Tận Thế Song Sủng - Chương 169

Tác giả: Bạch Tiểu Trinh

Một đêm nghỉ ngơi thoải mái, sau khi rời giường rửa mặt, mọi người đều tập hợp đầy đủ chuẩn bị quay trở lại thành phố H.
Thời điểm tập hợp, Đường Nhược nhìn thấy tiến sỹ Tào. Hôm nay cô ấy thay đổi tác phòng thường ngày, thả xuông mái tóc dài. Mái tóc dài xõa xuống khiến Tào Mẫn ít đi sự lạnh lùng nhưng lại thêm vài phần mị hoặc
Tào Mẫn đứng đó nhìn thấy Đường Nhược liền đi vè phía cô, hơi hơi mỉm cười: “Đồng đội của mấy người luôn nói rằng mấy người sẽ không có việc gì làm bọn tôi cũng cho rằng mấy người nhất định có thể bình an trở về, vì thế ngày hôm qua, lúc thấy mọi người mới không chúc mừng luôn.”
Đường Nhược cũng nở nụ cười: “May bên dưới là biển. Bạch Ngạn có thể tạo ra một lớp tuyết để giảm xóc, còn không gian của Phan Hiểu Huyên đủ để giúp chúng tôi phiêu bạt trên biển.”
Tào Mẫn nhớ lại hình ảnh lúc trước Bạch Thất không chút do dự nhảy xuống vách núi liền gật đầu: “Ừ, vượt qua đại nạn về sau ắt có phúc.”
Nói xong, Tào Mẫn chỉnh lại mái tóc một chút, sau đó lấy ra một hộp socola từ trong balo ra đưa cho Đường Nhược: “Cái này cho cô.”
Lúc Tào Mẫn vén tóc lên một chút, Đường Nhược có thể thấy dưới lớp tóc đó là một mảng da đầu trắng bóc (ý là không có tóc đấy ạ!).
Sao chỗ này lại không có tóc?
Đường Nhược có chút nghi hoặc, lại có chút lo lắng: “Tóc của cô…”
“Hả?” Tào Mẫn nghĩ nghĩ một lúc mới hiểu lời Đường Nhược muốn nói, liền vén tóc lên để lộ một vùng trọc lốc: “Ý cô nói đến cái này à?”
“Ừ, tại sao lại không có tóc vậy?”
Cô nhớ mấy lần trước đấy gặp tiến sĩ Tào, chỗ này vẫn còn có tóc mà!
“À.” Tào Mẫn nói: “Ngày hôm qua Lâm Chính Phong nói muốn kiểm tra cái gì đó, lần thứ nhất nói tư thế của tôi không đúng, lần thứ hai lại nói tóc của tôi quá dày nên tôi liền cạo chỗ này đi, sau đó lại thấy ông ta dùng máy phân tich lượng tử dán lên da đầu tôi, lại còn không cho tôi nhúc nhích nên tôi không muốn cho ông ta kiểm tra nữa.”
Hơn nữa cô cũng không thể vác cái đầu trọc mất một mảng đi gặp Vệ Lam được.
Đường Nhược: “…”
Thì ra hôm qua tiến sĩ Lâm bị đuổi phải đi ăn nhờ ở đậu là vì lí do này.
Đường Nhược đầu đầy hắc tuyến nói: “Chẳng lẽ ông ấy bảo cô cạo tóc thì cô cạo đi thật?”
Tào Mẫn suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu hắn thực sự tìm ra số liệu gì đấy, có cạo cả đầu tôi cũng không tiếc, nhưng người này mò mẫm mấy giờ vẫn không cho ra kết quả gì lại còn làm lãng phí thời gian của tôi.”
Đường Nhược âm thầm tán thưởng!
Những… nhân viên nghiên cứu này quả nhiên đều có chung lý tưởng!
Thật may mắn vì Tào Mẫn chỉ là một nhân viên nghiên cứu khoa học nếu không hôm qua chắc chắn tiến sĩ Lâm đã bị trùm bao tải đánh cho một trận rồi!
Ai bảo người cùng đường thì sẽ trở thành địch chứ, họ cũng rất tỉnh táo mà. (Kiểu cùng chọn một con đường thì sẽ có cạnh tranh qua lại nhưng hai vị tiến sĩ này lại không như thế ý.)
Tào Mẫn nhìn thanh socola trong tay mình rồi nhét luôn vào trong tay Đường Nhược: “Tôi muốn lấy cái này đổi kẹp tóc.”
Nói xong không chút kiên nhẫn vén vài sợi tóc ra sau tai.
Cô gái này đúng là ngạo mạn thật đấy nhưng tính tình cũng rất ngay thẳng.
Đường Nhược vô cùng thưởng thức tính cách cô gái này, hơn nữa loại đồ vật như kẹp tóc thực ra cô có rất nhiều.
Từ trong balo nhỏ lấy ra hai cái kẹp tóc, Đường Nhược cũng trả lại thanh socola cho Tào Mẫn: “Hiện tại tôi có hai cái ở đây, cũng không caần dùng cái gì đổi đâu, tôi cũng không thiếu mấy thứ thế này.”
Trợ lý của Tào tiến sĩ cùng mấy giám hộ viên đều là đàn ông, có lẽ có nhiều chỗ cũng bất tiện.
Tào Mẫn nhe răng nở nụ cười, kiên quyết nhét thanh socola vào tay Đường Nhược: “Cô mau ăn đi, nhãn hiệu này cũng không tệ đâu.” Như sợ Đường Nhược muốn khước từ liền cài kẹp tóc lên đầu rồi phất phất tay: “Cảm ơn kẹp tóc của cô.”, sau đó nhanh chóng quay trở lại chô mọi người tập hợp.
Đường Nhược nhìn thanh socola trong tay, lại ngẩng đầu nhìn Tào Mẫn bên kia đang bia tiến sĩ Lâm xoay vòng quanh, khẽ mỉm cười.
Bạch Thất đi tới nắm tay cô: “Làm sao vậy?”
Đường Nhược bóc thanh socola ra, bẻ một khối nhét vào miệng anh: “Em thấy có thể trở thành bạn tốt với cô ấy.”
Bạch Thất cắn cắn miếng socola trong miệng, một cỗ vị ngọt lan khắp miệng: “Quá ngọt rồi, em ăn ít thôi.”
Cho dù bảo anh lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử cũng được, anh thật sự không muốn Đường Nhược quá thân cận với Tào Mẫn.
Lần này đoàn xe trở lại thành phố H cơ hồ cứ đi một lúc lại ngừng.
Nhóm dị năng giả tỏ vẻ: nhiệm vụ đến phòng thí nghiệm không có phần của bọn hắn nên phải đi lấy ít đồ mới đủ lộ phí lần này.
Thế nên, tốc độ đoàn xe lúc này thực sự rất chậm.
Lúc đi đến bến tàu, rất nhiều dị năng giả nói với Vệ Lam muốn càn quét ít vật tư ở chỗ này.
Vệ Lam cân nhắc một chút liền gật đầu đồng ý. Dù sao cũng tiện đường lại có thể kiếm được chút vật tư, đương nhiên anh sẽ không cự tuyệt.
Ngược lại, đoàn đội Tùy Tiện lại không muốn đến bến tàu, bọn họ không hề thiếu vật tư hơn nữa bọn họ cũng muốn thoát ly đoàn xe để trở về thành phố A trước.
Vệ Lam nghe lời cáo biệt của Hồ Hạo Thiên cũng có chút giật mình: “Các anh muốn về thành phố A trước?”
Hồ Hạo Thiên nói: “Ra ngoài qua lâu, mọi người đều nhớ người nhà rồi.”
Điều quan trọng là, bình thường bọn họ đi một mình đâu có xảy ra chuyện gì.
Chỉ cần đi làm nhiệm vụ với Vệ Lam là y như rằng lại gặp nguy hiểm!
Về sau nhìn thấy Vệ Lam là phải tránh xa!
Vệ Lam ra sức khuyên nhủ: “Vật tư ở bến tàu khá nhiều, mấy người có thể sẽ cần đấy, vì sao lại không cùng chúng tôi đi thu thập một chút?”
Hồ Hạo Thiên thực sự không muốn nói với anh ta rằng đám vật tư ở bến tàu kia là do bọn họ nhân từ để lại đấy.
“Không cần, chúng tôi cũng không thiếu mấy thứ này.” Hồ Hạo Thiên khoát khoát tay: “Vệ thiếu, chúng tôi vẫn nên về trước, mấy người trên đường cũng cẩn thận một chút, đến thành phố A chúng ta sẽ gặp lại.”
Tào Mẫn cùng Lâm Chính Phong thấy bọn họ muốn thoát ly đội ngũ nên cũng tới đưa tiễn.
Lâm Chính Phong nói: “Mấy người nhớ giữ phiếu cơm cho tôi đấy, lúc trở lại tôi còn muốn qua chỗ mấy người cọ cơm.”
Lâm Chính Phong vốn muốn đi cùng đoàn đội Tùy Tiện, nhưng dị năng tinh thần lực của Tào Mẫn có sức hấp dẫn quá lớn làm cho ông tạm thời bỏ qua suy nghĩ muốn bám đuôi bọn Bạch Thất.
Bởi vì Lâm Chính Phong tin tưởng, ông chỉ cần cố gắng một chút nữa, Tào Mẫn sẽ đồng ý cạo trọc đầu để ông làm chút thí nghiệm.
Cách mạng chưa thành công, ông còn chưa muốn ly khai đâu.
Hứa Bân Minh ngồi trong xe nhìn thấy đám người Hồ Hạo Thiên tách ra, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên: “Bọn họ vì sao lại ly khai đoàn xe rồi?”
Hôm qua bọn họ nhìn đoàn đội Tùy Tiện mạnh mẽ xử lý Hạ Kiệt, sau khi trở về còn tính toán trên đường trở về phải bắt nối quan hệ với đoàn đội Tùy Tiện cơ mà.
Hôm nay người lại cứ như vậy rời đi, khiến bọn họ ngạc nhiên mãi không thôi.
“Bọn họ có lẽ không cần đống vật tư này.” Tô Vũ Vi ngồi phía sau nói.
Hứa Bân Minh nhìn đoàn xe của Tùy Tiện ngày càng đi xa, nhíu mày: “Vậy làm sao bây giờ, chúng ta không đi theo sao?”
Bọn họ không có kết giao cùng đoàn đội Hào Kiệt, vì thế lực lượng đoàn đội bọn họ vô cùng yếu, vật tư cũng vô cùng thiếu thốn.
Nhưng hiện tại, bọn họ vừa muốn ly khai theo đoàn đội Tùy Tiện, vừa muốn thu thập vật tư ở bến tàu.
Cá cùng bàn chân gấu, hai thứ chỉ có thể chọn một.
*Ngư dữ hùng chưởng, bất khả đắc kiêm – Cá và tay gấu, không thể chọn cả
“Ngư dữ hùng chưởng” chính là ngã tư đường sinh mệnh của mỗi con người. Rồi sẽ đến một lúc nào đó con người ta phải đứng trước hai sự lựa chọn.
Nói cao nói xa thì là vừa muốn có danh vừa muốn có lợi; muốn có quyền thế làm quan lại lại không muốn làm quan được phóng khoáng tự do.
Nói gần nói cận, thì vừa muốn đọc sách vừa muốn chơi mạt chược; muốn làm việc lại vọng tưởng hưu nhàn.
Tô Vũ Vi nhìn theo xe Jeep của Bạch Thất.
Xe cũng như người, bề ngoài thì đẹp đẽ, bên trong thì bá đạo.
Tô Vũ Vi rủ mắt xuống, cúi đầu nói: “Chúng ta trước cứ theo cả đoàn xe đến bến tàu, không phải Vệ thiếu cũng sẽ trở về thành phố A sao, chúng ta cũng có thể đi theo.”
Kỳ thật cũng không nhất định phải đi theo Bạch Ngạn, ở đây cũng có rất nhiều người có địa vị cao, dị năng cũng mạnh.
Tô Vũ Vi luôn rõ ràng đạo lý không nhất thiết phải treo trên một cái cây. (ý là không cần thiết chỉ dựa vào một người.)
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc