay Tạ Hộ lại đột nhiên ngừng khóc oe oe, đôi mắt đen mở to lúng liếng không biết có thể thấy được rõ hay chưa, bất quá lỗ tai coi bộ rất thính, chỗ nào có một chút động tĩnh nhỏ hắn đều có thể chuẩn xác quay lại.
Phó Song thấy hài tử không khóc liền ghé sát lại gần ngắm nghía rồi khen: “Xem ca nhi này, sinh ra khoẻ mạnh kháu khỉnh, đúng là nam hài nhi có khác. Tỷ tỷ muội muội đều là thật có phúc, chỉ có bụng này là không biết cố gắng, chỉ có thể sinh cho phu quân một cô nương, ai nha!”
Tạ Hộ không biết nói gì. Hài tử dường như ngửi được mùi hương của mẫu thân, liền dùng đầu nhỏ dụi dụi vào иgự¢ Tạ Hộ. Tạ Hộ bất đắc dĩ đành phải buông xuống nửa bên màn, ngồi ở bên trong cho hắn 乃ú sữa, vừa cho 乃ú vừa trấn an Phó Song: “Ca nhi hay tỷ nhi đều giống nhau, muội thấy Dung Dung đặc biệt đáng yêu. Nữ hài nhi dễ cho ăn diện, càng ngày càng xinh đẹp; nam hài nhi luôn luôn bướng bỉnh, tẩu nhìn tỷ tỷ liền biết, Đản nhi mấy năm nay quả thật làm khó tỷ ấy.”
Tạ Tân cũng phụ họa theo: “Đúng rồi đúng rồi, ta sắp sửa bị hắn phiền ૮ɦếƭ. Tiểu tử kia hiện giờ đúng là đến tuổi nghịch phá, cả ngày ở nhà gây rắc rối, không phải khiến mèo chó nhảy loạn thì ở bên ngoài đánh nhau với hài tử khác, lăn lộn chơi bời đến nỗi người suốt ngày đầy bùn đất, ta và cha hắn đều đau đầu muốn ૮ɦếƭ.”
Nghe các nàng nói xong Phó Song cũng không nói thêm gì, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng hâm mộ nhìn hài nhi của Tạ Hộ. Tạ Hộ và Tạ Tân liếc nhau, biết Phó Song sinh nữ hài nhi chính là tâm bệnh của nàng ta. Nữ nhân ở thời này phải có một nhi tử bên thân mới an tâm, nữ hài nhi cho dù có tinh quý thì cuối cùng vẫn là tức phụ nhi nhà người khác.
Chuyện này cũng không phải dăm ba câu là có thể nói xong, Tạ Hộ và Tạ Tân càng không biết làm cách nào để thay đổi cách suy nghĩ của Phó Song. Mấy tỷ muội tán chuyện một hồi thì Tạ Tân và Phó Song cũng liền cáo từ, nói qua vài ngày nữa lại đến.
*Đăng tại Wattpad*
Mọi người đi rồi thì Tạ Hộ cũng cho 乃ú xong, hài nhi ăn no lại không muốn ngủ, đôi mắt mở thật to nhìn trái nhìn phải, cứ một chốc thì lại vung vẩy nắm tay, đôi lúc mở miệng ngáp rõ to, thỉnh thoảng còn phát ra thanh âm ‘ê a’. Tạ Hộ cho hắn nằm trên đùi của mình, nắm hai bàn tay bé xíu của hắn đong đưa, cùng hắn chơi đùa.
Thẩm Hấp trở về bắt gặp quang cảnh ấm áp như vậy, không tự chủ được cong lên khóe môi, đem hết thảy những chuyện không vui bên ngoài tất cả đều vứt ra sau đầu.
Tạ Hộ thấy phu quân bước vào vốn dĩ ấn đường nhíu lại vẻ mặt u sầu, bất quá vừa nhìn thấy nàng và hài tử thì mọi ưu sầu trên gương mặt liền tan biến ngay, không nhịn được trao cho phu quân một nụ cười tươi rói. Thẩm Hấp lại gần giường, đầu tiên là cong lưng thò đến xem cục cưng bảo bối trong tã lót, sau đó còn ngại không đủ dứt khoát ôm hắn lên, để hắn nằm trong vòng tay mình, sau đó ngả người bên cạnh Tạ Hộ để nàng dựa vào cánh tay bên kia. Đây là thời khắc bình yên nhất mà Thẩm Hấp cảm nhận được trong một ngày.
Tạ Hộ dựa vào vai Thẩm Hấp, duỗi tay trêu đùa hài tử, hai bàn tay nhỏ xíu thò ra khỏi tấm chăn quấn người dường như muốn nắm cái gì, Thẩm Hấp cũng chơi với hắn trong chốc lát, sau đó mới hỏi Tạ Hộ: “Làm sao để đặt tên hài tử bây giờ?”
Thẩm Hấp đột nhiên mở miệng hỏi vụ này làm Tạ Hộ sửng sốt: “Dĩ nhiên là do phụ thân của phu quân đặt cho.”
Thẩm Hấp nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, chỉ cảm thấy sau khi sinh xong Tạ Hộ càng thêm mềm mại quyến rũ động lòng người, quanh thân có một cổ nhu tình khiến người không nhịn được bị cuốn hút vào. Thẩm Hấp suy nghĩ một hồi lâu sau mới bảo Tạ Hộ: “Đại danh của hài tử... tạm thời ta không muốn lấy cho hắn, nếu không hãy đặt một nhũ danh trước đi.”
Tạ Hộ đương nhiên biết nguyên nhân Thẩm Hấp không muốn cho hài tử lấy đại danh, chính vì không muốn để hài tử theo họ Thẩm. Tạ Hộ dịu ngoan gật gật đầu, không có phát ra bất luận phản đối gì: “Được, hết thảy đều nghe theo phu quân.”
Thẩm Hấp duỗi tay nhéo nhéo gò má của nàng rồi hỏi: “Vậy nhũ danh gọi là gì thì tốt?”
Thường thường đại danh của hài tử đều giao cho phụ thân, tổ phụ, hoặc là trưởng bối trong tộc đặt cho nên dĩ nhiên Tạ Hộ sẽ không xen mồm vào được. Bất quá tình huống của Thẩm Hấp thật đặc thù, đương nhiên phu quân sẽ không cho phép Thẩm Diệp hay tộc trưởng của Thẩm gia tới đặt tên cho hài tử của mình, ngay cả bản thân phu quân còn không muốn theo họ Thẩm huống chi là hài tử của bọn họ. Bất quá, nếu chỉ là nhũ danh thì Tạ Hộ cảm thấy mình vẫn có thể đưa ra ý kiến, toại nguyện nói: “Đúng rồi, làm phụ mẫu đơn giản chính là hy vọng hài tử bình an khoẻ mạnh, phu quân cảm thấy hai chữ ‘Khang Ninh’ thế nào?”
Thẩm Hấp lặp lại hai chữ Tạ Hộ vừa nói ra: “Khang Ninh...”
Ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu: “Rất tốt. Vậy kêu là Khang Ninh đi.”
“Vâng, kêu là Khang Ninh. Hài tử của chúng ta gọi là Khang Ninh.” Tạ Hộ thật hài lòng với cái tên này, thật ra đừng nói là Thẩm Hấp, ngay cả nàng cũng không hề thích hài tử tiếp tục gia nhập gia phả của Thẩm gia, bởi vì mặc kệ nói như thế nào, đây chính là đích trưởng tử của phu quân, nếu cho vào gia phả Thẩm gia thì tương lai lại thêm một phen giải thích rườm rà, chi bằng trước tiên cứ kéo được đến lúc nào thì kéo, đợi đến khi phu quân đăng cơ thì sắc phong cũng tốt.
Tạ Hộ ngẩng đầu ngắm nhìn Thẩm Hấp, thấy ánh chiều tà xuyên thấu qua cửa sổ khắc hoa tràn vào trong phòng, vừa lúc chiếu sáng sườn mặt của chàng khiến hào quang trên gương mặt như được bắn ra bốn phía, làm tuấn nhan sắc sảo như một bức tượng điêu khắc điêu luyện càng thêm thoát tục. Một đời này nàng phải công nhận Thẩm Hấp có tình vị hơn nhiều so với đời trước. Trong ấn tượng của Tạ Hộ, đời trước chủ tử toàn thân trên dưới đều bắn ra loại cảm giác xa cách "người chớ lại gần", cao cao tại thượng, "cao xử khó thắng hàn", không giận tự uy, khiến người căn bản không dám tiếp cận. Đời này chủ tử biến thành phu quân của nàng, tuy rằng con người vẫn tỏa ra sát khí khó nén, bất quá ở trước mặt nàng lại ôn hòa hơn rất nhiều.
("Cao xử bất thắng hàn" là câu thơ trong bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức nghĩa là "Chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh" ý muốn nói: Con người càng ở vị trí cao thì càng cô đơn lạnh lẽo)
Từ đáy lòng Tạ Hộ thầm sinh ra một cảm giác vô cùng tự hào, nàng có thể cho rằng phu quân bởi vì nàng mà thay đổi chứ nhỉ?
Thẩm Hấp bất động thanh sắc để Tạ Hộ ngắm một hồi lâu, thấy ánh mắt của nàng ban đầu từ tìm tòi biến thành si mê, hắn rốt cuộc không giả vờ thản nhiên được nữa, nhịn không được quay đầu lại ghé mặt sát vào gần nàng. Tạ Hộ mím môi không nói gì, chỉ đột nhiên nghiêng người hôn một cái lên khuôn mặt đang kề sát bên cạnh mình, ngọt ngào hô: “Phu quân...”
“Ừ?”
“Phu quân thật sự quá soái.” Tạ Hộ nói xong lời này đã xấu hổ đến nỗi không nâng đầu lên được.
Thẩm Hấp không khỏi bật cười: “Phu quân của nàng tuấn tú mà cho tới bây giờ nàng mới biết hay sao? Lúc trước chẳng lẽ không phải bởi vì dung mạo của vi phu mà nàng khuynh tâm à?”
“...”
Tạ Hộ âm thầm giơ tay nhéo nhéo cạnh sườn của Thẩm Hấp, nơi đó đều là thịt non khiến Thẩm Hấp không khỏi phát ra một tiếng "ôi chao", quay đầu lại nhìn gương mặt xinh đẹp đang thẹn quá hóa giận, không nhịn được cười càng lớn hơn.
“Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng thấy ta, đã bị tuấn nhan vô song của ta làm cho kinh ngạc đến mức hai chân nhũn ra phải quỳ xuống, chuyện này ta không nói bậy đấy chứ?”
Thẩm Hấp đột nhiên thực vô lại chọc ghẹo Tạ Hộ, trong đầu tựa hồ nhớ tới phản ứng của Tạ Hộ khi hai người mới gặp mặt, khuôn mặt nhỏ sợ tới mức trắng bệch, nhìn thấy hắn giống như thấy quỷ, không có bất luận dấu hiệu gì liền ‘bộp’ một tiếng quỳ xuống, khiến hắn và ca ca nàng đều bị ngạc nhiên đến ngây người. Bắt đầu từ lúc đó hắn đã lưu ý đến nữ tử này, cứ mỗi lần tiếp xúc là nàng lại càng thật sự đi vào mắt vào tâm của hắn. Bởi vì thân thể của mình có bệnh mà vốn dĩ hắn không nghĩ muốn trêu chọc nàng, vậy mà trời cao lại cho bọn họ đi từng bước tới cục diện ngày hôm nay.
Nghĩ đến cái gọi là duyên phận xác thật vô cùng kỳ diệu.
Tạ Hộ đột nhiên bị người giáp mặt bóc trần, trên mặt lúng túng nóng lên, nhìn vẻ mặt ‘nàng luyến ta sâu vô cùng’ của Thẩm Hấp, Tạ Hộ liền cảm thấy cực kỳ vô tội, gãi gãi sườn mặt căn bản không thế nào ngứa ấp úng: “Thi*p... mới không phải bởi vì...”
[Nếu quả thật bởi vì chàng soái đến nỗi ta phải quỳ thì chẳng phải quá mức cường điệu rồi?] Tạ Hộ nghĩ thầm.
Thẩm Hấp thấy nàng đại quẫn như vậy càng muốn chọc ghẹo nàng một phen: “Không phải bởi vì như thế, vậy thì vì cái gì? Chúng ta từ trước chưa từng gặp qua, ta cũng đâu đáng cho nàng phải hành đại lễ như vậy.”
Tạ Hộ bất đắc dĩ thở dài, sâu kín nói: “Đâu phải chưa từng gặp qua...”
Thẩm Hấp ngạc nhiên hỏi: “Gặp qua lúc nào? Nàng là một tiểu cô nương mỹ mạo như vậy, ta chỉ cần gặp qua một lần thì sẽ không quên.”
Tạ Hộ nhìn Thẩm Hấp, đột nhiên cảm thấy đề tài của bọn họ dường như đã thay đổi phương hướng, nhíu mày hỏi: “Phu quân có trí nhớ thật tốt đối với tiểu cô nương mỹ mạo sao?”
“...”
May mà Thẩm Hấp chợt phát giác ra vấn đề này nhất định phải trả lời một cách khéo léo, cắn môi dưới rồi nhíu mày nói: “Chậc, thật ra cũng không phải vậy. Chỉ là nếu lúc trước ta đã gặp qua nàng thì nhất định có thể nhận được.”
Tạ Hộ che miệng cười trộm: “Vậy cũng chưa chắc, khi còn nhỏ thi*p gầy trơ cả xương, mới không có bộ dáng như hiện giờ đâu.”
Khang Ninh nằm trong vòng tay của Thẩm Hấp dần dần ngủ mất. Thẩm Hấp vươn cánh tay kia ôm bả vai Tạ Hộ nói: “Phu nhân biến thành dạng gì thì vi phu đều tự tin có thể nhận ra nàng.”
Tạ Hộ nghe được thanh âm trầm thấp dịu dàng của phu quân, trong phòng lại vô cùng yên tĩnh khiến nàng cảm thấy thoải mái cực kỳ liền nhắm mắt lại, trước khi ngủ còn mơ mơ màng màng lầm bầm một câu: “Lời này phải để thi*p nói mới đúng, phu quân mới thấy thi*p được bao lâu chứ, thi*p thì lại thấy chàng vài thập niên rồi...”
Thẩm Hấp bật cười: “Vài thập niên?”
Đang muốn quay đầu lại lý luận trêu đùa nàng một phen thì thấy người nào đó đã gối đầu trong vòng tay của hắn ngủ mất rồi. Thẩm Hấp bất đắc dĩ nhìn trái nhìn phải, hai mẫu tử thật biết chọn chỗ để ngủ. Nhìn khuôn mặt ngủ ngon giống nhau của hai người gần ngay trước mắt, tuy rằng Thẩm Hấp đã dự đoán kết cục hai cánh tay sẽ tê rần đến độ nào, nhưng trong lòng lại vẫn vô cùng thỏa mãn.
*Đăng tại Wattpad*
Vân thị rốt cuộc vào ngày thứ năm đã từ Bảo Định chạy gấp trở về, ngay cả Tạ gia cũng chưa kịp ghé qua liền trực tiếp được Thẩm Hấp đón về Thương Lan Uyển.
Lúc Vân thị tới thì Tạ Hộ đang cho 乃ú, nhìn thấy Vân thị trên mặt vui vẻ liền muốn ngồi dậy, hài tử cảm giác được mẫu thân động đậy làm hắn không cách gì 乃ú được đàng hoàng bèn ê a muốn khóc để phản đối, Vân thị thò lại gần vội vàng xua tay bảo Tạ Hộ: “Con cứ cho 乃ú đi, đừng nhúc nhích hắn.”
Lúc này Tạ Hộ mới dựa về vào đệm mềm, thấy mẫu thân phong trần mệt mỏi rất là cảm động: “Sao mau như vậy mà nương tới rồi, trên đường chắc chạy rất nhanh phải không?”
Vân thị cười cười. Bà cùng Tạ Cận đi Bảo Định thân mình càng thêm mượt mà, lúc trước ở Tạ gia ít nhiều gì cũng phải bận tâm nhiều thứ, đi Bảo Bịnh lại là trời cao biển rộng, đôi phu thê miễn bàn vui vẻ biết bao nhiêu, ăn ngon ngủ yên nên dĩ nhiên đẫy đà lên.
Nghe Tạ Hộ hỏi vậy Vân thị lắc đầu: “Không nhanh đâu, vốn dĩ ta đã tính trong vòng vài ngày này sẽ hồi kinh, muốn về kịp với con trước khi con sinh sản, không ngờ con lại phát tác mau như vậy, vẫn là chậm mất vài ngày. Thân mình cảm giác thế nào? Ta thấy nơi này tế tử đã an bài tất cả rất gọn gàng ngăn nắp, chắc hẳn đều rất thỏa đáng.”
Tạ Hộ gật đầu, đối với phu quân nhà mình một ngàn một vạn lần vừa lòng: “Vâng, chàng làm việc trước nay đều thỏa đáng, chăm sóc cho con rất tốt, con chỉ sợ tương lai quá mức đẫy đà thì thân mình không gầy lại được nữa.”
Vân thị cười cười nói: “Hiện giờ con đang tự mình cho 乃ú, cho dù có đẫy đà một chút cũng không sao. Hiện tại con phải ăn nhiều thì sữa mới đủ, dinh dưỡng cũng tốt. Chờ sau khi dứt sữa con lại điều dưỡng dáng người cũng không muộn.”
“Cha con gởi về cho con hạch đào từ Bảo Định, ta đã kêu người mang đến phòng bếp. Bảo Định chỗ đó cũng không thể so được với kinh thành.”
Vân thị nói xong, Tạ Hộ gật đầu rồi hỏi Vân thị: “Dạo này phụ thân có khỏe không ạ?”
Vân thị gật đầu: “Cha con đấy à, ngoại trừ bận rộn một chút chứ cuộc sống lại thoải mái hơn nhiều so với kinh thành. Ở nơi đấy cha con chính là Đại lão gia, không thể so với lúc trước khi ở Tạ gia luôn kém một bậc. Nói chung cũng sống rất vui vẻ, càng già càng nghe lời.”
Trong ấn tượng của Tạ Hộ, Tạ Cận từ trước đến giờ vẫn "nghe lời" Vân thị, hiện giờ trở nên "càng nghe lời" thì thật sự không biết "nghe lời" đến trình độ nào?! ????
“Đúng rồi, lần trước tẩu tử tới chỗ con sắc mặt nhìn không tốt lắm. Con có nhân tiện hỏi một chút, hình như là cùng ca ca nổi lên mâu thuẫn, ca ca cũng thật bậy... động vào thông phòng bên người...”
Tạ Hộ biết mẫu thân vừa đến kinh thành liền chạy tới nơi này của nàng ngay, miễn cho Vân thị trong chốc lát về phủ lại bị kinh ngạc, nàng ở chỗ này vẫn nên báo trước cho bà một tiếng thì tốt hơn.
Ai ngờ Vân thị dường như đã sớm biết, thở dài than: “Ai nha, ta biết ngay hai người bọn họ sẽ nháo thành như vậy! Thật ra chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách ca ca con...”
Tạ Hộ cảm thấy có chút kỳ quái, từ trước đến nay Vân thị vẫn luôn vô cùng phản cảm đối với vụ nam tử nạp thi*p hoặc bất trung, sao hiện tại lại giúp ca ca nói chuyện?
Vân thị tiếp tục nói, giải thích nghi hoặc cho Tạ Hộ: “Tẩu tử con mặc dù cũng hy vọng ca ca con chỉ có một mình nàng, vậy mà lại cố tình thường xuyên đẩy hắn đến bên người nữ nhân khác. Mỗi khi có kinh nguyệt thì lại khiến cho ca ca con đi đến phòng nữ nhân khác ngủ, không chỉ đẩy hắn đi mà có khi còn tuyển người an bài cho hắn. Lúc trước ta ở trong phủ đã từng thấy qua vài lần, khi mới bắt đầu ca ca con đều không để ý, lúc nàng đem hắn đẩy đến chỗ nữ nhân khác thì hắn đều đi thư phòng ngủ một mình. Ngày hôm sau tẩu tử con lại còn oán trách hắn nhưng đồng thời sẽ đối với hắn đặc biệt tốt. Ta đã nói chuyện vài lần với tẩu tử con nhưng dường như nàng đều không nghe lọt tai, còn đường hoàng nói với ta nam nhân nào cũng sẽ nạp thi*p, vân vân... Đương nhiên ta cũng biết đây là vì hoàn cảnh sinh trưởng của nàng có vấn đề nên cũng không tiện dạy dỗ nàng, chỉ là hôn nhân và cảm tình đều yêu cầu tận lực duy trì, nàng cứ đẩy hắn đi như vậy một lần hai lần còn được, cứ tiếp tục như thế thì ca ca con tự nhiên cũng sẽ phiền chán.”
Lúc Vân thị nói chuyện thì Tạ Hộ cũng đã cho 乃ú xong định đưa hài tử cho nhũ mẫu ôm đi ru ngủ, nhưng Vân thị lại giành ôm hài tử trong tay, vừa đong đưa vừa nói tiếp: “Cũng như lúc này tẩu tử con sinh một nữ hài nhi, nàng liền đặc biệt khẩn trương cảm thấy chính mình có lỗi. Ta còn chưa kể cho con nghe, nàng mới vừa sinh Dung Dung thì mấy ngày cơm cũng không ăn, khoảng thời gian ở cữ suốt ngày lén khóc trong phòng, cho dù ca ca con và ta an ủi như thế nào thì nàng cũng không nghe. Ta cũng không thể ở lại kinh thành quá lâu, rốt cuộc cha con vẫn còn ở Bảo Định một mình không ai hầu hạ làm ta không yên tâm nên phải quay về. Lúc ta đi về thì tẩu tử con còn chưa ở cữ xong, vậy là bắt đầu an bài người thị tẩm cho ca ca con. Hiện giờ ca ca con chạm vào thông phòng kia cũng chính là người tẩu tử con nhất định muốn tự tay đưa cho ca ca con đấy. Hiện giờ ca ca con làm theo ý muốn của nàng thì nàng lại không thoải mái, rất nhiều lần ca ca con thư từ qua lại với chúng ta, trong lời nói không thiếu chán ghét. Trước đây là một người tiêu sái như vậy, hiện giờ thế nhưng cũng bị những chuyện của nữ nhân hậu trạch níu chân.”
Tạ Hộ tựa hồ có chút không hiểu nổi cách suy nghĩ của Phó Song, theo như lời Vân thị, tẩu tử rõ ràng cũng bài xích việc ca ca dính với nữ nhân khác, vậy mà mỗi ngày lại vẫn tận hết sức lực tìm nữ nhân cho ca ca, hơn nữa còn đẩy ca ca đến bên người nữ nhân khác. Ngày hôm sau phát hiện ca ca không có chạm vào nữ nhân kia thì nàng sẽ đặc biệt cao hứng, đây chẳng khác gì nàng muốn thử lòng ca ca, dùng phương pháp này để thử xem trượng phu có trung trinh hay không?!
“Ta cảm thấy tẩu tử có khả năng hiểu lầm cái gì rồi. Phu thê ở chung mà nàng cứ luôn muốn thử lòng ca ca như vậy khẳng định là không đúng, đừng nói là phu thê, cho dù kết giao bằng hữu mà ngươi cứ hoài nghi người ta muốn thử người ta thì người ta cũng sẽ phiền chán.”
Tạ Hộ nói ra cảm thụ của mình, ngẫm lại mấy hôm trước nàng còn cùng Tạ Tân oán trách Tạ Thiều, hiện giờ nghe xong nội tình lại không biết nên bình phán đúng sai như thế nào.
Vân thị cũng thở dài: “Những đạo lý này từ nhỏ ta đã dạy cho các con, nhưng thân mẫu của tẩu tử con là thi*p thị của Vinh An Quận vương phủ cho nên bản thân của nàng nhất định là có khúc mắc với thân phận thi*p thị -- muốn học theo cách Quận Vương phi khống chế thi*p thị rồi lại không muốn trượng phu thân cận thi*p thị. Nàng cứ lằng nhằng muốn thử như thế thì ca ca con cho dù có vô hạn chân tình với nàng ngay từ đầu thì đối với loại thử lòng không có chừng mực như vậy, con nói hắn làm sao ứng đối? Lần này hắn chạm vào thông phòng kia, tuy nói là vì say rượu mà nên nông nỗi nhưng thật sự cũng muốn chặt đứt ý niệm kỳ quái của tẩu tử con. Sau khi động vào nữ nhân khác xong ngày hôm sau hắn liền viết thư thỉnh tội với ta. Ai nha, ta cũng thật không có cách gì giúp ý kiến cho bọn hắn. Trên thực tế, chuyện giữa hai phu thê thì chỉ có hai phu thê từ từ giải quyết với nhau, ta có nói gì cũng đều vô dụng mà thôi.”
Tạ Hộ gật đầu, cảm thấy Vân thị nói có đạo lý, bèn không tính toán nhúng tay vào những việc này.
Nói xong vụ này, Vân thị liền cúi đầu nhìn kỹ hài tử trong lòng иgự¢ nói với Tạ Hộ: “Bộ dạng không giống con, giống tế tử hơn! Lúc con sinh hạ nhìn giống một con mèo con, thật rất nhỏ, ta còn lo lắng nuôi con không lớn nổi, không ngờ hiện giờ cũng trưởng thành, đã vậy còn có thể sinh hài tử.”
Tạ Hộ cười cười: “Bộ dạng không giống con, tính tình hình như cũng không giống con. Suốt ngày cứ ngủ, tỉnh lại cũng không làm ồn, chỉ có đói bụng và tiểu ướt mới có thể khóc lớn, còn những lúc khác đều không giống một hài tử.”
Nghe Tạ Hộ nói xong, Vân thị mới thật sự bật cười: “Nói như vậy đúng là không giống con chút nào. Khi còn nhỏ con rất náo loạn, đừng nhìn thân mình nho nhỏ như vậy mà khi khóc lên cứ như mèo gào. Thật sự sức chịu đựng của con thật tốt, khóc suốt một canh giờ chứ không nói chơi, một hai phải có người bế lên mới hài lòng, có gì không như ý là lại gào lên khóc.”
Tạ Hộ nghe Vân thị nói vậy trong lòng càng mềm mại một mảnh.
Thẩm Hấp từ bên ngoài đi vào lên tiếng chào hỏi Vân thị. Thẩm Hấp vừa cất lời thì hài tử đang nằm trong lòng Vân thị liền quay đầu tìm phụ thân. Tuy nói đôi mắt nhìn chưa rõ nhưng định phương hướng rất chuẩn xác, sau đó liền bắt đầu ở trong lòng иgự¢ Vân thị vặn vẹo nhưng cũng không khóc, chỉ phát ra thanh âm y y nha nha. Vân thị trao hài tử cho Thẩm Hấp nói: “Hài tử coi bộ đã biết phụ thân tới đấy. Con ôm thử xem.”
Thẩm Hấp tiếp nhận hài tử, quả nhiên hắn liền an phận, nép ở trong vòng tay Thẩm Hấp bắt đầu gặm tay. Vân thị ở một bên xem tấm tắc khen: “Rốt cuộc là huyết mạch tương thông, tình cảm phụ tử làm cách gì cũng cắt không được.”
Vân thị vừa dứt lời thì hài tử trong lòng Thẩm Hấp đột nhiên khóc thét lên. Tạ Hộ cả kinh trong khi Thẩm Hấp lại rất thong dong bình tĩnh, duỗi tay sờ sờ tã lót, sau đó liền ôm hài tử tới chân Tạ Hộ, đặt hắn ở trên giường rồi thuần thục cởi bỏ tã lót, từ bên cạnh lấy ra một miếng tã sạch sẽ, động tác thuần thục đổi tã cho hài tử, sau đó lại quấn người hắn đàng hoàng rồi bế lên.
Một loạt động tác này mấy ngày nay Tạ Hộ đã xem nhiều, Vân thị thì lại kinh ngạc đến mức không khép miệng được khen: “Bản lĩnh này của tế tử là học từ ai, nhìn thật có tư thế.”
Thẩm Hấp nhoẻn miệng cười nói: “Đều là học từ nhũ mẫu đấy ạ, A Đồng không màng mệt mỏi kiên trì cho hài tử 乃ú sữa, con làm phụ thân cũng muốn giúp chút gì, chỉ là cho 乃ú thì con cũng không thể, đành phải học làm những việc này. Cũng không khó lắm đâu ạ.”
Vân thị nghe xong liên tục gật đầu khen ngợi Thẩm Hấp hết lời. Tạ Hộ cũng thực vui vẻ ở một bên ngây ngô cười, chỉ mong thời gian đi chậm một chút để nàng tận hưởng thêm những năm tháng hạnh phúc như vậy.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc