Lời nói phóng khoáng như vậy thật sự đã dọa cho Phan Hiểu Huyên nhảy dựng: “Nếu như đêm nay chúng ta nằm chung, không phải ngày mai mình sẽ bị tiểu Bạch ném ra ngoài tường cho Zombie ăn rồi hả?”
“Tuyệt đối sẽ không.” Đường Nhược nghiêm túc mà nói.
Phan Hiểu Huyên yếu ớt nói: “Thôi được rồi, mình cũng thật sự là không có hứng thú với bách hợp, mình vẫn ưa thích các tiểu thịt tươi đẹp trai khả ái hơn...”
Vui đùa một lúc, trở lại chuyện chính, dĩ nhiên nói tới vấn đề về bữa tiệc tối nay.
Đường Nhược biết rõ những điều Phan Hiểu Huyên nói là rất đúng, rất có đạo lý đấy.
Buổi tối nếu như các cô đi tham gia tiệc đêm, khả năng ᴆụng phải Nguyên Khoản Khoản là rất lớn.
Cô chưa từng gặp qua Nguyên Khoản Khoản, cũng không biết đối phương lớn lên thế nào, có tính cách gì. Người có thể hiểu rõ hết thảy ở đây chỉ có mình Dương Lê.
Giá trị của nhan sắc quyết định chính nghĩa.
Nếu như có hai người cùng tuổi cùng giới tính xuất hiện, một người trông sạch sẽ gọn gàng với một người lôi thôi lếch thếch như tên ăn mày, ai cũng thích người sạch sẽ ngăn nắp kia.
“Trong không gian của cậu có bao nhiêu quần áo, lấy ra nhìn xem...” Phan Hiểu Huyên không thể chờ đợi được muốn chọn đồ.
Nhưng mà thời điểm từ không gian đi ra ngoài, tại sao Đường Nhược lại chỉ đem những bộ quần áo bình thường kia đi ra vậy.
“Trong không gian không có, quần áo không mặc mình đều đem ra ngoài, để ở trong phòng quần áo rồi.”
Phan Hiểu Huyên cực kỳ vui mừng, kéo Đường Nhược đến phòng để quần áo.
Dương Lê thấy hình ảnh hai thiếu nữ nôn nóng chạy về phía phòng để đồ thì nhẹ nhàng mỉm cười.
Ngẩn ngơ nhớ lại chính mình năm đó vẫn còn trẻ trung, vì cuộc hẹn, cũng bất an, cũng thấp thỏm không yên như vậy, cố gắng ăn mặc thật tỉ mỉ, muốn cho đối phương nhìn thấy một mặt đẹp nhất của mình.
Có điều là, lễ phục dạ hội mà Đường Nhược có thể đem ra thật không có bao nhiêu.
Lúc trước cô đi cùng Bạch Thất tới cửa hàng quần áo thu nhặt cũng chỉ lấy toàn quần áo có thể chịu bẩn, chịu va chạm tốt, cho dù sau này mọi người đi đánh chiếm lại bến tàu ở thành phố H cũng tiện thể thu nhặt rất nhiều thứ ở chợ trung tâm, nhưng cũng không có lấy qua loại quần áo dạ hội này.
Tận thế rồi, nếu lấy nhiều những loại váy dài thật dài ấy, không phải là tạo thêm gánh nặng cho không gian sao.
Tìm lần một đống quần áo, cũng không có tìm ra trang phục hở иgự¢ lộ lưng hay có đuôi váy thật dài như trong miệng
Phan Hiểu Huyên nói, Đường Nhược lấy kiện váy liền áo ở trước mặt mình, đem ra cho hai người xem thử một chút: “Không bằng lấy cái này đi.”
Cái vày liền áo màu đỏ thẫm này là lần đầu tiên cô tới cửa hàng thu thập, còn là hàng hiệu xa xỉ, mặc đi dự họp hay đi dự tiệc, không tính là quá sang trọng, cũng không quá mức tùy tiện.
Dù sao tận thế rồi, cái gọi là trang phục lộng lẫy đi dự tiệc khẳng định không so được với loại trang phục lộng lẫy trước tận thế.
Dương Lê nhìn xem cũng gật đầu: ” Làn da tiểu Nhược trắng nõn, cái này cũng rất phù hợp.”
Phan Hiểu Huyên vẫn tâm tâm niệm niệm muốn loại có đuôi váy thật dài, lộ lưng hở иgự¢,… nhìn một cái đi tươi đẹp áp toàn trường.
“Được rồi.” Đường Nhược kéo cô, nhét cho cô thanh chocolate, không để cho cô nghĩ ngợi lung tung, “Cậu cũng đừng có khoa trương quá, có lẽ cô dâu mới tối nay cũng không có cái loại váy dạ hội đuôi dài như cậu nói đâu.”
Phan Hiểu Huyên nói: “Khẳng định có, hai nhà đã chuẩn bị loại chuyện này sớm như vậy, tìm một bộ y phục còn tìm không được sao?”
Đường Nhược không để ý vấn đề lễ phục của cô dâu mới, cũng không phải cô hay bạn bè của cô kết hôn: “Được rồi, mình nghĩ thế này, bây giờ chúng ta chọn quần áo cho chị Lê và cậu trước đi, mau lên mau lên, còn phải xuống lầu nấu cơm chúc mừng đây này.”
“Từ từ hãy chọn cho chúng tớ, dù sao chúng tớ cũng không có tình địch.” Phan Hiểu Huyên khoát khoát tay nói: “Đồ trang sức của cậu còn không có xứng đây này?”
Ba cô gái có thể đấu với chủ nhà!
Đường Nhược bị giày vò thiếu chút nữa muốn hét một trận thật lớn, biểu thị thật rõ cô đau đớn cỡ nào!
Tóc được uốn xoăn lên, trên tóc đen đội thêm cái vương miệng khảm đầy kim cương phối hợp với bộ lễ phục nhỏ màu đỏ thẫm.
Còn chưa có trang điểm, Phan Hiểu Huyên đã không nhịn được tiến lên nắm lấy cằm Đường Nhược mà trêu chọc: “Hắc, tiểu cô nương, đêm nay đi chơi cùng gia, gia cam đoan về sau để cho em cả đời đeo kim ngân châu báu, hưởng hết phú quý nhân gian.”
Đường Nhược mím môi, kéo tay của cô một phát, để cho môi của mình dán lại gần mặt Phan Hiểu Huyên hơn một chút, há mồm thở ra, trình diễn cảnh hai vợ chồng âи áι, nói: “Được thôi đại gia, lại để cho tiểu nữ hầu hạ người...”
Phan Hiểu Huyên và Đường Nhược vui vẻ diễn, cuối cùng vẫn là Dương Lê đem hai thiếu nữ không biết xấu hổ này kéo ra.
Cô làm ở bộ phận PR nhìn quen các loại dáng người trong danh viện, trông thấy Đường Nhược lại trẻ trung xinh xắn đứng trước mặt mình, cũng liên tục tán thưởng: “Em và tiểu Bạch quả nhiên đều là con cưng của trời, nhan sắc, gia thế, thực lực hết thảy đều có, đến cả chị cũng phải hâm mộ.”
Phan Hiểu Huyên nhìn cô cười cười: “Chị Lê, chị hâm mộ cái gì nha, chị xinh đẹp tựa hoa như vậy, đội trưởng Hồ cũng là người tuấn tú lịch sự, hai người hào hoa phong nhã, thực lực cũng không tầm thường, chẳng lẽ hai người không phải con cưng của trời...”
Dương Lê buồn cười: “Đúng rồi, nhưng cũng xác thực là Hiểu Huyên của chúng ra người đẹp miệng ngọt, ai cưới được em, người đó mới thật sự là con cưng.”
“Aha ha ha, đó là... chân mệnh thiên tử của em a... Đẹp trai hơn cả Tiểu Bạch, lợi hại hơn Tiểu Bạch, si tình hơn Tiểu Bạch...”
“Yêu cầu quá cao, giảm xuống một ít đi, bằng không thì muốn thành gái lỡ thì rồi...”
“Vậy thì đem mấy tiêu chuẩn kia giảm xuống một ít là tốt rồi...”
Đường Nhược nhìn chính mình trong gương, cũng thật rất chờ mong phản ứng của Bạch Thất khi tối nay thấy mình như vậy.
Nguyên nhân cô xuyên việt nhưng lại rất nhanh dung hợp với cỗ thân thể này, ngoại trừ việc cùng tên, còn có là thân thể này vô cùng giống thân thể nàng ở kiếp trước, ngoại trừ có hơi trẻ hơn ra, cơ hồ ngũ quan đều không sai biệt lắm.
Chỉ cần là con gái, ai không muốn cho người trong lòng mình nhìn thấy một mặt tốt đẹp nhất của mình chứ, ai không muốn người đàn ông của mình bị mình mê hoặc tới thần hồn điên đảo đâu này.
Lại nói tiếp, từ khi lần đầu tiên gặp mặt ở khách sạn, sau này Đường Nhược thật sự không có đi giày cao gót mặc váy trước mặt Bạch Thất rồi, đừng nói hai thứ này không có, ngay cả trang điểm cũng chưa từng.
Buổi tối, mọi người đều muốn tham gia yến hội, vì vậy tiếp theo đem tất cả quần áo tới cho bọn họ chọn một chút
Dương Lê chọn một bộ âu phục màu trắng. Phan Hiểu Huyên mặc một kiện tiểu lễ phục màu tím hồng nhạt.
Giữa trưa nhóm người mình còn phải vây tại một chỗ ăn cơm, buổi chiều còn phải tới cửa hàng tu sửa, các cô gái không có quần áo đều lập tức chọn xong quần áo cho mình rồi mang về.
Như vậy, vừa đi một hồi như vậy cũng tiêu tốn rất nhiều thời gian, tất cả các chị dâu dưới lầu cũng chỉ chuẩn bị được vài món ăn mà thôi.
Ba cô gái sau khi xuống lầu đều gia nhập hàng ngũ đầu bếp nữ, xắn tay áo lên mà biểu hiện ra tài nấu ăn của mình.
Hiện tại, các cô gái sở hữu dị năng, thật sự chính là mỗi người ra ngoài có thể lên được chiến trường, về nhà lạ xuống được phòng bếp.
Hơn nữa tay nghề so về tận thế trước càng thêm tốt.
Muốn đem mì tôm nấu ra mỹ vị nhân gian, khẳng định phải lợi hại hơn đầu bếp!
Bên này, trong tiệm, Bạch Thất cũng đang làm việc tốn thể lực, có điều là, việc tiêu tốn thể lực đối với anh mà nói, so với việc lao động trí óc càng cần phải tính toán kỹ càng.
Thời điểm kê lại cái bàn, mọi người đều nghĩ phải dùng tay nâng lên, chỉ có băng tinh của Bạch Thất hướng chân bàn đâm một phát, cái lực đạo kia liền trực tiếp khiến cho cái bàn bay ra khỏi vị trí cũ, đến địa phương chỉ định.
Hồ Hạo Thiên nhìn nhìn, chậc chậc mấy tiếng: “Không giống, không giống ah, không giống là đang tăng cấp, cách ra tay này, tốc độ này... quả nhiên lợi hại rất nhiều ah.”
Nghe được Hồ Hạo Thiên nói như vậy, tất cả mọi người vây tới.