Ý nghĩ muốn Gi*t ૮ɦếƭ Chu Thụ Quang, dùng ngàn đao đâm, súng bắn loạn ૮ɦếƭ, không thì quăng hắn ta vào đám Zombie…
Mấy ý nghĩ này từng cái từng cái hiện lên trong đầu đoàn Tuỳ Tiện, đếm không hết, mấy kiểu ૮ɦếƭ cộng lại có thể đem quấn hai vòng trái đất.
Nhưng mà…
Không có chứng cứ cụ thể để có thể chỉ chứng người đứng sau màn nhét vải dính máu vào xe là của Chu Thụ Quang, cho dù người trong xe tải phía sau là binh sĩ của Chu gia cũng không có thể đại biểu cái gì.
Hồ Hạo Thiên trong lòng tức giận sôi trao, không khác gì ấm nước sôi là mấy, trên mặt lại là bộ dạng bình tĩnh bất động đi qua: “Chu thiếu, anh hèn hạ vô sỉ như vậy, cha anh có biết không?!”
Chu Thụ Quang nhìn sắc mặt của Hồ Hạo Thiên cười lạnh một tiếng, chế giễu lại: “Hồ đội, đoàn các anh thu hút nhiều Zombie đến như vậy, xém chút để cho căn cứ gặp nguy hiểm, cha anh có biết không?!”
Hồ Hạo Thiên giận quá hoá cười: “Cha tôi quả thật là không biết hôm nay tôi bị một tên tiểu nhân bỉ ổi tính kế, nhưng có điều tôi lại nghĩ cha của anh lại rất nhanh sẽ biết đứa con của mình làm chuyện ngu xuẩn gì!” Nói xong xoè tay ra đưa giấy cho Chu Thụ Quang, “Bây giờ đã đến căn cứ, tôi cho Chu thiếu một tiếng, xin hãy nhanh chóng giải quyết tiền anh nợ, đưa đến biệt thự số 12, thiếu số hai hai số tôi đều sẽ trực tiếp đi đến đường số hai nói anh quỵt tiền!”
“Mày…”
Chu Thụ Quang còn tưởng Hồ Hạo Thiên nhất định sẽ đến chất vẫn mình về việc nhét vải máu vào xe.
Sau đó anh liền có thể giễu cợt hai ba câu, lúc nào anh cũng ngậm máu phun người.
Lại ngạo nghễ vô cùng mà nói, có chứng cứ thì lấy ra đi căn cứ báo cáo, không có chứng cứ thì tôi tố cáo anh tội phỉ báng.
Nhưng tình hình hiện tại thì…
Vì sao mỗi lần cùng đoàn Tuỳ Tiện nói chuyện đều không giống như kịch bản!
Chu Thụ Quang nắm nấm đấm sẽ rung động, trên mặt âm trầm bất định, không thể phản bác được.
Giấy trắng mực đen, chữ phía trên hết sức rõ ràng.
Chu Thụ Quang ưỡn иgự¢, lộ ra kinh thường, cứu vãn tôn nghiêm cuối cùng: “Yên tâm, một ít bột mì mà thôi! Chu gia của tôi vẫn có thể bố thí nổi!”
“Hừ, Chu thiếu cứ tiếp tục làm ra vẻ đi!” Hồ Hạo Thiên nói, “Đợi chút nữa đưa bột mì đến, hãy cố mà cười!”
Đội trưởng đã mở đầu, mấy người trong đoàn cũng duy trì đội hình.
“Chu thiếu, bảo trì tốt dáng vẻ cao lãnh!”
“Cố gắng duy trì.”
“Chu thiếu, đừng cúi đầu, cằm sẽ rớt xuống đó!”
“Chúng tôi ở nhà chờ anh tiếp tục mỉn cười…”
Hồ Hạo Thiên nói xong, đi đến chỗ Vệ Lam chào hỏi: “Vệ thiếu, đã lâu không gặp, cảm ơn hồi nãy đã hỗ trợ.”
Vệ Lam nói: “Anh cũng biết tôi vừa giúp các anh.”
Hồ Hạo Thiên cười: “Thời buổi hiện nay, ra cửa liền bị hãm hại, sơ ý một chút liền ૮ɦếƭ oan uổng, không cẩn thận một chút liền thảm.”
Vệ Lam vỗ vỗ vai Hồ Hạo Thiên: “Đến lúc nào mời tôi ăn cơm đi.”
“Nhất định.”
Bên kia hai người nói chuyện, Đường Nhược bên này cũng nhìn thấy “bạn cũ”.
“Mấy người cũng thật cần cù, vừa mới về căn cứ lại ra ngoài làm nhiệm vụ.” Tào Mẫn hướng Đường Nhược đi tới, cũng không có nói mấy câu khách sao đại loại như đã lâu không gặp, vừa nói lại là một câu trực tiếp như vậy, “Nhìn thấy mấy người không đến nỗi nào tại sao lại ham vật tư đến như thế.”
Nửa tháng không thấy Tào Mẫn đã cắt mái tóc ngắn, kiểu tóc học sinh khiến mặt của cô càng thêm nhỏ nhắn, tuổi tác cũng có về trẻ ra vài tuổi.
Khoá miệng cô hiện ra đường cong, khí chất nhã nhặn lộ ra lạnh lùng, nhưng cái mỉn cười này lại làm người khác thấy không xa lánh.
“Ừm, hôm qua mới ra ngoài làm nhiệm vụ, đáng tiếc xuất hành bất lợi, hôm nay đã phải trờ về… Về sau, cô cũng thấy, hiện tại tương đối không được tốt.” Đường Nhược cười cười, sau đó tiếp tục vỗ bùn dính trên người lúc nãy lăn xuống.
Tào Mẫn lấy ra khăn tay đưa cho cô: “Nửa tháng không thấy, thân pháp tiến bộ, tư thế lăn đất vừa rồi cũng không tệ lắm.”
Đường Nhược mất tự nhiên khoé miệng khẽ động một chút, tiếp lấy khăn tay, lại lau bùng trên mặt: “Bất đắt dĩ, bất đắt dĩ, cô hãy xoá bỏ hình ảnh lăn xuống đất của tôi ra khỏi đầu đi, vĩnh viễn xoá bỏ đi.”
Tào Mẫn cười lên, lộ răng ra, sau đó lại cười cười, che miệng cười ra tiếng.
Tiếng cười của cô càng lớn, Đường Nhược lại càng xuất hiện hắc tuyến trên đầu: “Tất cả mọi người đều là con gái, con gái tội gì làm khó con gái.”
“Ha ha ha, đúng vậy, con gái không nên làm khó con gái.” Tào Mẫn không ngừng cười được, đành phải đưa tay đè lên vai của Đường Nhược giúp đứng vững mình, “Nửa tháng không thấy, cách nói của cô.. un đã tiến bộ không ít.”
Đường Nhược: “…”
Chính cô cũng không có cảm thấy có gì buồn cười a, vì sao tiến sĩ Tào lại có giới hạn cười thấp như vậy.
Bạch Thất cúng bất động thanh sắt kéo Đường Nhược: “Chúng ta nên đi vào.”
Đường Nhược nhìn thấy Hồ Hạo Thiên bên cạnh cũng đã tiến vào trong xe chuẩn bị trừ độc, thế là cô tạm biệt Tào Mẫn.
Bạch Thất quay đầu lại nhìn thấy Cố Úc Trạch.
Hai tay anh ta đút túi, mặc áo da dê xanh nhung đứng đằng sau Bạch Thất.
So với Bạch Thất mặc một thân quân trang lăn dưới đất, nhìn Cố Úc Trạch lại càng toát ra khi chất ung dung: “Nghe nói các anh đường số một, mà Hồ đội lại có không ít bất động sản, có thể cho chúng tôi một cái hay không?”
Bạch Thất ngước mặt lên, thể hiện ra “Không làm ra vẻ cao thâm sẽ ૮ɦếƭ”: “Rất xin lỗi, đã đầy phòng, không còn dư cái nào.”
Nhìn hai người chuẩn bị lên xe, Cố Úc Trạch vươn tay ra ngăn cản: “Anh Bạch à, tốt xấu gì thì chúng ta cũng coi như hoạn nạn gặp chân tình, anh không nên tuyệt tình như vậy a.”
Bạch Thất điềm tĩnh xuyên tạc: “Cố đội, mỗi lần gặp mặt anh lại tìm cơ hội bắt chuyện với tôi, rất dễ khiến người tôi hiểu lầm anh có ý đồ gì đó với tôi nha. ”
Cố Úc Trạch: “…”
Sấm sét ngang tai.
Nói xong Bạch Thất cũng hờ hững không thèm để ý…
Tránh xa, tuyệt đối phải rời xa!
Nhìn đoàn Tuỳ Tiện mỗi người dần lên xe.
Vệ Lam cũng về đội của mình, có người khe khẽ nói nhỏ.
“Cái đoàn này không phải cùng làm nhiệm vụ sao?”
“Đúng, bức đội trưởng đoàn Hạ Kiệt nhảy núi.”
“Vừa rồi anh ta cùng với đoàn ThiênNhai?”
“Đúng vậy a, tách ra từ đoàn Quân Lâm, có điều vẫn rất lợi hại.”
“Bọn họ lại ở cùng đoàn với Tuỳ Tiện, chẳng lẽ hợp đoàn lại?”
“Nhưng vậy không phải đoàn Tuỳ Tiện càng thêm mạnh sao?”
Cố Úc Trạch nghe thấy tiếng nghị luận này, mày nhíu lai, cũng mang theo đội của mình đi trừ độc.
Nghe thấy mấy tiếng thảo luận nay còn có đoàn Tầm Mộng.
Tô Vũ Vi trên xe nghe thấy tin này, cười khổ một tiếng.
Cô đi tới tới lui lui tìm kiếm nam nhân có thể dựa vào, thế nhưng kết quả lại không được như ý.
Bây giờ, lại nghe thấy đoàn Tuỳ Tiện cùng đoàn người khác sát nhập… trong lòng dâng lên tư vị khổ sở.
Tựa như chính mình trước kia đã từng nhắm trúng miếng thịt to, lại bị người khác mua đi.
Quay đầu nhìn thấy chiếc xe ở bên Vệ Lam đang chủ huy, Tô Vũ Vi cắn răng, cô không thể đánh cược sai nữa, càng không thể từ bỏ cơ hội.