Tân Nương Nóng Tính - Chương 11

Tác giả: Vũ Chi Dạ

“Ngươi đi đâu!” Ánh mắt của nàng ~~! Mạc Kính Phong có cảm giác… Không bình thường ! Là hắn làm hư sao!
“Ngươi không phải nói muốn ta rời đi sao ? Như ngươi mong muốn!” Ngọ Lăng Phong đi vài bước, đột nhiên dừng lại, quay đầu nói với hắn !
“Tiểu Thúy! Còn không đi! Muốn ở lại xem đông cung tú (*có nghĩa gần như phim ѕєχ) sao ?!” Nói xong, nàng liền tiêu sái đi ra Kính Hiền. Tiểu Thuý phản ứng vừa kịp lúc, đuổi theo nàng
“૮ɦếƭ tiệt!” Nàng rốt cuộc đang làm gì , chỉ vì một câu nói của hắn mà đau lòng không thôi ! Chính là như nàng muốn, không phải sao ? Tuy rằng không ngừng tự an ủi mình, nhưng những điều này cứ quanh quẩn trong đầu nàng mãi
“Tiểu ~ tiểu thư!” Tiểu Thúy không biết nên an ủi nàng thế nào cho phải. Thấy tiểu thư như vậy, nàng cũng thật khổ sở nga!
Ngọ Lăng Phong đi thẳng một đường, bất tri bất giác đi đến phòng bếp
“Tiểu thư ~!” Đừng nóng giận! Thiếu gia không phải như vậy ! Lời còn chưa nói xong, nàng đã bị Ngọ Lăng Phong cắt đứt
“Tiểu Thúy!”
“Ách ~ tiểu thư? !” Sao lại lớn tiếng vậy chứ ? Doạ nàng ૮ɦếƭ đứng !
Ngọ Lăng Phong không để ý tới Tiểu Thúy vẻ mặt kinh sợ, xoay người, ánh mắt tràn đầy tức giận nhìn chằm chằm nàng !
“Mau đi tìm cho ta một cây rìu chặt củi !” Chịu không được ! Nàng cần phát tiết!
“Thập ~ cái gì? ! Tiểu thư ~ ngươi ~ ngươi ~!”
“Ngươi cái gì ! Nhanh đi!”
“Tiểu thư ~!” Bị trừng mắt , Tiểu Thúy sợ cấm thanh. Ô ~! Tiểu thư cần cái rìu làm gì chứ ? Đừng nói là muốn chém … nha !
Lấy cái rìu ra, Tiểu Thuý do dự không đưa cho Ngọ Lăng Phong ! Xong ~! Nếu thiếu gia thật sự bị chặt ૮ɦếƭ, nàng có bị coi như đồng loã hay không ? !
“Tiểu ~ tiểu thư ~ ngươi ~!” Nghĩ kĩ lại đi !
“Lấy ra!”
“Không ~ không thể !”
“Lấy ra!”
“Tiểu thư ~!” Tiểu Thúy sắp khóc!
“Tiểu Thúy ~ ngay cả ngươi cũng mốn gây sự với ta, đúng không ?” Ta Lăng Phong phát hỏa!
“Không ~ không phải ~ nhưng là ~!” Nàng không thể để tiểu thư phạm sai lầm lớn a !
“Vậy sao còn nói nhảm nhiều như vậy !” Ngọ Lăng Phong tức giận lấy cái rìu vung lên ! Tiểu Thúy không kịp ngăn cản, trong lúc bối rối, nàng nhìn thấy tiểu thư chặt đứt một cây gỗ lớn !
“Ách ~? ! Tiểu thư?” Thì ra không phải muốn chém thiếu gia nga! Tiểu Thúy thở phào nhẹ nhỏm, biết nàng đang muốn phát tiết !
“Tiểu thư, ta giúp ngươi!” Thấy nàng chặt xong một cây gỗ lớn, Tiểu Thúy vội vàng lấy một cây khác để trước mặt nàng
Ngọ Lăng Phong không chần chờ, vung rìu lên, cây gỗ trong nháy mắt biến thành từng mảnh lớn, văng khắp bốn phía
Tiểu Thúy nuốt nước miếng! Bị doạ đến thần trí hồ đồ! Tiểu thư mất đi lý trí thật là đáng sợ!
“Tiếp tục!”
Tiểu Thuý tiếp tục … đưa thêm một cây
Bành ~! Vụn gỗ văng khắp nơi ~!
“૮ɦếƭ tiệt!” Thấy Tiểu Thuý quá chậm chạp, Ngọ Lăng Phong tự mình động thủ, tự lấy một cây gỗ đến
“Rời đi? Hắn nghĩ ta vui khi sống ở đây lắm sao ?”
Không vui vậy sao còn ở ?! Một thanh âm đến từ một góc nào đó nói !
“Đó là tại vì ta chưa tìm được cách trở về”
Vậy tại sao không đi tìm? Thanh âm kia vẫn tiếp tục nói !
“Ta làm sao biết tìm ở đâu !” Đồng Hoa kính ૮ɦếƭ tiệt kia không biết văng ở đâu rồi
Nhưng ở lại đây, Đồng Hoa kính cũng không xuất hiện, không phải sao ?
“૮ɦếƭ tiệt~!” Nói không sai! Nhưng ~~
Đừng lừa mình dối người nữa ! Ngươi không phải không rời đi được, chẳng qua là không nỡ bỏ hắn ! Thanh âm kia kết luận
“Ai nói ta không nỡ ~!” Ngọ Lăng Phong quýnh lên, cây rìu trong tay văng ra ngoài
Tiểu Thúy vẻ mặt trắng bệch nhìn chiếc rìu kế bên mình ! Chỉ chút xíu, chút xíu nữa thì nàng ~~! Ô ~~! Tiểu thư còn nói không giận, suýt nữa doạ nàng ૮ɦếƭ rồi a !!!
“Tiểu ~ tiểu thư ~!” Tiểu Thúy vẻ mặt như đưa đám! Giọng nói không nhịn được run rẩy!
Ngọ Lăng Phong quay đầu lại, nhìn cái rìu kế bên nàng, thoáng cái tỉnh táo lại
“Đáng ૮ɦếƭ ~ ta có thương tổn ngươi hay không ?” Trời ạ ~ rốt cuộc nàng đang làm gì ? Tại sao lại quên Tiểu Thuý vẫn còn đang ở đây chứ ?
“Ta ~ không có ~ không có chuyện gì ~!”
“Tiểu thư, ta không sao thật, ngươi không cần lo lắng!” Thật ấm áp nha ! Cảm giác có người quan tâm !
Vẻ mặt Tiểu Thuý cảm động làm Ngọ Lăng Phong mất tự nhiên, biết nàng không bị cái rìu thương tổn, Ngọ Lăng Phong chỉ trừng nàng một cái
“Ngươi đúng là ngu ngốc, thấy người khác mất đi lí trí còn không mau chạy đi, đứng đây chờ ૮ɦếƭ sao ?”
“Ha hả ~!” Tiểu Thúy cười khúc khích
“Tiểu thư! Vừa rồi ngươi đang nói chuyện với ai a ?” Còn rất kịch liệt nữa, có phải tiểu thư muốn nàng nói cho phu nhân không ?
“Ta ~ ai ~!” Ngọ Lăng Phong thở dài! Không để ý đến hình tượng ngồi xổm xuống tại chỗ !
Không nỡ? Nàng… Thật sự không nỡ sao? Được rồi! Nàng thừa nhận là có một chút
Thật chỉ có một chút? ! Thanh âm kia lại xuất hiện !
Ngọ Lăng Phong mặt trầm xuống! Được rồi được rồi! Là hơi nhiều đi ! Dù sao cũng là người đầu tiên làm nàng “động tâm” không nỡ cũng không có gì là đáng trách ! Nhưng còn cách nào chứ, bọn họ không phải người cùng thế giới, hơn nữa, lại là nàng tự tay đẩy hắn ra !
Không thể tiếp tục như vậy ! Hay là… Rời đi ! Ngọ Lăng Phong trong lòng thầm tính toán !
“Tiểu thư ~? !” Tiểu Thúy giơ giơ tay trước mặt nàng, kéo thân trí nàng về, “Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a !” Thoáng một cái than thở, một cái lại tự ngẫm, lại tức giận, giống như đang ra một quyết định vô cùng trọng đại vậy !
“Không có gì!” Ngọ Lăng Phong hữu khí vô lực trả lời! Nghĩ đến đồng hoa kính!
“Đúng rồi! Ngươi có nghe Đồng Hoa kính chưa ?” Ngọ Lăng Phong chỉ muốn hỏi một chút, không ngờ lại lần ra được tin tức
” ‘Đồng hoa kính’ ? Tiểu thư đang nói cái kính trong phòng thiếu gia sao ?”
“Cái gì? Trong phòng Mạc Kính Phong có … một mặt ?” Tinh thần Ngọ Lăng Phong thoáng cái tỉnh táo trở lại ! Ông trời ! Thật là đúng dịp ! Ngàn vạn cũng đừng nói nàng ở cạnh hắn lâu như vậy cũng không phát hiện ! Nhưng nói đi cũng nói lại, nàng chưa từng đến phòng Mạc Kính Phong a ! Lúc trước hắn trăm phương ngàn kế muốn lừa nàng lên giường hắn, bình thường nàng đều trực tiếp đạp hắn một cước, sau đó vỗ vỗ cái ௱ôЛƓ rời đi! Nếu đã biết trong phòng hắn có đồ nàng cần tìm, nàng nhất định phải tìm cách vào đó
“Ta không biết có đúng là chiếc kính mà tiểu thư muốn tìm hay không ! Nhưng trong phòng thiếu gia thật sự có một cái gọi là Đồng Hoa kính, nghe nói là di vật tổ tiên, đã mất tích từ lâu, không hiểu sao lại đột nhiên xuất hiện trong phòng thiếu gia! Thật kỳ quái nga!” Đồ mất tích làm sao trở về được chứ ? Không chỉ có là Tiểu Thúy, ngay cả chủ nhân Mạc phủ cũng không biết là chuyện gì xảy ra , nhưng nếu là di vật tổ tiên tìm thấy cũng là chuyện tốt, nên không còn ai truy cứu nữa ! Mà chiếc gương đó, dĩ nhiên là đưa cho Mạc Kính Phong giữ
“Khi nào thì nó xuất hiện ?” Nếu là lúc nàng trở về Đường triều, vậy mười phần mười là thứ nàng cần tìm
“Ta cũng không nhớ rõ ! Hình như là trước hôm thiếu gia vứt tú cầ a !” Tiểu Thúy nghiêng đầu suy nghĩ, “Đúng rồi tiểu thư! Tại sao người lại muốn tìm Đồng Hoa kính a?” Tại sao khi nàng nói trong phòng thiếu gia có một cái, nàng ta lại kích động như vậy ?
“Không có gì!”
Trước hôm Mạc Kính Phong vứt tú cầu sao ? Ngọ Lăng Phong trực giác đó là đồ mình muốn tìm ! Nhưng lại ở trong phòng Mạc Kính Phong … ! Ai ~! Nàng cũng không hy vọng xa vời hắn sẽ đưa nàng mượn cái gương đó !
Làm sao bây giờ ? Phải nghĩ biện pháp mới được!
Trong rừng Đông
“Đáng ૮ɦếƭ ! Sao ngươi lại sơ suất như vậy ?” Ngô Vạn Lợi đi qua đi lại, lộ vẻ bất an
“Ách ~ ta cũng không nghĩ mọi chuyện như vậy, mấy ngày nay ta cho là hắn sơ suất, ta cho là…”
” Mạc Kính Phong ૮ɦếƭ tiệt! !” Trong mắt Ngô Vạn Lợi lộ vẻ âm tàn !”Ngươi nói mấy ngày nay hắn rất sa sút ? Tại sao?”
“Ngươi có nhớ vài tháng trước hắn vứt tú cầu chọn hôn không ? Hình như hắn đã yêu cô gái đó, nhưng cô gái đó lại vô tình với hắn .. !”
“Hmm ~ nữ nhân sao! Không nghĩ tới hắn cũng có ngày bị nữ nhân cự tuyệt !” Trong mắt Ngô Vạn Lợi tràn đầy ghen tị ! Cũng vì hắn không bằng người, cho nên Liên Anh biểu muội mới chưa bao giờ thích hắn .
“Ngô thiểu ~!
“Chuyện gì!” Ngô vạn lợi nhịn được nhìn Lưu Phúc, cũng chính là tiểu sinh làm việc bên cạnh Mạc Kính Phong. Hừ ! Chỉ cần khi mục đích đạt thành, hắn sẽ không lưu người này nữa
Lưu Phúc không phát hiện sự âm tàn trong mắt hắn, do dự một chút rồi nói
“Liên anh tiểu thư ở Mạc phủ!”
“Cái gì? ! Biểu muội ở Mạc phủ!” Ngô vạn lợi bị đả kích không nhỏ! Hắn không thể nhịn được khi nhìn thấy người mình yêu thương ở gần thiên địch ! Như vậy càng làm hắn thêm bất an, lỡ một ngày nào đó Mạc Kính Phong phát hiện nàng tốt, sau đó … ! Đáng ૮ɦếƭ! Hắn không cho phép chuyện đó phát sinh ! Liên Anh biểu muội là của hắn !
“Tại sao nàng lại ở đấy, khi nào thì chuyện xảy ra ?” Mạc Kính Phong tốt nhất đừng chú ý đến nàng, nếu không đừng trách hắn không từ thủ đoạn
“Hình như là nàng được Mạc phu nhân gọi đến để làm Thiếu phu nhân, cũng đã gần 2 tuần !” Kể từ khi Mạc Kính Phong cùng thiếu phu nhân cãi nhau !
“Đưa nàng đến làm thiếu phu nhân, nghĩ cũng đừng nghĩ ! Kêu bọn họ đến địa ngục mà chờ đi ! Hừ!” Hốc mắt Ngô Vạn Lợi đỏ lên, trong đầu thầm nghĩ một mưu kế ác độc
“Ngươi nói hắn đã yêu một nữ nhân? !”
“Ách ~ ta nghĩ vậy, nhưng thời gian này hắn thường …”
“Ngày ngày đi dạo kỹ viện sao? Hừ! Đó chỉ là che mắt thôi !” Loại trò này mà muốn lừa hắn sao ? Nghĩ cũng đừng nghĩ !
“Diệt trừ nữ nhân kia!” Hắn muốn Mạc Kính Phong nếm thử tư vị mất đi người yêu ! “Còn nữa … Diệt tất cả giấy chứng nhận từ Mạc gia !” Khế đất, khế thương nhân đều diệt hết ! Nếu không thể lật đổ Mạc gia, vậy náo loạn một phen cũng không sao !
Biết điều một chút! Nàng nên nói thế nào đây ?! Đứng ngoài phòng Mạc Kính Phong, Ngọ Lăng Phong do dự không thôi, tay vừa để lên lại không có dũng khí gõ cửa ! Nàng vốn là người không giỏi biểu đạt, huống chi hôm qua bọn họ còn vừa cãi nhau ! Rống ~! Nếu biết vậy thì nàng đã mềm mại hơn rồi ! Như vậy mới dễ nói chuyện ! Ngọ Lăng Phong ảo não, thở một hơi dài, tay lại giơ lên lên ~
“Ách ~ Mạc Kính Phong? !” Đáng ૮ɦếƭ ! Sao hắn lại đột nhiên đi ra chứ ra! Tay Ngọ Lăng Phong còn chưa ᴆụng vào cửa, cánh cửa lại đột nhiên mở ra, ngón trỏ của nàng suýt nữa chạm vào Ⱡồ₦g иgự¢ Tʀầռ tʀʊồռɢ của hắn
“Ngươi làm gì!”
“Ách ~ không có chuyện gì! Đi qua thôi ! Hàng xóm chào hỏi a !” Bà con xa không bằng láng giềng gần! Bình thường những mối quan hệ này rất cần thiết !
Đi qua ? Đúng là nói dối không biết chớp mắt ! Bận rộn cả đêm mới về phòng, còn chưa nằm xuống thì đã thấy nàng đi đi lại lại bên ngoài,tâm hắn nóng lên, y phục còn chưa mặc xong đã thấy nàng giơ tay lên, nghĩ nàng muốn gõ cửa, ngờ đâu lại hạ xuống, lên xuống lên xuống như vậy mãi, hại tim hắn cung phập phồng theo ! Cuối cùng, hắn không nhịn được mới tự mình ra mở cửa, chỉ sợ nàng sẽ rời đi, bỏ lại hắn trong căn phòng buồn bã này. Nhớ nàng chưa bao giờ hết, nhưng hắn không dám biểu lộ, sợ lại bị thương tổn thêm một lần nữa ! Càng sợ mang đến cho nàng nguy hiểm! Gần đây, Ngô Vạn Lợi đã bắt đầu hành động, hắn biết, hắn ta không chỉ muốn hắn phá sản ! Chỉ sơ nhất thời gã ta giận chó đánh mèo, đem mục tiêu chuyển từ hắn sang nàng thì nguy to
Đây chính là lí do tại sao gần đây hắn thường đi đến kĩ việc , thứ nhất có thể che dấu được tai mắt, làm bộ sa sút để địch nhân lơ lỏng phòng bị, hơn nữa, kĩ viện là một nơi vô cùng an toàn để hắn và Lâm Gia Hưng thảo luận kế sách đối phó. Cuối cùng… Lâm Gia Hưng nói, đây là cơ hội kiểm tra tâm ý của nàng ! Nữ nhân bình thường chỉ là mạnh miệng, hắn nói, cần cho nàng một chút áp lực, nàng mới chịu đi vào khuôn khổ !Nhưng không ngờ hôm qua hắn quá lố, nói ra những lời không nên nói, ánh mắt nàng khi đó làm hắn cảm giác được nàng thật sự sẽ rời đi, sau khi đuổi Lục Ngọc Nương đi, hắn mới dạo bước qua phòng nàng, thấy nàng trở về, hắn cũng an tâm. Đêm qua cũng vậy, hắn thấy nàng đứng trước phòng hắn, giơ tay lên xuống mãi, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng rồi bước trở về phòng, làm hắn thao thức cả đêm không thôi
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc