Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa - Chương 130

Tác giả: Hoa Nhật Phi

Chương 130-1: Người trong ký ức
Trong điện Nguyên Dương, có thể nghe được tiếng cây kim rớt xuống thảm.
Thiên Hòa Đế ngồi trên long ỷ thật lâu vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào hài tử đang quỳ gối trước long án -- gương mặt đoan chính như ngọc, dáng vóc vững chãi như tùng. Thái giám cận thân Lý Mậu cũng phát giác hôm nay Thánh Thượng không giống như mọi ngày, ánh mắt quét đến phía dưới long án, chỉ thấy nam tử trẻ tuổi kia có một loại quý khí tuôn ra từ trong cốt tủy, mặc dù đang quỳ nhưng vẫn lộ ra khí khái không hề khuất nhục, mặt mày như họa, nhìn có chút quen mắt nhưng lại thật sự không nghĩ ra được quen mắt ở chỗ nào.
Lý Mậu tự hỏi mình hầu hạ bên người Hoàng Thượng đã ngần ấy năm, ở trong ấn tượng của lão, Hoàng Thượng vô cùng anh minh quyết đoán chăm lo việc nước, chưa từng bao giờ bị thất thần suốt cả một khắc như vậy. Lý Mậu không biết vì sao nam tử trẻ tuổi này có thể khiến Hoàng Thượng lộ ra biểu tình khác thường đến thế, nhưng trực giác cho lão biết người này tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là một tân khoa Trạng Nguyên.
Hồi tưởng đến hôm sau khi thi Đình, Thánh Thượng đánh giá văn chương của vị này xứng đáng được làm tân khoa Trạng Nguyên, nói hiếm khi thấy một bài luận hiểu rõ kết cấu câu từ như vậy, chính kiến độc đáo, không mưu mà hợp với lý niệm trị quốc của ngài, bèn khâm điểm cho người viết bài luận này trở thành Trạng Nguyên, đồng thời định ra Bảng Nhãn và Thám Hoa. Vào lúc Tam khôi lần đầu tiên nhập điện yết kiến, khi ấy Hoàng Thượng đột nhiên hành động rất khác thường, từ long ỷ đứng bật dậy, cũng không kêu ba người đang quỳ dưới đất đứng lên mà kinh hoảng đi xuống long đài, sau đó ngay cả Quỳnh Lâm Yến cũng không tham dự, chỉ ban Thánh chỉ sắc phong cho Bảng Nhãn và Thám Hoa. Vốn dĩ chức Biên tu của Hàn Lâm Viện hẳn nên sắc phong cho Trạng Nguyên mỗi kỳ, vậy mà lại dừng trên người Thám Hoa lang Lý Trăn là Thế tử của Tĩnh An Hầu, còn vị Trạng Nguyên lang mà văn chương được Hoàng Thượng khen ngợi hết lời thì bị bỏ qua một bên, khiến cho cả triều văn võ lại là một hồi thổn thức khó hiểu.
Hiện giờ xem ra, hình như là có vấn đề gì đó.
Thẩm Hấp không kiêu ngạo không siểm nịnh quỳ yên tại chỗ, hắn biết người nọ ở phía sau long án đang xem kỹ để đánh giá hắn. Hắn cũng không biết tâm tình của chính mình trong thời khắc này là gì, có cảm tưởng như sau bao nhiêu năm cố gắng mò mẫm để dẫm lên nấc thang đầu tiên đến cuối cùng đột nhiên đã dẫm trúng. Nhiều năm như vậy, hắn đều bởi vì một khắc này mà phấn đấu không ngừng, không tiếc ngày đêm khổ học một đường khảo đến thi Đình, chỉ là muốn để vị này nhìn thấy chính hắn, cho vị này biết ở trong Định Quốc Công phủ còn có một người như hắn tồn tại.
Từ nhỏ hắn đã biết mình không phải là nhi tử của Định Quốc Công Thẩm Diệp, mà là hài tử của mẫu thân cùng nam nhân khác sinh ra. Trên dưới Định Quốc Công phủ cũng không có người nào đối đãi với hắn như người ruột thịt, mẫu thân cũng rất ít khi để ý tới hắn, khi còn nhỏ việc "ăn bữa hôm lo bữa mai" là chuyện thường xảy ra. Trước khi ૮ɦếƭ, mẫu thân chộp lấy tay hắn, nói cho hắn biết về thân phận của phụ thân ruột thịt rồi sau đó liền buông tay rời xa nhân thế. Từ trước Thẩm Hấp đã hỏi qua mẫu thân bao nhiêu lần phụ thân của hắn là ai, hắn ở Quốc Công phủ phải trải qua cuộc sống với quá nhiều thị phi, hắn chịu không nổi muốn bỏ chạy, chỉ là bên ngoài đâu có ai sẽ thu nhận hắn? Hắn trái lo phải nghĩ, thấy rốt cuộc cũng chỉ có thể dựa vào thân sinh phụ thân -- lúc ấy hắn nghĩ rằng, hắn chẳng màng thân sinh phụ thân là mã phu, là gã sai vặt, là người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm, chẳng màng thân phận của phụ thân hắn đê tiện như thế nào, chỉ cần phụ thân chịu cứu hắn ra ngoài, trời cao biển rộng đều tốt hơn nhiều so với việc để hắn ở tại Quốc Công phủ kéo dài hơi tàn. Chỉ là mẫu thân vẫn luôn khăng khăng không chịu nói cho hắn biết phụ thân là ai, mãi cho đến khi bà ૮ɦếƭ...
Lúc Thẩm Hấp nghe được tin tức ấy, cả người đều ngây dại.
Hoàng Thượng, phụ thân ruột thịt của hắn lại là đương kim Hoàng Thượng! Đời này ngoại trừ hắn được làm quan, dường như không còn bất kỳ phương pháp nào khác để có thể gặp được phụ thân...
*Đăng tại Wattpad*
Từ trước Thiên Hòa Đế đã biết có một hài tử như vậy tồn tại, vào thời gian ấy ngài đã cùng Lạc thị ngày đêm bên nhau, nàng hoài thân mình không nói cho ngài biết, gả cho người khác chỉ mới bảy tháng đã hạ sinh hài tử. Định Quốc Công phủ theo ấn lệ thượng tấu báo tin, lúc đó ngài liền mơ hồ cảm giác ra hài tử này là của ngài.
Tuy rằng ở trong đầu đã sớm có một vị trí cho hài tử này, nhưng trước nay Thiên Hòa Đế lại không thể ngờ được, hài tử này xuất hiện trước mắt lại có thể giáng xuống một cú khiến ngài choáng váng như thế. Nhiều năm như vậy đã trôi qua, ngài vẫn không hề bỏ xuống được đoạn tình cảm kia, đó là nữ tử duy nhất mà ngài thật sự yêu thương trong kiếp này. Ở thời điểm tình cảm say đắm nhất cũng là lúc ngài câu thúc nàng bên người, tưởng dùng phương thức này là có thể nắm giữ trái tim nàng. Chỉ là, sự giam hãm của ngài lại làm nàng thập phần thống khổ, sau một phen đòi ૮ɦếƭ đòi sống, nàng dứt khoát kiên quyết đưa ra quyết định phải gả cho thanh mai trúc mã mà nàng yêu thương, thật sự khiến ngài thương tâm muốn ૮ɦếƭ. Phải thừa nhận, đoạn hôn nhân của nàng cũng do chính ngài "quạt gió thêm củi", đưa ra lý do đường hoàng là vì thành toàn cho nàng, nhưng thực tế chi bằng nói thẳng đó là vì muốn ép bản thân mất hết hy vọng có được nàng. Bởi vì ngài xác nhận nàng chỉ muốn "nhất sinh nhất thế một đôi người", nhưng với thân phận của ngài thì không thể nào cho nàng điều đó, nếu đã vô pháp cho nàng thứ nàng mong muốn thì tại sao lại đem nàng giam hãm bên người của mình?
Ngài vốn tưởng rằng, trả lại tự do để nàng gả cho nam nhân nàng thương yêu thì ngài liền có thể cắt đứt đoạn tình cảm này mà được cứu rỗi. Tuy nhiên ngài không ngờ được, cho phép nàng xuất giá mới là quyết định sai lầm nhất mà ngài phạm phải trong cuộc đời này, chỉ là có hối hận cũng không còn kịp nữa rồi, nàng gả cho thanh mai trúc mã của nàng, còn chính mình thì lại vĩnh viễn nói câu chào bế mạc ở trong sinh mệnh của nàng. Sau đó những đêm vô tận không ngủ được vì hối hận chính là trừng phạt của ngài, ngài không cách gì ngăn chặn được nỗi quyến luyến trong lòng đối với nàng, đành phải kiệt lực phong thưởng phu gia của nàng, khiến cho trượng phu của nàng hưởng hết vinh sủng, lại lén lút bắt buộc trượng phu nàng lập cam kết với điều kiện hà khắc "đời này kiếp này vĩnh viễn không được nạp thi*p, vĩnh viễn không được hưu thê cưới người khác". Ngài dùng phương thức đó để bảo hộ nàng, cảm thấy làm như vậy hẳn là có thể khiến nàng hưởng được hạnh phúc cả đời bên cạnh người nam nhân mà nàng yêu thương.
Chỉ là ngài không thể ngờ được, tuy ngài đã vì nàng sắp xếp mọi chuyện, vậy mà một sinh mệnh đã từng hoạt bát tràn đầy sức sống đến như thế cuối cùng cũng chỉ sống hơn ba mươi năm.
Cho tới hôm nay ngài vẫn chưa từng quên, lúc Định Quốc Công Thẩm Diệp thượng tấu vong thê là khi nội tâm ngài khó có thể tin được. Hỏi Thẩm Diệp nàng có đôi câu vài lời để lại cho ngài hay không, Thẩm Diệp lại chỉ lắc đầu. Cho đến thời khắc cuối cùng, nàng vẫn không hề nhớ tới trong sinh mệnh của nàng đã từng có một người như ngài xuất hiện qua.
Ba ngày sau khi bãi triều, ngài mới có thể phục hồi tinh thần từ trận đả kích kia. Nàng xác thật đã ૮ɦếƭ, chỉ là ngài không thể nào cùng ૮ɦếƭ với nàng -- ngài là Hoàng đế, trên vai chính là phải gánh vác bá tánh thiên hạ, vĩnh viễn ngài không thể giống như nàng hưởng một cuộc sống tự do tiêu sái.
Sau khi Lạc thị qua đời, ngài cũng đã từng nghĩ đi nhận hồi hài tử kia, nhưng sau đó lại không muốn quấy rầy sinh hoạt yên lành của hắn. Cả đời Lạc thị cũng không muốn nhốt mình trong Hoàng cung, đó là hài tử của nàng thì sao nàng lại nguyện ý đưa nó vào Hoàng cung nơi mà nàng căm ghét? Sau đó bèn cứ trì hoãn như vậy, mỗi lần ngài chiêu Thẩm Diệp đến hỏi chuyện thì hắn đều nói hài tử kia sống rất tốt. Ngài cũng phái người xem qua, hài tử kia đích xác sống tốt lắm, tự hắn kinh doanh rất nhiều cửa hàng, mỗi ngày hốt bạc, giàu có lại an bình. Ngài thấy hài tử kia thật giống Lạc thị, nàng chính là một người không thích bị quản thúc, mọi việc đều làm theo bản tính, hài tử của nàng nhất định cũng có tính tình như vậy.
Thẳng đến một ngày kia hắn tham gia thi Đình. Thật sự là vận mệnh chú định, ông trời thế nhưng lại muốn ngài chấm trúng bài luận của hài tử kia. Khi lần đầu tiên gặp mặt Tam giáp, nhìn gương mặt giống y như nàng từ bên trong cánh cửa đến gần, trong nháy mắt Thiên Hòa Đế dường như không thể ức chế được cảm xúc của mình, sợ ở trước mặt triều thần làm mất uy nghiêm thể diện bèn dứt khoát lấy cớ thân thể không khoẻ rời đi.
Sau khi trở về, tâm thần ngài vẫn luôn không yên, nghĩ tới gương mặt kia hài tử kia, nhớ lại đoạn tình yêu "khắc cốt minh tâm" thời tuổi trẻ.
Ngài nghĩ, nếu hài tử kia muốn làm quan, vậy thì ngài sẽ lập tức phong hắn thành đại quan, chỉ là sau khi phong xong thì sẽ thế nào? Quan hệ giữa hai người họ vĩnh viễn chỉ có thể dừng lại ở mức quân thần thôi sao? Đối mặt với một hài tử ưu tú như vậy, làm sao ngài có thể cam tâm để hắn lưu lạc bên ngoài?
Cảm thấy yết hầu của mình có chút nghẹn ngào, Thiên Hòa Đế hít sâu một hơi, từ sau long án đi ra, giơ tay nói với Thẩm Hấp: "Đứng lên đi."
Thanh âm của ngài dường như già nua rất nhiều, Thẩm Hấp cũng cảm thấy Hoàng Thượng có chút khác thường nhưng cũng không ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng đứng dậy.
Thiên Hòa Đế nhìn hài tử vóc dáng như tùng trước mặt, trông còn có vẻ cao hơn cả ngài, khuôn mặt giống y như đúc mẫu thân của hắn, chỉ có cặp mắt sắc bén lạnh lùng kia là đôi mắt của Phong gia.
Trong lòng lại dâng lên một trận xúc động, Thiên Hòa Đế cảm thấy tay mình hình như có chút phát run, chẳng lẽ thật sự lớn tuổi rồi sao? Thân là Đế vương, đời này có lẽ sẽ không bao giờ phải hạ mình, nhưng chính là lúc này ngài lại nhìn hài tử đang cúi đầu trước mặt, dùng thanh âm có chút khàn khàn mà ngay cả ngài cũng nghe không lọt tai hỏi một cách gần như cầu khẩn: "Biết chơi cờ không? Bồi trẫm một bàn đi."
Thẩm Hấp kinh ngạc giương mắt nhìn Thiên Hòa Đế, hiện giờ ngài bất quá chỉ hơn bốn mươi mà tóc hai bên đầu đã hoa râm, dáng người không gầy yếu mà cao ngất to lớn, một thân long bào minh hoàng mặc ở trên người khiến ngài càng thêm uy vũ bất phàm, không giận tự uy, vậy mà trong lúc này, ngài đang dùng ánh mắt hơi có vẻ trông đợi nhìn mình, nếu nói trong lòng Thẩm Hấp thờ ơ đó là gạt người. Thẩm Hấp cuống quít rũ mí mắt xuống, ôm quyền chắp tay thi lễ: "Tuân chỉ."
Thiên Hòa Đế gật đầu, Thái giám cận thân Lý Mậu vội vàng chiêu hai tiểu thái giám đi noãn các sắp xếp bàn cờ. Noãn các bốn mùa như xuân, đó là gian phòng đầu tiên ở phía đông của Nguyên Dương điện, đôi khi Hoàng Thượng cũng sẽ ở noãn các tiếp kiến công thần, nhưng phần lớn những vị đó đều là đại thần nội các tương đối thân thiết. Gian noãn các tôn quý kia cho đến nay còn chưa tiếp đãi người nào giống như Thẩm Hấp: trên người mang công danh nhưng lại không có chức quan.
Lý Mậu không khỏi lại lau mắt mà nhìn vị này, trong lòng càng thêm nghi hoặc về thân phận của nam tử trẻ tuổi kia.

Hai người vào noãn các, Thiên Hòa Đế chỉ chỉ một bên bàn cờ ra hiệu cho Thẩm Hấp ngồi xuống. Thẩm Hấp chắp tay thi lễ, vén trường bào nhập tòa, Thiên Hòa Đế liền ngồi đối diện hắn. Thẩm Hấp tôn kính vi sư, trước tiên đặt xuống một quân cờ, Thiên Hòa Đế theo sát.
Sau khi mấy quân cờ được đặt xuống, không khí ngột ngạt trong noãn các cũng không thấy hòa hoãn hơn bao nhiêu. Thẩm Hấp thoạt nhìn thật ra còn đỡ, chỉ tập trung tinh thần vào ván cờ, Thiên Hòa Đế thì lại nhịn không được thường xuyên ngẩng đầu nhìn hắn, thấy hắn giống như thấy được bộ dáng trẻ tuổi của chính mình, chẳng qua hài tử này trầm ổn hơn nhiều so với khi ngài còn trẻ. Khi ngài còn trẻ luôn rất cuồng ngạo, bởi vì vừa sinh ra đã được phong Thái Tử, ai gặp cũng đều là a dua nịnh hót nên dưỡng thành tính tình không coi ai ra gì, làm không ít chuyện xấu khiến phụ hoàng cùng cả triều bá quan văn võ đau đầu. Nhưng hài tử này lại không giống như vậy, hắn lớn lên như một hậu nhân thế gia bình thường, tuy tính tình không có chút gì hèn mọn nhưng hành động lại không hề buông thả, trong mắt như ngưng tụ tâm tư cực đại, đôi môi mím chặt nhìn thập phần nghiêm túc.
Đúng rồi, ở tuổi này mà hắn có thể một lần khảo trúng Trạng Nguyên thật sự không dễ, ngày thường tất nhiên cũng không có thời gian rảnh rỗi để chơi đùa. Mấy năm trước ngài đã từng hỏi qua Thẩm Diệp, có muốn xin một ân ấm cho nhi tử duy nhất hay không? Thẩm Diệp lại từ chối, chỉ nói hài tử này chí không ở trong quan trường nên Thẩm Diệp chưa từng miễn cưỡng hắn.
(Ấm chức: chức quan được phong thưởng cho con cháu của Vương Công Hầu hoặc đại quan cho dù không có tài năng gì)
Nhưng nếu quả thực chí của hắn không ở trong quan trường, vậy thì vì sao hắn lại phải tự mình thi đậu công danh? Chẳng lẽ lòng dạ của hắn quá cao, không muốn dựa vào tổ tiên để đi trên con đường ân ấm, ngược lại muốn đi lên bằng chính bản lĩnh của mình, như một tài tử trong thiên hạ khảo đậu công danh.
Tính cách quật cường cùng ngạo cốt như vậy quả thực không có gì khác biệt với mẫu thân của hắn.
Thiên Hòa Đế nghĩ đến đây không khỏi mỉm cười, "bạch sơn hắc thuỷ" tiếp tục hạ xuống, đột nhiên Thiên Hòa Đế lên tiếng: "Thật ra ngươi có biết... Trẫm cùng mẫu thân ngươi... là quen biết cũ?"
Không biết vì sao hiện tại Thiên Hòa Đế lại muốn cùng hài tử này ôn chuyện về mẫu thân của hắn -- nữ tử vừa tươi sáng lại đa tình, người mà cả trăm lần xuất hiện trong mộng của ngài, nữ tử khiến ngài thương nhớ đêm ngày. Lúc ấy, phụ thân của nàng là Tể tướng đương triều, Thái sư của Thái Tử, ngài thường xuyên đến phủ Tể tướng, vừa thấy nàng liền trao trọn con tim.
Tay Thẩm Hấp đang cầm quân cờ dường như chựng lại một chút, cũng không có quá nhiều phản ứng, chỉ nhàn nhạt gật đầu bình tĩnh nói: "Thần biết."
Thiên Hòa Đế ngây ngẩn cả người, ngẩng đầu nhìn Thẩm Hấp như đang cố tiêu hóa lời nói vừa nãy của hài tử này, sau đó mới chuyển ánh mắt lên bàn cờ, ngữ khí có chút xấu hổ hỏi: "Ngươi, ngươi biết?"
Thẩm Hấp gật đầu: "Vâng, biết, trước khi ૮ɦếƭ mẫu thân có nói với thần."
Quân cờ vốn đang kẹp giữa hai ngón tay của Thiên Hòa Đế đột nhiên rớt xuống lăn long lóc trên mặt đất. Từ hai bên có hai tiểu thái giám nhẹ nhàng bước ra, quỳ rạp trên mặt đất nhặt lên quân cờ bằng ngọc, đặt trong lòng bàn tay quỳ thẳng người nâng lên cho Thiên Hòa Đế.
Thiên Hòa Đế lấy lại quân cờ, lúc này mới trấn định tâm thần, tiện tay quơ quơ. Lý Mậu liền hiểu được, ra hiệu cho tất cả thái giám cung nữ trong noãn các lui ra ngoài, còn chính lão thì canh giữ ngay cửa của Nguyên Dương điện, không cho bất kỳ kẻ nào tới gần quấy rầy.
Thẩm Hấp thấy ngài có động tác này cũng khó hiểu, ngẩng đầu nhìn nhìn nhưng không lên tiếng. Hai người lại hạ thêm vài quân cờ nữa thì Thiên Hòa Đế dường như mới cố lấy dũng khí hỏi Thẩm Hấp: "Trước khi nàng ૮ɦếƭ... có thống khổ đau đớn hay không?"
Thẩm Hấp đã chuẩn bị tinh thần thật tốt để đón nhận câu hỏi kế tiếp của Thiên Hòa Đế, vốn dĩ hắn cho rằng sau khi mình nói xong câu kia thì Thiên Hòa Đế sẽ ngay lập tức hỏi hắn trước khi ૮ɦếƭ mẫu thân đã nói cho hắn những gì, đúng là không thể ngờ câu hỏi hắn chờ lại là vấn đề này. Hôm nay đây là lần thứ hai Thẩm Hấp ngẩng đầu xem kỹ người nam nhân trước mặt, cảm thấy nỗi bi thương trong mắt của ngài cũng không phải làm bộ, huống chi, với thân phận của ngài thì loại sự tình này căn bản không cần làm bộ. Nhưng nếu không phải làm bộ, vậy thì tình cảm của ngài đối với mẫu thân dường như không nông cạn giống như trong suy nghĩ của hắn. Phát hiện này khiến trong lòng Thẩm Hấp "ngũ vị tạp trần".
Do dự một lát, Thẩm Hấp mới nhẹ nhàng lắc đầu: "Không đau khổ."
Cái ૮ɦếƭ của mẫu thân đối với bà mà nói là một sự giải thoát, không thể xem như thống khổ. Trong đầu Thẩm Hấp hồi tưởng lại cánh tay gầy như que củi của mẫu thân trước khi ૮ɦếƭ, khô kiệt như miếng vỏ cây, rõ ràng nhớ tới khi còn nhỏ bà cũng từng là một mỹ nhân sung mãn, nhưng ngày vui thật sự chóng tàn, sức sống mỹ lệ như vậy liền vĩnh viễn biến mất trong sinh mệnh của bà.
Hắn nhìn ra sự quyến luyến của người nam nhân trước mắt này đối với mẫu thân, cho nên có rất nhiều lời hắn không dám nói, bởi vì sợ một khi nói ra, toàn bộ nỗi quyến luyến kia đều sẽ biến thành chán ghét. Mẫu thân của hắn tuyệt đối không phải là một nữ nhân có thể làm cho nam nhân nhớ thương nhiều năm như vậy, có lẽ trước đó bà thật sự rất tốt nhưng đó đều là quá khứ cả rồi, từ khi hắn bắt đầu hiểu chuyện thì mẫu thân liền trở nên không bình thường chút nào.
Mà hết thảy những thay đổi đó đều do chính tay Thẩm Diệp tạo thành.
Thẩm Hấp nghĩ, vị Hoàng đế này chắc chắn chưa từng gặp qua bộ dáng điên cuồng của mẫu thân, nếu không, ngài nhất định sẽ không nhớ rõ mẫu thân tốt đẹp thế nào, nhất định cũng sẽ căm thù bà đến tận xương tuỷ. Cho nên, có vài lời hắn thật sự không thể nói.
Thiên Hòa Đế nghe Thẩm Hấp nói xong mới yên tâm gật đầu, do dự một lát sau mới lại hỏi Thẩm Hấp: "Vậy nàng có lời gì muốn ngươi nói với trẫm hay không?"
Nếu trước khi nàng ૮ɦếƭ đã nói cho hài tử này sự thật, vậy ngài có thể mong chờ một lời gì đó để chứng minh thật ra nàng cũng không phải vô tình đối với ngài như vậy? Nếu không phải vô tình thì nàng sẽ mượn miệng hài tử này để lại chút lời trăng trối cho ngài phải không?
Thực đáng tiếc, một câu của Thẩm Hấp đã thổi tan sự mong chờ không thực tế trong lòng Thiên Hòa Đế: "Không có ạ."
Thẩm Hấp lại nhìn thoáng qua, đôi mắt kia rõ ràng lộ ra vẻ thất vọng, hắn dời đi ánh mắt, đem lực chú ý toàn bộ đặt trên bàn cờ.
Thiên Hòa Đế thở dài, sự lãnh đạm như vậy đời này ngài đã sớm hưởng qua nhiều lần. Sau khi nàng gả cho Thẩm Diệp, ngài đã từng cải trang vi hành đi tìm nàng, muốn hỏi nàng có hối hận hay không? Lúc ấy ngài đã nghĩ rằng, chỉ cần nàng nói với ngài một câu "ta hối hận", cho dù ngài phải làm ra chuyện cả thiên hạ phỉ nhổ thì cũng dám vung tay đoạt thê của thần tử.
Đúng là tràn ngập tự tin nhưng cuối cùng đối diện với ánh mắt vô tình lạnh nhạt của nàng đã biến mất hầu như không còn. Một lần gặp mặt kia, nàng gần như một câu cũng không thèm nói, biểu tình trước sau đạm mạc, hai người cứ ngồi si ngốc suốt một buổi chiều trong ngôi đình giữa hồ cách xa Hoàng thành mười dặm, ngồi im lặng mãi tới tối ngài mới phái ám vệ lén đưa nàng trở về. Sau ngày hôm đó ngài không bao giờ ra cung tìm nàng một lần nào nữa.
Từng quân cờ cứ thế mà hạ xuống, tâm tư của Thiên Hòa Đế không hề để trên bàn cờ cho nên thế cờ nghiêng về hướng suy bại cũng không thèm để ý, dường như chỉ với việc cùng hài tử này ngồi mặt đối mặt cũng đã dùng hết tinh thần của ngài. Trong lúc ngài thất thần định hạ một nước cờ, hài tử kia lại đột nhiên mở miệng nhắc nhở: "Hoàng Thượng, nếu ngài khăng khăng hạ ở nơi này, vậy bàn cờ sẽ hoàn toàn lâm vào cục diện bế tắc."
Thật ra bàn cờ không phải sẽ thật sự trở thành cục diện bế tắc, chẳng qua nếu Hoàng Thượng hạ như vậy liền thua, mà hắn không muốn lần đầu tiên chơi cờ sẽ thắng vị này, cho nên cũng không hạ nước cờ sát thủ, vậy bàn cờ còn không phải hoàn toàn lâm vào cục diện bế tắc hay sao?!
Thiên Hòa Đế cúi đầu nhìn nhìn, lúc này mới bất đắc dĩ bật cười, không thể tưởng tượng được đã cách nhiều năm như vậy, ngài chỉ cần vừa nhớ tới chuyện của nàng thì trong đầu vẫn biến thành hồ nhão. Sau khi cười tự giễu, Hoàng đế mới bỏ quân cờ trong tay về lại hộp cờ, sảng khoái nói với Thẩm Hấp: "Không được, ngươi thắng."
Thẩm Hấp thấy thế, cũng đem quân cờ trong tay trả vào hộp, sau đó chuẩn bị đi theo Thiên Hòa Đế rời phòng. Thiên Hòa Đế không đi ra mà lại dạo bước vài vòng trong noãn các rồi đến bên cạnh Thẩm Hấp hỏi một câu: "Ngươi muốn làm quan sao?"
Thẩm Hấp giương mắt nhìn Hoàng Thượng, sau đó liền lui ra phía sau một bước, chắp tay ôm quyền nói: "Hồi Hoàng Thượng, thần muốn."
Thiên Hòa Đế ngồi xuống chiếc ghế gỗ lim tơ vàng, gật đầu hỏi Thẩm Hấp: "Vậy ngươi muốn làm quan gì? Làm chức vụ cao bao nhiêu?"
Thẩm Hấp không có chút nào ngập ngừng, đi tới trước mặt Thiên Hòa Đế nói dứt khoát: "Thần chỉ nghĩ từ thấp làm lên, có thể nhận chức Hành tẩu trong Lục Bộ."
Lễ Bộ, Lại Bộ, Hình Bộ, Binh Bộ, Công Bộ, Hộ Bộ, ở tầng chót nhất trong sáu Bộ trên cũng sẽ có một ít hậu nhân lấy chức Hành tẩu cho có danh, tạm giữ chức này để làm việc. Chức Hành tẩu nói rõ ràng một chút thì ngay cả thất phẩm cũng không phải, chỉ vào cuối năm khảo công mới có một ít khả năng được lên chức, còn nếu ngươi ở trong Bộ làm việc không tồi, thượng cấp thưởng thức ngươi thì mới có khả năng thăng cấp.
Nếu giống như các hậu nhân thế gia muốn giành ân ấm thì ít nhất cũng là lục phẩm hoặc thất phẩm, yêu cầu này của hắn nghe thấy thực sự không cao chút nào.
Thiên Hòa Đế không khỏi nhập hai tay vào trong tay áo nắm lại, giống như đang suy tư gì nói với hắn: "Nếu mẫu thân ngươi đã nói rõ ràng với ngươi, như vậy ngươi cũng nên biết, cho dù hiện tại ngươi mở miệng nói phải làm Quận Vương thì trẫm cũng sẽ không cự tuyệt. Làm Hành tẩu ở các Bộ... có phải quá thấp một chút hay không?"
Thẩm Hấp lại không để bụng, ôm quyền nói: "Hoàng Thượng minh giám, thần tự hiểu khả năng của bản thân, đối với đạo làm quan cũng chẳng có bất luận kinh nghiệm gì. Chức Hành tẩu thật ra sẽ tạo cho thần một nền tảng tốt, không cần phân chia cao thấp. Thần tin tưởng chỉ cần thần làm tốt, vậy sẽ có thể từng bước đi lên."
Thẩm Hấp trình bày những ý tưởng ở trong lòng cho Thiên Hòa Đế, nhưng lại im bặt không nhắc tới lúc nãy Thiên Hòa Đế nói có thể phong hắn thành Quận Vương, vân vân...
Thiên Hòa Đế nhìn Thẩm Hấp, thở dài thật mạnh, sau đó mới gật đầu: "Nếu là nguyện vọng của ngươi, vậy... Trẫm cũng sẽ không ngăn trở, sẽ làm theo lời ngươi nói. Bất quá, trong số sáu Bộ, Lễ Bộ mắc bệnh trầm kha, Lại Bộ láu cá, Hộ Bộ tinh tế, Hình Bộ nhiều thù, Công Bộ vất vả... thôi thì đến Binh Bộ đi. Hơn nữa chức Hành tẩu cũng quá thấp, trẫm liền phong ngươi làm Tư vụ, rèn luyện mấy năm sẽ thăng thành Đường chủ sự."
Thẩm Hấp có chút ngoài ý muốn, ngẩng đầu nhìn Thiên Hòa Đế từ chối: "Hoàng Thượng thật không cần làm như thế đâu ạ, chức vụ Hành tẩu đã khá tốt, thật sự không cần..."
Hắn còn chưa nói xong đã bị Thiên Hòa Đế ngắt lời: "Được rồi. Ngươi cũng đừng nên suy nghĩ quá nhiều. Quan cấp này vốn dĩ nên phong cho ngươi, ngươi là Trạng Nguyên xuất thân, đúng ra phải ban cho ngươi chức Biên tu của Hàn Lâm Viện, khổ nỗi trẫm đã ban cho Tĩnh An hầu Thế tử trước một bước khiến ngươi đã bị ủy khuất cho đến hôm nay. Nếu chỉ để ngươi làm chức Hành tẩu, chỉ sợ đám thuộc hạ chuyên đội trên đạp dưới sẽ bêu xấu ngươi."
Đã nói đến mức này thì Thẩm Hấp không thể từ chối.Bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen24h.Com - Thích Truyện Chấm VN
Trong lòng Thẩm Hấp đột nhiên bị một loại cảm xúc chưa từng bao giờ có chặn ở иgự¢, nhìn bộ dáng của Thiên Hòa Đế dường như cảm thấy chóp mũi và khóe mắt nóng lên.
Thiên Hòa Đế cũng nhìn hắn trong chốc lát, sau đó liền dẫn đầu ra khỏi noãn các. Lý Mậu mang theo thái giám hầu hạ vây quanh đi sau bị Thiên Hòa Đế phất tay cho thối lui, để Thẩm Hấp đi theo ngay sau lưng mình tiếp tục cùng hắn nói chuyện: "Hôm này đem thê tử của ngươi cùng nhau truyền vào cung bởi vì nghe nói nàng hoài hài tử, đang ở chỗ Hoàng Hậu, vốn dĩ cũng muốn kêu tới để trẫm gặp luôn. Nàng là người thế nào? Ngươi thật sự thích nàng sao?"
Thẩm Hấp ở phía sau bên phải của ngài, cúi đầu kính cẩn đáp: "Hồi Hoàng Thượng, nội tử là đích thứ nữ Nhị phòng của Quy Nghĩa Hầu phủ, tên là Tạ Hộ, là một nữ tử ổn thỏa, thần thập phần thích nàng."
Thiên Hòa Đế nghe hắn nói không chút do dự bèn quay đầu lại nhìn hắn, thấy hắn nhắc tới nữ tử kia thì khóe miệng tựa hồ cong lên một chút, không khỏi quay đầu lại rồi nói: "Ngươi thích là tốt rồi. Bất quá Thẩm Diệp cũng thiệt là, với một thân phận đích trưởng tử của Định Quốc Công phủ, tại sao lại cho ngươi cưới đích thứ nữ Nhị phòng của Quy Nghĩa Hầu phủ, cho dù là nữ nhi của Thái sư hay Thái úy cũng xứng với ngươi mà."
Thẩm Hấp lại không cho là đúng, phản bác: "Thần cả đời chỉ cần một mình nàng thôi đã đủ rồi. Nàng ở trong lòng của thần không có bất kỳ nữ nhân nào trên thế gian có thể so bằng."
Thẩm Hấp không chút do dự nói ra những lời này, làm Thiên Hòa Đế cũng phải dừng bước. Thẩm Hấp lại không hề sợ hãi, quang minh lỗi lạc ngẩng đầu đối diện với ngài, thật lâu sau Thiên Hòa Đế mới gật đầu nở nụ cười, không đầu không đuôi nhận xét một câu: "Giống y tính tình của nàng."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc