Sau khi xác định bên trong hội sở không có Zombie, Phan Đại Vĩ mới đi qua vỗ vỗ Điền Hải đã tê liệt ngã xuống trên mặt đất, vẻ mặt tán thưởng nói: “Người trẻ tuổi quả nhiên không cô phụ kỳ vọng của tổ chức đối với cháu, giỏi lắm, tổ chức chính là cần nhân tài như cháu vậy......”
Điền Hải thở hào hển hỏi: “Bên trong có cái gì, tại sao có thể có, nhiều Zombie như vậy?”
Phan Đại Vĩ nói: “Bên trong có bảo tàng, cháu chờ đó, chú đi lấy tới cho cháu, chú sẽ không bạc đãi cháu đâu.”
Điền Hải hết sức mong đợi chờ ở bên ngoài, ngay cả đào đầu Zombie cũng quên.
Lưu Binh đi tới, cũng ᴆụng tới anh ngồi xuống: “Tôi XX cả nhà lão Phan, bản thân chỉ huy thật bình tĩnh, chúng ta mệt gần ૮ɦếƭ, lát phải nói với ông ý, cho tôi hai mươi gói mì tôm.”
Điền Hải nói: “Đồ vật bên trong có lẽ đối với đoàn xe mà nói, rất hữu dụng đi, mệt chút cũng không có gì, coi như luyện tập dị năng......”
“Nhóc rất thật thà a, trừ ăn ra, chúng ta còn cần thứ gì, hiện tại muốn điện không có điện, muốn internet không có internet......”
Lưu Binh suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Không đúng, nhìn bộ dạng nơi này cũng không giống như có đồ ăn......”
Điền Hải nói: “Có lẽ đồ không nhiều lắm đâu......”
“Uh, chắc thế......”
Hai người đang nói, đã nhìn thấy Phan Đại Vĩ hết sức cẩn thận kéo một giá sách đi ra.
Lưu Binh nhìn một chút, bên trong tựa hồ tất cả đều là sách, không khỏi nhìn Phan Đại Vĩ với cặp mắt khác xưa: “Anh Phan, quả nhiên anh là phần tử trí thức, đã ăn không đủ no rồi, còn muốn học tập, thật là bội phục...... Xem trên việc anh hiếu học như vậy, tôi liền lấy của anh mười gói mì tôm là được rồi, định muốn lấy của anh hai mươi gói......”
Hắn vừa nói, đột nhiên nhìn thấy Phan Đại Vĩ lấy ra một quyển tạp chí, vẻ mặt vui mừng nói: “Bộ sách quả nhiên là bậc thang tiến bộ của loài người......”
Quyển tạp chí kia được đặt vào tay Lưu Binh, sau đó Lưu Binh cùng Điền Hải đều thấy được tên sách ——《 Thục nam trang 》.
Nhìn nội dung......
Không, đều không cần nhìn nội dung, nhìn cô gái áo không đủ che thân trên trang bìa đã có thể nhìn ra đây là loại tạp chí gì.
Lưu Binh: “......”
Điền Hải: “......”
Hai người nhìn nhau một cái, ý tứ hàm xúc trong mắt kia hết thảy cũng là một ý tứ: ta không muốn nói ta quen biết ông già bẩn thỉu sa ngã này!
Lưu Binh nhịn lại nhịn, cuối cùng nhịn không được: “Tôi XX em gái ông Phan, ông TM có thể làm chuyện có ý nghĩa một chút hay không, vì một đống tạp chí này, mà khiến cho ông đây cũng muốn trả bằng tính mạng luôn rồi, nha, tận thế rồi, mọi người muốn ૮ɦếƭ hết sạch, ông TM còn muốn xem những thứ này.”
Phan Đại Vĩ nhún nhún vai: “Cậu nhóc, tuổi cậu còn rất trẻ......”
Lưu Binh hừ một tiếng.
Phan Đại Vĩ đem sách thả lại trên giá: “Chờ đến khi cậu đến tuổi anh già đây thì cậu sẽ hiểu.”
Tầm mắt Lưu Binh chuyển tới khu biệt thự.
“Người trẻ tuổi, nhìn mọi chuyện phải toàn diện một chút.”
Lưu Binh rốt cục quay đầu: “Nha, nếu như vậy, ông cũng nên nói cho tôi nghe một chút toàn diện.”
Phan Đại Vĩ tựa hồ đang ở chờ những lời này của cậu ta, đi về phía trước hai bước, dừng lại nói: “Thằng nhóc, nếu cậu đã thành tâm muốn biết, như vậy, tôi liền sẵn lòng trả lời......”
Lưu Binh: “......”
Cậu không phải cần nghe kể chuyện!
“Cậu mới vừa nói cái thế giới này tận thế rồi, người muốn ૮ɦếƭ hết sạch, nhưng cậu phải biết rằng, tận thế không phải chúng ta tạo thành, nghĩ lại là không phải chúng ta, ít nhất không phải là tôi.”
“Cho dù tận thế rồi, cuộc sống còn phải tiếp tục, người không thể chỉ sống trong bi thương, những người đã ૮ɦếƭ kia cũng đã chết rồi, cho dù cậu khóc đến ૮ɦếƭ, có thể đổi lấy cái gì. Tôi cũng có một đứa con gái tung tích không rõ, nhưng tôi cũng không thể mỗi ngày ngồi khóc cho qua ngày được.”
“Còn có, bộ sách là bậc thang tiến bộ của loài người, là lương thực cho tinh thần, vì để cho tôi có thể đủ giữ vững đầy đủ nhiệt tình cùng tinh thần, tôi dưới điều kiện đang trong giai đoạn đầu giải quyết vấn đề ấm no, một lần nữa phát triển hứng thú của chính mình thì có làm sao!”
“Tiếp theo, nơi này Zombie nhiều như vậy, dưới tình huống các cậu có năng lực, giúp quốc gia giúp xã hội giúp tương lai người bình thường có thể tới nơi này, tiêu diệt một chút quái vật, không tốt sao?”
“Cuối cùng, sau khi các cậu đánh xong những thứ Zombie này, còn có thể tiến bộ một chút dị năng, đối với các cậu không có ích lợi sao?”
Lưu Binh: “......”
Sau một hồi nói dài như vậy, Lưu Binh lại cảm thấy những thứ này ông Phan nói cũng đều có lý.
Ít nhất, mình vô pháp, vô lực phản bác!
Nếu có cơ hội, nhất định phải đọc sách tử tế, học cách cãi chày cãi cối!
Thời điểm ăn cơm buổi trưa, Điền Hải cầm về rất nhiều tinh hạch, xấp xỉ chừng trăm viên.
Đường Nhược tò mò hỏi là ở nơi nào tới.
Điền Hải nhìn Đường Nhược một cái, kéo kéo khóe miệng, chỉ nói là lúc cậu ra ngoài đi dạo, đánh ở khu nhà phụ cận.
Đối với chuyện buổi sáng kia, chuyện ngu xuẩn như chạy đi quét Zombie ở hội sở vì tạp chí XX, cậu thật không muốn nói lại!
Ác! Chuyện cũ không nên nhắc lại!
Buổi tối Hồ Hạo Thiên tập trung mọi người lại một lần.
Biệt thự của Hồ Hạo Thiên không phải là biệt thự lúc trước của anh, mà sau này lựa chọn biệt thự mẫu bên cạnh Bạch Thất.
Trong căn biệt thự này rất nhiều phòng khách, lại cũng rất lớn, mười sáu người ngồi ở trong cũng không khiến cho phòng khách chật chội.
Vấn đề chủ yếu Hồ Hạo Thiên hôm nay tập hợp mọi người chính là một siêu thị ở gần đây.
Công ty của anh có tham dự xây dựng ‘ Hoàng Đình ’ , biết nơi này có siêu thị rất lớn, cũng là dưới cờ bọn họ.
“Siêu thị kia cũng chưa chính thức buôn bán, mới chỉ là trang hoàng xong, nhưng lúc trước nghe nói có một nhóm hàng đã tới, đang chuẩn bị đưa lên giá rồi khai trương, chủ yếu nhất, người phụ trách kinh doanh lần đó là tôi, cho nên tôi xác định nơi đó có hàng......”
Có hàng đã nói lên có vật tư, người ở đây còn chưa vào ở, khẳng định vật tư trong siêu thị vẫn được bảo tồn rất đầy đủ, cho nên đoàn người quyết định đi siêu thị phụ cận để thu thập vật tư.
Đường Nhược và Bạch Thất tuy có vật tư, nhưng vì tránh những suy đoán không cần thiết, bọn họ cũng quyết định gia nhập lần hành động này.
Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người trong đoàn xe liền tập hợp thật sớm ở khu đất trống giữa ba căn biệt thự, mặc dù tất cả mọi người vẫn còn vật tư, nhưng là đồ ăn thì dù là ai cũng không chê nhiều, không phải sao.
Hồ Hạo Thiên kiểm lại nhân số, lại an bài thành vài nhóm.
Còn dư lại mười sáu người, trong đó chỉ có bảy người sở hữu dị năng không bao gồm Đường Nhược.
Bảy dị năng giả, cộng thêm Đường Nhược, cộng thêm hộ vệ của Hồ Hạo Thiên, liền hợp thành đội ngũ xuất hành chín người.
Ý tứ của Hồ Hạo Thiên là người không có dị năng ở lại trong biệt thự, nhưng nhìn Bạch Thất nắm tay cô gái kia, chưa từng có ý định buông ra, nên cũng không nói thêm gì nữa.
Người ta không phải sống chết có nhau sao, anh cần gì phải làm gậy đánh uyên ương đâu.
Thời điểm phân tổ, Phan Đại Vĩ chủ động yêu cầu cùng một tổ với Lưu Binh, Điền Hải.
Đối với thành công ngày hôm qua, Phan Đại Vĩ tỏ vẻ hết sức hài lòng.
Lưu Binh, Điền Hải kéo kéo khóe miệng, tỏ vẻ mình thật không muốn cùng một tổ với ông ta.
Có điều phản đối không có hiệu quả.
Người ra ngoài tổng cộng có hai tổ, Bạch Thất, Đường Nhược, Lưu Binh, Điền Hải còn có Phan Đại Vĩ đã bị phân ra một tổ.
Hồ Hạo Thiên cảm thấy Phan Đại Vĩ từng trãi lão luyện, cho nên đem chức vụ tiểu đội trưởng tổ một giao cho hắn.
Lưu Binh, Điền Hải tức thì toàn bộ tắc nghẹn.
Thật muốn khóc!
Đường Nhược Bạch Thất cũng đều cảm thấy bộ dáng của bọn họ đặc biệt mới lạ.
Phan Đại Vĩ bình thường chỉ là nói nhiều chút mà thôi, cũng không cần thiết phải thấy ૮ɦếƭ không sờn như vậy đi?