Edit: Thu Hằng
Beta: Sakura
Đối mặt với với đám đồng đội phẫn nộ, ngược lại vẻ mặt Cố Úc Trạch âm u tỉnh táo.
Trong bóng đêm, hắn nặng nề im lặng đứng đó.
Tuy nhiên hiện tại nhiệm vụ nhà máy điện hạt nhân đã hoàn thành nhưng căn cứ thành phố H vẫn hạn chế dùng điện.
Không có ngọn đèn trên hành lang, mọi người cũng không thấy rõ nét mặt hắn.
Đợi ước chừng một tiếng, trong đội xe có người hỏi “Đội trưởng Cố, chúng ta vẫn phải đợi sao?”
Cố Úc Trạch liếc mắt đảo qua mọi người “Mọi người về trước đi”
“Đội trưởng Cố … nếu không, nếu không chúng ta lại chờ một lát”
“Trở về đi” Cố Úc Trạch hướng bọn họ phất tay “Tôi cũng không đợi nữa, chỉ muốn đi một mình”
Tại đây tuy là cửa ra vào nhà người ta, nhưng trong căn cứ có quy định không cho phép đánh nhau, bọn họ cũng không cần quá lo lắng cho đội trưởng nhà mình, hơn nữa đội trưởng muốn yên lặng một chút, mọi người ở lại quấy rầy cũng không tốt.
“Như vậy chúng tôi đi trước …” Một đoàn người người chào hỏi xong, rời khỏi phòng.
Đi ra khỏi toà nhà, Tiểu Y quay đầu lại nhìn Cố Úc Trạch, lờ mờ có thể thấy thân ảnh hắn trong bóng tối.
Hắn tựa lưng vào một bên hành lang, chỉ thấy gáy nhưng cũng có thể khiến người khác thấy được sự cô đơn trong đó.
“Anh Xương” Tiểu Y nhẹ giọng hỏi người cao lớn bên cạnh “Đội trưởng như vậy, là vừa gặp đã yêu sao?”
Cậu còn vị thành niên, chưa từng yêu đương, thật tình không thể lý giải được tình huống này, vừa gặp đã yêu, không phải người liền không cưới.
Cậu cảm giác, cảm thấy tình yêu hẳn phải thiết lập trên cơ sở hiểu rõ lẫn nhau mới có thể biến thành tình cảm.
“Tôi cũng không biết, có điều … đội trưởng Cố sẽ điều chỉnh tâm tình của mình, chúng ta không cần lo lắng”. Anh Xương là người đầu tiên đi theo Cố Úc Trạch, biết rõ mặc dù có thời điểm hắn rất cố chấp, song chẳng qua đó chỉ là một kiểu nguỵ trang theo thói quen mà thôi.
Trên lầu, Cố Úc Trạch đứng yên lặng cả năm phút đồng hồ, sau đó bắt đầu trở về.
Hiện tại trời tối rất sớm, không có hoạt động gì, tất cả mọi người đã về phòng, buổi tối rất ít người ra ngoài.
Cố Úc Trạch đi lên lầu hai, vừa rẽ liền thấy trong bóng tối có một ngọn lửa.
Ngọn lửa kia là tàn thuốc lá, ngay sau đó bị gió thổi tắt ….
“Vệ thiếu” Cố Úc Trạch đi tới, vươn tay ra “Có thể cho mượn điếu thuốc hút một hơi không?”
Vệ Lam tạch một tiếng bật đèn năng lượng mặt trời lên. Thấy rõ người trước mặt anh mới rũ mắt xuống, thổi ra một ngụm khói “Tại sao anh lại ở chỗ này?”
“Nhàm chán nên ra ngoài đi dạo” Cố Úc Trạch thấy Vệ Lam không động, tự mình thò tay vào túi quần anh tìm thuốc lá “Đêm hôm khuya khoắt, làm sao vẫn đeo quân trang đầy đủ như vậy làm gì”
“Bỏ tay!” Vệ Lam ngậm thuốc trong miệng, đưa tay đập lên tay Cố Úc Trạch, từ túi áo móc ra hộp thuốc lá đưa cho hắn.
“Còn bật lửa”
Vệ Lam lại móc ra một bao diêm.
“A, xem ra Vệ thiếu rất hoài cổ” Cố Úc Trạch đưa tay nhận hộp diêm, khoé môi giương lên một độ cong nhỏ, lưu loát mở bao thuốc, rút ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, cúi đầu dùng diêm châm lửa, hít sâu một hơi, khói trắng từ mũi và miệng tràn ra “Vệ thiếu, có một vấn đề anh nghĩ mãi không nghĩ ra, muốn thỉnh giáo chú”
Vệ Lam lẫn nữa giương mắt lên “Vấn đề gì?”
“Chú nói xem … một người đàn ông nên yêu người phụ nữ như thế nào?”
Vệ Lam ngừng lại, tắt đèn năng lượng mặt trời, đứng tại chỗ tối trong bóng đêm, nuốt nuốt nước bọt “Không biết”
Trong bóng tối, Cố Úc Trạch giống như khẽ cười “Vệ thiếu, lời này có chút khiêm tốn rồi, chú có thể nói là người từng trải nhất ở đây.”
Vệ Lam thoáng dừng lại một chút mới chậm rãi nói “Hôm nay trong xã hội ăn bữa nay lo bữa mai, qua hôm nay không biết có ngày mai hay không, còn nói gì tới tình yêu, trung thực mà sống là tốt rồi”
“Vệ thiếu, anh không tán thành thái độ tham sống sợ ૮ɦếƭ như vậy.” Cố Úc Trạch tựa hồ càng lúc càng vui “Dù xã hội biến thành cái dạng gì, tình yêu cũng là điều không thể thiếu, nhân loại vẫn phải duy trì sứ mạng sinh sôi nảy nở, để cho người ta cam tâm tình nguyện sinh dưỡng đời sau chính là nhờ vào tình yêu mà”
Vệ Lam ngẩng đầu, như nở một nụ cười thoáng qua “Thế nhưng hiện tại nhà nước không chủ trương cho nhân loại sinh dục”
“Hôm nay Vệ thiếu hút thuốc hơi nhiều … nếu không sinh dục, nhà nước muốn mặc cho loài người tuyệt hậu sao”
“Vệ Lam cuối cùng cũng hút hết điều thuốc, đứng bên tường, đầu thuốc lá tắt đi “Người ta nói cách mặt ba ngày thay đổi toàn diện, anh thật chỉ một ngày đã khiến đàn em nhìn bằng cặp mắt khác, thế nào, hôm nay anh muốn nói về chuyện tình yêu?”
Cố Úc Trạch tiến lên hai bước, phun một hơi trên mặt hắn “Không phải, anh muốn nghe chuyện tình yêu từ chú. Nhân sinh dài đằng đẵng, ai không có chuyện mình khắc cốt ghi tâm, nếu không có thật xin lỗi tuổi thanh xuân của mình”
Mùi thuốc tràn ngập cả góc rẽ, trong bóng rối lại không nhìn ra bất luận cái gì.
“A” Vệ Lam nhìn lướt qua bên cạnh hắn, vỗ vỗ bả vai hắn “Buổi sáng ngày mai em có nhiệm vụ, anh mang theo đội của mình cùng đi, sau khi hoàn thành có thể nói với anh một chút”
Vệ Lam đi rồi, Cố Úc Trạch thổi một hơi thuốc hướng trên lầu nói “Ra mặt đi, người đã đi rồi”
Trên lầu quả nhiên có một người đi xuống “Còn thuốc không, cho xin một điếu”
Vừa rồi Vệ Lam đi không có lấy lại thuốc lá và diêm “Người ta biết cô tới, bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ’
“Ơ, thế tránh tôi như rắn rết sao?” Tào Mẫn rút ra một điếu thuốc “Như vậy khi đó tôi nên quay đầu đi sao”
Vừa rồi cô dùng tinh thần lực cảm giác được ở góc rẽ có hai người nên mới muốn đứng lại trong hành lang nghe một chút mà thôi.
Quẹt que diêm, sáng lên một mảnh, ánh lửa lung linh nhảy múa trước mặt hắn, lại lắc lư như ngũ quan thâm trầm của cô “Hôm nay sao lại ở chỗ này, tìm người?”
Diêm đốt nhen nhóm lên mùi thuốc lá, cô đặt lên miệng hung hăng hít một hơi, đại khái là do lần đầu tiên hút thuốc, Tào tiến sĩ lập tức bị sặc, đột nhiên ho khan một tiếng, nước mắt cũng muốn chảy ra “Thật không biết thứ này có cái gì tốt, các anh lại thích đến thế, vừa đắng vừa sặc …”
Cố Úc Trạch dùng ngón tay gảy hộp diêm trong tay cô “Như Vệ Lam có cái gì tốt, lại vẫn không buông tay được”
Bờ môi động đậy, Tào Mẫn muốn nói lại thôi.
Chung quy lại vẫn trầm mặc.
Thật sư là không có gì tốt, có nhiều người tốt hơn anh …
Nhưng trên thế giới này thật sự chỉ có một người như thế … chỉ có một Vệ Lam mà thôi.
Trong hành lang tối, hai người bảo trì trầm mặc, sương mù buông xuống, tại đây cũng có thể tạm gọi là tiên cảnh nhân gian, giúp người quên đi phiên não.
“Ngày mai, Vệ thiếu tướng muốn mời tôi đi làm nhiệm vụ” Cố Úc Trạch nói.
“Ân” Tào Mẫn trả lời “Đoàn đội Tuỳ Tiện cũng sẽ tham gia”
“Vậy sao … Kỳ thật tôi cũng đoán thế”
Tào Mẫn chăm chú nhìn thuốc là trên tay, nói ra điều khiến mình nghi hoặc từ hôm qua “Anh xác định người vừa ý chính là cô ấy? Cũng chỉ có thế, đơn thuần như vậy quả thật làm cho người ta ưa thích …”
“Không phải” Cố Úc Trạch nói “Tôi cũng giống cô, có lẽ chỉ là một kiểu không bỏ xuống được. Ý đồ cứu vãn tôn nghiêm và tâm cao khí ngạo của mình mà thôi”
“A, không nên đánh đồng chúng ta với nhau” Tào tiến sĩ di điếu thuốc trong tay, đưa chân bước lên lầu “Chuyện xưa của anh không đủ tư cách so sánh với tôi”
Cùng thời gian đó, trong rạp chiếu phim lầu bốn, đoàn đội Tuỳ Tiện đã ăn tối xong, từng người đang tại chỗ tìm chỗ chuẩn bị ngủ.
Rạp chiếu phim lúc trước vì tạo sự độc đáo, trên đỉnh rạp đều dùng kính công nghiệp tạo nên, trong suốt cực hạn, nằm ở đây còn có thể thấy bầu trời mênh ௱ôЛƓ.
Ánh trăng hình tròn treo ở chỗ này xác thực mang đến cảm giác mặt trăng tươi sáng.
Ban đêm như vậy có một loại ma lực, khiến người ta quên đi ưu sầu tận thế, tình thơ ý hoạ.
Đường Nhược ngửa mặt nằm trên giường, nhìn ánh trăng, nghĩ đến một ca khúc.
Người hỏi ta yêu người bao nhiêu …
Ta yêu người có vài phần …
Bạch Ngạn, cô nhẹ giọng nói “Ánh trăng nói hộ lòng em”
Bạch Thất đang nhìn mặt trăng bên ngoài lớp kính nở nụ cười, thò tay nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan sen, cũng nhẹ giọng nói “Cũng đại biểu cho lòng anh”
Trừ phi ૮ɦếƭ đi, bằng không sẽ thủ hộ người trăm tuổi vô ưu.
Sau đó cánh tay Bạch Thất dùng lực, kéo hai người đều ngồi dậy.
Tại lúc Đường Nhược dùng ánh mắt khó hiểu dò hỏi, Bạch Thất đã kéo cô đứng lên.
Hai người đứng tại chỗ trống trải trong hành lang rạp phim mất trật tự.
Đứng dưới mặt kính hiển rõ trời sao mênh ௱ôЛƓ.
Vào lúc đồng đội nhao nhao đưa tới ánh mắt nghi ngờ.
Bạch Thất kéo tay Đường Nhược, đưa mắt nhìn cô, một gối quỳ xuống.
Anh vừa quỳ một chân xuống, đám thanh niên thi nhau huýt sáo.
Không thể tưởng tượng được nha, buổi trưa là một màn uy Hi*p, buổi tối đã trình diễn cảnh bạch mã vương tử rồi.
Cái này thật sự là … lòng người rất sâu nha.
Biểu hiện như vậy, cô gái nhỏ này có thể trốn đi đâu nha.
Trăng sao đầy trời, ánh trăng sáng rõ, nghiêng nghiêng chiếu sáng toàn bộ rạp phim.
Bạch Thất thuận thế nắm tay Đường Nhược “Tiểu Nhược, trong hoàn cảnh này, anh không thể cho em một nghi thức xa hoa, hiện tại cũng không có một điều khoản pháp luật chính thức nào bảo hộ hôn nhân, nhưng anh muốn mặc áo cưới cho em, để gả em cho anh, anh muốn tất cả mọi người về sau đều biết em là vợ của Bạch Ngạn, muốn danh chính ngôn thuận giới thiệu với người khác, em là vợ của anh’
Bạch Thất từ trong túi quần lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, lôi kéo ngón tay mảnh khảnh rồi đeo vào, trong giọng nói mang theo chút tắc nghẹn “Đều nói cảnh giới cao nhất của yêu chính là bình thản nhìn lại quá khứ, Tiểu Nhược, vừa nghĩ tới có thể cùng em vượt qua tất cả quãng đời còn lại, anh rất chờ mong”
Bạch Thất cũng không tính là một người trầm mặc ít nói, do kiếp trước anh có kinh nghiệm quá nhiều về tình người ấm lạnh lúc tận thế, làm cho anh càng trở nên lặng lẽ, nhưng loại chuyện tình cảm này với anh mà nói, để bắt đầu cũng không quá khó khăn, anh có thể vô sự tự thông, lãng mạn bày tỏ khiến người cảm động “Hôm nay, vào lúc này, em có bằng lòng mang danh hiệu Bạch phu nhân hay không, về sau chỉ thuộc về anh”
Cách đó không xa, mọi người trong đoàn đội đều đứng bên giường mỉm cười nhìn cô, Phan Hiểu Huyên và Dương Lê suýt khóc, trên mặt Phan Đại Vĩ lộ ra vui mừng.
Cái này đúng là người hữu tình sẽ trở thành thân thuộc, bọn họ cũng thật sự rất vui mừng.
Tình yêu a … kỳ thật không cần oanh oanh liệt liệt cảm động trời đất.
Cứ như vậy tích thuỷ thành sông cũng rất cảm động nha.
Thừa dịp hôm nay còn trẻ đẹp, tương lai còn dài, xác thực nên nhanh chóng kết hôn nha.
Lồng иgự¢ Đường Nhược chấn động, cô cúi đầu nhìn chiếu nhẫn trên tay.
Chiếc nhẫn kia làm từ kim cương sáng bóng, đoan đoan chính chính mang trên ngón tay vô danh, phảng phất như một lời hứa hẹn, lại như một cam kết, càng giống như gông xiềng cho tình yêu.
Cô nhìn lại người đang cầu hôn kia, nhẹ giọng hỏi “Thời điểm em buồn, anh sẽ khiến em vui vẻ chứ?”
Bạch Thất nhìn cô, trong mắt có một loại dịu dàng vô hạn “Anh sẽ”
“Em cười, anh sẽ cùng cười với em chứ?”
“Sẽ”
”Lúc em tức giận, anh sẽ mặc em đánh chửi?”
“Sẽ”
“Lúc em khóc, anh sẽ biết dỗ dành em chứ?”
Bạch Thất đứng lên, ánh sáng trong đáy mắt di động, cẩn thận nháy mắt hai cái “Anh sẽ, anh còn có thể hôn em”
Nói xong liền trực tiếp hôn xuống.
“Chúng ta có nên cho đôi vợ chồng nhỏ không gian riêng tư không?” Lưu Binh lén lúc hỏi đồng đội trong bối cảnh như vậy.
“Đi” Phan Đại vĩ chỉ giường nệm trên mặt đất.
Vì vậy mọi người trong đoàn xe nhanh chóng thu dọn chăn nệm, từng người lùi vào bóng tối trong rạp.
Có điều Đường Nhược không thờ ơ được như Bạch Thất, cô chỉ để đối phương chạm vào môi, liền thối lui.
Ở chỗ có nhiều người như vậy, trình diễn cảnh hôn ướƭ áƭ gì đây.
Ha ha.. thật là một cách nghĩ đáng yêu.
Nhưng mọi người cũng lui ra ngoài rồi, chỉ để lại Bạch Thất và Đường Nhược lẳng lặng ôm nhau tại chỗ.
Đường Nhược nhìn chiếc nhẫn kim cương trên tay, hỏi câu hỏi mà trong lòng vẫn nghi hoặc “Anh chuẩn bị cài này khi nào?”
“Trước đây tại cửa hàng tầng một có chọn lấy một cái” Bạch Thất nghiêm túc hỏi “Không thích?”
Đường Nhược nhắm mắt lại, dùng sức cọ xát иgự¢ Bạch Thất “Không có, rất thích”
Đưa chiếc nhẫn dạng gì đâu có quan trọng, chỉ cần người trao nhẫn là anh ấy là đủ rồi.
Nằm trong иgự¢ Bạch Thất ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau liền tỉnh lại.
Người có việc vui tinh thần thoải mái, Đường Nhược đã sớm rời giường, sau đó chuẩn bị điểm tâm cho mọi người trong đội.
Hôm nay bữa ăn đặc biệt thịnh doạn, kiểu Trung Quốc, kiểu tây, hoa quả để lựa chọn.
Phan Đại Vĩ đi một vòng quanh bàn ngồi xuống, đánh giá “Không tệ, không tệ”
Lưu Binh cũng chậc chậc hai tiếng “Tình yêu thực sự là một loại thần khí”
Ăn bữa điểm tâm giúp mọi người thể lực dồi dào. Gi*t ra tới cửa hàng này rồi tới cửa hàng khác cũng chưa hết khí lực.
Nhìn xem hai ngày này làm rất nhiều chuyện, nhưng vật tư thu thập được cũng không tính là nhiều.
Đều là sửa mái nhà dột (Mua rẻ bán đắt) đấy, tự nhiên không có khả năng có quá nhiều đồ đạc chờ bọn họ tới lấy. Tuy ít, nhưng cũng hơn tay không quay về.
Một đoàn người lại đi tới cửa bắc chờ kiểm tra, trừ độc rồi tiến vào cửa lớn.
Khó khăn lắm mới đi vào trong phạn vi thuộc về căn cứ, đã nhìn thấy Cố Úc Trạch đứng ở nơi đó “Các vị, loại chuyện để người khác chờ đợi này làm quá thuận tay sẽ mất nhân phẩm nha”
Trong lòng Hồ Hạo Thiên muốn phóng vào hắn cả một vạn phi đao nhưng trên mặt lại cười nói “Cố đội, anh cố ý ở chỗ này chờ chúng tôi nha, thật sự xin lỗi, xin lỗi, bên ngoài nhiều Zombie quá, chúng tôi thể lực có hạn, bất đắc dĩ ở lại bên ngoài một đêm, trời vừa sáng liền chạy trở về nha”
Cố Úc Trạch cũng không cố truy cứu chuyện này, chỉ tiến lên hai bước, nắm lấy cánh tay Hồ Hạo Thiên nói “Hồ đội đã nóng lòng như vậy, không cần đăng ký trở lại căn cứ nữa, chúng ta liền lên đường, những ác nhân kia tồn tại thêm một ngày, lại hại người thêm một ngày”
“Điều này … Cần thương lượng kế hoạch cụ thể trước đã” Hồ Hạo Thiên muốn tránh cánh tay này, lại phát hiện đối phương tuy là dị năng hệ Kim nhưng sức lực lại vô cùng lớn, chính mình rõ ràng đã ra sức lại không thoát ra được.
Đi cmn!
Chính mình rõ ràng lại bị bá vương ngạnh thượng cung rồi.
Bây giờ đã hai giờ chiều, đoàn đội Tuỳ Tiện thấy đội trưởng nhà mình bị lôi đi cũng đều di chuyển theo tới cửa bắc.
Theo tình huống Bạch Thất nhận thấy, có lẽ họ Cố này không nói dối, cho nên có ý định tìm hiểu một phen.
Hai đội tập hợp tại xe của mình xếp thành một hàng thẳng tắp từ cửa Bắc đi ra.
Động cơ phân khối lớn, mã lực tăng nhanh phát ra tiếng chói tai, hung hăng càn qua Zombie cản đường.
Khói xe ô tô bốc ra như hơi nước, tựa hồ theo đoàn xe bay lên trời.
“Là nhà hát lớn à?” Hồ Hạo Thiên nhìn đoàn xe Cố Úc Trạch dẫn đường, thông qua bộ đàm hỏi Bạch Thất.
“Đúng vậy” Bạch Thất lên tiếng “Ba dị năng giả thì một người hệ Hoả, một hệ Thổ và một hệ Lực lượng”
“Hiện tại cũng không biết có bao nhiêu dị năng giả” Hồ Hạo Thiên nói.
“Đi thì biết”
Chỉ vài phút sau mọi người đã tới nhà hát lớn.
“Phía trước tường đất dày đặc, song sắt cao ngất, hình như còn có người gác, cũng không giống một đoàn đội nghiệp dư làm căn cứ tạm thời.
Hồ Hạo Thiên cầm kính viễn vọng nhìn một chút, gọi Cố Úc Trạch phía trước “Xuống xe đi vào, hay trực tiếp đi vào?”
Cố Úc Trạch nói “Không thể xông thẳng vào, theo sát, tìm nơi đỗ xe trước”
Thần thần bí bí.
Hồ Hạo Thiên bĩu môi, cũng đuổi theo xe bọn họ.
Hình như đội Cố Úc Trạch đã dò xét ở đây nhiều lần, rất nhanh đã rẽ ngoặt tiến vào một toà nhà trong hẻm nhỏ.
Hai đội xe ngừng lại, đi xuống đứng trong ngõ hẻm bàn bạc.
Hồ Hạo Thiên nói “Đối phương nhìn giống như người chuyên nghiệp, còn có người canh cửa”
Cố Úc Trạch đảo qua Đường Nhược và Bạch Thất, đưa mắt quay lại chỗ Hồ Hạo Thiên “Chỗ này giống như động tiêu tiền, có quan lớn trong căn cứ ở thành phố H ủng hộ, cho nên mới biến thành cái bộ dạng này, cũng không loại trừ khả năng bên trong có νũ кнí sát thương quy mô lớn”
Hồ Hạo Thiên ha hả một tiếng “Trách không được lại cắn chúng ta không nhả, hóa ra có quan lớn chính phủ chống lưng, loại chuyện này ai quản người đó ૮ɦếƭ. Cố đội, anh muốn chính mình làm ra vẻ anh hùng cũng không nên kéo chúng tôi xuống nước, chẳng lẽ nhân cách bùng nổ?”
Tiểu Y nói “Kỳ thật chúng tôi có báo cáo chuyện này với căn cứ, nhưng đều bị đối phương áp xuống, tôi đã rời khỏi đây hai tháng, bên trong tiến triển thành bộ dạng nào tôi cũng không rõ lắm, cho nên chúng tôi không dám hành động thiếu suy nghĩ”
“Chỉ cần không tổn hại lợi ích của căn cứ thành phố H, chính phủ cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện ở đây, hiện nay chính phủ có rất nhiều nhiệm vụ cần an bài nhân thủ đi làm, càng không có khả năng quản loại chuyện nhỏ nhặt này” Cố Úc Trạch cũng nói ra phân tích của mình.
Hồ Hạo Thiên cũng không nhiều lời, nói thẳng “Nói đi, sau khi chuyện thành công thù lao là gì, còn có, diệt đi nơi này tương đương đắc tội với quan lớn thành phố H kia, ân oán của các người thì các người tự giải quyết, chúng tôi chỉ là người qua đường giúp đỡ, không thể liên luỵ tới chúng tôi.”
Cố Úc Trạch cũng không quanh co ‘Trong này có νũ кнí cỡ lớn, đến lúc đó có thể do các anh quyết định phân chia, tự nhiên, về sau chúng tôi cũng sẽ có thêm một ít vật tư làm thù lao”
Hồ Hạo Thiên gật đầu, tiếp nhận điều này “Làm sao để đi vào, phương pháp cụ thể là gì?”
Cố Úc Trạch nói “Trước có người dò đường, sau đó sẽ hội họp với người bên ngoài”
“Như thế nào thông báo” Hồ Hạo Thiên nói “Hiện tại ngay cả điện thoại cũng không có sóng nữa, làm thế nào trong ứng ngoại hợp”
Cố Úc Trạch nhét thứ gì đó vào trong tay Hồ Hạo Thiên “Dùng cái này, thời cổ đại không phải cũng không có điện thoại sao, người ta vẫn có thể liên hệ”
Hồ Hạp Thiên nhìn nhìn đồ vật trong tay, đó là đồ vật đồng dạng như pháo sáng, hướng lên trời nhấn một cái có thể phát ra pháo hoa.
Sau khi hiểu được định trả lại vật kia cho Cố Úc Trạch, lại bị hắn nghiêng người né tránh.
Cố Úc Trạch nhìn Hồ Hạo Thiên từ từ nói “Hồ đội, lần này đi vào nội ứng lựa chọn anh”
Hồ Hạo Thiên: “…”
Vẻ mặt hắn luôn luôn không đổi “Vì cái gì …”
Tại sao lại là tôi, lời này vẫn chưa nói xong chính bản thân anh cũng hiểu rõ.
Chính mình là con trai thị trưởng thành phố H, bản thân cũng là doanh nhân có tiếng, mỗi ngày đều lên ti vi, tiến vào động tiêu tiền này đúng chỉ cần dựa vào khuôn mặt này là được.
Xác thực không có người nào tốt hơn.
Nhưng là…
Trong lòng cảm giác, cảm thấy … có chút sợ nha.
Vì vậy anh quay đầu chuyển hướng nhìn Bạch Thất.
Vẻ mặt Hồ Hạo Thiên như muốn nói – anh em chỉ có anh có thể cứu tôi, khiến Bạch Thất nở nụ cười.
Từ khi thành công cầu hôn, xác thực anh dễ nói chuyện hơn.
“Tôi có thể đi vào cùng anh” Bạch Thất nói.
Bạch Thất thuộc gia tộc lớn trong thành phố H, tiến vào động tiêu tiền cũng có thể không thành vấn đề.
Bạch Thất nói thế khiến Hồ Hạo Thiên yên tâm hơn, vì vậy hăng hái nói “Kế hoạch thoát thân của chúng ta cụ thể thế nào?”