Tận Thế Song Sủng - Chương 420

Tác giả: Bạch Tiểu Trinh

Đường Nhất Nặc đứng ở trong phòng thí nghiệm, nhìn xem hai người đứng đối diện tình chàng ý thi*p vô cùng im lặng.
– “Không có ý quấy rầy, tuy hai người cùng vượt qua ngàn năm thời gian, nhưng chuyện xuyên thẳng qua thời gian này giống như chỉ vừa nhắm mắt lại rồi mở mắt ra thôi a, đừng có lấy thái độ tình nồng ý mật như thế được không?”
Hành hạ chó độc thân thỏa đáng như vậy, để Cục Điều Tra Liên Bang – FBI điều tra hai người!
Bạch Thất ngẩng đầu, nhìn Đường Nhất Nặc, lại nhìn Đường Nhược: – “Vị này chính là?”
Đường Nhược quay đầu, suy nghĩ một chút, cuối cùng dò xét hỏi: – “Anh?”
Nước mắt Đường Nhất Nặc ào ào lăn xuống: – “Tiểu Nhược, chẳng lẽ tinh thần nguyên của em còn chưa hồi phục sao?”
Trước đó lúc thí nghiệm xuyên không lần đầu tiên, bởi vì chưa chuẩn bị đầy đủ, mọi người cũng không có kinh nghiệm, tinh thần nguyên của Đường Nhược bị hao tổn, không còn nhớ chuyện gì. Vốn tưởng rằng sau khi cô thức tỉnh dị năng tinh thần lực, tinh thần nguyên cũng có thể được chữa trị. Bây giờ có thể xem ra, rõ ràng cô không phải không nhớ ra anh trai là mình a!
Đường Nhược đều đã gọi anh rồi, tự nhiên Bạch Thất cũng không có dừng lại, mở miệng gọi một tiếng: – “Anh.”
Lập tức mu bàn tay của Đường Nhất Nặc bay sượt qua, hai mắt đẫm lệ ngay lập tức không còn, khóe miệng nhếch lên, sau đó thoáng chút hất càm lên, ngửa đầu nhìn Bạch Thất, cao lạnh vô cùng trầm ổn: – “Ừ.”
Tuy ta đây nhìn thi thể của cậu hơn mười năm, nhưng vừa nghĩ đến em gái yêu kiều như hoa lại bị thây khô này bắt cóc mất, ta đây thật muốn khóc rồi…
Ô ô ô…
Bạch Thất từ trên bàn thí nghiệm bước xuống, quay đầu nhìn một vòng, tán thưởng: – “Sau ngàn năm, quả nhiên khoa học kỹ thuật không phải tầm thường.”
Ở đây tất cả máy tính cũng đã là hình thức lơ lửng, các loại màn hình cũng không nhìn thấy, chỉ thấy ảo ảnh trên không trung, giống như đích thân đến hiện trường.
Bên cạnh có vài tiến sĩ phòng thí nghiệm cũng đến nhìn thành quả hai người, nhìn thấy mình cố gắng vài chục năm kỹ thuật, cuối cùng thành quả cũng đã bày ra trước mặt mình, bọn họ cũng mừng rỡ không thôi.
Hỏi han Bạch Thất cùng Đường Nhược cảm thấy thế nào, có cảm thấy có các loại bênh trạng nào không thích thích ứng hay không. Một đám người ở đây bàn luận vô cùng náo nhiệt, duy chỉ có Đường Nhất Nặc sau khi nhìn thấy Bạch Thất luôn luôn kéo bàn tay nhỏ bé của Đường Nhược, ngồi xổm một bên lén lút lau nước mắt.
Ô ô ô… em gái đáng yêu của tôi vậy mà đã bị bắt cóc rồi, thế mà đến bây giờ ngay cả tìm chị dâu cho con bé cũng không tìm được, ô ô ô… thật thất bại!
Sau khi nói xong, tiến sĩ lại nghĩ đến không gian kia của Đường Nhược, vì vậy hỏi cô: – “Không gian của cô Đường có còn tồn tại không? Có thể nhìn một chút kiểm tra lại không?”
Thế nhưng không gian này là do dị năng giả không gian cấp mười hai chiết xuất mà thành, cho dù ở Liên Bang cũng là một vật có giá trị liên thành, cũng không thể để xảy ra sai lầm gì.
Vì vậy Đường Nhược cảm nhận không gian của chính mình: – “Đúng vậy, vẫn còn.”
Nói đến không gian của Đường Nhược, Bạch Thất cũng thấy hứng thú, không ngại học hỏi người dưới: – “Không gian này là Tiểu Nhược chính mình thức tỉnh hay chiết xuất từ trên người dị năng giả không gian?”
Tiến sĩ cảm thấy vô cùng thân thiết với người đàn ông do tự tay chính mình ‘bồi dưỡng’, cũng giúp anh giải thích chi tiết. Không gian này là dị năng của dị năng giả cấp mười hai trước khi ૮ɦếƭ, dùng lường tính kỹ thuật chuyển nhượng chuyển giao lại đấy.Lúc đó, Đường Nhất Nặc cảm thấy một mình Đường Nhược ở một nơi như tận thế rất khó sinh tồn, cho nên khi biết được tinh thần nguyên của Đường Nhược bị truyền tống sai nơi, vội vàng đem ngọc bội này truyền qua đó. Lúc trước, người đỡ đẻ đặt ở trên người mẹ của đứa bé sơ sinh, vì vậy đem đứa bé sơ sinh nuôi lớn rồi lại giao ngọc bội cho Đường Nhược chính là bà ngoại kia.
Tiến sĩ nói xong hít một hơi: – “Thật ra dị năng giả không gian có rất nhiều, nhưng loại ngọc bội chịu lực chứa đựng cũng rất ít, cho nên rất nhiều dị năng không gian cũng đều bị lãng phí.”
– “Ngọc bội?” Đường Nhược hiển nhiên tinh thần nguyên còn chưa khôi phục, vẫn nửa biết nửa khó hiểu: – “Không gian cần dựa vào ngọc bội chịu lực?”
– “Đúng vậy.” Tiến sĩ nói: – “Lúc trước chụp lấy đưa cho cô khối ngọc bội đó, Đường thiếu đã bỏ ra không ít đồng liên bang.”
Đường Nhược nghĩ đến ngọc bội bị mình dễ dàng Ϧóþ nát kia. Loại ngọc này quả thật kém đến nỗi thua cả hàng giả.
– “Anh.” Đường Nhược quay người tìm Đường Nhất Nặc: – “Em đem lễ vật từ tận thế về đây cho anh đây.”
Đường Nhất Nặc nhảy dựng lên: – “Lễ vật gì, dẫn theo cái gì trở về? Em an toàn trở về thì tốt rồi, còn mang lễ vật gì nha, ah ha ha a…” Mang một người chị dâu về cho anh trai em mới là đúng đắn!
Liên Bang nam nhiều nữ ít, tỉ lệ đạt đến 100 so với 1, Đường Nhất Nặc qua tuổi 60 tuổi, nếu như còn không tìm được vợ, hắn đều chuẩn bị thông sát rồi!
Đường Nhược lấy ra một chiếc hộp từ trong không gian. Lập tức ánh sáng từ trong mắt Đường Nhất Nặc lóe lên. Cái hộp mở ra, lộ ra đồ vật bên trong, là một nhánh tóc đen. Tóc còn được chia thành từng loại, mỗi loại đều được đánh dấu cẩn thận.
– “…” Đường Nhất Nặc xấu hổ cười cười. Không thể tưởng được em gái nhà mình không chỉ háo sắc với xác khô còn có sở thích thu thập tóc của người khác. Đến cùng là từ lúc nào, hắn nuôi dưỡng em gái tam quan không đứng đắn như thế này kia chứ, quả thật đúng là đồ biến thái a!
Đường Nhược lấy tóc ra nói: – “Anh, anh có thể làm cho những tế bào trên tóc này sinh trưởng, bồi dưỡng thân thể của chủ nhân tóc này không?”
Tiến sĩ nói: – “Tóc này là tế bào ૮ɦếƭ, không thể tiếp tục sinh trưởng.”
Đường Nhược bắt lấy tiến sĩ trước mắt: – “Thời gian trong không gian là bất động đấy, hơn nữa mỗi một ngọn tóc tôi đều lấy theo lỗ chân lông.”
Tiến sĩ tiếp nhận nhìn nhìn, quả nhiên thấy đúng như thế: – “Vậy thì phải nhanh chiết xuất một chút, bằng không tế bào sẽ ૮ɦếƭ hết.”
Nói xong, cầm hộp tóc kia muốn rời đi.
– “Đợi chút!” Đường Nhất Nặc nổi giận: – “Ở đây thấy thế nào cũng phải có mười người, em để cho phòng thí nghiệm của anh phục sinh bồi dưỡng mười người? Em có biết vì để phục sinh cho tên này anh đã bỏ ra biết bao nhiêu tiền hay không? Cái kia đều là tiền a, em không quản gia nên không biết củi gạo dầu muối quý giá thế nào…”
Đường Nhất Nặc huyên thuyên cằn nhằn, bỗng nhiên lại nhìn thấy Đường Nhược lấy từ không gian một cái hộp nữa. Cái hộp này còn lớn hơn so với cái hộp vừa rồi, vừa mở ra, muôn màu muôn vẻ ngọc bội, bảo thạch, thủy tinh, kim cương… đồ vật đặc biệt chất đầy cái hộp.
Có quá nhiều thứ nhìn không hết, cực kỳ chói mắt.
Đôi mắt màu đen của Đường Nhất Nặc lập tức biến thành màu ngũ sắc, tiến lên hai bước, cầm lấy một khối ngọc bội, ở dưới ánh đèn cẩn thận soi: – “Củi gạo dầu muối có quý đứng trước tình hữu nghị thì có là gì đâu, loại đồ vật thô tục này như thế nào có thể so sánh được với tình bạn bè, nếu là bạn thâm giao, tất cả đều có thể bỏ. Tiểu Lam, nhanh chóng làm theo bất kỳ yêu cầu nào của Tiểu Nhược, bồi dưỡng thân thể của bọn hắn, phải càng nhanh càng tốt!”
Tận thế ngàn năm, bức xạ hạt nhân ở ngoài thành đã thành mối tai hoạ.
Ngọc khí, bảo thạch loại đồ vật có từ thiên nhiên dưới kết quả của phóng xạ cũng trở nên hoàn toàn thay đổi, đều biến chất trở thành một loại tinh thạch mà loại tinh thạch này chứa đựng được năng lượng có thể cung cấp cho người hấp thu. Tuy là chuyện tốt nhưng lại khiến cho chút ít ngọc bội bảo thạch trước tận thế trở nên tuyệt chủng cả rồi. Bây giờ một hộp ngọc bội cùng bảo thạch của Đường Nhược quả thật giá trị liên thành, không thể đo lường, nói khoa trương một chút, muốn mua một con phố buôn bán của thành Tinh Nguyệt cũng đã đủ rồi!
– “Tiểu Nhược, em còn bao nhiêu ngọc bội cùng bảo thạch như vậy?” Đường Nhất Nặc nghĩ đến từ nay về sau cuộc sống của mình đứng trên đỉnh của đỉnh, có thể cưới vợ Bạch Phú Mỹ, quả thật niềm vui sướng từ trong иgự¢ mà dâng trào lên, miệng mở loa luôn.
– “Rất nhiều.” Đường Nhược nói: – “Anh, cái hộp này tặng anh, anh cầm lấy chơi đi.”
Cô đã từng ở Biên Hòa nhận được thị trưởng tặng, ở thành phố A nhận của diễn viên Quách Khải Hùng tặng, còn có ở động tiêu tiền trong nội thành chính phủ dưới mặt đất cầm theo rất nhiều, sau đó cùng Bạch Thất chinh chiến trong những năm kia vào Nam ra Bắc, thu gom không ít, một hộp như vậy, thật sự chỉ là hạt cát trong bãi biển.
– “Thật là em gái ngoan, một chuyến ra khỏi cửa 24 năm, lập tức hiểu chuyện hơn rồi.” Đường Nhất Nặc xem hết tất cả những vật trong hộp, cảm thấy mỹ mãn đóng lại.
Sau đó lúc ngẩng đầu lên, thu hồi vẻ mặt, nghiêm túc nói: – “Chuyện em có ngọc bội không thể tuyên truyền ra ngoài, có biết không?”
Trong Liên Bang luôn lấy thực lực làm chủ, tuy cũng có pháp chế nhưng đứng trước thực lực gần như ở thế hạ phong. Tất cả pháp luật đều là do gia tộc dị năng giả cao cường chế định ra đấy. Tuy nhà họ Đường ở thành Tinh Nguyệt cũng có chút địa vị, nhưng cũng chỉ dựa vào dị năng tinh thần lực của mẹ bọn họ mà thôi. Nhưng cha mẹ của hắn ở trong trận chiến sâu bọ trăm năm trước đã bị thương nặng khiến cho sau này dị năng đình trệ không tiến, luôn đứng ở cấp mười không cách nào tăng cao được, về sau càng là như thế này để lại một trai một gái rồi mất sớm. Cho nên nhà bọn hắn cũng coi như ‘gia cảnh sa sút’ chỉ có thể duy trì phòng thí nghiệm này mà thôi. Nếu chuyện Đường Nhược mang trên người ‘khoản tiền lớn’ bị truyền đi, nhất định sẽ khiến người có ý ςướק đoạt.
Anh trai nhà mình đã nói như vậy rồi, Đường Nhược tự nhiên gật đầu, thật ra cô cũng sẽ không ngốc đến nỗi nói cho người khác biết bí mật này, huống chi bên cạnh cô còn có Bạch Thất đây này.
Có Bạch Thất ở đây, cô không cần phải hao tâm tổn trí suy nghĩ chuyện gì.
Hai anh em nói chuyện xong, sau khi Đường Nhất Nặc cho Bạch Thất một thân phận Liên Bang, Đường Nhược cùng Bạch Thất ra khỏi phòng thí nghiệm.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc