Hướng Noãn được Khâu Chanh add vào nhóm chat.
Vì Khâu Chanh muốn bọn họ cùng thảo luận xem liên hoan tối thứ bảy này ăn gì, sau lại phát hiện Hướng Noãn không có trong nhóm, thế nên cô nàng mới add vào ngay.
[Dư Sinh, Độ Nga /.: Anh Trình đâu rồi?]
[Thu Cam: Khỏi cần anh ấy, chị đại diện được rồi.]
[LX: Chậc.]
[Dư Sinh, Độ Nga /.: Chậc]
[Thiếu Gia Cận: Chậc]
[Thu Cam: Noãn Noãn, cậu muốn ăn gì?]
Hướng Noãn vẫn luôn yên lặng theo dõi, nghe thấy cô nàng nhắc tới mình thì mới gõ chữ trả lời.
[Hướng Noãn: Tớ không có ý tưởng gì hết…..]
[Dư Sinh, Độ Nga /.: Lẩuuuuuu]
[Thiếu Gia Cận: Cá nướng.]
[LX: Xiên nướng.]
[Thu Cam: Xiên nướng +2]
Đa số thắng thiểu số, cả bọn quyết định cùng đi ăn xiên nướng.
Mấy ngày tan học kế tiếp, Hướng Noãn không còn gặp Lạc Hạ trong nhà mình nữa.
Mỗi ngày cô đều sẽ cùng ngồi xe buýt với Khâu Chanh về nhà.
Tối hôm thứ sáu, Thu Trình dạy kèm cho Hướng Noãn xong thì nhanh chóng rời đi.
Hướng Noãn ôm sách vở của mình về phòng.
Cô đặt sách vở lên bàn học, đi đến cửa sổ muốn khép lại màn, thế mà vô tình nhìn thấy cảnh Khâu Chanh đang đứng chờ Thu Trình.
Anh chàng vừa rời khỏi đây đã mau lẹ đi đến trước mặt Khâu Chanh, rất tự nhiên nắm tay cô nàng. Hai người nắm tay nhau dần đi xa.
Không biết họ nói với nhau chuyện gì, Khâu Chanh nghiêng đầu, cười vô cùng vui vẻ.
Cô ngửa đầu, nhìn anh chàng cao lớn trưởng thành bên cạnh mình lúc này, mặt mày thoả mãn cong cong, như vầng trăng non trên vòm trời khuya.
Anh chàng dừng bước, bàn tay không đan tay với cô vòng ra sau cổ Khâu Chanh, ghì nhẹ.
Sau đó, khom lưng cúi đầu, nhẹ hôn lên cánh môi cô.
Cái hôn khẽ khàng trôi qua, bọn họ ôm nhau thêm chút nữa rồi mới đi tiếp.
Hướng Noãn nhìn họ càng đi càng xa, trong lòng vô cùng hâm mộ.
Người mình thích vừa khéo cũng thích mình, có lẽ là chuyện hạnh phúc nhất trên thế giới này đi?
Cũng có thể là vì cảnh ấy kích thích Hướng Noãn quá, đêm đó cô nàng nằm mơ thấy Lạc Hạ.
Đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại cô mơ thấy cậu, cũng là lần đầu tiên cậu xuất hiện trong giấc mơ cô với bộ dáng thời thiếu niên đĩnh đạc.
Khi trước thi thoảng cũng sẽ mơ thấy cậu, nhưng cô vẫn luôn mơ bộ dáng lúc nhỏ của cậu ấy.
Cảnh trong mơ rất yên tĩnh, chẳng ai trong bọn họ nói chuyện cả.
Hai người nắm tay nhau, sóng vai nhau đi về phía trước.
Sau đó chẳng hiểu sao, hai người đối mặt với nhau. Hướng Noãn tận mặt thấy cảnh cậu khom lưng kề sát vào mặt mình.
Hướng Noãn hồi hộp nhắm tịt mắt, chợt nghe được tiếng tim đập rõ ràng của mình, như thể muốn đập đến điếc của tai cô nàng vậy.
Thế giới an tĩnh của cô bị tiếng tim đập kịch liệt chiếm đóng.
Cánh môi cô bỗng dưng bị xâm chiếm.
……
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hướng Noãn vì cảm giác thẹn thùng trong giấc mơ ban tối của mình mà vùi cả người vào chăn mềm giống như chú chim cánh cụt vậy.
Mãi đến khi hơi ngộp thở, cô nàng mới chịu lộ khuôn mặt đỏ rực cùng quả tóc tổ quạ ra khỏi lớp chăn rồi xuống giường rửa mặt chải chuốt.
Hướng Noãn nhớ không ra cái cảm giác khi mà môi cậu ấy chạm vào môi cô trong giấc mơ.
Cũng không dám nhớ đến.
Vì thật ra cô vốn cũng chưa từng hôm qua, nên cũng chẳng biết cảm giác khi được hôn như nào.
Tiết học bù bắt đầu từ chiều, sáng sớm Hướng Noãn đã mang theo cặp sách ra cửa.
Cô đến Lý Ký ăn sáng, sau đó đến thư viện tỉnh ôn bài.
Mãi đến giữa trưa, Hướng Noãn mới về đến nhà.
4h chiều học bù, học tới chạng vạng thì kết thúc.
Thu Trình muốn chở bạn gái mình cùng qua chỗ hẹn.
Cận Ngôn Châu nhất định sẽ chẳng chịu đi với Hướng Noãn.
Hướng Nõn thay đồ, mở cửa đi đến chỗ liên hoan.
Cô đi theo tuyến đường đã được mình lên kế hoạch trước, Hướng Noãn đón xe buýt, chuyển xe, cuối cùng xuống ở đúng trạm có nơi hẹn.
Cô dựa vào định vị tìm quán ăn, đi tầm 500 mét sau mới tìm được đến quán.
Giây tiếp theo, tầm mắt cô nàng hướng xuống phía dưới bảng hiệu, rồi hơi bàng hoàng.
Lạc Hạ đã đến lâu rồi, cậu đang đứng ở cửa chờ.
Cậu trai đội mũ lưỡi trai đen, mặc áo trắng ngắn tay, quần đen rộng có dây, hai dây quần quàng qua vai (quần yếm)
Dây tai nghe trắng của cậu kéo dài từ tai, sau đó uốn khúc ngoằn ngoèo dài đến chỗ bàn tay đang để trong túi quần.
Tràn ngập cảm giác phóng khoáng của thanh xuân.
Hướng Noãn trong phút chốc, như thấy lại được cậu bé già dặn mặc quần yếm áo trắng xuất hiện trước mặt cô năm ấy vậy.
Cô nàng như thể bị đóng đinh tại chỗ, nhìn chăm chăm cậu không chớp mắt.
Có lẽ Lạc Hạ cũng nhận ra có người đang nhìn mình, cậu liếc nhẹ qua phía bên này.
Ánh mắt hai người không kịp đề phòng mà chạm vào nhau, Hướng Noãn bị khớp, dời tầm mắt đi ngay.
Trước khi dời mắt đi, cô nàng còn kịp liếc tới đôi môi mỏng của cậu.
Hồng, trông rất mềm.
Trong đầu Hướng Noãn đột nhiên hiện ra cảnh tượng mà cô mơ hôm qua.
Cô cắn môi, khuôn mặt có hơi phiếm hồng, chân nhúc nha nhúc nhích, cứng đơ như gỗ đi về phía cậu.
Sau cùng đứng cạnh cậu ấy. Lúc cô đi đến Lạc Hạ đã tháo tai nghe xuống rồi.
Hướng Noãn đứng bên cạnh cậu, thậm chí có thể nghe được nhịp thở vững vàng của cậu ấy nữa.
Trên người cậu vẫn là mùi hương bội giặt dễ chịu như trước. Hướng Noãn không tự chủ được, nhủ thầm, cậu vẫn luôn lễ độ tinh tế như thế, sẽ biết tháo tai nghe đúng lúc để không bỏ lỡ những gì người khác nói với mình.
Sự lịch thiệp khảm sâu vào xương cốt ấy, khiến người ta chẳng có cách nào ngừng tương tư.
Chẳng biết gần đây có hàng quán nhà ai đang bật nhạc, giọng nam trầm thấp hát lên câu hát mang âm Quảng Đông tiêu chuẩn: “Ai cũng chỉ có mỗi một đôi tay thôi, quá khó để trao em cái ôm trọn vẹn / Muốn có được gì đó, trước tiên phải chấp nhận mất đi.”
Ngay sau đó, Hướng Noãn bỗng nhiên nghe được cậu trai bên cạnh mình cũng nhẹ nhàng hát theo: “Liệu có mấy ai có thể dùng tình yêu chinh phục cả ngọn Phú Sĩ…..”
Giọng nói cậu trầm thấp, mang theo vài phần trong sáng của cái tuổi đôi mươi, hoàn mỹ kết hợp với giọng gốc. Hơn nữa, cậu cũng đang hát tiếng Quảng Đông.
Dùng âm tiêu chuẩn không thua gì giọng gốc.
Lạc Hạ tự nhiên, tuỳ ý hát theo bài hát đang phát.
Nhưng Hướng Noãn bên cạnh cậu đã bởi vì câu hát của cậu mà lòng nổi bão.
Tim cô đập thình thịch, khuôn mặt cô vừa kịp trở lại bình thường, cũng bởi vì thế mà đỏ bừng cả lên.
Hướng Noãn chỉ cảm thấy tai mình đang không ngừng đỏ lự nóng hổi.
Cô nhịn không được, đưa tay lên xoa nhẹ tai mình.
Thật không có thiên lý mà.
Tiếng Quảng Đông cậu ấy nói sao lại gợi cảm đến thế.
Hướng Noãn tuy có phần kinh ngạc, nhưng vì Khâu Chanh đã nói cho cô biết bà nội Lạc Hạ là người Cảng Thành, nên đối với chuyện cậu biết tiếng Quảng không làm cô ngạc nhiên quá mức.
Chỉ là……
Cậu hát tiếng Quảng Đông thật sự là dễ nghe muốn ૮ɦếƭ.
Cô không biết phải miêu tả sao cả, những người khác cũng chưa từng nghe, chỉ có mình cô may mắn trở thành thính giả duy nhất của cậu.
Hướng Noãn yên tĩnh nghe cậu hát hết bài hát bằng tiếng Quảng Đông này. Sau đó, một bản tình ca nổi tiếng khác được phát tiếp.
Lạc Hạ không hát theo nữa, cậu quay mặt hỏi Hướng Noãn: “Cậu đã từng nghe nhạc của Trần Dịch Tấn chưa?”
Hướng Noãn không ngờ cậu sẽ chủ động tìm chủ đề bắt chuyện với cô.
Cô nàng nhất thời phản ứng không kịp, có hơi ngốc ngốc, bối rối đỏ mặt lắc đầu nguây nguẩy.
Cô đã từng nghe tên ca sĩ này rồi, nhưng chưa từng nghe bài hát nào của ông cả.
Lạc Hạ mỉm cười, chậm rãi nói: “Bản nhạc phát ban nãy là bài hát của ông ấy.”
Giọng Hướng Noãn hơi run, mềm mại đáp: “Rất êm tai.”
Là cậu hát….rất êm tai.
Sau đó, cô lại lấy hết can đảm, nhẹ giọng hỏi lại cậu như thể muốn tìm thêm lý do để trò chuyện vậy: “Cậu thích Trần Dịch Tấn lắm sao?”
Lạc Hạ hơi cong eo xuống khi cô vừa mở miệng, trùng hợp nghe được tiếng nói của cô hòa trong tiếng hát của bản tình ca đang phát, cậu cười rồi trả lời: ‘Ừ. tớ rất thích.”
Khi cậu chàng nói lời này, giữa đôi mày sáng rỡ, cặp mắt đào hoa chan chứa tình cảm.
Ai không biết còn tưởng cậu chàng đang tỏ tình với cô nữa kìa.
Hướng Noãn nghe được hai chữ “Rất thích” của cậu, trái tim cứ như ma nhập vậy, điên cuồng đập loạn.
Dù rõ ràng, cậu chả phải đang nói mình thích cô.
Sau đó, hai người lại im lặng.
Hướng Noãn đang rất ảo não, hận bản thân dạo trước không chịu nghe nhạc của Trần Dịch Tấn.
Nếu cô hiểu biết một chút, có phải lúc này sẽ có thêm lý do để nói chuyện với cậu nhiều hơn nữa không?
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện phiếm với nhau. Nhưng cô lại không nắm chắc được cơ hội này. Còn dùng một câu hỏi vô cùng vớ vẩn để tiếp chuyện.
Cũng may, bốn người còn lại không lâu sau đã tới nơi rồi.
Sáu người bọn họ vào quán ăn, ngồi cùng với nhau trên cùng một cái bàn vuông lớn.
Khâu Chanh, Hướng Noãn chọn một chỗ dựa tường để ngồi.
Cận Ngôn Châu đẩy mạnh Dư Độ qua, ngồi ngăn giữa Hướng Noãn và cậu.
Bên Khâu Chanh thì có Thu Trình với Lạc Hạ.
Vì Lạc Hạ ngồi ngoài cùng, chéo với chỗ ngồi của Hướng Noãn……Là hai vị trí xa nhau nhất.
Lạc Hạ là người phụ trách gọi món.
Cậu kêu đa số là thịt dê nướng và vài món thịt khác, nhưng không nhiều.
Dư Độ và Khâu Chanh muốn uống bia, nên Lạc Hạ có kêu thêm mấy lon bia.
“Cậu có uống bia không?” Cậu nhìn về phía Hướng Noãn, hỏi cô.
Hướng Noãn hơi hoảng loạn lắc đầu, chạm mắt với cậu một chốc rồi rời đi ngay.
Lạc Hạ kêu cho Hướng Noãn một chai nước ngọt. Trong khi chờ đợi xiên nướng được chuẩn bị xong, người phục vụ mang đồ uống lên.
Lạc Hạ đứng lên phát bia cho mọi người, cuối cùng còn lại một chai nước ngọt, cậu cầm lấy, bật nắp rồi cắm ống hút vào, đưa đến chỗ Hướng Noãn.
Hướng Noãn cắn môi, vươn tay nhận lấy, sau đó cúi mặt uống một ngụm nhỏ.
Mát lạnh lại ngọt ngào.
Cô không nhịn được, uống thêm vài ngụm nữa.
Đồng thời vờ như lơ đãng liếc về phía Lạc Hạ đang ngồi.
Vừa vặn bắt gặp hình ảnh cậu trai mở lon bia bằng một tay.
Nhìn rất khéo léo và dễ dàng, có lẽ bình thường cậu ấy cũng thường xuyên mở lon bia như thế.
Những vẫn không khỏi khiến cô rung động.
Động tác của cậu trông vừa ngầu vừa đẹp trai.
Sau đó, từng mâm xiên nướng được bày ra bàn, mọi người đều tự chọn món mình thích ăn rồi đồng loạt nhâm nhi.
Thật ra Hướng Noãn không ăn được thịt dê.
Nhưng vì không ai hỏi đến nên cô cũng không chủ động nhắc. Chỉ chọn món khác để ăn thôi.
Ngoại trừ món có thịt dê, những thứ khác cô đều ăn một chút.
Ngặt nỗi món khác Lạc Hạ kêu cũng không nhiều, cộng thêm việc mọi người xung quanh cũng ăn nữa, thế nên những món mà Hướng Noãn có thể ăn được đã vơi đi rất nhiều rồi.
Lạc Hạ đặt lon bia trong tay xuống, đứng dậy đi khỏi chỗ ngồi.
Ít lâu sau, cậu trở về.
Khâu Chanh hỏi: “Cậu đi làm gì thế?”
Lạc Hạ nói: “Đặt thêm vài món.”
Khâu Chanh chỉ vào bàn tiệc đầy ắp thịt dê: “Còn nhiều thế này cơ mà!”
Lạc Hạ chỉ cười: “Em kêu món khác.”
Không hiểu sao, nhịp tim Hướng Noãn chậm lại trong giây lát.
Cô không kiềm được mà nghĩ, người cẩn thận như cậu ấy, có phải là đã nhìn ra cô không ăn được thịt dê rồi không?
Nhưng cô cũng sợ…..bản thân thật sự chỉ là tự mình đa tình mà thôi.
Mãi đến khi người phục vụ mang thêm phần ăn mới đến.
Lạc Hạ đứng dậy nhận lấy, cậu đặt phần thịt dê trên bàn sang một bên, để phần thịt mới đem lên gần chỗ ngồi của Hướng Noãn và Khâu Chanh.
Lạc Hạ từ đầu tới cuối không nói gì, nhưng cậu cũng đã từ những hành vi nho nhỏ của cô nhìn ra được Hướng Noãn không ăn được thịt dê, nên mới cố ý đứng dậy gọi thêm phần thịt khác.
Cõi lòng Hướng Noãn bỗng chốc xúc động vô cùng.
Cô thuộc kiểu người vừa hướng nội vừa chậm chạp, không biết đùa giỡn, ở chung với người khác rất dễ dàng bị lãng quên.
Nhưng cậu không như thế, cậu có thể quan tâm, chăm sóc chu đáo từng người từng người một.
Bao gồm cả những người không có chút cảm giác tồn tại nào như cô.
Cô biết rõ tất cả đều xuất phát từ tính cách lịch thiệp mà cậu đã được giáo dục từ tấm bé mà thôi. Cô biết rõ cậu chỉ xem mình là một cô bạn học chung lớp hết sức bình thường.
Dẫu thế, cô cũng chẳng có cách nào khống chế được sự rung động từ sâu tận đáy lòng mình.
Chỉ là…..vô cùng, vô cùng thích cậu mà thôi.
Hướng Noãn có thể viết ra 800 chữ kể về điểm tốt của cậu.
So với bài thi văn trung học còn có ý tưởng dạt dào hơn.
Nhưng đề cập tới khuyết điểm của cậu, thì cô thật sự không nghĩ ra được gì.
Cậu quá hoàn hảo.
Giống như bản tính theo đuổi cái đẹp của tất cả mọi người vậy, con người Lạc Hạ tốt đẹp đến thế, có ai mà không thích cơ chứ.
Ít nhất thì….Hướng Noãn thật sự rất thích cậu ấy.
Đêm hôm đó.
Sau khi Hướng Noãn về đến nhà, cô lên mạng tìm hiểu về Trần Dịch Tấn suốt hai giờ đồng hồ.
Tìm hiểu tất cả thông tin của ông ấy, cũng nghe những bản nhạc thịnh hành mà Trần Dịch Tấn đã từng hát.
Biết được bài hát tiếng Quảng hôm nay Lạc Hạ hát tên là “Dưới Chân Núi Phú Sĩ”.
Câu đầu tiên cậu ấy hát, là “Liệu có mấy ai có thể dùng tình yêu chinh phục cả ngọn Phú Sĩ.”
Chẳng có ai.
Cũng giống như việc anh yêu em, chẳng có cách chiếm trọn được em cả.
Anh chỉ có thể ngóng trông người, liều mạng chạy về phía em mà thôi.
“19.09.2009, cậu ấy mặc áo trắng và quần yếm đen, khiến mình cứ tưởng được trở về mùa hè 11 năm trước.”
“19.09.2009, cậu ấy hát một câu “Liệu có mấy ai có thể dùng tình yêu chinh phục cả ngọn Phú Sĩ”, khiến mình từ đây, đem lòng say mê giọng hát Trần Dịch Tấn.”
“19.09.2009, chỉ có cậu ấy phát hiện, mình không ăn được thịt dê.”
“19.09.2009, hình như……mình càng ngày càng thích cậu ấy hơn rồi.”