Cuối tuần thứ hai, tôi nghỉ việc, chuyển đến một khách sạn nhỏ mới được xây xong năm ngoái ở thành phố X. Nơi đó được mẹ tôi để ý khá kỹ, cha cũng cho dỡ bỏ bức tường gạch mà ông chủ trước đã xây xung quanh khoảng sân vườn, và thay bằng hai hàng rào làm từ gỗ thông của Nga, phủ kín mặt trước là màu hồng phấn tươi tắn của những đóa tường vi, rực rỡ lấp lánh khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời.
Tôi vẫn tưởng rằng mình đã mất đi toàn bộ khiếu thẩm mĩ đối với việc cảm nhận nghệ thuật từ năm hai mươi bảy tuổi, nhưng chỉ trong một thoáng chốc liền nghĩ tới bài đồng thoại từng học lúc còn nhỏ, nhớ tới căn nhà nhỏ ở sâu trong rừng.
Biết tin Nhâm Phi kết hôn, cùng việc tôi từ chức, thật ra thì hai chuyện này vốn chẳng liên quan gì tới nhau cả. Để mở cái khách sạn này tôi đã phải chuẩn bị mất ba năm, mà hỏi thăm tin tức về cậu ấy, có lẽ chỉ là… Linh cảm nhất thời? Không thể phủ nhận, sáu năm qua tôi vẫn luôn trân trọng, khắc sâu hình bóng của cậu ấy tận đáy lòng, nhưng, thời gian trôi sẽ dần xóa nhòa mọi thứ, sau hai nghìn ngày và đêm, những ký ức về cậu ấy cũng dần mất đi ý nghĩa thật của nó, nói không chừng đã trở thành một dạng biểu tượng tinh thần rồi cũng nên.
Nhâm Phi, giờ đã thay đổi đến mức nào? Trong sân khách sạn có 1 gốc cây tương tư do người chủ cũ trồng, thân cây mọc thẳng tắp cao ✓út, lá xanh um tùm tươi tốt, mang vẻ đẹp khó có thể diễn tả thành lời, giống hệt dáng vẻ của cậu ấy hồi còn học đại học.Còn dáng vẻ hiện giờ của cậu ấy sẽ như thế nào đây? Cũng có khi tôi không thể ngăn được những suy nghĩ như vậy. Còn nhớ rõ hồi bé tôi từng chạy đuổi theo một con bươm bướm nên bị lạc đường, đứng ở quãng đường xa lạ vừa dụi mắt vừa khóc, từ đó về sau chẳng thể tránh khỏi nỗi ám ảnh về cánh bướm lúc còn nhỏ, trải nghiệm này không thể tùy ý nói là tốt hay xấu, mà chỉ là vẫn nhớ đến nó. Tôi cũng không dám chắc là định nghĩa của mình về Nhâm Phi có giống như với cánh bướm năm nào hay không nữa.
Cách nhau cả Đại Tây Dương, quá nửa đêm Tiểu An còn gọi cho tôi, giọng đầy lo lắng: “Đàm Nhiên, tơ tưởng đến người đàn ông đã có gia đình là không đúng đâu, crime, là trọng tội đó.” Tôi thở dài, khẽ động vào chậu cây trinh nữ(*) mới mua trên bệ cửa sổ: “Suy nghĩ một chút cũng không thể mang thai được, nghe nói dạo gần đây cậu khá tin vào Thiên Chúa giáo, đấng toàn năng có phổ biến kiến thức về vệ sinh, sinh lý cho cậu không thế?” Tiểu An ngập ngừng: “Đừng có nói lảng sang chuyện khác.”
(*)cây trinh nữ: còn có tên khác là cây xấu hổ, hoa mắc cỡ.
Tôi không muốn tiếp tục tranh cãi với cô ấy, đó không phải là tơ tưởng, mà là hồi tưởng; tơ tưởng là chuyện của tương lai, hồi tưởng là chuyện của quá khứ; nhưng những điều này không cần thiết phải nói cho Tiểu An nghe. Sau đó chúng tôi bắt đầu tán phét về anh bạn thứ bảy của cô ấy. Thế giới mở cửa, nước Mĩ cởi mở, Tiểu An cũng mạnh dạn, thoải mái hơn rồi. Nhớ hồi còn bé cô ấy thường buộc tóc hai bên, có bạn nam nào không cẩn thận chạm phải tay cũng khiến cô nàng khóc ầm lên, chạy tới hỏi tôi: “Nhiên Nhiên, mình sẽ không có thai chứ?” Thành thật mà nói, khi đó tôi cũng không biết là nắm tay có thể khiến mình có thai được hay không, bèn trả lời liều: “Nếu như sinh con trai, thì tớ muốn được làm mẹ nuôi.” Khiến cô ấy được thể càng khóc to hơn nữa.
Thời kỳ ông chủ trước còn kinh doanh, khách sạn này vẫn duy trì một lượng khách hàng ổn định, không cần tốn quá nhiều sức lực cũng có thể kinh doanh một cách bình thường. Vừa hay mấy hôm trước có một nhóm sinh viên mỹ thuật tới vẽ phong cảnh, chọn chỗ chúng tôi để nghỉ ngơi. Mẹ tôi rất thích bọn họ, mỗi ngày đều rời giường từ sớm để chuẩn bị bữa sáng, bày đầy một bàn tròn lớn trong vườn giữa muôn hoa đang khoe sắc, muốn mời đám sinh viên dậy sớm để cùng ăn sáng, tôi cũng đoán được, bà bắt đầu nhớ lại những ngày tháng làm bữa sáng cho tôi và giục tôi mang cặp sách đi học cho kịp giờ. Trong sân thỉnh thoảng lại có tiếng cười vọng lại, khi đó tôi vẫn còn đang chìm đắm trong giấc mộng. Đúng vậy, lúc bọn họ đang ăn sáng thì tôi vẫn còn đang ngủ, mỗi sáng sớm, khi ánh nắng chiếu đến giữa giường tôi mới bắt đầu dụi mắt tỉnh dậy, ngắm từng đám mây trắng xốp nhẹ trôi bên ngoài khung cửa sổ đang mở. Bình thường sau khi rửa mặt xong, tôi sẽ rảo bước trên con đường lát đá xanh đã được gót giày du khách mài đến độ trơn nhẵn như ngọc, đến khu phố cổ gần đó mua bánh trứng rán ăn thay bữa sáng. Mà đám sinh viên mỹ thuật đó cũng thật là, ngày nào bọn họ cũng ăn sạch chỗ điểm tâm trong nhà bếp, ngay cả dưa muối cũng không để thừa lại chút nào.
Mẹ không cho là tôi sẽ kết thúc cuộc đời ở một nơi như thế này, bà nghĩ rằng tôi chỉ tạm thời rời khỏi chốn thương trường khốc liệt tìm tới nơi yên tĩnh này để trốn tránh, căn cứ của bà là việc chúng tôi chỉ ký hợp đồng thuê khách sạn này có năm năm, bà còn hay đùa: “Những năm đẹp nhất của tuổi thanh xuân con đều phải chôn chân ở đây, vậy chẳng bằng chọn luôn một trong những vị khách trọ ở đây làm bạn trai dự bị để kết hôn đi.” Bọn họ cuối cùng cũng đã bắt đầu quan tâm đến chuyện hôn nhân đại sự của tôi. Ngay cả khi đã hai mươi bảy tuổi rồi, tôi vẫn tin chắc rằng tuổi này chưa già đến mức phải kết hôn.
Cha về quê một chuyến, đem toàn bộ sách vở cùng những món đồ chơi mà tôi rất thích thời trung học lên theo, lúc rảnh rỗi bỏ ra xem, lại thấy vẫn còn mấy tờ giấy cắt hình siêu nhân Ultraman, mới nhận ra sở thích của mình khi đó thật kỳ quặc. Mà thời gian trôi một đi không trở lại, chỉ riêng có bầu trời của thành phố cổ kính này là không hề thay đổi, ngàn vạn năm như một, từ xưa đến nay mặt trăng mặt trời luân phiên tỏa sáng, an nhàn tự tại.