Đừng nói là một nửa, cho dù là 1%, 1 phần ngàn, cũng đủ cho người đàn bà kia sống cả đời.
Sở Luật đặt Lý Mạn Ni lên giường, sau đó kéo chăn phủ lên người cô, "Nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi còn có rất nhiều việc phải xử lí." nói xong anh đứng lên, trực tiếp kéo cửa ra, vừa ra khỏi cửa, mặt anh đã sa sầm xuống.
Vợ chồng Lý thị vẫn còn đang thương lượng gì ở đó? Nhìn thấy Sở Luật đi tới, chỉ ngậm miệng không nói, đứa con rể này của bọn họ rất là lợi hại, đồng thời, cũng rất đáng sợ, có thể tùy lúc mà trở mặt vô tình, không sao, bọn họ cũng như nhau thôi.
"Ba, mẹ..." Sở Luật dừng bước chân, đứng ở trước mặt bọn họ, híp lại hai mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt đã biến sắc của bọn họ, anh cũng đã đoán được, bọn họ đang toan tính điều gì.
"Các người tốt nhất là không nên tìm cô ấy để gây phiền toái, tôi không thích người chơi trò sau lưng, còn có ba, khẩu vị của ba thật sự quá lớn đó, hạng mục của Xa thị, ba có thể nuốt nổi sao?"
Ngữ khí của anh mang theo uy Hi*p, cái hiệp ước kia là do anh đấu tranh thật lâu mới có thể đến tay, bất quá, cuối cùng lại bị Lý thị đào góc tường, chỉ là, bọn họ quá là không biết tự lượng sức mình rồi.
Anh có thể từ bỏ, bởi vì, anh không thiếu, nhưng mà, người của Lý gia muốn ăn, cũng phải nhìn xem bản thân có đủ tiền vốn và bản lĩnh không đã.
Bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ lãnh đủ hậu quả thôi.
"Con..." Sắc mặt Cha Lý đột nhiên hiện lên chút khó nhằn, quả thật là đã bị Sở Luật nói đúng rồi, cái hạng mục kia, bọn họ đúng là đã bắt tới tay, nhưng mà, là do dùng gấp đôi dự toán của Sở Luật để lấy, chỉ là còn chưa có bắt đầu, bọn họ liền có chút bất lực rồi.
Mấy năm gần đây, bọn họ Lý gia bọn họ vẫn đang xuống dốc, như nếu như không phải đào góc tường của Sở thị mấy hợp đồngkhông biết là sẽ trở thành gì nữa, cho nên, ông ngăn cản Sở Luật, không hẳn là vì con gái mình, mà còn vì chính bản thân ông.
"Không cần nói gì với tôi cả, các người hiểu rõ tôi thế nào rồi đấy, mà Mạn Ni, cũng như vậy thôi." Sở Luật cố ý làm như vô tình nhìn về phía cửa, mỗi một chữ mà anh nói ra, nếu như chú ý một chút liền có thể hiểu được.
Mà anh không ngại để cô nghe thấy, khi một người đàn ông đã bắt đầu cảnh giác một người phụ nữ, như vậy, tất cả những gì người phụ nữ đó làm sẽ không còn đơn thuần như trước nữa.
Anh bước đi ra ngoài, sắc mặt hai vợ chồng Lý thị không ổn cho lắm.
Mà sau khi Sở Luật rời đi, Lý Mạn Ni mới cửa phòng ra, cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Cô dựa vào cửa, đôi môi mím chặt, tay cô xiết chặt nắm cửa, cô không cam lòng, thật sự không cam lòng, nhưng mà, cô không cam lòng thì sao, cô có thể làm được gì chứ?
Mà Mẹ Lý lập tức chạy tới bên người Lý Mạn Ni, nôn nóng hỏi, "Mạn Ni, A Luật rốt cuộc là làm sao vậy, tại sao đột nhiên lại đối xử tốt với con ả kia như vậy, còn đem một nữa gia tài cho cô ta, như vậy, chúng ta làm sao bây giờ, Lý gia chúng ta làm sao bây giờ? Con nhất định phải khuyên nó mới được a, bằng không về sau người đàn bà kia bò được lên đầu chúng ta, có phải chúng ta sẽ phải nhìn sắc mặt cô ta mà sống không?"
Lý Mạn Ni nhếch môi, trên mặt không có nửa phần ý cười, "Con còn có thể làm gì chứ, bây giờ, một cái biện pháp con cũng không có?"
Bây giờ Sở Luật không còn tin tưởng cô nữa, mà cô cũng không thể làm gì được nữa, nếu không, người phụ nữ kia mà bị mất một cọng tóc nào, anh đều sẽ tính lên đầu cô, cô đặt tay lên bụng mình, nhắm mắt, cô phải bảo vệ đứa nhỏ này thật tốt, như vậy, cái gì cô cũng có, cho dù là một nửa tài sản, cũng sẽ thuộc về cô.
"Mẹ, đau không? Tiểu Vũ Điểm thổi thổi." Tiểu Vũ Điểm ngồi lên đùi Hạ Nhược Tâm, ra sức thổi thổi vết thương trên trán Hạ Nhược Tâm, cái miệng nhỏ cũng có chút tê rồi.
"Không đau." Hạ Nhược Tâm ôm con gái vào lòng, "Mẹ sẽ khỏi ngay thôi, không cần lo." Đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, cô nhẹ nhàng xoa tóc Tiểu Vũ Điểm, sau đó lấy 乃úp bê bên cạnh, nhét vào lòng con gái.
"Được rồi, tự mình đi chơi đi, lát nữa mẹ làm đồ ăn ngon cho con ăn." Hạ Nhược Tâm vỗ về gương mặt nhỏ của con gái, Tiểu Vũ Điểm chớp chớp hai mắt, lại nghiêng đầu tự hỏi một lúc lâu rồi mới chạy sang chỗ khác.
"Mẹ, mẹ và Tiểu Vũ Điểm giống nhau, đi đường không cẩn thận, cho nên bị té, cho nên, mẹ cũng ngốc!"
Bé bước từng bước nhỏ, vừa đi vừa lẩm bẩm, làm cho Cao Dật đứng ngoài cửa phải bật cười, anh chỉ nói Tiểu Vũ Điểm ngốc một lần, vậy mà bé lại nhớ kỹ đến bây giờ.
"Nhược Tâm, hình như anh dạy hư Tiểu Vũ Điểm rồi." Cao Dật cười cười, đi đến kéo ngón tay đang đặt trên trán của Hạ Nhược Tâm, "Không nên ᴆụng vào, coi chừng nhiễm trùng. Tuy rằng vết thương không nặng nhưng mà ở trên trán cho nên cần phải cẩn thận đừng để bị sẹo, không nên làm như thế." Tay anh nhẹ nhàng chạm vào phần trán đối diện, nơi đó có một vết sẹo rất rõ ràng.
"Như vậy chẳng phải là đối xứng hai bên rồi sao." Hạ Nhược Tâm cảm thấy trên trán hơi đau, không phải là Cao Dật làm cô đau, mà là đã đau từ trước rồi.
"Em đó, đừng giả vờ không quan tâm, ở đây không ai cười em." Cao Dật muốn 乃úng vào trán cô, thế nhưng anh phát hiện mình không thể làm động tác này, bởi vì trán cô đang bị thương.
"Tiểu Vũ Điểm cười đó, anh có nghe thấy không? Vừa rồi con bé còn nói em ngốc." Hạ Nhược Tâm tìm được cơ hội tốt để phản bác, làm cho Cao Dật chỉ biết cười.
Một đứa nhỏ thì biết gì chứ?
"Đúng rồi." Cao Dật lấy một phong bì từ trong иgự¢, "Cái này là của em." Nói xong thì đặt vào trong tay Hạ Nhược Tâm.
Hạ Nhược Tâm mở phong thư, cô không biết là ai viết cho mình, bởi vì, cô không quen nhiều người lắm.
"Bên ngoài không có đề tên, nhưng mà, em mở ra xem chữ của ai đi?"
Cao Dật chỉ chỉ, giải thích, lá thư này được đưa cho bảo vệ tiểu khu, chỉ có tên của Hạ Nhược Tâm, không có viết tên người gửi.
"Được." Hạ Nhược Tâm gật đầu, mở thư ra xem, sau khi nhìn thấy nội dung thì sắc mặt lập tức thay đổi.
"Sao vậy?" Cao Dật hỏi, sau đó nhận lấy lá thư trong tay Hạ Nhược Tâm. Sau khi xem xong, anh cầm lá thư, à không, phải nói là hợp đồng chuyển nhượng tài sản, đặt lên bàn.
"Nhược Tâm, bây giờ em là phú bà rồi, sau này anh sẽ biến thành người hầu." Trong mắt Cao Dật là giễu cợt, Sở Luật đúng là chịu chơi mà, một nửa tài sản của tập đoàn Sở Thị.
Hạ Nhược Tâm lại không có quá nhiều hứng thú với cái này, đương nhiên là cô cũng không có lòng tham, cô không cần thứ gì của Sở Luật, bây giờ cô và Tiểu Vũ Điểm sống rất tốt, hai người cũng không cần nhiều tiền như vậy, và cô cũng không muốn liên quan đến Sở Luật nữa.
Cô không phải thứ mà dùng tiền là có thể mua được, không phải cứ cho này nọ là cô sẽ vui vẻ.
Cô chỉ muốn có một cuộc sống bình thường, không cần tài sản của Sở Thị. Cô cũng không cần đồ của Sở Luật, chỉ cần Sở Luật đừng quấy rầy cuộc sống của cô và Tiểu Vũ Điểm là được rồi, và đừng để người của mình đến quấy rầy cô, gây phiền phức cho cô.
"Nhược Tâm, em thật sự không cần sao? Em có biết đây là gì không?" Cao Dật cầm tài sản chuyển nhượng trong tay, "Em sẽ trở thành phú bà, sẽ ngồi cùng bàn với Sở Luật, sẽ không lo ăn mặc, sẽ trở thành người mà mọi người hâm mộ?"
Hạ Nhược Tâm rút lá thư chuyển nhượng trong tay Cao Dật, sau đó đập lên bàn.
"Bây giờ anh không thể cho em ăn, không thể cho em mặc, không thể nuôi em nữa sao?"
"Không có." Cao Dật trả lời thành thật, ngày nào anh cũng mua rất nhiều đồ ăn, chưa từng để mẹ con hai người đói bụng ngày nào, đương nhiên, bụng anh cũng không đói.
"Vì sao em phải lấy thứ đó, trong khi bây giờ em không thiếu gì?" Còn nữa, thế giới của bọn họ lại không tốt như trong tưởng tượng, cô không phải đồ ngu, không phải chưa từng trải qua, tính kế nhau nhiều như thế, âm mưu nhiều như thế, tranh giành đến nỗi đánh mất bản chất của mình, ví dụ như mẹ cô, ví dụ như Lý Mạn Ni, mà cô biết, nếu cô lấy số tiền này, mạng của cô sẽ gặp nguy hiểm.
Cho nên, cô không muốn lấy, ngón tay Hạ Nhược Tâm đặt trên thư chuyển nhượng, "Em không muốn biến thành Lý Mạn Ni thứ hai, em không muốn trở nên đáng sợ giống như cô ta, em chỉ muốn con gái của em có thể lớn lên khoẻ mạnh." Bàn tay Hạ Nhược Tâm bị Cao Dật nắm lấy.
"Đừng quên, còn có anh, không phải con gái của em, mà là Tiểu Vũ Điểm của chúng ta, anh cũng có phần."
Cao Dật đặt tay lên vai cô, sau đó ôm cô vào lòng, "Nhược Tâm, Tiểu Vũ Điểm đã gọi anh là cha, anh đang chờ một ngày em chấp nhận anh." Anh cầm lấy lá thư chuyển nhượng trên bàn, quăng xuống đất, mấy thứ này, bọn họ không cần, còn có, hạnh phúc của bọn họ, không phải là thứ dễ dàng mua được.
"Cao Dật, danh tiếng trước kia của em không tốt."
"Không sao, anh biết đó không phải là em."
"Cao Dật, có lẽ em không thể sinh được nữa." Hạ Nhược Tâm cúi đầu, sắc mặt có hơi trắng.
"Nhược Tâm, em lại quên rồi sao?" Cao Dật ôm cô chặt hơn, "Anh là bác sĩ, anh hiểu rất rõ tình trạng thân thể em, em có thể sinh được hay không, anh cũng không để ý, nếu chúng ta có con thì đó chính là món quà mà ông trời ban cho chúng ta."
"Nếu không có thì chúng ta có Tiểu Vũ Điểm là được rồi, anh không làm gì mà đã có được một cô con gái đáng yêu như vậy, chuyện mua một tặng một như thế, anh lời rồi, em nói xem có đúng hay không?" Anh nhẹ nhàng đặt trán kề trán Hạ Nhược Tâm.
"Còn nữa, em đừng coi anh như là người, anh không tốt, anh thừa nhận, lúc đầu là anh cố ý làm cho em phải vào đây ở, anh tạo ra một cái bẫy cho em nhảy vào, anh muốn có được em, cũng muốn có được cô con gái như là Tiểu Vũ Điểm."
"Em nói xem, anh còn là người tốt sao?"
"Anh cũng biết tính kế, cho nên, anh thật sự không có tốt như em tưởng tượng đâu."
Hạ Nhược Tâm nắm chặt tay Cao Dật, đây chính là thứ cô muốn, cô muốn một gia đình, một đứa nhỏ, và một người chồng yêu cô.
"Được." Cô gật đầu, cô không thể từ chối, cũng không có cách nào từ chối, không nghĩ tới, và cũng không muốn từ chối.
Cuối cùng thì khoé môi Cao Dật cũng có nụ cười vui vẻ, cô đồng ý rồi, sau khi anh chờ cô lâu như vậy, cuối cùng thì cô cũng đồng ý rồi.
Như vậy rất tốt.
Anh cúi đầu nhìn thư chuyển nhượng dưới đất, khoé môi lại xuất hiện nụ cười giễu cợt, Sở Luật vì muốn mình sống thoải mái mà bồi thường cho Hạ Nhược Tâm, nhưng mà, cũng phải nhìn xem người ta có cần hay không, Hạ Nhược Tâm lại không cần đồ của Sở Luật.
Tất cả đều là do Sở Luật làm ra, tất cả đau khổ của Hạ Nhược Tâm đều do Sở Luật mang đến, nếu Sở Luật thật sự muốn Hạ Nhược Tâm sống tốt, muốn bù đắp lại lỗi lầm, như vậy, cứ làm như lời anh đã nói.
Rời khỏi cuộc sống của Hạ Nhược Tâm, cũng rời khỏi thế giới của Hạ Nhược Tâm.
Thế giới của Hạ Nhược Tâm, bây giờ chỉ cần có anh là được.
Sở Luật buông lá thư chuyển nhượng, anh không ngờ, mới có một ngày mà nó đã trở lại, bên trên chỉ có chữ ký của anh, cô không nhận, thật sự không muốn nhận sao?
"Anh họ, chị ấy trả lại rồi sao?" Đỗ Tĩnh Đường cầm thư xem thử, hỏi Sở Luật bằng giọng không thể tin được, một nửa tài sản Sở gia, thứ mà làm cho Lý gia tức giận muốn ૮ɦếƭ, cũng chỉ muốn lấy được một phần, thế nhưng lại bị trả lại?
"Có lẽ anh nên biết trước từ lâu." Sở Luật đứng lên, nói thản nhiên, lá thư chuyển nhượng trong tay Đỗ Tĩnh Đường như là cái tát vào mặt anh, cho dù anh đem cả tài sản của Sở gia đặt trước mặt cô, cô cũng không thèm liếc nhìn.
"Cho nên mới nói, anh họ, anh đã bỏ lỡ một người phụ nữ tốt rồi!" Đỗ Tĩnh Đường không ngừng gật gù, "Anh họ, không cần nhớ đến nữa, có lẽ bây giờ chị ấy sống rất tốt." Bàn tay Đỗ Tĩnh Đường đặt trên vai Sở Luật, nhẹ nhàng vỗ về, Sở Luật nên buông tay thì hơn.
Là một người phụ nữ tốt, nhưng mà, cho dù tốt như thế nào, cũng không phải là của anh.
Sở Luật hít một hơi thật sâu, cầm áo khoác, "Anh có việc, đi trước, chỗ này em xem giúp anh." Nói xong liền bước ra ngoài. Ngay cả cơ hội phản đối cũng không cho Đỗ Tĩnh Đường.
"Thật là, lại quăng cho em, anh đã có vợ và con rồi, chẳng lẽ anh nghĩ rằng em là đầu gỗ sao?"
Về chuyện lá thư chuyển nhượng kia, Sở Luật nhận lấy rồi tiện tay qăng trong nhà, nhưng mà anh không biết, một ngày nào đó, người làm trong nhà quét dọn vệ sinh, không cẩn thận làm rơi lá thư, mà người hầu lại nhặt lên đưa cho Lý Mạn Ni, Lý Mạn Ni nắm chặt lá thư chuyển nhượng, lòng đau như cắt, cổ họng khô khốc.
Cái này, đáng lẽ ra nên thuộc về con của cô.
Người, rất dễ thay đổi, thời gian sẽ cho con người kinh nghiệm, còn có lòng tham, trước kia chỉ muốn một người, cho dù không thương cũng không sao, sau đó lại bắt đầu muốn yêu, không chiếm được thì muốn huỷ diệt, còn nếu đã chiếm được, yêu được, thì lại không muốn buông tha.
Không thể nói ai đơn thuần hơn ai, ai cao quý hơn ai, đều là người, đều có Dụς ∀ọηg bình thường, có dã tâm, mà người lúc trước bình thường thì lại càng có dã tâm hơn.
Đối với Lý Mạn Ni mà nói, Sở Luật đã cho cô tất cả, cô hưởng thụ bình yên, tiếp nhận một cách tự nhiên, Sở Luật là một người cho vay, mà cô lại là người nhận, cô đã quen trả giá cho anh, cũng quen hưởng thụ mất rồi.
Thời gian bốn năm trôi qua, cô đã không thể trở lại con người trước kia được nữa, từ khi bắt đầu đi trên con đường này, tất cả đều là của cô, sao cô có thể cam tâm tình nguyện bỏ hết, chắp tay đưa cho người khác, còn là người kia, chính là người phụ nữ từ khi sinh ra đã bị cô ςướק mất tất cả được chứ.
Cô không thể để lịch sử lặp lại, Sở Luật là loại người gì, sao cô lại không hiểu.
Ngón tay cô cấu chặt vào lòng bàn tay mình, đau đớn làm cho cô tỉnh táo, nhưng mà đau đớn như vậy cũng làm cho cô trở nên xấu xí.
Cô đặt tay lên bụng, đôi môi đỏ mọng cong lên.
Tất cả mọi thứ trong Sở gia đều là của con cô, không ai ςướק được, kể cả đứa con rơi kia.
Hạ Nhược Tâm ngồi xổm xuống, sửa lại nón dưa hấu trên đầu con gái, "Ngoan ngoãn đi học, phải nghe lời thầy cô, sau khi tan học mẹ sẽ đón con." Sau đó đưa mặt của mình qua, "Cục cưng ngoan, hôn mẹ nào."
Tiểu Vũ Điểm cười cười, sau đó hôn mẹ mình một cái rất kêu.
Cao Dật đi tới, ôm đứa bé dưới đất lên, lại chỉ vào má phải của mình.
Tiểu Vũ Điểm ngại ngùng hôn vào má Cao Dật, sau đó đặt cằm lên vai Cao Dật.
"Được rồi, đi học với cha đi."
Cao Dật xoa nhẹ đầu Tiểu Vũ Điểm rồi đặt bé vào trong xe, sau đó chở bé đến nhà trẻ.
Hạ Nhược Tâm nhìn theo phương hướng chiếc xe rời đi, cô cảm thấy cổ họng của mình rất chua, đã lâu rồi, cô chưa từng thấy Tiểu Vũ Điểm vui vẻ như vậy, con bé thật sự cần một người cha.
Cao Dật chính là một người cha tốt, nhưng mà, không biết một người không trọn vẹn như cô, có xứng với anh hay không.
Cô đã từng ly hôn, có một cô con gái, thậm chí còn bán mình, và là một người tàn phế.
Chuyện trước kia, cô không muốn nghĩ tới, cũng không muốn hận, nhưng cô lại không thể tha thứ.
Ví dụ như, người đàn ông kia, ví dụ như, người phụ nữ mà cô gọi là mẹ.
Sờ sờ ví tiền của mình, hôm nay cô có đem theo ví, cho nên cô muốn mua đồ ăn, nấu vài món ngon cho cha con bọn họ, cha con bọn họ, không biết vì sao, nghĩ tới từ đó, trái tim của cô như bị cái gì đó đè nén, có hơi đau.
Cô như vậy, có tính là ςướק không, cô không biết, cô chỉ biết là, cuộc sống bây giờ rất tốt, rất yên tâm, rất trôi chảy, cũng rất đơn giản, mà cô, không muốn thay đổi.
Mua nửa con gà, một ít đồ ăn, còn có một con cá, cô sẽ nấu cá kho cho con gái ăn, loại cá này rất ít xương, trước kia khi hai người còn nghèo khó, cô thường tiết kiệm tiền để mua một con cá cho con gái ăn, bây giờ không còn nghèo như vậy nữa, nhưng mà mùi vị con cá lần đầu được ăn đó, ở trong cảm nhận của cô, luôn có một chút khó chịu và ê ẩm, chua chua chát chát.
"Nhược Tâm..." Cô đi đến trước cửa nhà, ở đó có một chiếc xe đứng chắn, trên xe có người đang gọi tên cô.
Hạ Nhược Tâm mím môi đi qua, đi đến gần người đàn ông đó.
Cha dượng của cô, Hạ Minh Chính.
Người này, rất chịu khó và quang minh chính nghĩa, nhưng mà sự thật cái gọi là quang minh chính nghĩa đó, chỉ được dùng trên người con gái của ông ta, còn con gái của người khác, thì nên là cây cỏ, nên bị sỉ nhục, cũng nên bị lợi dụng.