2009, vào một ngày cuối tuần tháng 8.
Tuy trời đã vào thu, song nhiệt độ nóng bức thuộc về mùa hạ vẫn còn sót lại quanh đây.
Hôm qua Hướng Noãn vừa theo mẹ là Hướng Lâm từ Hưng Khê chuyển vào nhà họ Cận ở Thẩm thành.
Cô bắt đầu có thêm một vị cha dượng cùng một người anh trai trạc tuổi mình.
Dường như trấn nhỏ Hưng Khê ở trời nam sau khi vào thu, vẫn luôn chịu cảnh mưa dầm triền miên không dứt, nhiệt độ trong không khí cũng hạ thấp chẳng ngừng. Còn nhiệt độ của Thẩm thành thì lại oi bức giống thời tiết mùa hè vậy, Hướng Noãn mới đến, cơ thể trong nhất thời trong kịp thích ứng, ngã bệnh mất rồi.
Buổi sáng chỉ có cảm giác không thoải mái một cách mơ mơ hồ hồ thôi, đến khi hoàng hôn buông xuống thì cả cơ thể cô nặng nhọc vô cùng. Cơ thể nóng lên rất rõ ràng, nhưng cảm giác lạnh lẽo nương theo làn da thẩm thấu vào từng thớ thịt cô. Đầu óc quay cuồng không chịu nổi, Hướng Noãn tắt điều hoà, mơ màng quấn chặt chiếc chăn ấm nằm trên giường thiu thiu chợp mắt.
Từng tầng mây ráng đỏ to lớn ngoài khung cửa sổ, chậm rãi chuyển động trên vòng trời thắm xanh. Vầng sáng màu cam của buổi chiều tà xuyên qua lớp kính thuỷ tinh chiếu lên gương mặt trơn mịn của cô, càng làm nổi bật hơn vẻ mặt đỏ bừng vì bệnh.
Cô nhắm mắt, cả người uể oải, bệnh trạng suy yếu thật khiến người khác tiếc thương.
Không biết đã mơ hồ như thế được bao lâu rồi, bỗng một giọng nam ngang ngược rơi vào tai Hướng Noãn. Cô mở to mắt, kinh hoàng đến tỉnh cả người.
“Các cậu đến nhà tớ chơi, đêm nay nhà họ Cận đãi các cậu một bữa cơm” Là Cận Ngôn Châu, con trai của cha dượng cô.
Không biết đối phương đáp lại câu gì, Hướng Noãn lại nghe thấy Cận Ngôn Châu kiêu ngạo kinh thường nói: “Tớ đây họ Cận chứ có phải họ Hướng đâu, muốn ầm ĩ thế nào thì cứ ầm ĩ thế đó đấy, có liên quan cái mốc gì tới hai cái người họ Hướng kia đâu.” Giọng cậu không những không hạ xuống, mà trái lại còn cố ý nói to hơn.
Hướng Noãn không cần mở cửa cũng biết Cận Ngôn Châu đang đứng trước cửa phòng cô. Mấy lời này là đang cố tình nói cho cô nghe đây mà.
“Đừng nói mấy lời vô ích thế, Cận Triều Vân sáng nay đã đi công tác rồi, tớ có gọi Khâu Chanh và anh Hạ đến, đêm nay phải chơi cho thật đã, không thì tớ tuyệt giao với các cậu đấy nhá!” Sau khi Cận Ngôn Châu nói xong thì cuộc trò chuyện đó cũng chấm dứt, cậu cảm thấy thoả mãn rồi nên trở về phòng mình, tiếng đóng cửa và tiếng cậu ta nói chuyện giống nhau thật đấy, vừa nặng nè lại vừa vang vọng khắp nơi.
Hướng Noãn nhắm mắt lại lần nữa, lười biếng cuộn người trên giường không thèm động đậy.
Nếu không phải vì bản thân đang phát sốt, thì để tránh cái việc cùng đối mặt ăn cơm chiều với bọn họ, Hướng Noãn chắc chắn là người sẽ ra ngoài đầu tiên. Đến lúc đó cô tìm bừa chỗ nhà hàng nhỏ nào đấy giải quyết bữa cơm chiều, nhân tiện đi dạo quanh phố thị làm quen một chốc cũng tốt. Nhưng cô bệnh mất rồi, thật sự không còn chút sức lực nào, ý muốn ngồi dậy cũng chẳng có nữa kìa.
Bạn bè của cậu ta muốn tới ăn cơm thì cứ tới đi, cô không xuống dưới ăn cơm chiều là được chứ gì, dù sao bản thân cô cũng chẳng muốn ăn.
Như vậy cũng sẽ không quấy rầy đến bọn họ.
Hướng Noãn yên lặng nghĩ.
Tâm trí lại quay cuồng, khi cô vừa định say giấc thì tiếng chuông báo từ di động đột ngột vang lên.
Hướng Noãn lần thứ hai bị quấy nhiễu mà tỉnh giấc. Mí mắt cô nặng nề mở ra, Hướng Noãn cầm di động lên, nhìn màn hình hiển thị tên người gọi đến rồi ấn nghe.
Giọng Hướng Lâm có chút vội vàng, xuyên qua bộ phận âm thanh của di động càng có vẻ nôn nóng hơn: “Noãn Noãn, con giúp mẹ đến phòng làm việc trong nhà tìm tài liệu đưa đến đây đi.”
Hướng Noãn chống tay ngồi nhổn dậy, cổ họng cùng khoang miệng đang khô khốc khó chịu vô cùng. Cô mở miệng, giọng nói hơi cố sức: “Là tài liệu nào ạ?”
Hướng Noãn vẫn giữ tư thế để di động bên tai, trong lúc tiếp chuyện với Hướng Lâm thì cô xỏ dép lê, nặng nề đi về phía cửa.
“Vâng, con biết rồi.”
Sau khi ngắt điện thoại, Hướng Noãn tìm được tập tài liệu mẹ cô cần ở phòng làm việc.
Lát sau cô về phòng mình, mang theo ví tiền, khoác thêm áo khoác lên người rồi xuống lầu thay giày để ra ngoài.
Biết Hướng Lâm đang cần gấp, Hướng Noãn quyết định bắt xe để nhanh chóng đến điểm hẹn. Khi cô đến, Hướng Lâm đang đứng bên ngoài toà cao ốc đầy nôn nóng nhìn ngang ngó dọc đợi cô. Sau khi nhận được tài liệu rồi, Hướng Lâm lập tức vội vã đi về phía văn phòng mình. Hướng Noãn đột nhiên mở miệng gọi lại bà: “Mẹ, hay là hôm nay mẹ dẫn con ra ngoài ăn nhé?” Lúc này đây, Hướng Lâm nào có thời gian để bàn luận với Hướng Noãn chuyện cơm chiều, thế là bà nhíu mày đáp: “Chờ mẹ xong việc rồi hẳn tính sau.” Vừa dứt lời, người phụ nữ mặc trang phục văn phòng hấp tấp trở vào toà cao ốc. Để lại một mình Hướng Noãn đứng ở bên ngoài.
Bên ngoài toà cao ốc thật sự rất trống vắng, cũng chỉ có mình cô đứng đấy mà thôi, trông có vẻ rất yếu đuối mỏng manh, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi cũng đủ xô ngã cô rồi.
Ánh hoàng hôn của buổi chiều tà chiếu xuống, có vầng sáng nhàn nhạt dịu dàng bao bọc cả người cô, càng tăng thêm vẻ lẻ loi cô độc của cô.
Hướng Noãn đứng ngây ra một lát rồi mới chậm chạp xoay người.
Cô định tìm đến tiệm thuốc gần đây mua thuốc hạ sốt để uống.
Khi cô vừa xoay người cất bước thì trong nháy mắt, xuất hiện ba bóng người đang chạy xe đạp vụt qua cô.
Một cậu trai trong đó lưu loát lượn vòng ra sau Hướng Noãn, lướt ngang qua cô, tốc độ xe của cậu giống như mang theo một cơn gió, thổi tung mái tóc đẹp của Hướng Noãn bay tán loạn. Có sợi tóc nhẹ nhàng cọ lên da cậu, nhẹ đến mức khiến cậu trai ấy không phát hiện được.
Trong nháy mắt, cậu học sinh đã chạy xe ra xa. Hướng Noãn cứng đờ cả người, hãy còn kinh ngạc chưa bình tĩnh nổi. Nhưng làn da đang nóng rực vì sốt lại cảm giác được sự mát mẻ trong chớp mắt. Đến khi cô bình tĩnh nhìn lại, bóng dáng cậu trai đó đã sớm hoà vào trong biển người tấp nập, mơ hồ không rõ mất rồi.
Sau khi đi qua khỏi toà cao ốc, Dư Độ nhanh tay đạp xe đến bên cạnh Lạc Hạ, cất giọng: “Anh Hạ vừa mới làm gì đấy nhỉ? Đang khoe tài nghệ trước mặt em gái Hướng đấy à.”
Lạc Hạ tức đến phát cười, đáp: “Khoe em gái cậu ấy.”
Nếu chẳng phải tên ôn thần này đẩy cậu lên phía bên cạnh, cậu sợ tiếp tục chạy trên đường cũ chẳng may ᴆụng phải người khác, còn không thì làm gì đến nỗi phải đột nhiên vòng ra sau lưng con gái nhà người ta? Lạc Hạ lái xe đạp va vào xe Dư Độ một chút rồi cảnh cáo: “Đừng có mà lại gần tớ thế.”
……
Sau khi Hướng Noãn đến tiệm thuốc mua thuốc hạ sốt thì đi đến cửa hàng tiện lợi 711.
Cơn sốt này không chỉ làm Hướng Noãn ăn không tiêu mà còn khiến vị giác cô nhạt hẳn đi.
Vì bụng rỗng không thể uống thuốc được nên Hướng Noãn mua một phần oden* rồi lấy thêm phần nước sôi.
Sau đó cô tìm bừa một vị trí trong cửa hàng ngồi xuống, vừa chầm chậm ăn vừa đợi thời gian trôi hết, chờ mẹ cô xong việc.
Uống thuốc xong, khi thuốc bắt đầu ngấm thì đầu óc Hướng Noãn cũng mờ mịt dần, cuối cùng ngã ra bàn ngủ mất.
Hướng Noãn bị tiếng chuông từ di động đánh thức. Cô mở mắt, phát hiện trời bên ngoài đã tối rồi, cửa kính sạch sẽ trước mặt lấm tấm vài ba giọt nước mưa.
Trong màn đêm đen kịt ấy, cả thành phố lại sáng lạn rực rỡ vô cùng, ánh đèn đường rực sáng giống như những vì sao rơi trên mặt đất vậy.
Hướng Noãn tiếp điện thoại của mẹ cô trong tiếng mưa rơi tí tách tí tách.
“Noãn Noãn” Giọng Hướng Lâm có hơi hối tiếc và áy náy, cất lời: “Mẹ còn bận việc, không rời đi được, bao giờ chú Cận của con đi công tác về, cả nhà chúng ta lại đi đến nhà hàng ăn một bữa cơm.” Hướng Noãn rũ mi, đáp “Vâng” rồi im lặng.
Vừa tỉnh ngủ nên giọng cô còn có vài phần lười nhác. Hướng Lâm nghe ra, mới hỏi: “Con vừa tỉnh ngủ đấy à? Chưa ăn cả cơm chiều hay sao, con nói chuyện với anh con về chuyện bữa ăn đi rồi tự mình giải quyết đi nhé.”
Hướng Noãn lại đáp: “Con biết rồi.”
Điện thoại bị ngắt.
Cô vừa mở miệng, câu “Mẹ cũng phải nhớ ăn cơm đó.” Cuối cùng vẫn chưa kịp nói thành lời.
Hướng Noãn khép môi, tiếng thở có phần nặng nề. Cô cầm điện thoại trong tay, tay còn lại sờ trán mình.
Hình như đã hạ sốt rồi.
Hướng Noãn giật mình nhìn dáng vẻ của chính mình qua ảnh phản chiếu của chiếc cửa kính, không kìm được mà bắt đầu ngây người.
Lát sau, cửa bị người ta đẩy ra, ba dáng người chầm chậm đi vào.
Một cậu học sinh trong đó cất giọng oán hận: “Thời tiết gì vậy trời, lúc vừa ra khỏi nhà Ngôn Châu còn tốt, giờ thì mưa nói tới thì ầm ầm kéo tới luôn rồi.”
Cô gái cười nhẹ, đáp: “Hôm nay là Thất Tịch đó Dư Độ à, bây giờ chắc hẳn chàng Ngưu Lang đang gặp nàng Chức Nữ bên cầu Hỉ Thước rồi, nên đương nhiên muốn trời mưa!”
Lời nói của bọn họ vang vọng vào tai Hướng Noãn.
Trước khi bọn họ đến đây, cửa hàng tiện lợi yên tĩnh bao nhiêu thì lúc này đây, trong tiệm chỉ có tiếng trò chuyện của bọn họ.
“Lạc Hạ, cậu thật sự thích Yakult thật đấy.” Khâu Chanh nhìn Lạc Hạ cầm một loạt chai Yakult nhỏ, nhịn không được mở miệng trêu chọc.
Hướng Noãn vốn chỉ muốn lẳng lặng nghe, cô đưa lưng về phía kệ để hàng hoá, cũng không quay đầu.
Nhưng mà……Lạc Hạ?!
Đầu cô tự hỏi, cơ thể cũng bất tri bất giác cử động. Hướng Noãn quay đầu nhìn về phía sau, hơi sợ sệt trợn to đôi mắt.
Dư Độ đang trả lời Khâu Chanh: “Đàn chị không biết đó thôi, anh Hạ thích nhất là món đồ uống nho nhỏ này đó, uống mỗi ngày luôn mà.”
Lúc nói lời này, cậu còn không quên khoác vai Lạc Hạ, cười nói: “Anh Hạ nói xem có đúng không?”
Lạc Hạ đứng bên ngoài kệ hàng hoá đầu tiên, vừa khéo đưa lưng về phía Hướng Noãn bên này. Hướng Noãn chỉ thấy được bộ dáng của cậu.
Cậu học sinh mặc áo thun trắng phối cùng chiếc quần jean xanh, tóc đen được cắt ngắn sạch sẽ gọn gàng.
Dáng người đĩnh đạc, thon gầy lại có vẻ phóng khoáng. Giống như một chú hươu đang phát triển vậy, trưởng thành vượt trội.
Sau đó, cậu chàng lười nhác đáp lời: “Nghe như cậu hiểu tớ lắm ấy nhỉ?” Nói xong, cậu nghiêng người, cầm lên một thỏi kẹo cao su, động tác này khiến Hướng Noãn thấy được góc mặt nghiêng của Lạc Hạ. Lòng Hướng Noãn lặng đi, cô chỉ cảm thấy bản thân nhưng đang ngừng thở.
Cậu trai hạ thấp tầm mắt, ánh đèn trong cửa hàng tiện lợi đọng lại quanh thân cậu, giống như lấy cậu làm trung tâm vậy, khiến cho làn da trắng lạnh của cậu càng thêm rõ ràng.
Lạc Hạ xoay người muốn đi tính tiền.
Hướng Noãn lập tức quay người lại rồi cúi thấp đầu xuống. Trái tim trong Ⱡồ₦g иgự¢ chẳng hiểu sao cứ đập liên hồi.
Thật sự…… Là Lạc Hạ sao?
Cô bỗng nhiên có chút không chắc chắn.
Hướng Noãn đưa lưng về phía bọn họ, gãi nhẹ móng tay, tâm trí trống rỗng.
Dư Độ đi phía sau Lạc Hạ, cất lời: “Hai đứa tụi mình học chung với nhau tới tận giờ, quen biết bao năm thế rồi, cậu nói xem, tớ còn chưa đủ hiểu cậu sao?” Lạc Hạ giống như đang lờ cậu ta đi vậy, không đáp.
Khi ba người bọn họ đang tính tiền ở quầy thu ngân, Hướng Noãn đứng dậy từ chỗ mình ngồi, đi tới kệ đựng hàng hoá bên cạnh, giả vờ như mình đang chọn đồ vậy, cô hơi nghiêng đầu, nhìn về phía quầy.
Đúng lúc này, Khâu Chanh chờ bên cạnh Lạc Hạ chú ý tới ánh mắt thấp thỏm của Hướng Noãn. Cô gái quay đầu, cong môi cười trộm nói nhỏ với Lạc Hạ: “Có một cô gái nhỏ đang nhìn lén cậu kia kìa.”
Hướng Noãn còn đang nghiêng đầu cố gắng so sánh xem cậu trai này có phải là Lạc Hạ mà cô biết hay không, bị cô nàng bên kia nhìn lại. Hướng Noãn có chút kinh ngạc rụt đầu, trốn về kệ hàng phía sau.
Cô tuỳ tiện cầm chiếc dù che mưa trong tầm tay mình, sau đó đi trở về chỗ ngồi, cầm theo di động và
thuốc hạ sốt, hoảng loạn đi về phía quầy tính tiền.
Bọn họ đã mua xong đồ và đang ngồi ở bàn gần vị trí cửa, chắc là đang đợi mưa tạnh rồi mới rời đi.
Hướng Noãn đưa ô cho thu ngân.
“20 NDT.”
Hướng Noãn lấy tiền từ trong ví đặt lên quầy.
Nhưng mà….khi cô ra khỏi nhà chỉ đem theo mỗi 50 NDT. Mua thêm thuốc và nước, đồ ăn cũng tốn không ít rồi, hiện tại cô chỉ còn dư lại 14 đồng NDT và 8 hào thôi.
Cô xấu hổ đến đỏ cả mặt, đành phải nhẹ giọng xin lỗi: “Ngại quá, tôi….. tôi không…..” Không mua.
Còn chưa nói xong, một giọng nam lạnh nhạt đã vang lên phía sau cô.
“Thiếu bao nhiêu?”
Hướng Noãn cứng đờ cả người
Thu ngân đáp: “5 NDT kèm 2 hào”
Lạc Hạ đặt 5 đồng NDT lên quầy, lại lấy ra thêm 2 hào nữa, đưa cho thu ngân.
Thu ngân nhận tiền, sau đó đưa dù cho Hướng Noãn. Hướng Noãn hơi chầm chừ rồi nhận lấy, xoay người lại.
Trong nháy mắt, Hướng Noãn cuối cùng cũng chắc chắn, cậu học sinh cao hơn cô cả một cái đầu trước mắt này đây chính là Lạc Hạ mà cô biết.
Không chỉ khiến cô nhớ lại khuôn mặt khi bé, mà còn khiến cơ mơ hồ thấy được bóng dáng cậu bé thuở ấu thơ sót lại trong ký ức. Cũng bởi vì, Lạc Hạ mà cô biết cũng có một nốt ruồi bên tai trái.
Lạc Hạ bỏ lại ví tiền vào túi, đang muốn xoay người, Hướng Noãn đã lắp bắp nhỏ giọng hỏi cậu: “Tớ…..tớ phải trả tiền lại cho cậu thế nào đây?”
Chắc là vì giọng cô quá nhỏ nên Lạc Hạ nghe không rõ, cậu nghi ngờ “Ừ?” một tiếng, rồi hơi cong eo cúi người sát gần cô, nhưng vẫn duy trì khoảng cách thích hợp như cũ.
Vừa chu đáo vừa lịch sự.
Trái tim Hướng Noãn cũng bởi vì cậu đến gần mà căng thẳng trong phút chốc.
Cô cúi thấp đầu, mặt phiếm đỏ, hàng lông mi chớp chớp, nhưng hô hấp lại lúc nặng khi nhẹ.
Hướng Noãn lập lại lần nữa, lần này giọng cô vẫn nhỏ như cũ, chỉ vừa đủ cho cậu nghe rõ: “Tớ phải trả tiền lại cho cậu thế nào đây?”
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của cậu trai cong cong, chỉ cười nhẹ đáp: “Không nhiều lắm đâu, đừng bận tâm.”
Hướng Noãn có chút thất thần, thậm chí còn nghi ngờ rằng có phải cậu cũng nhận ra cô rồi không. Chỉ là, cô còn chưa kịp hỏi rõ thì Lạc Hạ đã sải bước đi về phía bạn bè của cậu bên kia. Hướng Noãn không muốn đi quấy rầy bọn họ nên vẫn đứng đấy. Cô mím nhẹ môi, bước đến cửa. Khi cô mở cửa rời đi, thì lại một lần nữa tình cờ nghe được cuộc chuyện trò.
“Anh Hạ làm gì vậy nè?” Dư Độ tò mò hỏi, rồi mỉm cười chế nhạo: “Anh hùng cứu mỹ nhân đấy à?”
Hướng Noãn vừa đi ra cửa hàng tiện lợi nghe nói thế, hơi dừng bước chân, tay cô vẫn còn vịn nắm cửa chưa buông. Hướng Noãn không nhịn được đưa mắt về phía bên này, động tác cũng cố ý làm thật chậm rãi.
Cậu trai lười nhác dựa vào ghế ngồi, lông mi buông xuống, yếu hầu hơi động, đang ngửa đầu uống Yakult. Hướng Noãn chợt nghe được tiếng Lạc Hạ không chút để tâm cười cười: “Cô ấy là con gái của mẹ kế Cận Ngôn Châu.”
Mưa thu bỗng chốc dữ dội hơn, từng hạt mưa lớn theo gió lạnh tạt lên mặt Hướng Noãn.
Lạnh lẽo khôn cùng.
Dập tắt nỗi chờ mong trong lòng cô.
Tiếng cười đùa của bọn họ trong cơn mưa dần trở nên xa xôi diệu vợi, ngày càng mờ mịt.Nhưng Hướng Noãn vẫn có thể miễn cưỡng nghe rõ.
Khâu Chanh kinh ngạc hỏi: “Sao cậu biết được?”
Lạc Hạ nhướng mày đáp: “Phòng khách của cậu ấy có để ảnh chụp.”
Phòng khách quả thật có ảnh chụp, hôm qua cô vừa đến Thẩm thành, người lớn đã kéo cô cùng Cận Ngôn Châu đến tiệm chụp ảnh họ Trương chụp ảnh gia đình, rồi rửa ảnh cấp tốc, đặt trên ngăn tủ phòng khách. Nhưng chắc là đã bị Cận Ngôn Châu ném ở trên bàn mới đúng nhỉ.
Cô gái nhỏ buông đôi tay mảnh khảnh đang nắm tay nắm cửa.
Cánh cửa ở cửa hàng tiện lợi khép lại, ngăn cách cô và bọn họ. Trong thế giới của Hướng Noãn chỉ còn lại tiếng mưa rơi tí tách cùng bao nhiêu sự rối bời hoảng loạn.
Thì ra là do cô tự mình đa tình mà thôi, cậu ấy thật ra còn chẳng nhớ rõ cô nữa kìa.
—————————————-
Góc chú thích:
*Oden (Súp): là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương.
(Nguồn: wikipedia)