Về được đến nhà thì đã hơn 10 giờ đêm rồi.
Hướng Noãn tắm rửa, dùng khăn lông quấn mái tóc dài ướt đẫm của mình, bật máy sấy, sấy hơn nửa giờ đồng hồ mới khô.
Cô chải lại tóc, để xõa ngang lưng, sau đó đến bàn học bật đèn bàn, lấy sách trong cặp ra rồi bắt đầu ngồi vào bàn học.
Hướng Lâm và Cận Triều Văn gần nửa đêm mới về.
Thấy phòng hai đứa nhỏ vẫn còn sáng đèn, ông bà lần lượt vào gọi từng người ra phòng khách.
Sau khi xuống lầu một, Hướng Noãn nhìn thấy chiếc bánh kem có nến trên bàn thì ngạc nhiên lắm, cứng đờ tại chỗ.
Hướng Lâm nắm tay cô dắt đến bàn, bà cười, giọng nói vừa dịu dàng vừa mang theo chút ý xin lỗi: “Sinh nhật vui vẻ nhé, Noãn Noãn. Mẹ xin lỗi vì tận giờ này mới về ăn sinh nhật với con.”
Cận Triều Văn bên cạnh nói với Hướng Noãn: “Sáng mẹ con đã đặt bánh kem xong xuôi rồi, chúng ta vốn định tối nay sẽ tan tầm sớm để về quây quần với nhau, nhưng công ty có việc gấp. Noãn Noãn, đừng trách mẹ con.”
Hướng Noãn không hề oán trách Hướng Lâm.
Cô biết lượng công việc của bà chả dễ thở chút nào, cũng hiểu cho sự bận rộn của bà.
Hơn nữa, Hướng Noãn quen với việc không được tổ chức sinh nhật rồi.
Chưa kể lần này mẹ cô làm hoành tráng quá. Thật sự khiến cô rất bất ngờ, cũng rất hạnh phúc.
Thế thôi đã đủ rồi.
Cặp mắt hạnh của Hướng Noãn nhẹ cong, nụ cười trong veo tươi tắn, nói: “Cảm ơn mẹ và chú Cận, con vui lắm.”
Hướng Lâm nghe con gái nói thế thì cũng vui lây, cười đáp: “Con tranh thủ ước điều gì đi, giờ vẫn chưa đến đúng 0h.”
Hướng Noãn lập lại điều ban nãy cô đã ước khi đang trên đường đi về nhà.
“Hy vọng một ngày nào đó Lạc Hạ có thể quay đầu lại nhìn mình một lần.”
Cũng hy vọng có một ngày, mình sẽ đủ xuất sắc để được cậu ấy nhìn đến.
Cận Ngôn Châu im lặng từ đầu tới cuối, nhưng cậu chàng chén hết một phần bánh sinh nhật rồi mới về phòng.
Môi Hướng Noãn dính đầy vụn bánh kem ngọt ngọt dinh dính, không kiềm được nhớ đến phần bánh sinh nhật Lạc Hạ mang đến năm ấy.
Nếu hiện tại có thêm kem lạnh nữa thì tốt rồi, dù trời đã vào đông.
Ăn xong phần bánh sinh nhật, Hướng Noãn về phòng, tiếp tục vùi mình vào đống bài tập.
Mãi đến khi cô gà gật, mắt sắp không mở nổi nữa thì mới chịu lếch lên giường trùm mền đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, Hướng Noãn dành vài phút chải chuốt lại mái tóc bù xù khi vừa ngủ dậy của mình.
Cô buộc đuôi ngựa bằng dây thun đen, mặc đồng phục chỉnh tề, mang theo cặp sách xuống lầu.
Hiếm khi có dịp cả gia đình bốn người ngồi ăn sáng cùng nhau thế này.
Hướng Noãn và Cận Ngôn Châu ăn xong thì lần lượt đi đến trường.
Quãng đường từ nhà đến trạm xe buýt có không ít hàng quán.
Có cả siêu thị bán sầu riêng, tiệm cắt tóc bên cạnh.
Khi Hướng Noãn bước đến chỗ tiệm, chị gái nhỏ chủ tiệm cắt tóc đang tra chìa khóa vào ổ để mở cửa.
Hướng Noãn đưa tay lên vuốt chùm tóc buộc ngay ngắn trên đầu mình. Ngón tay vuốt từ dây buộc đến tận đuôi.
Dài thật.
Dưỡng tròn ba năm rồi.
Cô khẽ khàng cắn chặt môi, không dừng bước, đi tới phía trước Cận Ngôn Châu.
Khi xe buýt đến trạm, thường sẽ dừng lại ít lâu rồi mới rời đi.
Cận Ngôn Châu đã nhấc chân bước lên xe.
Hướng Noãn đứng trước cửa xe, như thể muốn lên xe, rồi bỗng lùi về phía sau.
Cô mím môi, nói với Cận Ngôn Châu: “Cậu và Chanh Nhỏ đến trường trước đi.”
Xe buýt rời trạm, Hướng Noãn quay người, chầm chậm bước đi.
Ban nãy ngay khi Hướng Noãn muốn lên chuyến xe buýt đó đã chợt nhớ đến điểm, thứ hạng chênh lệch giữa cô và Lạc Hạ.
Cách nhau không ít.
Cô cần phải ôn tập chăm chỉ hơn nữa, thành tích cũng phải vượt trội hơn.
Tóc ngắn đi sẽ tiết kiệm thời gian hơn nhiều.
Hướng Noãn không cho bản thân cơ hội do dự, cô chạy liền một mạch tới tiệm cắt tóc, nói với chị chủ: “Chào chị, em muốn đến cắt tóc.”
“Em muốn cắt ngắn bao nhiêu?” Chị chủ tiệm cắt tóc cười, hỏi cô.
“Cắt ngắn đến mức không buộc lên được…..” Dù sao cô cũng không đành lòng cắt lên quá ngắn, nhẹ giọng sửa lời: “Ngắn ngang vai là được rồi ạ.”
Cô ngồi xuống ghế, chị gái kéo dây thun đen, xoã tóc Hướng Noãn ra.
Mái tóc đen dài đổ xuống như thác nước, trông vừa ngoan hiền vừa tươi tắn, chất tóc khoẻ, không giống tóc đã được duỗi thẳng bằng máy.
Chị gái nhỏ cầm kéo, hỏi lại Hướng Noãn: “Em thật sự muốn cắt?”
Hướng Noãn nhìn bản thân trong gương, lẩm bẩm gì đó rồi đáp: “Vâng, cắt đi ạ.”
Lát sau, Hướng Noãn nghe được tiếng soàn soạt của cây kéo cắt tóc cho cô, nhắm tịt mắt lại.
Cô hơi nghẹn ngào, chỉ có thể dùng sức cắn chặt môi dưới.
Đôi bàn tay đặt trên đùi siết lấy nhau.
Sau khi tiễn xong mái tóc dài, Hướng Noãn chậm chạp mở mắt.
Cô nhìn mái tóc ngắn mới toanh của mình trong gương, cảm thấy vừa lạ lẫm vừa hơi khó chịu.
Chị gái nhỏ giúp cô cởi chiếc áo ngoài ngăn tóc, Hướng Noãn đứng dậy, cười an ủi bản thân qua chiếc gương sáng.
Không sao đâu Hướng Noãn à.
Không sao, tóc về sau sẽ dài lại thôi.
Việc quan trọng nhất ở hiện tại là phải tranh thủ thời gian càng nhiều càng tốt, nỗ lực đuổi theo cậu ấy.
Hướng Noãn trả tiền, cảm ơn chị gái nhỏ chủ tiệm cắt tóc rồi, đeo theo cặp chạy ngay ra ngoài.
Khi cô đến lớp, Cận Ngôn Châu đang đi lấy nước ấm, Khâu Chanh thì đến nhà vệ sinh.
Chỉ có Lạc Hạ đang ngồi ngủ gục trên bàn.
Hướng Noãn cố gắng thở nhẹ, vòng qua phía sau người cậu, khẽ khàng ngồi lên chỗ phía trước Lạc Hạ.
Dù biết cậu đang ngủ, nhưng Hướng Noãn vẫn không kiềm được căng thẳng cả lưng.
Cô đặt cặp sách xuống, không biết là lần thứ mấy đưa tay sờ mái tóc vừa bị cắt của mình rồi.
Cuối cùng vẫn hơi lạ lẫm.
Chu Giai vừa vào lớp đã thấy cô nàng Hướng Noãn với mái tóc cắt ngắn mới mẻ đang ngồi trên chỗ.
Cô nhìn chằm chằm Hướng Noãn vài giây rồi đi thẳng đến cạnh chỗ cô ấy, xác nhận xong xuôi rồi mới kinh ngạc kêu: “Hướng Noãn, sao cậu lại cắt tóc rồi?”
Hướng Noãn không muốn tiếp chuyện với Chu Giai, chỉ nhẹ nhàng “Ừ.” một tiếng.
Chu Giai nhìn cô đầy soi mói, tiếc hận nói: “Tóc dài đến tận eo như thế mà lại cắt, đáng tiếc thật đó.”
Hướng Noãn nói: “Có gì phải tiếc đâu, cũng chẳng phải sẽ không dài lại được nữa.”
Chu Giai cười cười, “Nói cũng đúng.”
Sau đó cô nàng lại cười tươi, nói với Hướng Noãn: “Chắc có lẽ là vì tớ thấy cậu cắt tóc ngắn không quen, cứ trông hơi kỳ cục thế nào ấy, không đẹp nữa, cậu vẫn hợp với tóc dài hơn đó, nhìn vừa dịu dàng vừa ngoan.”
Câu này có thể nói là “Thẳng như ruột ngựa”, khiến Hướng Noãn cảm thấy vô cùng khó chịu, nghe kiểu gì cũng thấy gai tai.
Hướng Noãn mấp máy môi, vừa định trả lời thì một giọng nói mang theo chút biếng lười khàn khàn vang lên sau lưng cô: “Nhìn rất đẹp, vừa gọn gàng vừa sạch sẽ nữa, kỳ cục chỗ nào?”
Lạc Hạ nói câu này khi đang chậm chạp ngồi thẳng người dậy.
Chu Giai không ngờ Lạc Hạ sẽ giải vây cho Hướng Noãn, khuôn mặt cứng đờ, biểu cảm xấu hổ lướt qua trong chớp mắt.
Cô bình tĩnh lại rất nhanh, cười gượng chữa lời: “Thật ra nhìn cũng xinh lắm, là do tớ không thấy quen nên mới nói thế thôi.”
Lạc Hạ giương mắt nhìn Chu Giai, vẻ mặt tự nhiên, nhìn giống như chả để ý gì.
Cặp mắt cậu trong trẻo mà sáng suốt, bình tĩnh nhìn cô nàng, ánh mắt cậu không dữ dội hay sắc bén gì, nhưng lại khiến Chu Giai tê dại cả da đầu.
Không biết có phải vì lần trước cô lười cậu nói mình nhặt được mảnh gỗ lúc đang trực nhật hay không mà bản thân cô nàng có chút chột dạ, sợ cậu vì chuyện cỏn con này ghét mình.
Chu Giai không nói gì nữa, cố gắng giữ nụ cười, quay người trở về chỗ ngồi của mình.
Lạc Hạ lại tiếp tục mềm người nằm ườn trên bàn.
Từ đầu đến cuối, Hướng Noãn không dám ho he gì, cũng chẳng dám quay người lại phía sau một lần nào.
Ngay khi cậu lên tiếng, ngay khi cậu nói cô cắt tóc ngắn nhìn rất đẹp, Hướng Noãn đã quên mất mình phải nói gì với Chu Giai rồi.
Ánh mắt cô dại ra, nhìn chằm chằm bàn học mình, miệng như đang bị băng dính dán chặt lại, không thốt ra được gì, tiếng ồn ào trong lớp học cô cũng nghe như được vọng lại từ đâu đó vậy.
Chỉ còn sót lại con tim đang thình thịch thình thịch không ngừng, đập mạnh đến mức hệt như muốn phá vỡ cả Ⱡồ₦g иgự¢ cô.
Cô cứng người ngồi trên chỗ ngồi của mình, cả đều óc đều ngập tràn câu “Nhìn rất đẹp, vừa gọn gàng vừa sạch sẽ nữa, kỳ cục chỗ nào?” cậu nói ban nãy.
Cậu ấy thật sự cảm thấy thế hay là….chỉ vì muốn giải vây giúp cô thôi?
Hướng Noãn không nhịn được bắt đầu thấp thỏm nghĩ lung tung.
Đúng lúc ấy, phía sau lại vang lên câu nói lười biếng của cậu trai: “Đừng để ý lời cô nàng.”
Hướng Noãn ngây ngẩn cả người, ngừng thở trong chớp mắt.
Hàng mi dài của cô run nhẹ, mắt đầy vẻ kinh ngạc, sau đó chậm rãi cong lên thành hình vòng cung, lấp lánh hệt như chứa đựng cả biển sao trời.
Hướng Noãn vô cùng hạnh phúc. Môi cô nhẹ giương cao, nhỏ giọng trả lời: “Được.”
Chốc lát sau, Khâu Chanh và Cận Ngôn Châu lần lượt về lớp.
Khâu Chanh vừa nhìn thấy Hướng Noãn đã hoảng sợ hỏi: “Noãn Noãn, sao lại cắt tóc rồi?”
Hướng Noãn cười nhẹ, trả lời: “Mùa đông phải gội rồi sấy tóc mất thời gian lắm.”
Khâu Chanh hiểu ngay, lại hỏi tiếp: “Thời gian để dành học tập nhỉ?”
Hướng Noãn nghiêm túc gật đầu: “Ừ!”
Khâu Chanh phục sát đất, thổn thức nói: “Noãn Noãn, cậu nhẫn tâm với bản thân thật đấy, tóc dài nuôi đến vậy mà nói cắt một cái là cắt được luôn rồi.”
Hướng Noãn khẽ thở dài, chỉ cười cười, không nói gì.
Nếu được lựa chọn, cô cũng không muốn cắt mái tóc ngang eo mình dưỡng bấy lâu.
Cận Ngôn Châu nhìn mái tóc được cắt lên ngang vai của Hướng Noãn, hiểu rõ vì sao ban nãy cô nàng lại chạy theo hướng ngược trường học.
Cậu không nói gì, đưa nước cho Lạc Hạ.
Lạc Hạ đang nằm ườn trên bàn lẩm bẩm nói cảm ơn, sau đó mãn nguyện ôm bình nước ấm, tiếp tục sự nghiệp ngủ gà ngủ gật của mình.
Chuyện vừa rồi cậu không nói cho ai cả.
Cậu giúp Hướng Noãn là vì hiểu rõ con người Chu Giai. Hơn nữa, bình thường Hướng Noãn mờ nhạt lắm, giữa năm người bọn họ thì dù là Khâu Chanh hay Cận Ngôn Châu, chắc chắn cũng sẽ không để yên cho Chu Giai châm chọc cô nàng.
Lạc Hạ biết, nếu đổi lại là Khâu Chanh hoặc Cận Ngôn Châu ở đây ban nãy thì không chỉ bênh Hướng Noãn mà sẽ còn nói chuyện khó nghe hơn cả cậu nữa kìa.
Đêm hôm ấy, sau khoảng thời gian dài học tập mỏi mệt, Hướng Noãn tự thưởng cho mình lần giải lao dài bằng thời lượng một bài hát.
Cô đeo tai nghe, chọn bản ghi âm trong điện thoại, viết nhật ký trong giọng hát dịu dàng của chàng thiếu niên nọ.
“22.12.2009, mình cắt tóc rồi, cậu ấy nói “Nhìn rất đẹp, vừa gọn gàng vừa sạch sẽ nữa.” còn có câu “Đừng để ý lời cô nàng.””
“22.12.2009, dáng vẻ cậu ấy giải vây cho mình thật sự trông rất đẹp trai, giống như chàng kỵ sĩ mang kiếm đến bảo vệ cho cô công chúa vậy, nhưng điều buồn nhất là, mình không phải nàng công chúa của cậu ấy.”