Đường Nhược mơ hồ đoán được Bạch Thất muốn làm gì.
Cô vừa rồi cũng nghe thấy câu nói của dị năng giả tốc độ trước mặt ‘Cô gái kia vừa nhìn đã cảm thấy rung động ”. Người lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo như Bạch Thất, khẳng định không thể làm ra bộ dáng giả vờ không nghe được.
Cô nâng mắt nhìn anh, gương mặt đẹp như tạc quý phái khiến mình yêu mãi không thôi.
Người này, một ánh mắt thì có thể khiến mình vì anh cởi bỏ áo giáp xông pha khói lửa.
Đường Nhược nhắm mắt lại, vùi mặt vào trong иgự¢ Bạch Thất.Cô tin tưởng, Bạch Thất sẽ không vì vậy mà Gi*t người.
Tuy nhiên, cô cũng biết chắc đạo lý “tiểu nhân khó chơi” [1].
[1]: kẻ càng ti tiện bỉ ổi càng không nên trêu chọc
Nhưng cho dù...mặc kệ Bạch Thất làm cái gì, dù dùng hình tra tấn, dù lxuống Địa ngục thì cô vẫn sẽ theo anh.
Đường Nhược nhắm mắt lại, anh Lục đã nhìn thấy trong tay Bạch Thất ngưng ra một thanh băng đao. Băng đao sáng long lanh, dù cho trong ngõ hẻm không có ánh mặt trời làm nổi bật nhưng cũng có thể trông thấy lưỡi đao sắc bén.
Chàng trai gọn gàng dứt khoát ngay cả lông mày cũng không có nhúc nhích, càng không có động tác rườm rà, trực tiếp đâm vào đùi Thuận Tử. Một đao kia quá sâu và rộng đoán chừng khiến Thuận Tử thành thái giám rồi.
Đùi phải bị phế, dị năng tốc độ cũng không khác bỏ đi là bao nhiêu.
Động tác Bạch Thất quá lưu loát, chỉ đâm vào, lại không có ý tứ rút ra. Buông băng đao, bàn tay theo đó khẽ động, hướng người trong ngõ nhỏ phóng ra một...
Đây là vật gì!
Anh Lục mở to hai mắt, chỉ kịp nhìn một chút, bay tới phía hắn là một đóa hoa Bạch Liên. Đóa hoa Bạch Liên lại phân chia thành từng thanh băng đao lao tới hắn.
Hắn là dị năng giả Tốc độ nhưng lại cảm thấy trốn không thoát nhiều băng đao như vậy. Chúng giống như sao băng, lao vùn vụt, nháy mắt đã cắm vào vách tường bên cạnh anh Lục, mũi đao chui vào bên trong, cách hắn chỉ có nửa tấc!
Tám thanh băng ngay ngắn quay chung quanh hắn, giống như gánh xiếc thú trình diễn tuyệt kỹ phi đao, đem hắn cố định trên vách tường. Mặc dù hắn lông tóc không tổn hao gì, toàn thân lại như nhũn ra, mồ hôi lạnh thẳng tuôn ra như suối.
Thật đáng sợ, có thể Gi*t người vô hình, đáng sợ!
Nhưng giữ lại cho hắn một mạng, càng chứng minh người đàn ông này đáng sợ.
Giống như là tuyên bố, dùng hành động chứng minh: mình đối với hắn đến tư cách làm đối thủ cũng không có!
“Nếu như có lần sau, để mạng ở lại.” Thân thể Bạch Thất thon dài thẳng tắp, ôm Đường Nhược nghênh ngang rời đi.
Mãi đến khi hai người ra khỏi ngõ nhỏ, Thuận Tử mới cảm thấy trên đùi truyền đến cảm nhận sâu sắc.
“Ah ——” Tiếng hét của Thuận Tử mang theo run rẩy, vừa bi thương vừa ẩn nhẫn.
Đời này điều hắn làm sai nhất, chính là động vào người đàn ông này.
Đi trên đường, Đường Nhược nghiêng đầu nhìn Bạch Thất.
Bạch Thất cảm nhận được ánh mắt của cô, duỗi tay xoa đầu cô: “Tiểu Nhược, chúng ta sau này còn rất nhiều lần phải đối mặt với loại tình cảnh như ban nãy, cho nên anh muốn em nhanh thích ứng.”
Tim Đường Nhược đập mạnh một cái, có chút cảm giác khó chịu.
Thế giới này trước mắt không yên bình, tình hình đất nước nguy cấp tới nỗi lửa sém lông mày, vậy mà những người kia vẫn còn tranh quyền đoạt lợi, tự Gi*t lẫn nhau.
Bạch Thất giống như nhìn ra ý nghĩ của Đường Nhược, siết chặt tay cô, khẽ thở dài một cái: “Lòng tham chưa đủ mới là kẻ địch lớn nhất của nhân loại.”
Mỗi người đều có thể tự do lựa chọn quyền lợi, đều muốn mình làm ra lựa chọn đúng đắn, nhưng đồng thời phải chấp nhận hậu quả mà nó mang đến.
Đa phần mọi người đều mê muội, chỉ vì ở bên trong núi này, mà nhìn không ra bên cạnh là núi non trùng điệp.
Bạch Thất sống lại một đời người, đứng xem với tư cách là người ngoài cuộc, ngược lại thông suốt rất nhiều chuyện.
Đường Nhược làm sao không hiểu rõ điều Bạch Thất vừa nói? Mặc dù cô không phải kiểu người không lo xong cho bản thân, nhưng cũng vô lực lo lắng thay người khác.
Cô nghiêm mặt nhìn Bạch Thất, chậm rãi nói: “Mọi người ấm lạnh tự biết, em không thể giúp người khác lựa chọn. Nhưng mà đối với anh, cho dù ૮ɦếƭ em cũng không buông tay đ.”
Giọng nói nhỏ, nhưng từng chữ từng chữ lại lọt vào trong tai Bạch Thất, anh dừng bước lại, trước mặt người đến người đi trên đường, ôm cô.
Bên kia tường, ở trong, Điền Hải rốt cuộc cũng tìm được hai người Phan Đại Vĩ và Lưu Binh.
Hai người bọn họ, Phan Đại Vĩ ngồi trên mặt đất, Lưu Binh dựa trên thân cây.
Lại nhìn lên trên xem, dây leo bện thành một cái lưới lớn, trong lưới có hai người, bộ dạng hết sức thống khổ.
Điền Hải bước nhanh qua: “Anh Lưu, chú Phan...”
Phan Đại Vĩ xoay đầu lại, hướng cậu ngoắc ngoắc: “Tiểu Điền tới đây, Tiểu Bạch và Tiểu Đường đâu?”
” Anh Bạch cùng chị Đường ở phố thứ hai.”
Quân đội đem nơi này đổi thành căn cứ, quy hoạch khu đường đi, đặt tên lại một lần, bắt đầu từ phố một đến phố mười ba, đều đặt tên đơn giản nhất theo những con số.
Điền Hải đi đến đứng cạnh Lưu Binh: “Em đang định nhắc các anh là có người theo dõi đấy, không nghĩ tới các anh đã phát hiện.” Ngẩng đầu, khó hiểu, “Các anh làm gì bọn họ vậy, bộ dáng bọn họ giống như rất khổ sở.”
Lưu Binh chỉ chỉ Phan Đại Vĩ: “Chú Phan tiến hành dạy dỗ bọn họ...” Sau đó làm ra một bộ dáng ‘Cậu tự hiểu được’.
Đối với cái ‘dạy dỗ ” của Phan Đại Vĩ, Điền Hải cũng là người chịu đủ tàn phá, thật sâu hiểu rõ thống khổ trong đó, yên lặng đáp lại Lưu Binh ‘anh vất vả rồi’.
Sau đó, trong lòng thầm thắp hai cây nến cho hai người trên cây.
Điền Hải đến, giống như cởi bỏ gánh nặng trong lòng hai người.
“Van cầu các anh, chúng tôi nguyện ý nói tất cả cho các anh biết, cam đoan về sau không bao giờ … làm chuyện loại này nữa, cầu, cầu anh buông tha chúng tôi...”
” Xin anh thương xót, tha cho chúng tôi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp...”
Phan Đại Vĩ đứng lên: “Người trẻ tuổi, trình độ nông cạn đến mức nào mới có thể tin tưởng ba cái thứ truyền thuyết Quỷ Thần như vậy. Kỳ thật hiện tại ngày còn sớm, chúng ta còn có rất nhiều thời gian, không bằng, chúng ta lại tâm sự chuyện đời?”
Phía trên, người nọ hộc máu, nói: “Ông, tôi về sau tuyệt đối không dám, tôi thề, tôi nhất định tuân theo pháp luật, làm mọt công dân tốt.”
Bọn họ là dị năng giả lực lượng, không phải người trong quân đội, trong căn cứ cũng có một đoàn đội, trong đoàn đội có người cùng một tuyến với nhà họ Chu, vụng trộm giúp nhà họ Chu xử lý một số ít quân đội mà không thể danh chính ngôn thuận ra tay.
Trước kia ở khu căn cứ phía tây, bọn họ cũng đã từng làm không ít, sau khi hoàn thành thuận lợi, Chu gia sẽ cho bọn họ một số Lam Tinh cần thiết.
Nhưng hôm nay lại gặp hai người hiếm thấy!
Chỉ theo dõi thôi, đây vốn là nhiệm vụ rất đơn giản, nhưng mới ở sau lưng theo dõi không lâu đã lập tức đã bị ông lão dẫn đầu phát hiện.
Tiếp theo, dưới tình huống không biết, bước vào cái bẫy của bọn họ, đột nhiên bên cạnh xuất hiện một người, không kịp phản ứng, người nọ đã cầm một đoạn dây leo vây lại...
Dây leo dài thêm nữa,mảnh khảnh, dệt thành một tấm lưới, hai người bị bắt lấy tư thế chồng cây chuối treo lên ngọn cây.
Lại về sau...
Cứ như vậy trong hai giờ đồng hồ... Nhớ lại, hắn đã hoàn toàn không muốn nhớ lại!
Điền Hải nhìn vẻ mặt hai người trên cây cũng phần nào hiểu được, trong lòng lại không nỡ, chú Phan ‘dạy dỗ’ quả thực có thể xếp bên trên mười loại cực hình.
“Chú Phan, không bằng chúng ta áp tải bọn họ về biệt thự để cho đội trưởng Hồ kiểm tra.”
Vì vậy, ba người mang hai người trong tấm lưới trở về biệt thự.
Bạch Thất và Đường Nhược giải quyết xong hai người theo dõi, đi thẳng đến tòa nhà cao ốc ở khu 2.
Hôm nay không có điện, thang máy không thể sử dụng, hai người phải đi thang bộ từ tầng một tới tầng tám.
Tận thế, hai người luôn luôn tập thể hình, đi bộ 8 tầng cũng không phải vấn đề lớn gì.
Hai người mười ngón đan vào nhau, một tầng một tầng quẹo vào tòa nhà.
Ở tầng này toàn bộ là dị năng giả, người bình thường đều được sắp xếp ở một chỗ khác trong khu căn cứ, dị năng giả không nhiều, sắp xếp theo tầng thứ nhất bắt đầu hướng lên trên, càng lên cao, trong hành lang người lui tới càng ít.
Đi tới tầng 7, lại nghe được ở góc rẽ truyền đến âm thanh lẩm bẩm hờn dỗi: “Vân, Vân Giang, ở đây người đến người đi, không nên ở chỗ này...”
Giọng nói kia kiều mị nũng nịu, rất động lòng người.
Nhưng, cũng hết sức quen thuộc.
Quả nhiên, hai người đi lên liền sáng tỏ, nhìn thấy cô gái bị người đàn ông đặt ở trên tường, áo trượt đến một nửa kia lại là người trước kia nhìn thấy trong hẻm nhỏ.