Edit: Nayuki
Beta: Sakura
Sau đó mọi người đến chỗ cửa quy đổi, nơi đổi tiền mặt vàng bạc trước khi tận thế.
Chỗ đó toàn người là người, một hàng dài, xem ra phải xếp hai ngày hai đêm mới đến lượt mình.
Chỉ cần nhìn thấy đã mệt ૮ɦếƭ đi được.
La Tự Cường ngó thấy nói: “Vốn muốn đem đồng hồ của mình đi đổi một chút, thế này bỏ cho rồi…”
Dư Vạn Lý nhìn lướt qua đồng hồ của mình rồi bảo: “Cái đấy của cậu chả đáng bao nhiêu tiền, thứ trên tay của em Đường với anh Bạch kia mới đáng giá kìa.”
Hồ Hạo Thiên thuận theo, cũng nhìn lướt qua tay hai người: “Chậc chậc, toàn bộ là hàng cao cấp đặt riêng nha, chắc cũng phải mấy trăm vạn, đúng là kẻ có tiền.”
Phan Đại Vĩ bảo: “Đừng làm như cậu nghèo lắm nha, không phải một cái đồng hồ cũng trên dưới mấy vạn sao.”
Lưu Binh: “Thẻ ngân hàng của tôi có tiền của bằng phát minh sáng chế, có thể dùng để đổi không?”
Phan Đại Vĩ: “ Ai biết được, tôi còn có chứng nhận bất động sản của thành phố H, trước khi tận thể còn một ít cổ phiếu bị khóa, tôi cũng muốn đổi xem sao.”
Hồ Hạo Thiên nói: “Tôi thì còn toàn bộ văn bản tài liệu cổ phần của tập đoàn Cảnh Thái, tình trạng hiện giờ, nếu chính phủ hỗ trợ thu mua công ty của tôi? Chiết khấu đến 70% cũng được.”
Bạch Thất chỉ vào bàn bên kia rồi nói: “Nếu muốn hỏi, mọi người có thể qua kia, còn nếu muốn đứng đây khoe của thì cứ thoải mái.”
Lúc này mọi người mới cảm thấy mình có chút thái quá rồi, đứng ngay cửa đại sảnh mà chậm rãi nói chuyện.
Thực ra bọn họ cũng vẫn như vậy, những bất động sản, công ty, đồng hồ đều không để ý nhiều. Nhưng cũng vì thời gian gần đây mọi người trong đoàn xe đều sống rất thoải mái, có nguồn nước dồi dào nên vẫn giữ được bộ dạng trước khi tận thế xảy ra.
Quần áo chỉnh tề, người trông cũng ra dáng.
Một đám người như vậy mà đứng tại cửa trò chuyện thì đúng là có chút giống như đang khoe của.
Đến khi tận thế, nhìn cách ăn mặc của một người là có thể biết được họ giàu có cỡ nào.
Thấy người ta nhìn mình chằm chằm, trước đó không để ý thì không sao, giờ thấy vậy mới có chút ngại ngần, nên đều rủ nhau rời khỏi chỗ này.
Nhưng còn chưa kịp đi thì đã có người đến đưa cho mấy trang giấy.
Trên tờ giấy A4 có ghi vài nội dung được viết bằng tay, nhìn chữ cũng rõ ràng sáng sủa.
Viết rằng: các đoàn đội tinh anh đang tuyển dị năng giả.
Sau đó bên dưới giới thiệu một số đoàn đội tinh anh.
Lưu Binh không rõ hỏi: “Đây là cái gì vậy.”
Loại đoàn đội này sau khi tận thế thực ra rất phổ biến, Bạch Thất cũng không có gì ngạc nhiên, nhìn lướt qua rồi định quay về.
Người phát đơn kia vốn định đưa xong đi ngay, nhưng thấy nhóm người này ăn mặc sạch sẽ chỉnh tề, nên quay lại bảo: “Chào mọi người, tôi là một đoàn đội tinh anh này, tôi tên Trương Dịch, hoan nghênh mọi người gia nhập đoàn đội của tôi, hiện tại đoàn đã có mười hai dị năng giả, khoảng hai ngày nữa chúng tôi sẽ tiến hành phỏng vấn tuyển người, cho nên hiện tại mọi người tham gia ngay là tốt nhất.”
Phan Đại Vĩ: “Đoàn đội kiểu này là kiểu gì, cần phải đến đại sảnh đăng ký à?”
Phan Hiểu Huyên ở trong quân đội một thời gian nên cũng hiểu biết hơn một chút so với đám hai lúa cha mình vì vậy giải thích: “Cái này cũng cần phải đi đăng ký ạ, sau này nếu cần đi ra ngoài không cần lần lượt đi đăng ký mà chỉ cần ghi tên của đoàn đội là được, ngoài ra đoàn đội cũng gần giống lính đánh thuê, căn cứ hoặc người khác có thể dùng vật tư để thuê đoàn đội ra ngoài làm nhiệm vụ. Đoàn đội nhiều người như vậy cũng coi như loại biên chế thứ hai, cho nên căn cứ cũng ủng hộ việc thành lập các đoàn đội.”
Hồ Hạo Thiên vỗ đùi: “Đúng vậy, chúng ta cũng thành lập một cái đoàn đội đi, đi nào đi nào, chúng ta nhanh đi đăng ký một cái.”
Trương Dịch: “…”
Chẳng lẽ tại mình nhắc nhở bọn họ, biến thành Lôi Phong rồi à?
Mọi người trong đoàn xe bắt đầu từ lúc trên cao tốc đến giờ đều cùng kề vai chiến đấu, bây giờ ở cùng một chỗ, cũng giống như anh chị em cùng một nhà, tổ chức thành đoàn đội không ai có ý kiến khác, chính vì vậy cùng Hồ Hạo Thiên cùng quay lại, đến căn cứ đăng ký một cái tên cho đoàn đội.
Trước khi cho phép Đường Nhược cung cấp nước trong không gian cho mọi người, cũng đã xem bọn họ là người nhà rồi, bây giờ chỉ đăng ký một cái tên nên chắc chắn cũng không từ chối.
Nhưng vấn đề là đặt tên gì, ai cũng góp ý.
Hồ Hạo Thiên bảo: “Đặt tên là Cảnh Thái đi, dù sao cũng là công ty đã có tên trên thị trường.”
Phan Đại Vĩ: “Thôi đi, cái công ty đó trước đây chúng tôi làm gì có phần đâu.”
La Tự Cường: “Đặt là Tự Cường đi, không ngừng vươn lên, là một cái tên hay đấy.”
Dư Vạn Lý: “Thế sao không gọi Vạn Lý đi, hướng xa vạn dặm, như vậy tương lai sáng lạn nha.”
Lưu Binh: “Mọi người không biết xấu hổ à, nếu đã vậy sao không đặt là Đoàn Thần Binh đi.”
Hồ Hạo Thiên chen ngang: “Con nít biết cái gì, qua bên kia nghịch bùn đi.”
Bạch Thất quay qua hỏi Đường Nhược: “Em muốn đặt tên đoàn đội này là gì.”
Đường Nhược nghĩ một lúc: “Tùy tiện à, chỉ là một cái tên thôi mà, không sao đâu, chỉ cần mọi người ở cùng nhau là được rồi.”
Bạch Thất gật đầu, đi qua chỗ nhân viên đăng ký rồi ghi hai chữ.
Mọi người vẫn còn đang mồm năm miệng mười tranh cãi thì lập tức ngừng lại nhìn qua.
Chỉ thấy…
Hai chữ to uỳnh trên giấy “Tùy Tiện”
Đường Nhược: “…”
Mọi người: “…”
Vì sao anh có thể tùy tiện như vậy!
Chữ của Bạch Thất rất đẹp.
Hai chữ “Tùy Tiện” viết như rồng bay phượng múa, chỗ nào cũng hiên ngang khí phách hào hùng.
La Tự Cường ngơ ngác nhìn mới thốt ra: “Thật đúng là…”
“Khí thế cao cao lên tận trời…” Dư Vạn Lý nói.
Lưu Binh tiếp lời: “Hơi lạnh thấu đến thủng trời xanh…”
Hồ Hạo Thiên quyết định: “Nếu mọi người đều hài lòng, thì cứ quyết định như vậy đi.”
Đường Nhược: “…”
Cứ đi theo như vậy à!
Hồ Hạo Thiên đăng ký tên đoàn đội xong, Bạch Thất kéo Đường Nhược đang trợn tròn mắt lại, cười cười bảo: “Cho dù chúng ta đặt tên gì, thì bọn họ đều đồng ý cả thôi.”
Đường Nhược không hiểu: “Tại sao ạ?”
Bạch Thất: “Bọn họ cứ tranh luận qua lại kéo dài như vậy chủ yếu là vì muốn chúng ta chọn tên thôi.”
“Nhưng dù có như vậy thì cái tên “Tùy Tiện” cũng được?” Vừa hỏi Đường Nhược cũng dần hiểu được nguyên nhân của vấn đề này.
Cô nghĩ một lúc, khóe miệng giật giật, nhưng trên mặt người đoàn xe không hề có gì bất mãn.
Cô cảm thán một câu: “Em nghĩ, em thật là người may mắn.”
Cho dù đang ở một thế giới tận thế ích kỷ như vậy, nhưng trên đường đi không gặp chuyện gì ác độc hèn hạ, ngược lại còn gặp được Bạch Thất, biết Điền Hải, quen biết được những đồng đội tốt.
Ánh mắt Bạch Thất dịu dàng, vuốt lên khóe môi Đường Nhược, cười nhẹ: “Cô bé ngốc”
Trước khi tận thế, rất nhiều người sẽ nghĩ “Số may mắn” là “Nhân phẩm quá tốt”
Tất nhiên anh không tin cô là người có số may mắn.
Nếu không có lòng tin của cô, sự kiên cường của cô, bản thân anh cũng sẽ không kết bạn mà đi cùng cô, cũng không có tình thâm sâu đậm như vậy.
Nếu không phải cô ra tay giúp đỡ Điền Hải, cũng sẽ không nhận được sự đối đãi chân thành như thế.
Người trong đoàn xe cũng không phải kẻ ngu, ai thật lòng đối với ai nhìn là biết.
Cô vô ý làm những chuyện mình không quá để ý, nhưng lại là điều ảnh hưởng nhiều nhất đến thái độ mọi người đối với mình.
Đó là sự ỷ lại hay đề phòng, sự tán thưởng hay phản cảm, sự tín nhiệm hay hoài nghi, là cần gì được nấy hay tránh né.
Thái độ của họ đối với hai người bây giờ, nếu không phải vì sự thiện lương của cô, vì nhân phẩm của cô tích lũy từng chút một thì chưa chắc đã như bây giờ…
Nhìn Đường Nhược ở bên cạnh, Bạch Thất lần đầu tiên cảm thấy vì cô, anh cũng muốn tích cóp từng chút nhân phẩm lại.
Mà bên kia, Phan Hiểu Huyên cũng đang băn khoăn: “Cha, đội xe đối xử với Bạch Ngạn và Đường Nhược đều rất tốt nha.”
Tốt đến mức để cho bọn họ lấy cái tên “Tùy Tiện” như vậy luôn cơ mà.
Phan Đại Vĩ nhìn cười cười, “Nên như vậy.”
Nếu không phải gặp được đôi tình nhân này, chắc chắn đoàn xe không được như bây giờ.
Từ lúc trên cao tốc, chắc gì đã có chuẩn bị trước để đánh Zombie.
Sau khi về ở trong biệt thự, sẽ không “trùng hợp” mà lựa chọn được “Hoàng Đình” nơi quân đội đóng quân.
Nếu không có nguồn cung cấp nước, cuộc sống cũng không được chất lượng đến vậy.
Việc tăng dị năng cũng không tiến xa được như thế.
Phan Đại Vĩ im lặng cười cười.
Khả năng gặp được người có nhân phẩm, đoàn xe này, thực sự là quá may mắn.
Thực ra, trong lòng mọi người ai mà không nghĩ như vậy đâu nào.
Chỉ có điều, dùng một cách khác để thể hiện lòng biết ơn họ mà thôi.
Sau khi Hồ Hạo Thiên đăng ký xong, cái tên tùy tiện như “Đoàn đội Tùy Tiện” được thành lập như vậy.
Nó chẫm chệ ngay trên bảng nhiệm vụ của căn cứ.