Tặng Anh Một Tình Yêu Nhỏ - Chương 20

Tác giả: Khanh Bạch Y

Tô An nửa ghé vào trên quầy bar bằng gỗ rắn chắc, ngón tay khẽ chạm vào ly rượu nhỏ trượt một nửa vòng tròn nhỏ, lòng bàn tay dính một chút rượu lạnh lẽo.Đông Thanh biết tửu lượng của Tô An không tốt, chỉ cần uống một chút cũng sẽ say, nếu say sẽ không thành thật, vì thế đưa tay cầm lấy ly rượu trong tay Tô An đi, lại vỗ nhẹ vào má cô: “Tô Bảo khóc rồi, Tô Bảo đang tìm mẹ đấy.’’Tô An vung cánh tay lên, nhìn Đông Thanh, đột nhiên nở nụ cười: “Mày đừng gạt tao, tao sẽ không bị mày lừa đâu.
Bây giờ Tô Bảo đang ở cùng với ba ba Thỏ của nó, chơi rất vui vẻ, nhãi con, sao mày có thể ngốc như thế chứ.’’Đông Thanh: “……”“Tao nói cho mày biết, tao lớn đến thế này rồi, nhưng chưa có bất cứ người nào có thể lừa được tao, ngoại trừ Tô Diễn.’’Đông Thanh không hổ danh là giáo viên dạy ngữ văn, giỏi nhất là nghiền ngẫm từng chữ từng chữ một, chẳng mấy chốc đã nắm bắt được hai điểm mấu chốt rồi ghép lại với nhau thành một câu hoàn chỉnh: “Ba ba Thỏ là Tô Diễn?’’Tô An ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt xinh đẹp khẽ híp lại, giống như một chút mèo Ba Tư tao nhã: “Chồng của tao, vừa đẹp trai lại có tiền, xuất sắc đến mức phụ nữ nhớ thương anh ta có thể xếp hàng dài từ đầu phố Wall đến cuối phố, được tạp chí bầu chọn làm người đàn ông mà phụ nữ muốn gả nhất năm nay, không gì sánh nổi.’’“Nhãi con Đông Thanh, tao đã ly hôn rồi.’’“Tao biết mày ly hôn.’’ Đông Thanh định lấy chai rượu bên cạnh Tô An lại đây.Tô An ôm chai rượu nghiêng người một cái, tránh thoát khỏi động tác của Đông Thanh, lầm bầm lầu bầu: “Nhưng anh ta chẳng những không ký tên mà thậm chí còn không thừa nhận! Lừa gạt tao vào dưới mí mắt của mình, ồ, hơn nữa còn mua lại Hạc Viên mà tao thích nhất.’’Nói xong, Tô An tự động thả chai rượu ra, ánh mắt càng ngày càng ௱ôЛƓ lung.“Còn có, thực ta tao cũng không làm ra vẻ như vậy, không thể chịu khổ, lúc còn nhỏ ngốc nghếch bị cảm mạo sẽ không uống thuốc con nhộng, nhưng sau đó lớn hơn một chút đã không còn ngốc nghếch như thế nữa rồi.
Anh ấy luôn rất bận rất bận, tao tự hỏi liệu rằng anh ấy có thể quan tâm tao nhiều hơn một chút nữa được không, cho dù phải mất một thời gian… Sau đó lúc tao bị cảm bị ốm, anh ấy sẽ dành một chút thời gian dỗ dành tao uống thuốc…’’Tô An nói đứt quãng.Nghe được những lời này, Đông Thanh cảm thấy đau lòng không thôi, đại mỹ nhân Tô An mà cô quen biết vẫn luôn là kiểu người đẹp có gai, đẹp thì đẹp, nhưng không thể chạm vào, cũng không ai có thể bẻ được lớp gai ấy, bởi vì những thứ đâm vào tay sẽ mãi mãi sáng đẹp, mãi mãi hướng về ánh mặt trời.
M Một mình mang theo Tô Bảo, chăm sóc nuôi nấng Tô Bảo đến trắng trẻo mập mạp, cuộc sống hàng ngày gọn gàng ngăn nắp, sẽ nướng bánh quy nhỏ thơm ngọt, sẽ làm đủ loại bánh kem với kiểu dáng phức tạp, bản thiết kế cũng giống như chủ nhân của nó, xinh đẹp chói mắt.Nghĩ đến đây, Đông Thanh đặt tay lên bờ vai đã khẽ run rẩy của Tô An, giống như đang dỗ dành Tô Bảo mà vỗ vỗ sống lưng Tô An.Tô An dần dần bình tĩnh lại.Tiếng ghi ta dịu êm vang lên trong quán rượu nhỏ.“Hi, mỹ nữ? Một mình sao?’’ Chẳng biết từ khi nào một người đàn ông ra dáng công tử bột đã đứng bên cạnh Đông Thanh, người nọ khẽ cúi người chống tay bên cạnh Đông Thanh, nói: “Mỹ nữ, chúng ta ngồi xuống cùng uống một chén, thế nào?’’Đông Thanh liếc mắt một cái, phớt lờ người vừa mới chào hỏi, bàn tay đang vỗ vỗ sống lưng Tô An cũng dừng lại.Tô An đã chạm vào một chút rượu, đã say nhưng trong cơn say lại có một vài phần tỉnh táo, hoàn toàn vứt bỏ khí chất ưu nhã ngày thường ra sau đầu, ngẩng đầu lên từ khỏi khuỷu tay, đôi môi đỏ mọng đầy quyến rũ khẽ mấp máy, sau đó phun ra mấy chữ: “Mắt anh bị mù sao?’’Người đàn ông bị Tô An nói mù mắt cũng không tức giận, cầm ly rượu trong tay, nụ cười trên môi càng thêm dịu dàng, trêu đùa với Đông Thanh, thậm chí cánh tay còn quàng qua bả vai cô: “Mỹ nữ, người bạn này của em rất có cá tính đấy.’’Đông Thanh lặng lẽ thu cánh tay đang đặt trên lưng Tô An về, nhắm mắt lại.Tô An đang ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa say không phải có cá tính mà là cực kỳ có cá tính.
Một giây tiếp theo, hỗn hợp rượu pha với đá lạnh đã chảy dài trên khuôn mặt gã đàn ông đang cố gắng săn tìm mỹ nhân.“Vị tiểu thư này, phiền cô làm rõ mọi chuyện trước cho tôi.” Gã đàn ông bày ra vẻ mặt lạnh lùng.“Xin lỗi, nhưng còn phải mời vị tiên sinh này làm rõ mọi chuyện trước đã.’’ Một giọng nói đột nhiên xen vào.Ôn Ngôn nửa ôm lấy Đông Thanh đang ngồi trên ghế cao nhỏ.“Ôn Ngôn?’’ Đông Thanh hơi sửng sốt một chút, nhanh chóng đưa tay nắm lấy cô tay người đàn ông tên Ôn Ngôn kia.Ngoại hình người đàn ông vô cùng xuất sắc, đặc biệt là khí chất toát ra từ người anh, tựa như gió mát, tựa như trăng sáng, ôn nhu như ngọc.Tô An khẽ híp mắt nhìn Đông Thanh đang được người đàn ông vừa mới đi tới ôm lấy, sau khi xác nhận cô ấy sẽ không bị gã đàn ông có ý định săn tìm mỹ nhân kia động tay động chân một lần nữa mới hoàn toàn gục xuống bàn.Cánh cửa sổ hướng ra phố của quán rượu sạch bong, không dính một hạt bụi, thậm chí còn có thể dùng làm gương soi.Tô An chống cằm lên mu bàn tay, phồng má nhìn Đông Thanh và Ôn Ngôn đang tán tỉnh nhau trong cửa sổ, đưa ngón tay vẽ thành một hình trái tim lên bàn tay hai người đang nắm chặt nhau được phản chiếu trên cửa kính.Thật tuyệt.Hai người yêu nhau thì làm gì cũng hạnh phúc, cho dù chỉ là một cái nắm tay đơn giản, không nhiễm bất cứ ham muốn sắc dục nào.Lần trước sau khi bữa tiệc tối kết thúc, lúc đưa cô về nhà Tô Diễn đã nói yêu cô, khi đó cô chỉ cười.
Bỏ qua thích, Tô Diễn nói yêu, sau ba năm xa cách, anh nói yêu cô.Lúc cô thích Tô Diễn thì Tô Diễn đang bận rộn với công việc của mình, anh bận, cô có thể chờ, chờ một ngày, chờ hai ngày, chờ ba ngày, chờ mười ngày nửa tháng cũng được, chỉ cần anh đáp lại từng cái từng cái một, cô cũng có thể vui vẻ chờ đợi giống như Tô Bảo.Nhưng hai năm sống chung với nhau, Tô An cảm thấy bản thân mình giống như một cô tình nhân của Tô Diễn, là người giúp anh giải quyết nhu cầu sinh lý một cách danh chính ngôn thuận.Nếu có một cuốn tạp chí kinh tế nào xếp hạng câu nói nực cười nhất thế giới, cô nhất định sẽ đề cử cái tên Tô Diễn.Sau khi chờ Tô Bảo ngủ say rồi xác nhận nhóc con sẽ không tỉnh lại Tô Diễn mới đi đến thư phòng.
Tô An đi tham dự buổi liên hoan với tổ làm việc, anh đón Tô Bảo từ chỗ của Tô An, nhóc con rất ngoan, trước khi đi Tô An đã cho cậu nhóc ăn xong cơm tối, Tô Diễn nhìn Tô Bảo chơi một lát rồi ngoan ngoãn đi ngủ.Bên trong thư phòng chỉ chừa lại một chiếc đèn tường nhỏ, độ chiếu sáng không lớn, điện thoại di động để làm việc vẫn còn đang kết nối với một cuộc trò chuyện.Lâm Dịch ở đầu dây bên kia điện thoại vẫn đang mắng chửi người một cách văn minh: “Tôi thấy bản kế hoạch này của cậu viết rất tốt, nó tốt là tốt ở chỗ thần tiên đánh rắm, không giống người bình thường.’’Đầu ngón tay chạm vào hộp thuốc lá, nhẹ nhàng gõ gõ, Tô Diễn rút một điếu ra, đôi môi mỏng ngậm lấy, bật lửa, hút một hơi, Lâm Dịch ở đầu dây bên kia vẫn chưa mắng xong.Chờ đến khi Lâm Dịch mắng xong, anh đã hút sang một điếu khác, tàn lửa nơi đầu ngón biến mất.“Bã xã cậu đâu rồi?’’ Lâm Dịch ném bản kế hoạch cho người trợ lý, khoảng thời gian gần đây hắn đang bận rộn với kế hoạch thu mua và sát nhập ở nước ngoài, đồng thời thực hiện một số dự án trong nước, bận đến mức không có thời gian đi ngủ.“Vẫn chưa về.’’Lâm Dịch nhất thời im lặng không nói gì, cũng rút một điếu thuốc ra, châm lửa, hút một hơi thật sâu, nhìn thế giới tài chính rực rỡ đèn đuốc sáng trưng bên ngoài.Những người làm ngành nghề này, đặc biệt là đạt đến địa vị chức vụ cao như bọn họ, từ trước đến này đều có hàng tá phụ nữ vây xung quanh, thậm chí còn được đổ xô tặng người lên cấp trên.
Nhưng bởi vì công việc quá bận rộn, bọn họ không có thời gian rảnh rỗi cũng như tinh lực đi dỗ dành phụ nữ bên cạnh mình.Anh biết không ít chuyện xảy ra giữa Tô Diễn và Tô An, lúc còn đi học, mấy người bọn họ còn đánh cược rằng sau này Tô Diễn nhất định sẽ là người kết hôn muộn nhất, nhưng lại không thể nào ngờ được cuối cùng cậu ta lại là người kết hôn sớm nhất trong số bọn họ.Ngay từ đầu anh vẫn luôn cho rằng đó là một cuộc liên hôn kinh tế, nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại thì có lẽ không đến mức, giới tài chính lớn như thế, gia nghiệp Tô gia lớn, sản nghiệp có liên quan rất nhiều, với gốc rễ đó, bọn họ khinh thường những cuộc liên hôn kinh tế và cũng không cần đến liên hôn kinh tế, trong xương tuỷ người Tô gia đều tương đối kiêu ngạo mà trong xương cốt Tô Diễn càng kiêu ngạo hơn bất cứ ai khác.Đơn giản mà nói, Tô Diễn có thể là cậu con rể trong mộng của các bậc trưởng bối lớn tuổi trong giới tài chính, ngoại từ gia thế xuất sắc, năng lực vượt trội ra thì cậu ta còn sở hữu một gương mặt đủ để khiến biết bao phụ nữ kiêu căng không biết trời cao đất dày cũng phải điên cuồng, mất tỉnh táo.Nhưng thật lòng mà nói, Lâm Dịch lại cảm thấy Tô Diễn không phải là mẫu người lý tưởng để kết hôn.
Cậu ta quá lý trí, lý trí đến mức tính tình trở nên lạnh lùng nhạt nhẽo.
Tô Diễn một lòng tập trung vào công việc, không phải là người thích hợp để yêu đương hẹn hò hay dỗ dành phụ nữ mà chỉ phù hợp với một cuộc hôn nhân có giá trị thương mại, ngay từ lúc bắt đầu đã có mục tiêu và nhu cầu rõ ràng.Khói thuốc lá tản đi, Lâm Dịch lại hỏi một câu mà trước kia anh đã từng hỏi: “Cậu và bã xã mình thực sự là tự nguyện kết hôn?’’“Ừ.’’Tô An chính là đối tượng mà anh đã gật đầu rồi mới cưới hỏi đàng hoàng vào cửa.Lâm Dịch giễu cợt khịt mũi một tiếng: “Vậy tại sao bã xã cậu lại không cần cậu nữa? Cũng phải, cậu để bà xã mình ở bên ngoài ba năm, với tính cách kia của Tô An, nếu ngay từ đầu cô ấy không thích cậu thì có thể kết hôn với cậu sao? Lúc trước còn nói gì mà tôn trọng quyết định của cô ấy, để cô ấy tự do, vậy tại sao bây giờ cậu lại mỏi mắt trông mong cô ấy làm gì? Cậu là thần tiên phương nào, sao đến cả lời nói cũng khác với người thường như thế?’’“Bà xã cậu thực sự không tỏ vẻ một chút gì với cậu sao? Cũng giống như cho rằng đồng đô la Úc sẽ mất giá, thì có lẽ tất cả những mong chờ của bà xã cậu với cậu cũng đã trượt dốc xuống vực thẳm giống như đồng đô la Úc vậy.’’Tô Diễn lập tức cúp điện thoại của Lâm Dịch.Có tỏ vẻ.Tô An cảm thấy anh bị bệnh.Phả ra một hơi khói cuối cùng, Tô Diễn dụi tắt tàn thuốc trong gạt tàn.Sau khi kết hôn với Tô An, đương nhiên anh cũng cảm nhận được Tô An vẫn luôn ở bên cạnh mình.
Nhưng cô không phải là trọng tâm của anh, trọng tâm cuộc sống của anh đã đặt lên công việc, bận rộn với các dự án đầu tư ngân hàng, thường xuyên công tác xa nhà, mở các cuộc họp, tham gia các bữa tiệc xã giao, cô gái nhỏ lúc trước vẫn luôn đứng ở phía sau dõi theo anh càng lúc càng trầm lặng, càng lúc càng yên tĩnh.Mãi cho đến một ngày nọ, sau khi Tô An rời đi, trong lòng anh bỗng nhiên xuất hiện một khoảng trống rỗng, thời gian trôi qua trở nên càng lúc càng khó khăn.
Nhất là vào ban đêm, mỗi khi nhắm mắt lại, anh luôn cảm thấy như thể Tô An vẫn luôn nằm bên cạnh mình, mềm mại, ngoan ngoãn.Lúc Tô An rời đi chỉ để lại một lời nhắn: Tô Diễn, chúng ta ly hôn đi, cuộc sống vợ chồng không có tình cảm làm nền tảng thực sự quá mệt mỏi, thực ra em cũng không thích anh nhiều đến thế.
Sau này anh nhất định sẽ gặp được một người phù hợp với anh hơn em.Chúc anh hạnh phúc.Hạnh phúc cái rắm.Trong xương cốt Tô Diễn quá kiêu ngạo, Tô An không thích anh, vậy anh sẽ để cô tự do.
Tất cả những đồ đạc có liên quan đến Tô An đều bị anh cất đi rồi giao cho quản gia dọn dẹp quét tước thường xuyên.Lừa dối trưởng bối Tô gia, Tô An trở thành một cái tên cấm kỵ trước mặt anh, bất cứ ai cũng không thể nhắc đến.Anh lý trí quá mức, mọi tình cảm trong lòng đều không bộc lộ ra ngoài, một ngày nọ, khi đêm dài trôi qua quá khó khăn, ma xui quỷ khiến thể nào lại thôi thúc anh mở cánh cửa phòng mà anh và Tô An đã từng ở kể từ khi kết hôn, lật xem cuốn hoạ ký graffiti của Tô An mới biết được.Không phải không thích, mà là tất cả những tình cảm của mình đều không được đáp lại.Không dám lún quá sâu, sợ rằng tất cả chỉ là một giấc mộng.Điện thoại đặt trên quầy bar đúng lúc vang lên, Ôn Ngôn và Đông Thanh vẫn giữ im lặng, di động rung lên rồi chậm rãi trượt đến bên mép quầy bar.Đông Thanh biết tửu lượng Tô An không tốt, nhưng lại không biết một Tô An tửu lượng không tốt uống rượu say lại làm ầm ĩ giống như một đứa trẻ chưa lớn thế này, cô cầm lấy điện thoại di động của Tô An nhét vào trong tay cô, nói: “An An, mày nhận điện thoại trước đi được không?’’Tô An nhận điện thoại, Đông Thanh được Ôn Ngôn đút cho một thanh socola gạo hạt dẻ.Có vẻ như người ở đầu dây bên kia đã nói gì đó, Tô An không muốn nghe liền hét lên một tiếng: “Diễn Diễn.’’ Trong giọng nói mang theo vẻ nịnh nọt nũng nịu mà có lẽ ngay cả bản thân Tô An cũng không thể nhận ra được.“Khụ khụ.” Đồng Thanh bị những mảnh vụn của thanh socola làm cho nghẹn, liếc mắt nhìn sang Ôn Ngôn mặt vẫn không đổi sắc ở bên cạnh.
Nếu không phải thanh điệu không giống nhau, thiếu chút nữa Đông Thanh đã cho rằng Tô An đang gọi Ôn Ngôn rồi.“Ngôn Ngôn?’’ Đông Thanh nhỏ giọng gọi một tiếng, nhìn vẻ mặt nhàn nhạt của Ôn Ngôn, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý xấu, một tiếng lại một tiếng “Ngôn Ngôn” phát ra từ miệng cô.Tô An cúp điện thoại, học theo dáng vẻ mặt không đổi sắc của Tô Diễn nhìn hai con người vẫn đang tán tỉnh nhau, đưa tay gõ gõ lên quầy bar: “Phiền hai đồng chí có thể tôn trọng Tô mỗ tôi một chút được không?’’Xuyên qua cánh cửa sổ sát đường của quán rượu nhỏ Muse, bên ngoài xe cộ qua lại nườm nượp không ngớt, ánh đèn đường kiểu Âu nơi góc đường lẳng lặng đứng đỏ toả ra thứ ánh sáng màu vàng nhạt dịu dàng.Một chiếc xe Mercedes- Benz màu đen với kiểu dáng hiếm thấy tách khỏi dòng xe cộ, chậm rãi dừng lại trước cửa quán rượu Muse.
Một người đàn ông trẻ tuổi khí chất trầm ổn bước từ trên xe xuống, người nọ mặc một bộ vest được cắt may khéo léo, hoàn toàn khác biệt với khung cảnh đường phố xung quanh.Tô An đột nhiên nhảy xuống khỏi chiếc ghế cao, đẩy cánh cửa quán rượu Muse ra, lao thẳng về phía người đàn ông với vẻ mặt vô cảm đang đứng bên ngoài.“An An!’’ Đông Thanh gọi Tô An một tiếng, nhưng Tô An đã chạy ra ngoài.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm lấy túi xách mà cô nàng đặt trên ghế, kéo Ôn Ngôn đi theo Tô An ra ngoài.Dưới ánh đèn mờ ảo nơi góc đường, Tô đại mỹ nhân Tô An không sợ trời không sợ đất, luôn trầm tĩnh khôn khéo của chúng ta đang ôm lấy cổ người đàn ông, hai chân vẫn còn mang giày cao gót kẹp chặt trên eo người nọ, khóc nức nở.Tô An thực sự đã khóc, vừa khóc vừa không ngừng lẩm bẩm: “Diễn Diễn, Diễn Diễn!’’“Tô Diễn, anh đừng quá đáng, tại sao lại không ký tên!’’Tô Diễn giữ lấy chân Tô An dựa vào thành xê, để mặc hai chân cô kẹp vào eo anh, cầm chiếc túi Đồng Thanh đưa cho, nói: “Cảm ơn.’’Từng đợt từng đợt gió đêm thổi qua khiến mái tóc Tô Diễn rơi loã xoã trước trán, con ngươi đen nhanh không một gợn sóng dao động, nhìn thấy người đàn ông đứng bên cạnh Đông Thanh, anh khẽ gật đầu.Ôn Ngôn và Tô Diễn liếc mắt nhìn nhau một cái, chào hỏi: “Tô tiên sinh, đã lâu không gặp.’’“Đã lâu không gặp.’’ Tô Diễn mở miệng, giọng nói khàn khàn: “Gửi lời hỏi thăm của tôi đến chú Ôn.’’Nửa ôm Tô An đặt xuống ghế phụ, Tô Diễn lái xe rời đi, con đường đi đến Thấm Viên vào đêm hôm khuya khoắt không một bóng người, cả đường thông suốt.Lúc chờ đèn đỏ, Tô Diễn lấy một chai soda từ trong tủ lạnh nhỏ trên xe ra, vặn nắp, đặt miệng chai đến bên miệng Tô An.Tô An cúi đầu, vươn đầu lưỡi liếm liếm miệng bình nước một chút rồi mới uống, nhưng vừa uống được mấy hớp lại đột nhiên mở to mắt, cố gắng nhìn người trước mặt, khi mấy bóng người mờ ảo hợp lại làm một mới thấy rõ là Tô Diễn, Tô An lại mím môi trên.“Không uống.’’ Tô An lắc lắc đầu nói: “Có phải vừa rồi anh đã bỏ thuốc vào trong nước cho em uống không?’’Tô Diễn vặn nắp chai lại, ném chai nước ra ghế sau, khởi động xe một lần nữa.“Diễn Diễn?’’ Tô An nhắm mắt lại, nghiêng đầu dựa vào cửa sổ xe, một tiếng lại một tiếng không ngừng gọi Diễn Diễn.Mỗi một tiếng gọi, sắc mặt Tô Diễn càng trở nên u ám.Anh biết tửu lượng Tô An không tốt, Tô An cũng nghe lời gần như không chạm vào rượu, ngay cả khi xuất phát từ phép lịch sự phải uống rượu thì cũng chỉ khẽ nhấp môi một chút mà thôi, bây giờ một Tô An uống say lại giống hệt như cái đuôi nhỏ Tô Bảo, cực kỳ dính người.Dẫm đạp chân ga bên dưới, chẳng mấy chốc đã đến Thấm Viên.Tắt máy, Tô Diễn không vội vàng xuống xe mà quay người sang giữ cằm Tô An hỏi: “Anh cho thuốc gì vào trong nước của em mới được?’’Trên môi Tô An còn vương lại hương rượu rồng, đôi môi màu hồng hạnh non mềm lấp lánh ánh nước, ngón tay Tô Diễn đè lên môi Tô An, chỉ mới đè một chút, đầu ngón tay đã nhuốm một màu đỏ nhàn nhạt.“Loại thuốc khiến em thích anh đấy.’’ Tô An đã hoàn toàn say.Tô Diễn cởi dây an toàn trên người Tô An ra, ôm cô xuống xe.
Cửa xe bị đóng lại, Tô Diễn đặt Tô An đang không thành thật lên thân xe.Tô An bị Tô Diễn ôm đặt lên trên cửa xe: “Diễn Diễn, anh thích em không?’’Giọng nói lúc say của Tô An mềm mại lại làm say lòng người.Một cơn gió đêm thoảng qua, lá rơi xào xạc.Tô Diễn đè lên người Tô An, khàn giọng nói: “Thích.’’“Thật trùng hợp.’’ Tô An ôm cổ Tô Diễn, kiễng chân thì thầm bên tai Tô Diễn: “Trước kia em cũng rất thích anh, rất thích rất thích anh.’’“Vậy còn bây giờ?’’“Bây giờ sao?’’ Tô An cười một tiếng, nói: “Em không muốn thích anh nữa, thích anh thực sự quá mệt mỏi, Tô Diễn.’’“Nhưng không muốn là một chuyện.’’ Ngón tay Tô An chậm rãi trượt xuống cằm Tô Diễn, đầu ngón tay khẽ nâng cằm anh lên: “Tô Diễn, có phải anh cảm thấy em rất không có chí khí không, em không muốn thích anh, nhưng…’’Tay nàng hơi lạnh, nhưng khi vuốt ve qua lại trên cằm Tô Diễn lại giống như mang theo lửa nóng, dính chặt vào da thịt anh..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc