Tận Thế Song Sủng - Chương 363

Tác giả: Bạch Tiểu Trinh

Bước chân Lưu Binh nhanh hơn, bóng dáng bay càng ngày càng cao, trên mặt anh lộ rõ sự sợ hãi lẫn vui mừng: – “Tôi đây là lăng không phi hành (bay bổng trên không)!”
– “Đúng vậy.” Điền Hải cũng vui mừng hét to theo hướng của anh: – “Anh Lưu, anh thật sự bay rồi!”
Không chỉ Điền Hải, tất cả mọi người đều lộ ra sự vui mừng và hâm mộ. Dị năng tốc độ này cấp ba đã có thể như thế, sau này có thể trực tiếp tung sải rộng cánh tung bay không?! Suy nghĩ lại, thật đúng là chuyện rất kích động.
Lưu Binh cảm giác cả người mình đều nhẹ nhàng đấy, dưới chân nhịp bước vẫn luôn luôn trơn trượt, thoáng chốc tung bay qua tường băng Bạch Thất phóng thích, nhảy lên nóc nhà ngô biệt thự cậu đang ở.Giờ phút này, mặt trời mọc ớ hướng đông, vầng thái dương vẫn đỏ rực đấy, phảng phất như khối mã não mang ánh sáng chói lọi rực rỡ, chậm rãi chuyển động lên phía trước. Lưu Binh đứng trên nóc nhà giang hai tay cánh tay, đón gió mà đứng. Anh sẽ đứng trên đỉnh núi cao nhất nhìn ngắm những ngọn núi nhỏ, trong vành mắt chứa đầy nước mắt, lại một giọt cũng không để rơi xuống: – “Cấp ba, tôi đến rồi!” Cậu hai, cậu chờ một chút, con lập tức đi cứu cậu!
Trong tòa biệt thự số 16, sau khi Cố Úc Trạch rời giường liền bị hấp dẫn khi nhìn thấy Lưu Binh bay đến nóc nhà. Hắn đứng trong gian phòng nhìn mọi người phía đối diện, thoáng nở nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt cũng không thấy vẻ hâm mộ. Rèm cửa phất phơ che khuất tầm mắt, hắn cũng không bước ra khỏi phòng đi ra ban công nhìn tình cảnh bên ngoài. Hắn chỉ đứng nhìn trong chốc lại, rồi lại giống như ngày thường vào toilet rửa mặt, ở phòng cất quần áo mặc quần áo. Sau đó, lại đến máy pha cà phê trước măt, tỉ mỉ cọ xát pha một ly cà phê rồi ưu nhã uống sạch, cuối cùng mới quay người đi xuống lầu.
Ngay cả Lưu Binh trong đội ngũ bọn hắn đã đạt được cấp ba rồi sao? Xem ra dị năng của Bạch Ngạn cường đại hơn nhiều tưởng tượng của hắn rồi.
Cố Úc Trạch đi xuống dưới lầu, đồng đội trong đoàn của bọn hắn đã sớm nấu xong điểm tâm sáng, nhìn thấy đội trưởng nhà mình. Trong sáng sớm mùa xuân, thấy cả người hắn mặc bộ đồ thể thao màu xanh nhạt vô cùng có tinh thần, tự nhiên hô to:
– “Đội trưởng, hôm nay anh ăn mặc rất đẹp trai đấy nhé, đến ăn điểm tâm, hôm nay ăn bánh bao thịt.”
Đoàn bọn hắn ít người, thực lực cường đại, quần áo hay đồ dùng đều xịn hơn so với đoàn đội khác, bữa điểm tâm này chất lượng cũng là số một đấy.
– “Tốt, rất thơm.” Cố Úc Trạch đi qua bàn ăn: – “Không cho phép tranh giành, tôi muốn ăn tám cái bánh bao!”
Nơi đây các thiết bị đã được lắp đặt lại, lúc trước đồ dùng trong nhà đều bị Bạch Thất đập nát đều đã được đổi qua, chỗ ngồi chuyển sang phong cách riêng biệt của Việt Quốc. Đoàn đội Độc Bộ có mối quan hệ hài hòa, tất cả mọi người có thể không biết lớn nhỏ, thời gian dùng điểm tâm sáng trôi qua cũng tương đối náo nhiệt.
Một đám người dùng xong điểm tâm, Cố Úc Trạch hai tay bỏ vào túi quần đi ra ngoài. Đứng ở cửa ra vào nhìn qua đại viện đối diện, thấy bên trong vẫn còn đánh nhau, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời tươi sáng thoáng cười, thẳng tiến vào bên trong khu biệt thự Hoàng Đình.
Trong đại viện.
Lúc Lưu Binh nhảy xuống từ nóc nhà, Bạch Thất lại bổ trực tiếp một kiếm qua: – “Cảm khái xong thì đến luyện tiếp.”
Lần này Lưu Binh trốn thành thạo rồi, dứt khoát nhảy từ bên này sang bên kia: – “Tốt, Tiểu Bạch, chúng ta luyện tiếp!” Sắp đạt đến thành công, bây giờ không thể từ bỏ!
Tối hôm qua những người đi ngủ giờ đây cũng lục ᴆục rời giường, nhìn thấy Lưu Binh cùng Bạch Thất vẫn còn ở trong sân luận bàn, đều hỏi thăm một vài tình huống với mọi người bên cạnh, rồi đi chuẩn bị bữa sáng cho mọi người. Đối với dị năng, mỗi ngày bọn họ nhìn xem cũng không biết chỗ tinh diệu trong đó, cho nên chỉ có thể nghe theo người khác biết được có lẽ không lâu nữa Lưu Binh sẽ tiến cấp.
Buổi sáng này đánh, kéo dài suốt ba giờ. Lần này, dị năng trong cơ thể Lưu Binh rốt cuộc cũng hao tổn hết, ngã ngồi dưới đất: – “Tôi không được, không còn dị năng.”
Trước đó, Đường Nhược đã đến phòng của cậu chuẩn bị tất cả, bây giờ nghe cậu nói như vậy, dĩ nhiên bảo cậu nhanh chóng đi tắm rửa tiến cấp. Lưu Binh mệt mỏi tê liệt rồi, thật ra Bạch Thất cũng không tốt hơn bao nhiêu. Có điều so sánh với bộ dáng Lưu Binh nằm thẳng cẳng trên mặt đất, còn để Điền Hải cõng trên lưng đưa về phòng, Bạch Thất vẫn khuôn mẫu bình thường tiếp nhận nước trong Đường Nhược, lại ngay ngắn đường hoàng đi vào biệt thự Hồ Hạo Thiên biệt thự nghỉ ngơi đấy. Bạch Thất một đêm không ngủ, đánh suốt mười mấy giờ, Đường Nhược rất lo lắng, liền hỏi han vài tiếng, anh có muốn về nghỉ ngơi trước một chút hay không?
Bạch Thất đưa tay nắm lấy bàn tay của Đường Nhược, nở nụ cười từ tốn: – “Không cần, anh không sao.” Kiếp trước lúc đi ra ngoài, vì tránh né zombie, vài ngày không chợp mắt cũng là chuyện bình thường. Hôm nay dị năng cấp bốn đánh nhau suốt mười mấy giờ, tự nhiên không có mệt bao nhiêu.
Bộ dáng này lại khiến cho mọi người tha hồ tha thở. Thiên tài thế giới, chúng ta ở ngoài cửa. Khỏi cần hâm mộ!
Lúc ăn điểm tâm, Hồ Hạo Thiên hỏi thăm chuyện ngày hôm qua Bạch Thất nói ‘Ngày mai lại đi điều tra’.
– “Tiểu Bạch, hiện tại là ban ngày, chúng ta làm sao tiến vào phòng thí nghiệm điều tra?”
Điều này cũng là nội dung hiện tại mọi người quan tâm, dùng cái gì làm cớ kéo Tào Mẫn đi, sau đó lại để cho bọn họ tiến vào bên trong.
Bạch Thất uống một hớp sữa đậu nành, ngẩng đầu nói: – “Bảo người trong phòng họp tìm cớ tìm Tào Mẫn làm báo cáo, phòng thí nghiệm không phải trống không rồi sao?”
Mọi người: – “…”
Đúng vậy, không ngờ lý do lại đơn giản như vậy. Quả nhiên quan tâm quá sẽ bị loạn. Sau tận thế, chỉ số thông minh luôn luôn là đường thẳng, xem ra toàn bộ đoàn đội giờ chỉ còn Bạch Thất!
Dùng cái cớ làm báo cáo cũng rất đơn giản đấy, bởi vì bọn họ có Tiền Kim Hâm, vừa vặn để ông tùy ý lấy cớ triệu tập Tào Mẫn! Đường Nhược nghĩ nghĩ, đề nghị nói:
– “Em cảm thấy tốt nhất dùng cớ tinh luyện tinh hạch, có lẽ trên đó mọi người đều có hứng thú muốn biết rõ vì sao Chu Thụ Quang có thể đánh ngang tay cùng Vệ Lam.”
– “Đúng vậy, tôi cho rằng đó là một cớ tốt tìm Tào Mẫn làm báo cáo đấy.” Hồ Hạo Thiên cũng đồng ý.
Lúc trước khi, Chu Thụ Quang đánh ngang nhau với Vệ Lam, tin rằng mấy lão già trong căn cứ đều thu được một chút tiếng gió, chỉ cần là người có thực lực, ai lại không có hứng thú với tinh luyện tinh hạch?!
Bây giờ đã 10h sáng, Lưu Binh còn trong phòng tiến cấp chưa có đi ra. Vì vậy mọi người chia nhau làm việc, Bạch Thất cùng Đường Nhược tìm Phương Thanh Lam làm cho lực ảnh hưởng của bản thông cáo kia khuếch trương đến mức lớn nhất. Hồ Hạo Thiên thì đi tìm Đại tướng Tiền, để ông tổ chức lý do tìm Tào Mẫn làm báo cáo để buổi chiều họp hội nghị với bên trên, kéo dài thời gian.
Một tấc thời gian một tấc vàng, một chút cũng không chậm trễ được.
Lúc Bạch Thất kéo Đường Nhược đi ra ngoài thì vừa lúc gặp được Cố Úc Trạch từ bên ngoài trở về. Ba người nghênh đón đi đến, từng bước một… Thời điểm Cố Úc Trạch đi đến gần nhìn bọn họ mười ngón tay đan chéo nhau, khóe miệng thoáng nở nụ cười. Cách thức nắm tay đó, cũng không phải bàn tay to lớn phủ lấy bàn tay nhỏ bé, mà là mười ngón tay đan chặt đây này. Nhưng Bạch Thất và Đường Nhược đều không phản ứng với nụ cười của hắn, Đường Nhược thoáng nhìn qua, rồi rủ mắt zuống.
Ba người lướt qua nhau mà đi. Sau cùng không ai nói gì, từng người chia hai phương hướng mà rời đi.
Cố Úc Trạch vừa về đến biệt thự, Tiểu Y ra nghênh đón nói: – “Đội trưởng, chúng ta phải nhanh một chút, đợi chút nữa phải ra ngoài thay ca rồi, hôm nay có thể nhiệm vụ ngày là của chúng ta.”
– “Vậy sao? Thế chờ tôi với, chúng ta cùng đi.” Cố Úc Trạch lên tiếng, rồi đi lên lầu.
Tiểu Y cảm thấy hắn chuẩn bị đồ vật đi ra ngoài đánh zombie đồ vật nên cũng không để ý nữa. Cố Úc Trạch trở lại gian phòng, từ trong túi áo rút ra một ống thủy tinh, hai ngón tay cầm ống thoáng lay động một chút. Cười ảm đạm, hắn nhìn ống thủy tinh lẩm bẩm nói: – “Không có gì hơn dã tâm.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc