Cô nhìn bên ngoài cửa sổ xe, sau khi nghe xong Phan Hiểu Huyên giải thích, Đường Nhược mới biết lần này tiến cấp mất bao nhiêu thời gian.
Cho dù trước đó zombie triều đã rút lui, nhưng không ai có thể đảm bảo chúng không trở lại, nếu cứ một mực ở lại ký túc xá đó thì vẫn có khả năng gặp lại nguy hiểm trùng trùng.
Bạch Thất thấy Đường Nhược hôn mê hai ngày, vì an nguy của mọi người, vì vậy quyết định nhanh chóng ôm cô còn hôn mê rồi để cho mọi người lên đường.
Cho đến khi mọi người đến kho νũ кнí, thu thập xong νũ кнí, lại nghỉ ngơi ở chỗ này hai ngày, Đường Nhược vẫn còn chưa tỉnh, Bạch Thất sốt ruột muốn trở về thành phố A chất vấn Tiến sĩ Lâm người luôn chắc chắn tinh thần lực của Đường Nhược tiến cấp cũng không có vấn đề gì, sau đó một lưỡi đao băng Gi*t ૮ɦếƭ ông ta!
Ở ngày thứ năm, anh nhìn thấy Đường Nhược tỉnh lại, suýt chút nữa cũng đã quên hai chữ vui vẻ viết như thế nào.
Một ngày thật giống như cách ba thu. Sống một ngày bằng một năm, anh đã cảm nhận quá sâu sắc rồi, hơn nữa suốt đời khó quên! Anh ở trong lúc Đường Nhược nói ra lời tỏ tình, nhất thời ôm chặt lấy đối phương.
Em nhất định không thể ૮ɦếƭ trước anh, dù sớm một ngày cũng không được!
Nghĩ tới nghĩ lui, Bạch Thất chỉ nghĩ ra được câu nói vô cùng ích kỷ như vây thôi.
Đối mặt với Bạch Thất không nói được lời nào, Đường Nhược đương nhiên không biết câu nói đấy. Sau khi cô khôi phục sức khỏe, nhìn ngoài cửa sổ nói: – “Bây giờ chúng ta ở đâu rồi hả?”
– “Vẫn còn ở thành phố N, đi tiếp hai mươi lăm km nữa, chúng ta có thể rời khỏi thành phố N rồi.” Phan Hiểu Huyên ngồi ở phía trước trả lời cô.
Điền Hải và Phan Hiểu Huyên cũng rất lo lắng Đường Nhược tiến cấp, nhưng đến cùng cũng đã nhìn thấy quá nhiều lần, mặc dù có lo lắng thật nhưng không không thất kinh giống như lần đầu nhìn thấy. Bây giờ nhìn thấy tinh thần cô không tệ cũng nói đùa với cô: – “Cậu tiến cấp lâu như vậy, Tiểu Bạch chuẩn bị xông quan giận dữ vì người đẹp, dứt khoát ra lệnh cho cả đội ngũ lên đường trở về thành phố A rồi, cho nên bây giờ chúng ta đang trên đường trở về.”
Đường Nhược quay đầu liếc Thất: – “Chúng ta không đi trung tâm chợ thành phố A sao?”
Trước đó bọn họ đã bàn bạc qua, sau khi lấy νũ кнí ở thành phố N, còn đi qua một chuyến vào bên trong nội thành thành phố N để lấy vàng đấy.
Hôm nay Bạch Thất ngồi ở vị trí đứng đầu trên phòng họp thành phố A, không dưới người trên vạn người, trước đó dựa vào vận khí mới đổi được bản đồ kim khố ở ngân hàng, bây giờ cũng là ngừơi cấp bậc cao, muốn tất cả bản đồ kim khố trong thành phố cũng không tốn bao nhiêu hơi sức, chỉ cần vẫy tay một cái, tất cả mấy vị lãnh đạo khác sẽ vô cùng tận tình đem bản đồ đưa trực tiếp đến tay anh.
Đơn giản là vì muốn đi nội thành lấy vàng chỉ có bọn người Bạch Thất chứ không phải tất cả các lão!
Phải ૮ɦếƭ cũng là bọn ngừơi Bạch Thất ૮ɦếƭ trước, tự nhiên đưa ra, tặng không!
Bạch Thất sờ lên trán cô, ngược lại hỏi chính là: – “Em tiến cấp thành công không, còn chỗ nào không thoải mái không?”
– “Ừm.” Nói đến tiến cấp, thật đúng là đã đem việc này quên mất, chủ yếu là những hình ảnh kia quá rung động rồi, cô thật không ngờ chuyện mình nhìn thấy lần này: – “Em tiến cấp thành công rồi, hôm nay là dị năng cấp năm, cao hơn anh một cấp rồi, ha ha.”
Đường Nhược cười cười, vẫy tay một cái nói: – “Em biểu diễn cho các người xem trò ảo thuật này, có thể đưa ra bất cứ yêu cầu nào.” tiếp đó, cô vươn hai cánh tay, nhắm mắt lại vẻ mặt như ‘Ta là cao thủ’ nói: – “Tiếp theo, đây là giây phút chứng kiến kỳ tích… Nhanh nhẹn nhanh nhẹn hống! Yêu ma quỷ quái, nhanh chóng rời khỏi phạm vi con đường cho bổn đại tiên, nhường một con đường!”
Phan Hiểu Huyên cùng Điền Hải ngay từ đầu còn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn chằm chằm vào tay Đường Nhược quan sát, mong đợi trên bàn tay cô sẽ nở ra đóa hoa, duy chỉ có một mình Bạch Thất, phản ứng đầu tiên là quay đầu nhìn tình huống zombie bên ngoài xe.
Rồi sau đó, quả nhiên anh nhìn thấy từng con zombie trên đường gầm nhẹ một tiếng, rồi di chuyển qua lại mở ra một con đường. Không chỉ có đám zombie tụ tập quanh xe mà ngay cả những zombie xa xa muốn đến gần đều giống như được mệnh lệnh, ồn ào quay người rời khỏi.
Vừa mới bắt đầu, những dị năng giả và binh lính đang đánh nhau bên ngoài cửa sổ xe còn chưa phát hiện ra, nhưng thoáng chốc bọn hắn liền phát hiện sự khác thường này.
Zombie không hề hung mãnh, miệng lớn dính máu không hề mở ra, hàm răng bén nhọn cũng khép lại, chúng còn xoay người tập thể rồi…
– “Làm sao vậy?”
– “Tình huống gì thế này?”
– “Tập thể zombie lại nhận được mệnh lệnh rồi hả?”
– “Năm ngày trước ở dứơi lầu cũng là như thế này, bây giờ cũng là như thế này…”
– “Zombie gặp quỷ rồi hả?”
…
Những tiếng nói đầy kinh ngạc đều vang lên ồn ào ở toàn bộ đoàn xe.
Chuyện như vậy quá mức kỳ lạ khiến cho trong lòng mọi người đều sởn hết cả gai ốc, lòng người bàng hoàng.
Chuyện khác thường xảy ra tất có biến, mọi người đánh một năm Zombie rồi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tình huống như vậy, đương nhiên phản ứng đầu tiên không phải cao hứng mà là sợ hãi!
Mà ngay cả Phan Hiểu Huyên cùng Điền Hải ngồi trên xe đều kinh ngạc: – “Tiểu Nhược, cái này, đây chẳng lẽ là cậu làm ra sao?”
Đường Nhược mỉm cười, gật đầu.
– “Lần trước ở ký túc xá Zombie rút lui cũng là cậu làm sao? Tinh thần lực?” Phan Hiểu Huyên hỏi lại.
Đường Nhược gật đầu một lần nữa: – “Ừ, tớ dùng tinh thần lực câm nhập vào khu ý thức khiến cho zombie rút lui đấy.”
Phan Hiểu Huyên há mồm không nói nửa ngày, cuối cùng cô nhẹ giọng hỏi: – “Như vậy, loại xâm nhập này có phải cũng có thể tiến vào não bộ của con người, khống chế tư tưởng của con người không?”
Tào Mẫn đã biết Đường Nhược là người xuyên không, chắc chắn Đường Nhược sẽ không ngu xuẩn chính miệng nói chuyện này cho cô ta biết. Như vậy, cách giải thích duy nhất, chính là Tào Mẫn nhìn thấy ở trong đầu của Đường Nhược.
Tinh thần lực, thì ra còn có thể xâm nhập vào não bộ của con người, tìm xem ký ức của người khác, khống chế tư tưởng của người khác.
Bạch Thất là người đầu tiên nắm lấy tay Đường Nhược. Đường Nhược quay đầu nhìn anh, cười cười, cũng nắm lại bàn tay anh. Cô hiểu ý của Bạch Thất, một khi cô nói ra những lời này, có lẽ tình bạn thân thiết giữa cô và Phan Hiểu Huyên sẽ có khoảng cách rồi.
Không có người nào muốn bị ngừơi khác khống chế tư tưởng trở thành con rối, cho dù người đó là bạn thân của họ!
Đường Nhược nắm chặt tay Bạch Thất, mỉm cười với Phan Hiểu Huyên trả lời vấn đề vừa rồi của cô ấy: – “Ừ, có thể xâm nhập vào não bộ của con người, bây giờ khống chế tư tưởng có lẽ vẫn còn không thể.”
Bây giờ còn không thể, không có nghĩa sau này cũng không thể…
Phan Hiểu Huyên há to miệng, cuối cùng chỉ ‘Ừ’ một tiếng, sau đó không nói gì, quay người qua chỗ khác.
Sau một lúc, bên trong bộ đàm cũng truyền đến tiếng hò hét của bọn người Hồ Hạo Thiên:
– “Tiểu Bạch, có nhìn thấy không, đây là tình huống gì, toàn bộ zombie đều rút lui cả rồi, có phải bên trong chúng có một con zombie vương ra lệnh cho bọn chúng không?”
– “Không thể nào, Hồ đội, theo lời cậu nói như vậy, zombie còn có thể kéo cả đàn cả lũ sau đó thành lập quốc gia rồi đối đầu với con người sao?”
– “Tôi không biết, bây giờ tôi không phải cũng đang suy đoán sao, lần trước ở ký túc xá cũng là chuyện như thế này…”
Lần trước chuyện ở ký túc xá, Hồ Hạo Thiên đã từng vào lúc Bạch Thất ôm Đường Nhược đi ra, lén hỏi Bạch Thất có phải Đường Nhược làm hay không? Nhưng khi đó Bạch Thất cũng không thể chắc chắn toàn bộ là do Đường Nhược làm, cho nên trả lời với anh là: không biết.
Giọng nói Hồ Hạo Thiên kéo dài, hướng vào bộ đàm cẩn thận hỏi một tiếng: – “Tiểu Bạch, Tiểu Đường tỉnh rồi?”
– “Ừ.” Bạch Thất lên tiếng: – “Cô ấy tỉnh rồi.”
– “Tiến cấp thành công rồi hả?”
– “Ừ.”
– “Cấp năm rồi hả?”
– “Ừ.”
Sau đó Đường Nhược thăm dò nói vào: – “Hồ đội, trước mắt có lẽ zombie chưa có Zombie Vương, lần này Zombie rút lui giống với lần trước ở ký túc xá, đều là do dị năng tinh thần lực của tôi.”
– “Bà mẹ nó, tinh thần lực này lợi hại như vậy sao!” Lưu Binh lập tức kêu la.
Chu Minh Hiền cũng rất kích động: – “Dị năng tuyệt vời, còn có thể khống chế zombie! Sau này có phải chúng ta cũng có thể đi ngang rồi không!”
Nhưng mà, những người khác lại không lên tiếng.
Hai người này sau khi nói vui xong, mới cảm thấy không khí có chút kỳ quái.
– “Làm sao vậy? Dị năng trâu bò như vậy làm các người mất hứng?” Lưu Binh kỳ quái hỏi: – “Làm gì yên lặng như thế?”
Cậu hai Lưu Binh ngồi bên cạnh cậu ấy, vẻ mặt thoáng chốc chuyên chú, nói nhỏ với cậu một câu: – “Dị năng như vậy, có thể khống chế zombie, có phải cũng có thể khống chế con người hay không?”
Tuy ông ấy đã hạ thấp giọng nói, nhưng tiếng nói vẫn xuyên qua bộ đàm.
Rồi sau đó, tất cả mọi người đều trầm mặc. Hoàn toàn không có chút nhẹ nhỏm thoải mái như trước kia.
Bạch Thất quay đầu nhìn Đường Nhược, Đường Nhược cũng quay đầu nhìn anh. Từng người đều nâng khóe miệng cho đối phương nụ cười an ủi.
Cho dù đã không người bạn nào cần em, chỉ cần một mình anh cũng có thể cho em toàn bộ thế giới.
Sự thật về dị năng tinh thần lực này Đường Nhược cũng không muốn lựa chọn giấu diếm mọi người, bởi vì sau này đánh zombie cô có muốn giấu cũng không giấu nổi. Đối với tín nhiệm đồng đội, cô đồng ý đem quyền lựa chọn này giao cho bọn họ. Nếu như đồng đội thật sự không chấp nhận được, cô sẽ cùng Bạch Thất cao bay xa chạy. Dù sao bọn họ chỉ còn hai năm thời gian ở thế giới này, dùng hai năm cũng có thể đi khắp thế giới này.
Sự trầm mặc bên trong đội xe bị tiếng chửi thể phá vỡ: – “Móa***! Lưu Binh nói đúng, các người đều không nói lời nào là có ý gì!” Hồ Hạo Thiên mắng: – “Cho dù dị năng của Tiểu Đường có thể vào xâm nhập vào não bộ của con người, chẳng lẽ các người nghĩ rằng cô ấy sẽ xâm chiếm vào não bộ của chúng ta sao?! Đã cùng sinh sống một chỗ với nhau suốt một năm, con người Tiểu Đường như thế nào chẳng lẽ còn cần tôi nói cho các người biết?! Các người không tin Tiểu Đường, đừng nói Tiểu Bạch, tôi là người đầu tiên đem các người ra xử bắn đấy!”
Phan Đại Vĩ nở nụ cười, cầm bộ đàm nói: – “Hồ đội, cậu mới là người đầu tiên đáng bị xử bắn nhất đấy, tôi còn nhớ rõ người dẫn đầu không nói tiếng nào chính là cậu! Mọi người chỉ theo chân cậu bảo trì đội hình mà thôi!”
– “Ông đây ở đâu không nói tiếng nào, ông đây chỉ đang suy nghĩ tính thần kỳ của dị năng này mà thôi, đợi tôi thấu hiểu hết chỗ kỳ diệu của nó, chẳng phải tôi lập tức mở miệng chửi mắng mấy người rồi hả?”
– “Hồ đội, chúng ta cũng đều suy nghĩ về chỗ thần kỳ của dị năng này…”
– “Đúng vậy a, chúng tôi cũng tưởng tượng đến chỗ thần kỳ của nó.”
– “Còn muốn suy nghĩ thêm một chút chúng ta có được dị năng này, sau này làm thế nào để xưng bá thiên hạ!”
Còn có chính là suy nghĩ về chuyện nếu có một ngày đồng đội của mình có thể khống chế mình, nhóm mình sẽ lựa chọn như thế nào?!
Là tránh né chủ nhân của nó hay chọn lựa tin tưởng cô ấy đây?!
Phan Hiểu Huyên cầm bộ đàm nói: – “Hồ đội, tôi tin tưởng Tiểu Nhược nhất định sẽ không khống chế chúng ta, tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi hoàn toàn tin tưởng cách làm người của Tiểu Nhược!” Nói xong lại quay đầu, nhỏ giọng nói thêm một lần nữa: – “Tiểu Nhược, nếu có một ngày… cậu… cậu cũng là bất đắc dĩ xâm nhập vào trí óc của tớ thì nhất định phải nhớ rõ giữ lại ký ức của tớ về A Hải và người nhà của tớ, có được không?”
Đường Nhược phì cười, tuy cô cười nhưng nước mắt không ngừng rơi xuống: – “Tất cả mọi người hãy yên tâm, tôi xâm nhập không được vào đầu óc của mọi người, tôi chỉ có thể xâm lược vào đầu óc của dị năng giả có cấp độ thấp hơn tôi rất nhiều, hiện tại có lẽ có thể khống chế người không có dị năng. Về phần mọi người, trừ phi tôi tiến cấp lên cấp chín mà mọi người vẫn luôn duy trì không tiến cấp, mới có thể tùy ý xâm nhập vào đầu óc điều khiển đựơc mọi người.”
Không có người nào trời sinh hiểu tất cả về con người của mình. Nhưng sẽ có người nguyện ý dùng thành ý ước đoán mình, cùng với dùng phương thức tín nhiệm đi tin tưởng mình.
May mắn, có vận, có yêu, có một đám bạn bè như thế.
Kiên trinh, thẳng thắn thành khẩn, dốc lòng.
Sau khi Đường Nhược nói xong, cầm lấy bộ đàm nghèn nghẹn nói: – “Cảm ơn, cám ơn mọi người làm việc nghĩa không chùn bước lựa chọn tin tưởng tôi, cám ơn tất cả mọi người để tôi và Bạch Ngạn ở cùng một chỗ với một nhóm đồng đội tốt như mọi người.”
– “Dọa ૮ɦếƭ chúng tôi, cậu phải nói sớm một chút chứ.” Nước mắt của Phan Hiểu Huyên cũng chảy xuống, cái này cũng không phải chuyện đáng để rơi nước mắt nỉ non thế này, nhưng cô lại khóc bù lu bù loa cả lên: – “Cậu chắc chắn là cố ý mà, còn làm mấy chuyện xấu để chúng tôi phải khó chịu một lần mới chịu!”
– “Đúng vậy, Tiểu Đường, cô thật phúc hắc quá, lần này nhất định cô phải tự phạt đấy!”
Những người khác cũng nhao nhao hưởng ứng. Bên trong bộ đàm một lần nữa lại náo nhiệt lên.
Có người yêu cầu Đường Nhược và Bạch Thất phải làm thức ăn sáng trưa tối ba tháng, cũng có người bắt bọn họ quỳ bàn phím đấy, càng có người yêu cầu lưng bọn họ phải cõng ‘Bụng đen’ chạy một vòng trong căn cứ…
Cậu hai Lưu Binh nhìn cháu ngoại trai nhà mình cũng đám người trẻ tuổi bàn luận sôi nổi, vừa mở miệng đã làm tổn thương đối phương lại giống như không biết mệt nói một câu khó nghe lại một câu hào hứng, ông nở nụ cười. Có một nhóm đồng đội như thế này, thật rất tốt, như vậy là tốt rồi.
Ở tận thế, lạc quan, kiên cường, còn tín nhiệm lẫn nhau. Cuộc sống tràn đầy thử thách chông gai. Mang theo nụ cười xinh đẹp cùng lương thiện bước qua bụi gai, cho dù dưới chân không thể giảm bớt đau đớn nhưng cũng có thể giúp cho con người không quá bi thương.
Cuối cùng Đường Nhược nói vào bộ đàm: – “Hồ đội, chúng ta đi ngân hàng trung ương của thành phố N, chúng ta không phải đang cần vàng sao? Tôi nhất định lấy công chuộc tội!”
– “Thay đổi phương hướng, đi thành phố N.” Bạch Thất đưa ra kết luận cho đề tài này: – “Bây giờ, mọi ngừơi có ba mươi giây để quyết định vấn đề này.”
– “Có tuyệt tác ra đa tự động tinh thần này ở đây, đương nhiên phải đi thành phố N rồi, không chỉ thành phố N mà toản bộ nước Hoa chúng ta đều phải đi!” Hồ Hạo Thiên mạnh mẽ phán!
– “Khởi hành!”
– “Toàn lực lấy hết vàng ở thành phố!”
Toàn bộ đội xe nhận được mệnh lệnh quay đầu đi đến ngân hàng trung ương của thành phố N.