Tận Thế Song Sủng - Chương 137

Tác giả: Bạch Tiểu Trinh

Chương 137: Không phải dùng để trưng cho đẹp!

Edit: LyMiu
Beta: Sakura
“Keng” một tiếng, Bạch Thất lại bắn băng tinh thẳng tới.
Tiếp theo, Cố Úc Trạch lại dùng danh thi*p kim loại ngăn trở.
Ly cà phê không có lấy đến, tay anh ta run rẩy cầm tấm thi*p, nhìn về phía Bạch Thất: ” Hệ Băng của anh rất lợi hại, sức lực lại mạnh.” Run rẩy xong, vẫn kiên nhẫn muốn cầm ly cà phê của Đường Nhược.
“Ha ha!” lần này Bạch Thất không bắn băng tinh nữa mà trực tiếp ra đoản kiếm!
Anh rất hoài niệm cục gạch của Hồ Hạo Thiên lần trước.
Loại người cặn bã này nên để một cục gạch đập ૮ɦếƭ!
Vệ Lam thò tay bắt lấy tay anh: “Bạch Ngạn, trong căn cứ sử dụng dị năng đánh nhau là phạm phạp!”
Bạch Thất nhìn Vệ Lam rồi thu hồi đoản kiếm, đứng lên nói: “Vệ thiếu tướng, chúng tôi đi trước đây, đúng rồi, đội trưởng của tôi đang đợi ở phòng của anh, chắc hẳn có chuyện rất quan trọng muốn thương lượng với anh.” Nói xong lấy ra một túi tinh hạch,thanh toán mấy cốc cà phê, đi đến bên Đường Nhược rồi kéo cô đi ra quán cafe.
Đã nhẫn không được thì đành nhắm mắt làm ngơ thôi!
Vệ Lam nghiêng đầu suy nghĩ một chút nhìn Bạch Thất mà nói: “Hồ Hạo Thiên tìm tôi?”
Bên này Cố Úc Trạch nhìn xem Bạch Thất lôi kéo Đường Nhược đi ra ngoài cũng không có đuổi theo, chỉ bưng ly cà phê mà mấy lần định uống mà không được lên uống một ngụm, buông ly ghét bỏ một phen: “Cái cà phê này khác gì cà phê hòa tan!” Nhìn nhìn bảng giá, líu lưỡi, “Quá đắt.”
Một ly cà phê cũng muốn mười cái tinh hạch rồi, mười cái tinh hạch tại trong căn cứ cũng có thể đổi năm gói mì tôm.
Tào Mẫn nhìn xem hai người đi ra khỏi cửa rồi lại nhìn Cố Úc Trạch vẫn thản nhiên như trước, cũng bưng lên uống một ngụm cà phê: “Sao anh không đuổi theo?”
“Ai, tình địch này có vẻ mạnh, phải kế hoạch tốt một chút để theo đuổi.” Cố Úc Trạch thở dài, lại nhấp một hớp cà phê, nhăn lại lông mày lại rồi gào lên, “Phục vụ, nơi này có không có Cocacola à, cho tôi một lon cola.”
Tào Mẫn giống như cười mà không phải cười xem anh ta: “Không bằng tôi giúp đỡ anh?”
“Ah? Giúp tôi thế nào, cô có mấy phần nắm chắc?” Cố Úc Trạch đẩy ly cà phê trước mặt ra rồi gác chân lên bàn, “Thù lao lại tính toán thế nào?”
Vệ Lam nhìn xem hai người thì cau mày lại: “Thà hủy đi bảy tòa tháp không phá hủy một cuộc hôn nhân, sao hai người…”
“Mỗi người đều muốn như anh giống nhau mai táng trong lòng của mình cũng muốn tự cho là đúng, cho là đối phương sẽ hạnh phúc tốt đẹp, như vậy mới đúng?” Tào Mẫn đánh gãy lời anh, nhìn anh một cái, bưng cà phê lại mân một ngụm, “Hạnh phúc, thật sự chỉ dựa vào một người có thể quyết định hay sao?”
Vệ Lam dừng thoáng một phát, cuối cùng, cũng chỉ nói một câu: “Tôi đi trước, có người đang đợi tôi.” Sau đó cũng buông một túi tinh thạch xuống, rời khỏi chỗ ngồi đẩy cửa đi.
“Xem ra ngay cả cô cũng không ổn nha.” Cố Úc Trạch cười cười, buông chân xuống rồi đứng lên, trên tay cầm danh thi*p đưa cho Tào Mẫn, “Trái tim đã mục rữa, chúng ta cùng một loại người, lúc cần có thể tìm tôi.” Về sau, qua bên quầy phục vụ cầm lấy Cocacola, “Bên kia hai túi tinh hạch đủ thanh toán rồi.”
Nói xong, cũng đẩy cửa mà đi.
Nghe vậy, Tào Mẫn cười cười, cúi đầu xuống: “Hay cho câu trái tim đã mục rữa.” Nhẹ nhàng đưa tay cầm lấy chén cà phê chạm nhẹ chậm rãi nói, “Em vẫn đứng tại chỗ chờ anh, anh cũng đã quên tới chỗ em.”
Bạch Thất và Đường Nhược ra cửa, tiếp tục đi dạo trong căn cứ.
Đường Nhược nghĩ nghĩ lời nói trước kia của Tào Mẫn, nói: ” Phải chăng tiến sĩ Tào không có nói cho chúng mình biết dị năng thật sự của cô ấy?”
Nhưng nhìn cô bộ dáng thản nhiên, lại không giống.
“Có lẽ không có.” Bạch Thất nói, “Nhưng cô ấy cố ý không có nói ra chuyện chiết χυấт тιин hạch.”
Mà chuyển hướng tới dị năng Đường Nhược.
Đường Nhược đem tất cả suy nghĩ lại một lần: “Ý của anh là, thật ra cô ấy đã từng nghiên cứu chiết χυấт тιин hạch?”
Bạch Thất gật đầu: “Có lẽ thật đó, đêm đó tiến sĩ Tào cho Vệ Lam có lẽ là tinh hạch dị năng qua chiết xuất.”
Nói đến dị năng, Đường Nhược lại nghĩ tới vừa rồi dị năng hệ Kim của Cố Úc Trạch: ” Vừa rồi băng tinh của anh dùng mấy phần lực?”
Bạch Thất cũng không có giấu diếm, nói thẳng: “Bắt đầu ba phần, sau đó năm phần.”
Đường Nhược cũng có chút giật mình: “Nói như vậy, dị năng hệ Kim của Cố Úc Trạch cũng rất mạnh.”
Bạch Thất dùng năm phần lực dị năng mà anh ta vẫn có thể dùng một cái danh thi*p sắt tiếp chiêu.
“Uh.” Bạch Thất lên tiếng.
Anh cũng biết rõ dị năng hệ Kim của Cố Úc Trạch rất mạnh, đời trước Cố Úc Trạch mạnh đến mức một đoàn đội 16 người mà có thể xếp ở vị trí thứ hai trong nhóm đoàn đội căn cứ thành phố H.
Về phần đội đứng đầu không phải thực lực quá mạnh mẽ, mà nguyên nhân là nhân số có hơn một ngàn.
Nhưng mà cái này, tất cả những chuyện nầy anh đều không muốn nói cho Đường Nhược!
Đường Nhược thấy Bạch Thất chỉ ‘Uh’ một tiếng nên cũng không có nói tiếp đề tài này, đội của các cô không có dị năng hệ Kim, cũng không cần nghiên cứu thảo luận sâu, chỉ cần cái gì tốt cho mình là đủ rồi, vì vậy hai người quay lại chủ đề dị năng của tiến sĩ Tào.
Hai người thảo luận một phen, cảm thấy cho dù tiến sĩ Tào thật có thể chiết χυấт тιин hạch, chiết xuất này khẳng định trình tự rất phức tạp, hơn nữa số lượng cũng không nhiều lắm, bằng không Tào tiến sĩ cũng sẽ không chỉ cho Vệ Lam một giọt, dị năng của mình còn chưa có thăng cấp.
Bởi vì lúc trước Phan Đại Vĩ một súng, diệt hết Zombie chỉ để lại tro tàn, đã thấy tinh hạch vẫn hoàn hảo không tổn hao gì mất rơi trên mặt đất, cũng đã chứng minh độ cứng của tinh hạch rất khó nóng chảy.
Hay cái chiết χυấт тιин hạch đối với thân thể cũng có tác dụng phụ, vì vậy bọn người tiến sĩ Tào cũng không có dùng ăn nhiều.
Tuy nhiên cái này cũng chỉ là suy nghĩ của bọn họ, cụ thể như thế cũng phải dựa vào tiến sĩ Tào chứng minh tất cả.
Trước kia hai người là không để ý quan hệ của tiến sĩ Tào và Vệ Lam, nhưng hiện tại đã tìm ra sự khác nhau giữa tinh thần lực của cô và cô ấy nên chú ý một chút.
Đang nói chuyện thì Phan Hiểu Huyên và Dương Lê dạo phố nhìn thấy bọn họ, đã đi tới vỗ cánh tay Đường Nhược: “Hai người đi dạo phố kiểu gì mà hai tay vẫn còn trống trơn vậy?”.
Đường Nhược quay đầu nhìn thấy các cô, cười rộ lên: “Hai người mua cái gì?”
Phan Hiểu Huyên chỉ chỉ không gian của mình: “Mua cho bố mình một chút hạt giống, còn có đổi đi một ít hạt dưa cho Hồ đội.”
Ở đây thứ tốt cũng không nhiều, rất nhiều đồ bọn họ không cần nên cũng mua không được nhiều đồ lắm.
Dương Lê nhìn xung quanh: “Không biết bọn Điền Hải đi nơi nào?”
Lúc bọn họ đi ra,phân thành vài nhóm người dạo phố, đi đi lại lại phân tán hết rồi.
Tuy Dương Lê hỏi vậy nhưng cũng không lo lắng an toàn của bọn họ, căn cứ không cho phép đánh nhau ẩu đả, vả lại dị năng của bọn họ cũng rất mạnh, không đi bắt nạt người khác là may rồi.
“Không biết.” Đường Nhược nhìn chung quanh thoáng một phát, ” Hình như bọn họ đi đường Kiến Thiết.”
Phan Hiểu Huyên nói: “Sắc trời không còn sớm, chúng mình cũng trở về đi.”
“Uh.”
Vì vậy bốn người quay trở lại trong phòng kia.
Bên kia Vệ Lam về đến phòng 207, nhìn thấy phó quan của mình rõ ràng cùng Hồ Hạo Thiên, Phan Đại Vĩ cắn hạt dưa, hình như trò chuyện rất vui vẻ?
Trước đó Vệ Lam đã biết bọn họ còn sống nên cũng không có ngạc nhiên, trấn định đi vào.
Nhưng mà khi bước chân vào cái cửa này thì anh ta liền hối hận!
Hồ Hạo Thiên và Phan Đại Vĩ đánh kép tuyệt đối không phải dùng để trưng cho đẹp!
Biết rõ sự việc Vệ Lam thiếu chút nữa rớt nước mắt xuống.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc