Xem ba cô gái chọn lựa súng lục, cùng lúc đó, Tiền Tướng cho người mở ra một cái rương bé, bên trong rương có ba cây súng ion cỡ nhỏ.
” Đoán là lần trước mấy đứa đã dùng hết súng rồi, lần này chú coi như là vét sạch vốn liếng, muốn nhiều hơn nữa chú cũng không còn, lấy ra ba cây chủ yếu là cho ba cô gái nhà ta phòng thân.”
Nếu Tiền Tướng đã nói như thế, bọn họ còn có thể nói gì đây. Chỉ có thể nói, quả nhiên Tiền Tướng đã coi Bạch Thất như là con trai, mang đến toàn những νũ кнí có năng lực lớn.
Ngay cả khi chuẩn bị đi, Tiền Tướng còn nói thêm một nhiệm vụ trọng điểm: “Lần này quan chấp chưởng là Chu Thụ Quang, một lời không hợp cứ việc động thủ không có vấn đề gì, nhưng phải là khi không có ai chứng kiến, không thể chỉ ra là mấy đứa, hiểu không?”
Bạch Thất gật đầu, thái độ nghiêm túc: “Hiểu, chúng cháu sẽ làm sạch sẽ một chút.”
Tiền Tướng: “…”
Tiền Tướng thầm nói: ” Nếu người ta thật sự không có ra tay hạ sát, mấy đứa cũng đừng đuổi tận Gi*t tuyệt, dù sao thì Chu lão đầu cũng chỉ có một đứa con trai này, trụ sở thiếu đi một người sẽ phải đánh thêm phần Zoombie của một người.”
Ông cũng không muốn Bạch Thất chỉ biết mỗi báo thù, điều này trong chính trị đôi khi cũng phải cân nhắc, xem trọng lợi ích, mà không phải nơi có thể tùy theo ý mình.
Bạch Thất lại gật đầu, vẻ mặt không đổi, giọng nói nghe không ra tâm tình của anh: “Được, lúc cậu ta bất nhân chúng cháu sẽ không bất nghĩa.”
Tiền Tướng hết sức hài lòng, vỗ vai Bạch Thất lần nữa: “Tương lai của trụ sở đúng là phải dựa vào mấy đứa rồi.”
Cũng ngụ ý rằng, Bạch Thất thật sự có năng lực giành được, đảm đương vị trí thống lĩnh.
Tiền Tướng vừa đi, Hồ Hạo Thiên cầm súng ion nở nụ cười đen tối: “Chu thiếu à Chu thiếu…”
Mọi người thấy vẻ mặt này của anh thì đều không khỏi run lên. Bởi vì hàm ý dưới một câu nói kia của Hồ Hạo Thiên dường như là: hạn ૮ɦếƭ của mày đến rồi.
Biến thái không đáng sợ, đáng sợ là biến thái có văn hóa, lại không để cho người ta bắt được thóp mới là đáng sợ nhất.
Buổi tối, Bạch Thất tránh Đường Nhược, đi khu cao tầng tìm Phạm Vân Giang lần nữa, nhưng vẫn chỉ nhận được câu trả lời rằng hắn chưa về. Bạch Thất cảm ơn người sống ở nhà bên cạnh, lúc rời đi trong mắt lại không có một chút độ ấm. Nhiều ngày như vậy, một đi không trở lại, sợ rằng đã táng thân ở đó. Nhưng cho dù đã xác định chín phần, chỉ cần có một phần chưa xác định thì vẫn phải cẩn thận hơn mới tốt.
Lúc Bạch Thất trở về, Đường Nhược đã tắm xong, đang ngồi sấy tóc, trông thấy anh trở lại thì hỏi: “Làm sao vậy? Sao vừa ra ngoài một chuyến, tâm trạng lại trở nên vui vẻ?”
Bạch Thất đưa tay nhận lấy máy sấy trong tay cô: “Không có gì, chỉ là ngày mai lại phải ra ngoài.”
Hai từ ‘ Ra ngoài ‘ kia anh nhấn mạnh vô cùng oan ức. Tiếp đó, Đường Nhược liền nghĩ sai, vì cô nhớ tới thời điểm mỗi khi ra ngoài làm nhiệm vụ, mình luôn bị người nào đó ở bên trên áp đảo dưới giường, cưng chiều cả đêm.
Nếu như lần này vẫn…
Đường Nhược ha ha hai tiếng, cầm lại máy sấy trong tay Bạch Thất, thử thăm dò nói: “Anh đi tắm đi, sau đó ngủ sớm một chút.”
Bạch Thất nhìn máy sấy tóc trong tay bị lấy đi, giọng nói trầm thấp mà mang theo từ tính,nở nụ cười: “Tiểu Nhược chờ không nổi như vậy.”
Khóe miệng anh vẽ ra một độ cong ngả ngớn, nở nụ cười câu dẫn, tỏa ra một luồng khí tức mập mờ. Đường Nhược lui về phía sau hai bước, từ từ thở ra, thổi một hơi…Không được trúng mỹ nam kế!
Sau đó cũng cười: “Em nhớ vừa rồi có thả ở đầu giường một cây súng ion Tiền Tướng mang đến, anh có muốn thử một chút uy lực của nó không?”
Bạch Thất: “…”
Nhưng cũng may, người nào đó không có thật sự ђàภђ ђạ cô cả đêm, đương nhiên là Bạch Thất đau lòng vì cô mệt mỏi, khi phải huấn luyện không ngừng.
Sáng sớm thức dậy, tinh thần hai người đều không tệ. Rửa mặt xong, Đường Nhược ngắm Bạch Thất ở đó đang cài khuy áo quân trang, vóc người thon dài, một thân quân trang càng khiến anh nổi bật, thật giống như một cây bạch dương trên đồng nội vào mùa thu vậy. Cô bước tới, giúp anh cẩn thận cài lại cúc áo cho tốt. Bạch Thất nở nụ cười, nắm lấy cằm của cô, chậm rãi kéo sát lại rồi nhẹ nhàng hôn một cái. Đường Nhược cũng nhìn anh, kiễng chân lên, hôn đáp lại.
Sau khi mặc xong quân trang, mọi người tư thế oai hùng ào ào xuất phát. Thời gian tập hợp đã định là 6:30 sáng. Lúc đúng 6:00, đoàn đội Tùy Tiện đã đến cửa Tây đầy đủ.
Lần này ra ngoài trừ mười hai người đoàn đội Tùy Tiện ra, còn có mười hai người của đoàn Thiên Nhai. Trong hai mươi bốn người, có năm người có dị năng Không gian.
Thời tiết vào sáng sớm khá lạnh, quấn áo lông thật dầy mà vẫn cảm nhận được gió lạnh thổi vào tận trong xương. Bạch Thất che kín Đường Nhược trong иgự¢ mình, ngồi ở trên băng ghế chờ quan chấp chưởng Chu Thụ Quang đến.
Thủ vệ trực ban lần này vẫn là Triệu Thành. Hắn thấy đám người Hồ Hạo Thiên một thân quân trang, vẻ mặt hờ hững, một lần nữa cảm thấy may mắn vì không có động thủ với bọn họ. Nếu không thì hiện tại, giờ phút này, hắn đã không còn đứng được ở chỗ này rồi.
” Hồ đội, lần này ra ngoài thì có thể để lộ tin đồn ra một chút không?” Triệu Thành mở một bên túi, rút ra hai điếu thuốc.
Tin tức Zoombie cấp ba bị ép tới gió thổi không lọt, ban đầu Phương Thanh Lam ở trong trụ sở mới nói ra bí mật được hai giờ thôi đã bị mời đi uống trà rồi, còn bị cảnh cáo rằng chuyện này không thể tùy tiện nói ra.
Phương Thanh Lam nói bát quái của Chu gia, nói bí mất của lãnh đạo cũng không có nhận được đãi ngộ bực này. Lần này một cái Zoombie lại dẫn tới chú ý lớn như vậy, xem ra các đại lão đều là đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng muốn giải quyết chuyện này, nên ngày thứ hai anh ta cũng không dám nói tiếp.
Hồ Hạo Thiên nhìn điếu thuốc lá trên tay Triệu Thành: “Không cần, tôi đã bỏ thuốc rồi, khói thuốc không phải là thứ tốt gì, Triệu Thiếu úy cũng nên bỏ sớm đi.”
Lời nói này…
Triệu Thành hậm hực cười hai tiếng, nói liền mấy câu tốt, cầm thuốc lá thả lại trong túi.
Bỏ thuốc cái em gái ngươi!
Tiên sư, sáu ngày trước cái người tại cửa ra vào cùng với Tiểu Dũng hút thuốc rất vui sướng kia là quỷ sao.
6:30, Chu Thụ Quang ăn vận một thân quân trang lấp lánh bước vào, nhìn thấy đám người Hồ Hạo Thiên tuy rằng cũng là một thân quân trang, nhưng mấy cô gái kia thì trên người lại mặc áo lông?
Hắn ta rất muốn lập quân uy khiến ba cô gái kia phải ϲởí áօ lông ra, có điều ngẫm nghĩ một chút, lại nhịn xuống. Được rồi, lúc ra ngoài ba hắn đã dặn dò rõ ràng, trước khi săn Gi*t được Zoombie cấp ba, không thể động đến đoàn đội Tùy Tiện.
Lão Chu đã dặn đi dặn lại, nhiệm vụ lần này chỉ cho phép thành công, không cho phép thất bại. Không thể xảy ra đấu tranh nội bộ, vô luận chuyện gì, cũng phải tạm gác sang một bên trước, lấy nhiệm vụ làm hàng đầu.
Chu Thụ Quang giờ đây thành quan lãnh đạo nên chỉ số thông mình cũng không vất ở Thái Bình Dương, biết điều phải ngậm miệng lại.
Hắn đứng ở cửa Tây nhưng chỉ thông báo ngắn gọn một lần: “Nhiệm vụ lần này sợ rằng trên đường sẽ xảy ra không ít tình huống, chúng ta phải cẩn thận nhiều hơn.”
Giọng điệu phù hợp, cũng không có bộ dạng cuồng vọng phách lối, không khiến mọi người thấy gai mắt.
Một đám người đi ra từ cửa Tây như thế nước cuồn cuộn. Vì xe quân đội mỗi ngày hay qua lại cửa Tây nên người có dị năng dù thấy hình ảnh này vẫn như trước, không có coi tin tức bát quái Zoombie cấp ba là thật.
Lần này thời gian gấp gáp, đoàn người Tùy Tiện sau khi trở về là lại xem xét cửa hàng, vừa học kỹ năng mới còn phải tìm đoàn đội, sau khi bận rộn xong, lại vội vã ra ngoài làm nhiệm vụ.
Chu Minh Hiền cũng không có thời gian lắp đặt sửa sang lại xe cho mọi người. Nhưng cũng may, xe này là xe chống đạn cao cấp, cùng quân đội đi ra ngoài lần này cũng có thể chịu đựng được ma sát, giảm mức tổn hại xuống.