Tôi nhìn thoáng qua Hạ Dương, hắn không có biểu cảm gì, cũng không nói nhiều. Mới đầu tôi còn tưởng hắn là người ít nói, sau này tiếp xúc tôi mới biết hóa ra là hắn không muốn nói chuyện với tôi.
Tôi nghĩ nghĩ, mình ở ký túc xá vạn nhất bị người ta hại thì đã đành, nhưng chẳng may mấy đứa bạn cùng phòng với tôi cũng bị vạ lây thì sao? Vậy nên tôi quyết định nghe theo lời đề nghị của Cố Nam Phong.
Sau khi Cố Nam Phong đưa tôi đi ăn xong, thì chúng tôi đi tìm một căn phòng trọ ở gần trường. Phòng rất rộng, cả tôi và Hạ Dương ở cũng rất rộng rãi. Cố Nam Phong rời đi, trong phòng chỉ còn lại tôi và Hạ Dương. Tôi vừa định trò chuyện với Hạ Dương để tăng cảm tình, dù sao sau này tôi sẽ phải lăn lộn cùng hắn. Ai ngờ tôi vừa mới nói hai chữ "Hạ Dương" thì Hạ Dương liền trực tiếp đứng dậy nói: "Tôi về phòng trước đây, nếu có chuyện gì thì hãy tôi."
Sau đó chỉ còn lại một mình tôi ngồi trơ trọi ở phòng khách. Tôi có cảm giác hình như Hạ Dương không thích tôi lắm thì phải. Tuy Hạ Dương không thích tôi, nhưng hắn vẫn giúp tôi chuyền đồ đạc từ ký xá qua đây. Ngụy Quỳnh biết tôi ở cùng với tiểu thịt tươi liền phấn khởi, chủ động muốn giúp tôi khuân đồ.
Sau khi thu dọn xong, tôi về phòng của mình, Ngụy Quỳnh cũng đi theo, lặng lẽ nói nhỏ vào tai tôi: "Chị còn tưởng rằng em chỉ có một nam sinh kia thôi, không nghĩ tới em lại ra tay cả với một tiểu tử mới 17,18 tuổi."
"Đừng nói như thể em là một bà già vậy chứ?" Tôi nhìn chính mình trong gương: "Em cũng chỉ mới 20 tuổi thôi mà."
"Hay là chị tới ngủ chung với em nha?" Ngụy Quỳnh rất trượng nghĩa nói: "Một mình em ở đây, ngộ nhỡ hắn ta muốn làm gì em thì sao? Mặc dù em là hàng tồn kho, nhưng dù sao thì bộ dáng vẫn còn rất thùy mị…”
"Chị mới là hàng tồn ý." Tôi cười rồi ném gối về phía Ngụy Quỳnh. Ngụy Quỳnh ngoan ngoãn không nói nữa.
Tôi liếc mắt nhìn cô ấy: "Chị nghĩ em không biết dụng ý khác của chị à!"
Ngay lúc tôi đang đùa giỡn với Ngụy Quỳnh thì tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Hạ Dương cửa mở ra, vẻ mặt thành thật đứng ở ngoài cửa nói: "Làm phiền hai người nói nhỏ một chút, những gì hai người vừa nói tôi đều nghe thấy cả rồi."
Tôi và Ngụy Quỳnh nhìn nhau, cảm thấy xấu hổ đến mức hận không thể đào một cái hố mà chui xuống.
Cửa bị đóng lại, Hạ Dương cũng rời đi. Thấy vậy tôi liền cười đánh trống lảng: "Lỗ tai của tiểu thịt tươi này cũng thật thính, nhưng tính tình có vẻ không được tốt cho lắm." Nói xong, hai cả chúng tôi đều nhìn nhau cười trộm.
Đã có tiểu thịt tươi này bảo vệ tôi vậy thì tôi không cần phải tới bạch phố nữa rồi. Từ lúc sống chung với tiểu thịt tươi, thì mấy ngày này cuộc sống của tôi rất yên bình. Thiếu chút nữa là tôi quên mất rằng trên người mình còn có minh hôn. Và rồi đêm đó cũng đã đến.
Bây giờ là 12 giờ đêm, tiếng kèn Xô-na kêu vang trời làm tôi bị đánh thức, nhưng bên phía Hạ Dương lại không thấy có động tĩnh gì cả. Tôi nghe thấy tiếng kèn Xô-na càng lúc càng to liền muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chờ đến khi tôi phát hiện quần áo mình đang mặc trên người thì tôi lập tức trở nên sững sờ. Bộ giá ý mà tôi đã khóa chặt để trong tủ không biế từ lúc nào mà nó đã được đặt lên người tôi.
"Giờ lành đã đến, tân nương lên kiệu."
Trong phòng không biết lúc nào lại xuất hiện một bà mối, hai bên má hồng hồng bờ môi cũng đỏ choét như vừa mới uống máu xong.
"Bà là ai? Tôi không đi đâu hết." Tôi ôn chặt hai bả vai, ra sức kháng cự.
Bà mối mạnh bạo dắt tay tôi đi, nghiêm nghị nói: "Đi nhanh đi. Để trễ giờ lành sẽ không tốt đât."
Miệng tôi nói không đi, nhưng cơ thể lại bị bà mối kéo đi. Nhìn bà ấy còn không được khỏe như tôi, ai ngờ sức lực của bà ấy lại lớn như vậy. Tôi gào thét gọi Hạ Dương, nhưng hắn không đáp lại tôi. Tôi có chút hoài nghi có phải là vì Hạ Dương không thích tôi, nên hắn cố tình làm ngơ lời cầu cứu của tôi không?
Tôi vừa đi ra ngoài, thì thấy trước mặt tôi có một cỗ kiệu đỏ rực, tôi còn chưa kịp nói gì đã bị khăn cô dâu trùm kín đầu. Rồi sau đó tôi bị đẩy vào cỗ kiệu.
Trên đường đi, cỗ kiệu có hơi lảo đảo làm tôi rất chóng mặt. Tôi vụng trộm vén màn kiệu lên nhìn ra ngoài, thì phát hiện mấy người khiêng kiệu đều mặc áo liệm dành cho người ૮ɦếƭ và chân không chạm đất đi lên phía trước. Đúng thực là chân không chạm đất, bọn họ chỉ dùng mũi chân để đi, thấy vậy trong lòng tôi liền cảm thấy rất run sợ, sợ chỉ cần một trong số họ không cẩn thật một cái là tôi sẽ văng ra khỏi kiệu.
Bà mối cách tôi không xa, vừa đi vừa vẫy vẫy cái khăn tay, khuôn mặt tươi cười nở rộ.
Con ngươi tôi đảo một vòng, làm bộ nói mình đau bụng, muốn hạ kiệu. Nhưng những người này vẫn tiếp tục đi tiếp, dường như bọn họ không hề nghe thấy lời nói của tôi.
Tôi gấp gáp vô cùng vì bọn họ đi càng ngày càng nhanh, tôi hoàn toàn không biết đây là nơi nào. Tôi cũng không muốn kết minh hôn với một con quỷ mà tôi không hề quen biết. Tôi bất chấp tất cả, ngồi trong la hét inh ỏi để được hạ kiệu.
Có lẽ bà mối cũng bị tôi chọc cho phát bực nên liền lạnh lùng nói: "Cô mà còn láo nháo nữa thì ta sẽ vặn đầu cô xuống."
Chỉ với một câu, tôi liền im bặt và âm thầm chửi rủa mười tám đời tổ tông của bà mối. Tôi cũng không có tâm trang nhìn ngó cái gì nữa, tôi dựa lưng vào kiệu, cảm giácn số mệnh của tôi không thể hy vọng được nữa rồi.
Rất nhanh, cỗ kiệu ngừng lại, bà mối dùng tay vén mà kiệu lên, cười nói “Mời tân nương xuống kiệu.”
Tôi không dám làm gì, chỉ có thể ngoan ngoãn xuống kiệu và đi theo bà mối vào một căn nhà cổ kính, sau mấy bước ngoặt ngoằn nghèo thì chúng tôi tới một gian phòng.
Chính giữa có một cái bàn lớn, bên trên có một ngọn nến. Một cái đèn cầy sáp ong. Tất cả các chữ “hỷ” ở khắp căn phòng đều có một nửa là màu đỏ, nửa còn lại là màu trắng.
Tôi đứng ở nơi đó rất lâu, nhưng vẫn không thấy tân lang đâu. Hắn tới hay không mà không thèm nói với tôi một tiếng. Ngược lại bà mối lại gấp gáp vô cùng, bà không ngừng thúc giục người dưới đi gọi tân lang.
Tôi đứng ở đó một lúc lâu đến mức cảm thấy có hơi buồn ngủ. Cuối cùng cũng nghe thấy tiếng hô “tân lang đến” cảu người chủ trì
Tôi quay đầu lại nhìn, kinh ngạc đến mức không nói nên lời.