Sắc mặt Vệ Lam khó coi: “Lúc trước cô cũng không phải người ham mê hư vinh như thế.”
Tô Vũ Vi cười: “Đó là bởi vì muốn cảm ơn sự vô tình của Vệ thiếu, để cho tôi nhận ra được tình yêu nực cười đến mức nào!”
Vệ Lam im lặng.
Cho dù anh ta biết rõ Tô Vũ Vi chỉ coi mình như bậc thang để leo lên cao hơn, anh ta cũng không muốn chỉ trích người ta ngay trước mặt.
Bởi vì chỉ trích một cô gái, anh ta cũng chẳng thấy có gì hay.
Muốn thấy cô ta khóc lóc đến mờ mắt?
Muốn thấy cô ta tan nát cõi lòng?
Tiệc đính hôn trước đó cũng đã thấy rồi, trong lòng cũng không vui vẻ gì.
Sự giáo dục của gia đình không cho phép anh ta giống những kẻ ngang ngược khác mà đôi co với phụ nữ.
Tô Vũ Vi thấy anh ta không nói gì, tiếp tục: “Nụ cười giống như băng dán vậy, tuy có thể che được miệng vết thương, nhưng thực ra bên trong vẫn y nguyên, Vệ thiếu, anh thấy cõi lòng tôi tan nát rồi sao? Đó cũng là nhờ ơn anh đấy, mới đầu tôi còn tưởng chúng ta sẽ an ổn cùng nhau cả đời, mà không phải như bây giờ!”
Vệ Lam nhìn cô ta, cuối cùng hỏi: “Cô muốn nói cho tôi điều gì thì nói đi, nếu không tôi phải đi đây.”
Nhìn bộ dạng anh ta như vậy, Tô Vũ Vi càng khó chịu hơn.
Giống như ai cũng buông bỏ mình vậy, chỉ có bản thân mình như thằng hề cố tình gây sự.
Không đúng chuẩn mực, không cách nào chữa, chỉ có cô ta?
Cô ta đập bàn, hét lên: “Vệ Lam, là anh thiếu nợ tôi đấy, anh cho rằng phải hầu hạ nửa thân dưới Chu Thụ Quang tôi vui vẻ lắm hả? Anh cho rằng cùng hắn ta lăn lộn trên giường, tôi rất tự hào sao?!”
Vệ Lam vẫn bình thản: “Cho nên cô muốn tôi trả cho cô cái gì, đưa cô rời khỏi người Chu Thụ Quang sao? Tôi không cho cô được thứ gì tốt hơn cả…”
Tự nhiên Tô Vũ Vi nghẹn họng, nhưng cô ta vốn cũng không phải hẹn anh ta tới đây mà chưa nghĩ xem nên nói gì, bởi vậy đôi co cũng chỉ một lúc, cô ta lại nói tiếp: “Nếu Vệ thiếu đã chính trực vô tư như thế, chắc chắn sẽ không để người ta dùng cơ thể người sống làm nghiên cứu đâu nhỉ?”
Đột nhiên Vệ Lam nhìn thẳng cô ta: “Ý cô muốn nói gì…”
Phản ứng này làm Tô Vũ Vi cực kỳ hài lòng: “Có lẽ anh cũng đoán được tôi muốn nói cái gì nhỉ. Vệ thiếu, tiến sĩ Tào muốn đưa phòng nghiên cứu lên đảo Tự Tâm, qua một tháng này, sau khi dọn dẹp xong, chỉ sau tuần này thôi, tiến sĩ Tào sẽ chuyển qua đấy. Chắc anh cũng biết trước kia đảo Tự Tâm có phòng nghiên cứu về cái gì chứ…”
Vệ Lam cúi mặt, có cảm giác như giấu đầu hở đuôi: “Tôi không biết…”
Đảo Tự Tâm, đó là nơi nghiên cứu một số phạm nhân bị tước nhân quyền.
Các thiết bị bên trong, đều là vì để nghiên cứu người mà được cơ cấu nên.
Sau khi người ૮ɦếƭ, rất nhiều tế bào cũng ૮ɦếƭ theo, cho nên thí nghiệm ở đây chủ yếu là tiến hành trên người sống.
Nơi đó từng là phòng thí nghiệm bí mật nhất quốc gia, toàn bộ hòn đảo được xây dựng trong lòng đất!
Trước đó, bên trên còn nghi ngờ, có khi virus Zombie từ đảo Tự Tâm truyền ra, nhưng sau khi biết được ở nước ngoài cũng xuất hiện nên mới bỏ qua vấn đề này.
Bí mật đó, cũng là do cha của Vệ Lam tìm được trong kho tài liệu, nếu không, với thân phận địa vị của anh ta, cả đời không leo được lên chức cao hơn cha mình, thì cả đời này cũng không biết được.
Mà hôm nay… Tào Mẫn muốn di chuyển qua phòng thí nghiệm đó?
“Lần đó tôi tận mắt nhìn thấy Đổng Cầm Cầm bị Zombie cắn vào tay, thế nhưng ở tiệc đính hôn, trừ việc thấy cô ta hơi yếu ớt một chút, căn bản không hề biến thành Zombie! Thành quả như vậy, lại trong thời gian ngắn, nếu như không có nghiên cứu lớn, cho dù tiến sĩ Tào có năng lực đến cỡ nào cũng không thể mang người từ trong miệng hổ thoát ra! Nếu như thủ đoạn cô ta quang minh chính đại, sao không công bố cho người trong căn cứ biết để cứu giúp chứ?” Căn bản Tô Vũ Vi không quan tâm đến biểu hiện của Vệ Lam, vừa nói, vừa ngẩng lên nhìn Vệ Lam đang ngó chằm chằm vào đôi tay bấu chặt nhau trên bàn, cô ta cười lạnh: “trong lòng Vệ thiếu đã tin tưởng, sao còn tự lừa mình dối người, nếu như muốn biết rõ câu trả lời, không tự đi hỏi đi, anh cảm thấy Thụ Quang ở trên giường sẽ dối tôi sao?”
Cô ta cố ý nói thêm hai chữ “trên giường” xen thoáng chút tàn nhẫn vui vẻ.
Vệ lam đứng dậy, muốn đi ngay.
Tô Vũ Vi nhìn theo anh ta, trong mắt vừa oán hận, lạnh lùng lại có chút tham lam: “Vệ thiếu có thể vì một mạng người, hiên ngang đưa tôi nhốt vào ngục, chẳng lẽ loại nghiên cứu trên người sống thế này, Vệ thiếu sẽ mắt nhắm mắt mở làm ngơ chỉ vì cô ta gọi là Tào Mẫn sao, chẳng lẽ Vệ thiếu có thể bất chấp phán đoán, công bằng lẽ phải?!
Khi phụ nữ lên cơn ghen ghét đều mãnh liệt như lũ quét, hận thù của phụ nữ giống như núi cao ngất vững vàng không sập nổi.
Một đôi nam nữ chó má kia, hại cô ta, cô ta sao có thể để cho bọn họ được thoải mái cơ chứ, cứ mỗi đêm nghĩ tới là có thể vò nhăn một tấm ga trải giường!
Cho dù Vệ Lam không có tác dụng gì, cô ta cũng muốn thử!
Vệ Lam rời khỏi quán cà phê trong hoang mang.
Anh ta không tin Tào Mẫn là người như vậy, bởi trước kia Tào Mẫn cậy tài khinh người, nên sẽ không bao giờ vì cái trước mắt.
Nghiên cứu người sống ư?
Vì cái gì mà cô ấy cần nghiên cứu lượng lớn người sống như vậy?
Mùa xuân tháng tư, ánh mặt trời cũng dìu dịu, nhưng lại chói mắt vô cùng.
Vừa ngước mắt lên, thấy người bên kia đang đứng trong ánh mặt trời, bên cạnh đường chính là Tào Mẫn trong bộ đồ màu vàng nhạt.
Cô ta nhìn theo Vệ Lam bước từ quán cà phê ra, đứng im ở đó giống như một bông sen.
Mới vừa rồi Vệ Lam còn đang chìm đắm trong suy nghĩ về động cơ của Tào Mẫn, hiện tại thấy người ta nhìn mình nên mới giật bắn, cho dù có bị giật mình đi nữa thì cũng chỉ sững sờ một chút rồi vội đi tới chỗ cô ta: “Sao cô ở đây?”
Dĩ nhiên anh ta không biết cô ta rảnh rỗi hay là mải đi theo mình.
“Vừa đi ra ngoài, đúng lúc thấy anh đi cùng cô ta vào đấy.” Tào Mẫn cười mỉm, “Bởi vậy nên đứng nghe một chút xem hai người nói gì.”
Vừa rồi ở trên lầu hai, phía đối diện có chuyện gì xảy ra đều rõ như ban ngày.
Vệ Lam nghĩ tới sức mạnh tinh thần của cô ta: “Hóa ra tinh thần lực còn có thể thay máy nghe trộm.”
Thấy cô ta mỉm cười, đột nhiên anh ta nghĩ tới câu nói của Tô Vũ Vi: mỉm cười giống như miếng băng dán, che đi miệng vết thương, nhưng bên trong vẫn đau lòng y nguyên.
So với Tô Vũ Vi, cô ấy mới đúng là nụ cười cho dấu vết thương.
“Các người nói chuyện về tôi, cho nên tôi có tư cách để nghe chân tướng sự thật thôi.” Tào Mẫn xoay người, đi về phía trước.
Vệ Lam đuổi theo: “Cái gì gọi là chân tướng, cô thật sự dùng cơ thể người sống để nghiên cứu sao?”
“Có gì mà không được? Tào Mẫn ngẩng đầu nhìn về phía trước, “Căn cứ cho phép chúng ta làm như thế, bọn họ đều nói nghiên cứu có thể trả một cái giá lớn.”
Trong lòng Vệ Lam cảm thấy buồn bực nóng nảy: “Cô để nhân quyền đi đâu? Cho dù có vì sự tiến bộ của nhân loại, chẳng lẽ lại có thể hi sinh mạng sống của người vô tội như vậy? Cô làm những nghiên cứu tàn nhẫn như thế, cho dù khoa học kỹ thuật có tiến bộ, cũng không kéo về được hai chữ lương tâm! Việt Quốc muốn lưu lại những thứ văn minh, chứ không phải những tội phạm độc ác như thế!”