Chương 48: NT 1: Hạ Ấm (1)Lạc Hạ cố ý mua bánh kem bơ vị sầu riêng cho Hướng Noãn.
Sau khi Hướng Noãn ước xong, anh bỏ từng ngọn nến ra khỏi mặt bánh rồi cắt và đặt trước mặt cô một phần bánh kem nhỏ. Anh chàng ngồi phía đối diện Hướng Noãn, mang bao tay dùng một lần chầm chậm bóc vỏ tôm cho cô.
Đến khi Lạc Hạ bóc xong xuôi, dùng khăn lạnh lau sạch tay, đẩy dĩa nhỏ đầy ắp tôm chín đã bóc vỏ về phía Hướng Noãn, ngước mặt lên thì đã nhìn thấy khóe miệng cô nàng dính kem bơ.
Lạc Hạ chăm chú nhìn một chốc rồi bật cười.
Hướng Noãn bắt gặp ánh mắt anh, chợt nhận ra gì đó. Cô đang muốn liếm sạch kem dính bên khóe miệng thì người đàn ông phía đối diện đã đứng dậy, khom lưng rồi sát lại gần cô, duỗi cánh tay, dùng ngón tay cái thon dài của mình chạm vào khóe miệng Hướng Noãn.
Giây tiếp theo, ngón tay anh nhanh chóng cảm nhận được sự mềm mại ươn ướt của đầu lưỡi cô nàng. Lạc Hạ chợt dừng động tác, cả cơ thể cũng đột nhiên căng thẳng hẳn lên.
Anh nhìn vào đôi mắt hạnh to tròn long lanh của cô.
Hướng Noãn không nghĩ tới việc sẽ xảy ra cái loại tình huống khó xử kiểu này.
Cô mau lẹ ngậm chặt môi, hơi ngây người nhìn anh.
Lạc Hạ nở một nụ cười đầy ý vị, anh rút tay về. Ngay lúc Hướng Noãn cứ tưởng anh sẽ về chỗ ngồi thì tay anh chàng đã rơi xuống phía cái gáy nhỏ xinh của cô rồi hơi dùng sức, kéo sát nửa người trên của cô nàng sát lại gần mình thêm một chút. Khi anh chàng trước mặt cúi đầu hôn mình, Hướng Noãn mềm nhũn cả người, cố gắng bấu vào cạnh bàn ăn.
Hướng Noãn cảm giác được anh đang từng chút, từng chút một nuốt trọn phần bơ dính trên khóe miệng cô, giống như muốn trả lại cái cảm giác mềm mại mà ướƭ áƭ khi đầu lưỡi cô sượt qua ngón tay anh vậy.
Cứ là lạ thế nào ấy.
Trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ chẳng hiểu vì sao cứ đập thình thịch mãi, hàng lông mi dài của cô như cánh quạt, đang không ngừng run rẩy rồi Hướng Noãn hơi ngước cằm đáp lại nụ hôn của anh.
Lạc Hạ tươi cười, hôn sâu thêm chút nữa.
Sau nụ hôn triền miên dai dẳng đó, Hướng Noãn cứ như người say rượu mạnh, hai má đỏ bừng cả lên, cơ thể cũng giống như đang lên cơn sốt.
Lạc Hạ dịu dàng nhìn bộ dạng yêu kiều của cô, cười trêu: “Em đúng là đứa trẻ 27 tuổi mà.”
Cũng bởi vì động tình, giọng nói anh vừa trầm vừa khàn, nghe gợi cảm đến cùng cực.
Hướng Noãn đỏ mặt, gục đầu xuống ăn để vờ như bản thân đang rất là bình tĩnh.
Lạc Hạ không chọc cô nữa, anh trở về chỗ ngồi, tự rót cho bản thân một ly rượu vang đỏ. Hướng Noãn không uống rượu được nên Lạc Hạ có đặt vài chai Yakult ướp lạnh bên cạnh phần bánh kem của cô nàng.
Hết bữa tiệc sinh nhật quy mô nhỏ tại gia này, Lạc Hạ đứng dậy thu dọn bàn ăn rồi uống một hơi cạn sạch rượu vang đỏ còn thừa lại. Hướng Noãn đang dựa người vào ghế uống Yakult nhìn yết hầu gợi cảm của anh chuyển động, uống trọn cả ly.
Lạc Hạ uống xong thì đặt ly thủy tinh xuống bàn, vừa nhìn sang đã thấy Hướng Noãn vẫn đang chăm chăm ngắm bản thân nãy giờ thì cười, nói: “Noãn Noãn, lại đây.”
Hướng Noãn còn bận cân nhắc xem có nên uống thử chút rượu vang đỏ hay không, nghe thấy tiếng anh gọi thì vừa đứng dậy vừa hỏi lại: “Hả? Sao thế?”
Lạc Hạ chỉ cười cười, không nói gì.
Đợi đến khi Hướng Noãn đi đến trước mặt anh, Lạc Hạ kéo tay cô nàng, Hướng Noãn không kịp đề phòng, sa vào vòng ôm ấm áp của anh, bị anh riết chặt eo.
Lạc Hạ chặn miệng cô ngay, nuốt vào cả tiếng hô kinh ngạc cô định thốt thành lời.
Đôi môi anh mang theo hương rượu, cháy bỏng và nồng nhiệt.
Hướng Noãn nắm chặt phần vải ngay bả vai anh chàng, ngẩng mặt đón lấy nụ hôn ấy.
Hương vị của rượu vang đỏ mà anh uống tràn vào miệng cô, đôi mắt đang nhắm của Hướng Noãn hơi hé mở rồi chớp chớp vài cái, nhìn khuôn mặt góc cạnh tinh xảo trước mặt mình, sau đó hệt như kẻ bị hoa mắt váng đầu nhắm tịt mắt lại.
Hướng Noãn mềm nhũn cả người, dựa sát vào người anh, giống như người say vậy. Đợi đến khi hơi thở cô ổn định trở lại, Lạc Hạ mới ôm cô đứng lên. Anh để Hướng Noãn ngồi trên sô pha, xoa đầu cô nàng rồi nói: “Anh đi rửa chén đã.”
Trước khi đi anh chàng còn tốt bụng hỏi: “Có muốn anh mở phim điện ảnh cho em xem không?”
Hướng Noãn lắc đầu, giọng nói mềm nhẹ như bông: “Không cần đâu.”
Lạc Hạ nhẹ cười, đáp: “Ừ.”
Anh thong thả ung dung thu dọn bàn ăn, Hướng Noãn ngây người ngồi trên sô pha, không ngừng nhớ lại bàn tay tác oai tác oái ban nãy của anh chàng, bàn tay ấy xoa nhẹ vòng eo cô cách lớp quần áo, cô dường như còn cảm nhận được cả độ ấm từ bàn tay anh truyền đến nữa.
Cô cúi gục đầu, khuôn mặt ửng hồng đầy ý cười.
Sau khi Lạc Hạ dọn bàn ăn, nhà bếp, rửa tay sạch sẽ đi ra, nhìn thấy Hướng Noãn đang ngồi chơi di động trên ghế sô pha. Anh đi sang, kéo đôi chân đang duỗi thẳng của cô, ngồi xuống rồi gác chân cô lên đùi mình.
Hướng Noãn dời tầm mắt khỏi màn hình di động, nhìn về phía anh.
“Lạc Hạ,” Cô cười, đặt di động sang một bên, giọng nói trong trẻo dịu dàng: “Anh có muốn về nhà em vào kỳ nghỉ tết Nguyên Đán không?”
Lạc Hạ hơi nhướng mày, cười cười đồng ý: “Ok.”
Hướng Noãn ngồi thẳng dậy, muốn dịch người lại gần anh thêm một chút. Lạc Hạ trực tiếp duỗi tay ôm lưng cô, cánh tay còn lại nâng chân cô lên, nhẹ nhàng ôm người ta đặt lên đùi mình.
Hướng Noãn đưa di động cho anh xem, cười nói: “Mẹ em nói Cận Ngôn Châu cũng định đưa bạn gái về nhà.”
Lạc Hạ liếc mắt thấy đoạn tin nhắn giữa cô và mẹ cô.
Hướng Lâm nhắn cho Hướng Noãn một tin chuyển khoản rồi nói: [Sinh nhật vui vẻ nhé con gái.]
Hướng Noãn trả lời bà: [Con cảm ơn mẹ.]
Sau đó nhắn tiếp: [Mẹ, con định đi cùng A Hạ về nhà ăn cơm vào lễ Nguyên Đán.]
Hướng Lâm nhắn lại: [Vậy thì còn gì bằng. Con bé này, cuối cùng con cũng chịu dẫn bạn trai về nhà rồi đó hả.]
Hướng Lâm: [Xém thì quên, anh con cũng định dẫn bạn gái về nhà vào hôm Nguyên Đán đấy.]
Hướng Lâm: [Kỳ này Nguyên Đán nhà ta sẽ náo nhiệt lắm đây.]
Hướng Noãn đặt di động xuống, tò mò hỏi Lạc Hạ: “Anh có gặp bạn gái của Cận Ngôn Châu chưa thế? Trông thế nào vậy?”
Lạc Hạ cười: “Anh làm gì có thời gian mà gặp chứ, mấy tháng nay không phải anh bận thì là cậu ấy bận đấy, hai người bọn anh còn chưa gặp riêng nhau bao giờ.”
“Chỉ là,” Anh dừng một chút rồi thành thật nói: “Anh có nghe giọng bạn gái cậu ấy rồi.”
“Là lúc chơi game với cậu ấy.” Lạc Hạ bổ sung.
“Cô nàng đó hỏi cậu ấy….” Lạc Hạ nhìn vẻ mặt nhiều chuyện của Hướng Noãn, cố ý im lặng một chút rồi mới nói tiếp: “…….Hỏi cậu ấy có thể cùng ngủ với mình không.”
Hướng Noãn khi*p sợ trợn to mắt, sau đó bật cười: “Hóa ra Cận Ngôn Châu thích kiểu chủ động thế này à.”
“Chỉ là với cái tính ngoài lạnh trong nóng kỳ quặc kia của cậu ấy thì dù có lẽ cách chủ động là khiến cho đối phương trở thành người chủ động.”
Lạc Hạ cố nhịn cười nói với Hướng Noãn: “Cậu chàng cố ý cho người ta xem phim kinh dị, làm con gái người ta sợ đến mức nửa đêm không ngủ được phải chạy tới đề nghị ngủ chung.”
Hướng Noãn “…..”
“27 tuổi đầu rồi mà Cận Ngôn Châu vẫn còn trẻ con thế đấy.” Cô ghét bỏ nói.
“Không nói cậu ấy nữa,” Lạc Hạ trêu: “Nhưng anh nghĩ có lẽ em cũng nên học hỏi người ta một chút đấy.”
Hướng Noãn chớp mắt vài chập, vờ như nghe không hiểu hỏi lại: “Học gì cơ?”
Lạc Hạ nói thẳng: “Chủ động.”
Anh Ϧóþ eo cô, giơ tay vuốt vài sợi tóc mai bướng bỉnh của Hướng Noãn, giọng nói khàn khàn: “Chủ động một lần.”
Hướng Noãn cắn môi, ra vẻ bình tĩnh nhìn anh. Ánh mắt anh thật sự rất lộ liễu, lưu luyến nhìn cô, ý ám chỉ không thể trắng trợn hơn được nữa. Hai người đối mặt với nhau, bầu không khí trong gian phòng dần trở nên ngày càng ái muội.
Cuối cùng vẫn là Hướng Noãn giương cờ trắng đầu hàng trước.
Cô cúi đầu, vùi khuôn mặt nóng bừng của mình vào sườn cổ mình thẹn thùng nỉ non: “Mình về phòng đi.”
“Hoặc là……tắt đèn.”
Lạc Hạ cầm điều khiển từ xa, nhấn nút, đèn trong nhà thoáng chốc tắt ngúm, màn phòng khách cũng được khép lại xong xuôi.
Xung quanh tối đen như mực vậy, dẫu có xòe bàn tay ra nhìn xem cũng chẳng thấy nổi năm đầu ngón tay.
Hướng Noãn vươn tay, đầu ngón tay run rẩy cởi nút áo sơ mi của anh.
………
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Hướng Noãn mơ màng quấn chặt khăn tắm, tuy rất khát nước nhưng cô lại chẳng muốn động đậy tý nào.
Lạc Hạ tròng quần dài vào rồi ra khỏi phòng ngủ.
Ít lâu sau, anh mang một ly nước ấm trở về. Lạc Hạ ngồi xuống bên mép giường, dịu dàng gọi Hướng Noãn: “Noãn Noãn, ngồi dậy uống nước chút này.”
Hướng Noãn hé mắt, chậm chạp ngồi dậy.
Lạc Hạ ôm bả vai cô, để cô dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ mình, anh đút cô uống nước.
Uống nước xong thì cô nàng cũng ngủ gục trên chiếc giường mềm mại luôn rồi.
Lạc Hạ thong thả thu dọn quần áo, bỏ vào sọt cầm đến phòng giặt ủi trong nhà rồi với lấy di động nhắn tin cho Cận Ngôn Châu, nói với anh chàng Nguyên Đán anh và Hướng Noãn sẽ về nhà họ Cận ra mắt người lớn.
Đợi lúc anh đi vào phòng ngủ thì Hướng Noãn đã rời giường rồi.
Cửa nhà vệ sinh đóng, bên trong còn mở đèn.
Lát sau, Hướng Noãn cả người mặc áo ngủ uể oải bước ra.
Cô nhìn Lạc Hạ, tự nhiên như thường nói: “Em tới kỳ rồi.”
Lạc Hạ quan tâm hỏi: “Bụng có đau không?”
Hướng Noãn lắc đầu, chỉ nhíu nhẹ mi lẩm bẩm: “Trong nhà không có loại dùng cho ban đêm.”
Cô hơi khó xử: “Em còn loại dùng ban ngày, nhưng mà……..”
“Để anh đi mua.”
Lúc trước Lạc Hạ có thấy qua những hãng sản xuất cô hay dùng rồi, cũng phân biệt được từng loại với từng công dụng khác nhau.
Hướng Noãn nói: “Mình đi cùng nhau đi.”
Nghỉ ngơi độ một giờ, cô cũng khỏe hơn chút rồi. Có lẽ vì tới kỳ nên đột nhiên Hướng Noãn muốn ra ngoài hít thở không khí một chút, dù hiện tại đang là đêm hôm.
Lạc Hạ nhíu mày, không muốn để cô ra khỏi giờ, “Bên ngoài đang lạnh lắm.”
Anh ôm cô, dùng tông giọng dịu dàng hơi nài nỉ: “Ở nhà chờ anh về, nhé?”
Hướng Noãn thỏa hiệp, gật đầu: “Vậy được rồi.”
Lạc Hạ xoa đầu an ủi cô, trước khi đi còn không quên hôn trán chào tạm biệt một chút rồi mới chịu đi hẳn.
Tuyết vẫn còn rơi, Hướng Noãn đứng sát cửa sổ nhìn từng bông tuyết rơi bên ngoài, bỗng quay người đi lên lầu.
Cô khoác áo lông giữ ấm, quấn khăn quàng cổ to, mang thêm một chiếc mũ len mềm mại, cuối cùng xỏ một đôi ủng Martin bằng nhung rồi kéo cửa ra ngoài.
Gió đêm vẫn Ⱡồ₦g lộng, bông tuyết xinh đẹp rơi từ những tầng mây cao lạc xuống đất.
Xung quanh rất yên tĩnh, thậm chí cô còn có thể nghe được tiếng tuyết rơi, là tiếng rào rạt nho nhỏ. Hướng Noãn nhìn lớp tuyết dày phía trước cửa trông cứ như một tấm thảm lớn trắng bóc sạch sẽ không có lấy một hạt bụi nhơ nào cả vậy.
Cô bước xuống bậc thềm, lúc giẫm lên lớp tuyết dưới chân còn hơi bị lún vào một chút.
Hơn phân nửa khuôn mặt cô nàng vùi trong khăn quàng cổ cỡ bự, cô cho tay vào túi áo khoác, đi qua rồi đi lại trước cửa nhà.
Lạc Hạ mua xong đồ cho cô trở về, từ xa đi đến đã thấy bóng dáng màu đỏ kia.
Anh dừng chân lại một chút rồi mới đi tiếp, bước chân còn gấp gáp hơn khi nãy.
Hướng Noãn nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần của anh, cô ngẩng mặt nhìn sang, cười với anh chàng.
Lạc Hạ vừa đến gần, định trách cô sao lại không ở yên trong nhà mà lại chạy ra đây chịu lạnh thì đã nhìn thấy chữ trên nền tuyết.
Trước mặt anh là những dấu chân cô nàng dẫm trên tuyết tạo thành chữ.
“Hạ Ấm”
Trong chữ “Hạ Ấm” ấy, còn có một chữ “tâm”.
Cô đứng ngay chữ “tâm” đó, cười đến khóe mắt cong cong hệt như vầng trăng khuyết vời vợi trên cao. Từng bông tuyết rơi xuống, phủ lên người cô vài phần trăng trắng.
Lời trách móc không sao bật khỏi miệng anh.
Lạc Hạ thở dài, đi sang, bước vào ngay chữ “tâm” cô vẽ.
Hướng Noãn vươn tay ôm lấy eo anh, nhón chân lên hôn hôn cằm anh, sau đó câu cổ anh chàng, tiếp tục nhón chân thêm một chút, hôn lên đôi môi mỏng lành lạnh của anh.
–
Có anh ở đây, kể cả khi băng tuyết ngập trời thì cũng sẽ như ngày hạ đầy nắng ấm.