"Luật, em..." Lý Mạn Ni còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng của Sở Luật đã biến sắc, cô liền không dám nói thêm gì nữa.
Trong phòng Tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị, đôi mắt Đỗ Tình Đường mở cực to, "Không thể nào, anh họ, sao anh lại quyết định như vậy, sao anh có thể?" Ngón tay anh run rẩy chỉ vào tờ đơn trên bàn, anh họ lại có thể đem một nữa tài sản của Sở thị cho cô ta.
Ông trời ạ, rốt cuộc là anh ấy có biết tập đoán Sở thị lớn đến mức nào không, có bao nhiêu công ty con, có bao nhiêu tài sản, nếu Hạ Nhược Tâm thật sự có hết tất cả thì cô ta chỉ cần thêm một chút tâm cơ là có thể chiếm lấy nữa bầu trời Sở thị rồi.
Mà cho dù có cho, thì cũng phải cho Lý Mạn Ni mới đúng?
Sao anh ấy lại cho Hạ Nhược Tâm, không phải anh họ hận Hạ Nhược Tâm nhất sao? Không phải luôn mong cho cô ta ૮ɦếƭ không có chổ chôn sao?
"Hạ Dĩ Hiên còn sống." Sở Luật cất tờ giấy di chúc phân chia tài sản đi, anh không có thứ gì khác có thể cho cô, đây là điều duy nhất mà anh có thể làm, cũng là thứ mà anh vốn nợ cô.
"Anh nói cái gì?" Đỗ Tình Đường lập tức kinh ngạc, tai anh không có nghe nhầm đúng không, anh họ nói gì đó, hạ Dĩ Hiên vốn được cho là bị Hạ Nhược Tâm Gi*t ૮ɦếƭ, thế nhưng bây giờ vẫn còn sống, đây đúng là chuyện cười lớn nhất àm ngày hôm nay anh nghe được đó.
"Đúng vậy, cô ta không có ૮ɦếƭ, cô ta chỉ giả vờ khiến cho mọi người nghĩ là cô ta đã ૮ɦếƭ rồi, sau đó tìm vài người đàn ông để thử nghiệm đâu là tình yêu đích thực."
"Đàn ông, vài người đàn ông?" Khóe mắt Đỗ Tình Đường bỗng nhiên giật giật, ý của anh họ là...cô ta chỉ giả vờ ૮ɦếƭ, là để thể hiện rằng cô ta không yêu anh họ của anh, hay nói cách khác, một người đàn ông không thể làm thỏa mãn cô ta, nhu cầu của cô ta thật sự lớn như vậy, một người thỏa mãn không được, nhất định phải là vài người, nhưng mà, ý kiến như vậy cũng không tồi, không mang theo chút gánh nặng nào, cũng có thể là một loại tình yêu chân chính đi.
Ha ha...
Anh cười, thật sự rất là buồn cười.
Ném hết tất cả, để lại Hạ Nhược Tâm của anh làm kẻ ૮ɦếƭ thay.
Đúng vậy, cô ta để Hạ Nhược Tâm lại chịu trận, Sở Luật tựa lưng vào ghế, đôi mắt trầm tĩnh ngày càng tối tăm.
Thì ra lả thế, rốt cuộc Đỗ Tĩnh Đường cũng đã hiểu rõ.
"Như vậy, anh họ, anh hận sai người, cũng trả thù sai người, vậy anh bây giờ chính là bồi thường sao?"
"Đúng vậy, ngoài những thứ này ra, anh đâu còn gì khác" anh duỗi tay đặt lên cổ, kỳ thật chỉ có anh biết, điều anh muốn bồi thường cho cô không chỉ là như vậy, mà là một loại khác biện pháp, chỉ là, anh không có khả năng, mà cô cũng không có khả năng.
"Anh họ, vậy anh còn yêu Hạ Dĩ Hiên không? Bây giờ cô ta đã trở lại, ngươkhông lẽ anh sẽ..." Đỗ Tình Đường có chút miên man suy nghĩ, rốt cuộc là trong lòng người anh họ này đang suy nghĩ cái gì, quả thật từ trước đến giờ anh không thể nào đoán được, Hạ Dĩ Hiên còn sống, Lý Mạn Ni lại là vợ của anh, nhưng chuyện của anh và Hạ Nhược Tâm lại rắc rối như vậy, ba người phụ nữ, anh họ định làm như thế nào?
Tình cũ, vợ trước, vợ hiện tại...
Sở Luật lấy một lá bùa hộ mệnh từ trên cổ xuống, sau đó nắm ở trong lòng bàn tay. "Anh họ, cái này có phải là lá bùa mà Hạ Dĩ Hiên cho anh không." Đỗ Tình Đường nói, cũng lấy bùa trên cổ mình xuống, hai cái cơ hồ là giống nhau như đúc, cái này là do cô của anh đi cầu, bọn họ mỗi người một cái, chẳng qua, cái của anh vẫn luôn treo ở cổ anh, còn của Sở Luật, là do lúc nhỏ có một cô bé đưa cho anh.
Mà cô bé đó, chính là người vợ định ra từ nhỏ của anh họ, Đỗ Tĩnh Đường từ nhỏ liền biết chuyện đó, nhưng mà, lúc đó đâu ai nghĩ đến việc anh ấy sẽ coi đó là sự thật, hơn nữa còn luôn tìm cô bé kia, thẳng đến không lâu sau khi anh ấy tiếp nhận tập đoàn Sở thị, nhìn thấy Hạ Dĩ Hiên. Anh vốn luôn cho rằng người anh họ này từ nhỏ đến lớn đều vô tâm vô phế, không yêu không thương, cho nên hẳn phải là một người lãnh tình mới đúng, chỉ là không thể tưởng tượng được, anh ấy lại có thể nhớ kĩ một lời hứa hẹn lúc nhỏ như vậy, thậm chí, sau khi anh ấy lớn lên, vẫn luôn nhớ đến Hạ Dĩ Hiên, đối với người phụ nữ khác liền không có chút hứng thú, trong sạch còn hơn tờ giấy nữa.
Chỉ là, bây giờ, cảnh còn người mất, người vẫn còn đó, nhưng tình thì...
"Sai rồi, Tĩnh Đường, tất cả đều sai hết rồi." Sở Luật nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay. Bùa hộ mệnh liền bị anh Ϧóþ chặt.
"Cái gì sai rồi?" Đỗ Tĩnh Đường đem bùa hộ mệnh của mình nhìn nhìn, sai ở chổ nào cơ?
"Tĩnh Đường, ta cô bé lúc nhỏ anh gặp không phải Hạ Dĩ Hiên, người đưa cho anh lá bùa hộ mệnh cũng không phải Hạ Dĩ Hiên." Sở Luật buông lỏng bàn tay, lá bùa rơi xuống đất, tất cả là do anh sai rồi, tất cả là tại anh.
"Như vậy thì là ai?" Đỗ Tĩnh Đường sửng sốt một chút, sao lại không phải là Hạ Dĩ Hiên, rõ ràng anh họ nói là gặp được cô bé kia ở nhà họ Hạ kia mà.
Chẳng lẽ? Khóe miệng anh run rẩy một chút.
"Anh họ, anh đừng có nói với em là, người đó không phải Hạ Dĩ Hiên, mà là Hạ Nhược Tâm, chỉ là, trời xui đất khiến hạ, bùa hộ mệnh cuối cùng lại là ở trên người Hạ Dĩ Hiên, cho nên, người từ đầu đến cuối anh tìm, đều là Hạ Nhược Tâm nha."
Sở Luật không nói gì, sắc mặt của anh trầm trọng dị thường, mà Đỗ Tĩnh Đường xưa nay đều chưa từng thấy anh như vậy.
"Trời ạ!" Đỗ Tĩnh Đường dùng sức chụp xoa xoa cái trán, thoạt nhìn hình như là anh nói đúng rồi, người Sở Luật gặp khi còn nhỏ không phải Hạ Dĩ Hiên, mà là Hạ Nhược Tâm, đây là chuyện gì vậy a, tất cả những việc anh họ làm đối với Hạ Nhược Tâm mọi người đều có thể chứng kiến, mà anh họ còn vì cái ૮ɦếƭ của Hạ Dĩ Hiên đi tra tấn Hạ Nhược Tâm, nhưng kết quả là, Hạ Dĩ Hiên căn bản không có ૮ɦếƭ, mà người anh ấy tra tấn gần ૮ɦếƭ lại vốn là người mà anh ấy phải đối đãi tốt nhất.
Quả thực là quá điên rồ rồi, mọi chuyện tại sao lại diễn ra như một vở hài kịch thế này...
Đỗ Tĩnh Đường quả thực không biết nói gì nữa, quả thực là anh sắp điên rồi.
"Anh họ, em biết bây giơ anh đang nghĩ gì? Nhưng mà, anh và cô ấy đã không còn khả năng rồi, không nói đến chuyện anh đối xử với cô ấy như thế nào, cô ấy hận anh ra sao, riêng chuyện thân phận của anh bây giờ thôi, thì anh và cô ấy vốn là không còn khả năng nữa."
Đỗ Tĩnh Đường đứng ở bên người Sở Luật, duỗi tay nắm lấy bờ vai anh, anh ấy bây giờ nhất định là rất thống khổ đi, hai người phụ nữ, một người anh không muốn tổn thương, một người anh lại không thể thương tổn, một người muốn bồi thường, một người lại ngăn cản tất cả.
" Anh biết không khả năng, cho nên, anh mới có thể nghĩ ra một biện pháp khác, anh cũng không có cách nào để vãn hồi lại tất cả thương tổn mà cô ấy đã chịu, cho nên, anh mới muốn đem một nữa cổ phần Sở thị cho cô ấy, như vậy, ít nhất, cuộc sống sau này của cô ấy có thể tốt lên một chút."
Chỉ cần người đàn ông kia thật sự tâm đãi cô, như vậy, cô cũng sẽ hạnh phúc, anh tự nhủ với lòng như vậy, chỉ là, trong lòng anh lại dị thường chua xót, rõ ràng những chuyện này vốn là của anh, là chuyện mà anh nên làm, nhưng bây giờ, ngay cả một ngón tay của cô anh cũng không thể nào chạm đến.
"Em hiểu rồi." Đỗ Tĩnh Đường gật đầu một cái, tay anh đặt ở trên bàn làm việc của Sở Luật, cuối cùng anh cũng hiểu được nguyên nhân khiến Sở Luật gần đây trở nên thất thường rồi, thì ra, là vì cô ấy.
"Anh họ, có phải anh đã tìm được cô ấy rồi hay không?" Đỗ Tĩnh Đường thấp giọng hỏi.
"Đúng vậy, anh đã gặp cô ấy, hơn nữa, còn gặp sớm hơn so với em nghĩ" Sở Luật đem tay đặt trên mắt, trong đôi mắt chất chứa không ít đau đớn, anh đã sớm gặp cô rồi, sau bốn năm xa cách, anh vẫn nhục nhã cô, thương tổn cô.
"Anh họ, anh nói cho em biết đi, có phải từ khi anh phát hiện là mình đã yêu cô ấy, thì anh trở nên luyến tiếc không buông?" Sắc mặt Đỗ Tĩnh Đường phức tạp hỏi Sở Luật.
Thân mình Sở Luật chấn động, anh cười khổ, "Thật ra anh cũng không biết, đó có phải là yêu hay không nữa, anh chỉ là không muốn buông tay, nhưng mà, lại không thể không buông tay, cho nên, nơi này..." Anh chỉ vào vị trí con tim, "Nơi này vẫn luôn rất đau, thậm chí, ngay cả khi thở cũng đau."
Đỗ Tĩnh Đường nhẹ nhàng thở dài một hơi, "Anh họ, có lẽ anh thật sự không biết đi, em nói rồi, anh sẽ hối hận, anh biết vì sao em lại nói như vậy không? Có lẽ từ trước đến giờ anh chưa từng nghĩ tới, nhưng khi anh hận cô ấy, cũng đồng nghĩa với việc anh rất yêu cô ấy, cho nên, anh mới tìm mọi cách để chèn ép cô ấy, bức điên cô ấy, kỳ thật, anh chỉ muốn cô ấy nhận sai, anh chỉ muốn tìm cho ra cô ấy, cho nên, bốn năm trước, anh mới chặt đứt hết mọi đường sống của cô ấy có đúng không?"
Sở Luật hồi lâu sau mới là thừa nhận, "Đúng vây, em nói rất đúng, anh chỉ muốn cô ấy cầu xin anh, như vậy anh liền có một lý do để mà buông tha cho cô ấy, chỉ là anh không nghĩ rằng cô ấy lại quật cường như vậy, biến mất khỏi tầm mắt của anh, hơn nữa, một lần biến mất chính là bốn năm."
Bốn năm sau gặp nhau, anh cũng không hề muốn đối xử tàn nhẫn với cô, chỉ là, mỗi khi anh nghĩ đến việc cô lại đến nơi đó để bán mình, anh liền bị máu ghen xộc lên não, tức đến mức muốn Gi*t người. Cho nên, những việc mà anh đã làm khiến cô tổn thương, cuối cùng cũng không thể cứu vãn.
Đỗ Tĩnh Đường cũng không biết nói gì bây giờ, nên trách, nên cười, càng hay là nên đồng tình, kỳ thật Sở Luật bây giờ, cũng đang bị tra tấn rồi, đem một người đàn ông máy móc như anh ấy đi tra tấn, bây giờ anh ấy có lẽ đã tự trách đến mức hỏng người rồi.
Còn có, anh vỗ vai Sở Luật.
"Anh họ, em biết anh bây giờ cảm thấy rất có lỗi với Hạ Nhược Tâm, thậm chí có thể bằng mọi giá bù đắp cho cô ấy"
"Nhưng mà, không nên dùng đến nữa công ty đi, công ty là của anh, em không biết cô và dượng có đồng ý hay không, nhưng mà, cha mẹ vợ, còn có ông anh rể của anh, bọn họ sẽ đồng ý sao? Đương nhiên còn có vợ con của anh nữa, anh không được quên, công ty này về sau sẽ là của con trai cô ta, nga, không đúng, là của con trai anh, bây giờ chỉ còn có một nữa, bọn họ sẽ cam tâm sao?"
"Em nghĩ trên đời này sẽ không có một người vợ nào đồng ý để chồng chia một nữa gia tài cho vợ trước cả?" Đỗ Tĩnh Đường không ngừng tự hỏi, loại này khả năng này, một phần cũng không có, nếu anh họ thật sự làm như vậy, số người phản đối, quả thật không chỉ là một người đâu.
Nếu như anh đoán không sai, Sở gia sẽ không giữ bình tĩnh được lâu đâu.
Mà Sở Luật mím chặt môi, thư chuyển nhượng tài sản anh đã viết, đương nhiên sẽ không chút do dự, anh sẽ tìm luật sư để công chứng, cho nên, lá thư này, sẽ có hiệu lực theo luật pháp, cho dù bọn họ có muốn ngăn cản, cũng không được.
Đương nhiên tất cả đều đã bị Đỗ Tĩnh Đường đoán trúng rồi, phong ba ở Sở gia, so với trong tưởng tượng của anh còn lớn hơn nhiều, thậm chí đã náo đến nhà rồi.
"Bà thông gia, tôi rất muốn biết tại sao, vì cái gì mà A Luật đột nhiên đem một nửa cổ phần Sở thị, giao cho người đàn bà kia, nó làm như vậy nó có nghĩ đến Mạn Ni của chúng tôi hay không, có nghĩ tới đứa con trong bụng của nó hay không, đứa bé đó mới là họ Sở."
"Hạ Nhược Tâm kia, dựa vào cái gì mà có được tất cả, cho dù là có, cũng phải là của Mạn Ni nhà chúng tôi mới đúng?" Mẹ Lý không ngừng nói bên tai Tống Uyển, nói đến mức Tống Uyển chỉ có thể cười nịnh nọt, vẻ bất đắc dĩ trên mặt đã khiến mặt bà trở nên cứng ngắc, bà ta đã nói đến hơn nữa tiếng rồi, bà ta không mệt, nhưng mà bà thật sự rất mệt.
Đứa nhỏ nhà họ Sở, đều sẽ chịu trách nhiệm về việc làm của mình, bây giờ trên luật pháp Sở Luật mới là người nắm quyền, quyết định của anh, bọn họ không thể can thiệp vào, tuy rằng bà cũng rất không hài lòng, nhưng mà, chuyện đã quyết làm sao có thể sửa? Còn có, người đàn bà này cứ một câu Mạn Ni nhà tôi, hai câu Mạn Ni nhà tôi, hay cho câu Mạn Ni nhà tôi, bà và Sở gia còn chưa có ૮ɦếƭ đâu, cho dù có lỡ đến mức đường cùng, bà cũng thà rằng giao gia sản cho người khác chứ không để nó rơi vào tay của Lý gia.
Lý Mạn Ni đỏ mắt nhìn Sở Luật, sao anh ấy lại có thể như vậy, sao lại có thể, một nửa tài sản Sở thị, sao anh lại có thể đem cho người khác, đó là của con trai cô mà.
"Ông thông gia, ông xem, A Luật làm vậy thật rất không đúng, lỡ như cái cô Hạ Nhược Tâm kia có ý xấu, liền có khả năng sẽ hủy hoại Sở thị a, đó là giang sơn của nhà ông mà" Ba Lý cũng đổ mồ hôi, như vậy chính là không được, Lý gia bọn họ có lớn thế nào thì cũng không bằng Sở gia, nếu không có Sở Luật mấy năm gần đây trợ giúp, nếu không có mặt mũi của người con rể này, Lý gia bọn họ bây giờ không biết đã trở thành bộ dáng gì rồi.
Sở Giang nhàn nhạt mở hai mắt, thật đau đầu.
"Công ty tôi đã giao cho A Luật, nếu nó thật sự đem công ty phá hỏng, như vậy, nghĩa là nó không có đủ bản lĩnh, tôi sẽ không oán trách bất kỳ ai, chuyện nó làm tôi sẽ không ngăn cản." đến mức mà nguyên nhân của chuyện này, trước sau đều không đề cập tới, đương nhiên ông cũng không muốn đem tài sản của Sở gia cho Hạ Nhược Tâm, nhưng mà bây giờ Tổng giám đốc của Sở thị là con trai của ông, nó muốn làm gì thì liền làm, mà ông cũng rất tin tưởng đứa con trai này, nó sẽ không để công sức cả đời của Sở gia bị hủy hoại.
Nếu không, nó chắc chắn không phải con ông.
"A Luật, con không thể làm như vậy a." Cha Lý thấy không thể khuyên được Sở Giang, đành phải đổi đối tượng, đi giáo huấn Sở Luật, nhiều tài sản như vậy lại đem cho một người đàn bà khác, hơn nữa còn là tình địch của con gái ông, ông đương nhiên không thể để yên rồi.
Tất cả đều là của cháu ngoại ông a.
"A Luật, con phải nghĩ cho Mạn Ni nữa chứ, nếu chuyện này lọt ra ngoài, Mạn Ni sao có thể gặp người nữa, hơn nữa, không lẽ con không màng tới đứa con trong bụng nó sao?" Mẹ Lý gia nhập vào.
"Đúng vậy, A Luật, nếu con không muốn nghĩ đến đứa bé thì cũng phải nghĩ đến người nhà chứ, hãy vì đứa bé trong bụng của Mạn Ni mà suy nghĩ lại đi con, tài sản tuyệt đối không thể chuyển nhượng, chúng ta là sẽ không đồng ý."
Sở Luật yên lặng uống trà, từ đầu đến cuối đều là không có nói qua một câu, thậm chí, anh còn không thèm nâng mí mắt.
Hồi lâu sau anh mới buông ly trà trong tay mà đứng dậy.
Cha mẹ Lý dường như có vẻ không hài lòng lắm, tựa hồ đều là hận không thể tiến lên tát anh mấy bạt tai.
Sở luật đứng ở trước mặt bọn họ, thân hình cao lớn đánh bay tất cả áp lực của họ.
"Tôi nghĩ hai vị có lẽ là đến nhầm chỗ rồi." anh đi qua bọn họ, đến trước mặt cha mẹ mình, lời của anh khiến cho hai vợ chồng họ Lý ngơ ngác, không biết, ý của anh là gì?
Sở luật đút tay vào túi quần, điềm nhiên nhìn bọn họ, bao gồm cả Lý Mạn Ni.
"Tôi họ Sở, còn các người họ Lý." môi anh nhếch lên đầy lãnh ý, nếu không phải là người quan trọng đối với anh thì đừng mong anh cho chút tình cảm nào, anh chính là một người như vậy, chẳng sợ, cho dù có là cha mẹ của Lý Mạn Ni đi chăng nữa, không phải anh không tôn trọng người lớn, anh vẫn sẽ tôn trọng dưới điều kiện họ không vượt qua giới hạn của anh.
"Sở thị cũng là của họ Sở, bao gồm đứa nhỏ trong bụng của Lý Mạn Ni, khi đứa bé sinh ra nó cũng sẽ mang họ Sở, cho dù thế nào chăng nữa, của họ Sở cũng sẽ không biến thành của họ Lý được?"
"Các người đã hiểu chưa?"
Khóe môi anh dương lên đầy châm chọc, đừng nghĩ rằng, anh không biết bọn họ nghĩ đến cái gì? Bồn năm qua Lý gia dùng tên của Sở gia, chặn đi rất nhiều hợp đồng, anh đều là nhắm một con mắt, mở một con mắt cho qua.
Rốt cuộc, những hợp đồng đó anh còn phải bồi thường, ai bảo họ lại là cha mẹ của Lý Mạn Ni, là cha mẹ vợ của anh. Nhưng mà, sự dung túng của anh cũng chỉ có giới hạn mà thôi
Mặt của cha Lý lập tức đỏ lên, mà Sở Giang cũng chỉ nhìn nhìn, "Tôi mệt rồi, xin lỗi, thông gia." Sở Giang đứng lên, kéo tay Tống Uyển đi vào trong, nơi này liền giao cho A Luật đi thôi, thằng bé có thể tự mình giải quyết.
Đúng vậy, Sở Luật nói rất đúng, công ty là họ Sở, không phải họ Lý.
Tống Uyển có chút xấu hổ nhìn mẹ Lý, sau đó bị Sở Giang kéo đi vào, bọn họ ở chỗ này cũng chỉ để ђàภђ ђạ lỗ tai thôi, chi bằng vào trong cho rồi.
Lý Mạn Ni đem tay đặt ở trên bụng, sau đó nhíu mày, "Luật, bụng em đau quá."
Mẹ Lý vội vàng kêu sợ hãi lên, Mạn Ni, con làm sao vậy, không phải là đứa nhỏ có chuyện gì đi. A Luật, con còn đứng ở nơi đó làm cái gì? Không thấy Mạn Ni mệt mỏi rồi sao?
Sở Luật rút tay ra, đến gần Lý Mạn Ni, sau đó nhẹ nhàng bế cô lên, "Cô ấy mệt mỏi rồi, tôi đưa cô ấy đi nghỉ ngơi."
Anh trực tiếp đi qua vợ chồng Lý thị, trước hai cặp mắt trợn trong của bọn họ mà bế Lý Mạn Ni đi.
"Luật, anh thật sự muốn làm thế sao? Bụng em không thoải mái lắm." Đôi tay Lý Mạn Ni gắt gao bắt lấy quần áo Sở Luật, sắc mặt cực kỳ khó coi.
"Cô không cần giả vờ nữa." Sở Luật ngừng bước, cúi đầu nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trong lòng иgự¢, "Mạn Ni, đây không phải lần đầu tiên, cô không nên lấy đứa bé ra để đùa giỡn, cho nên, có một số việc, một vừa hai phải, đừng để tôi thất vọng về cô, cũng đừng để cho một chút thiện lương cuối cùng của cô biến mất."
Mà thân thể Lý Mạn Ni lại là không khỏi run lên, cô còn muốn nói gì đó, nhưng cô vẫn chưa làm gì thì đã bị anh bắt thóp rồi, anh cũng đã biết cô muốn làm chuyện gì, đúng vậy, cô muốn dùng chiêu cũ để ép anh, mà anh cũng đoán đúng rồi, nên cô không thể lấy đứa bé này ra để đùa giỡn nữa.
Một vừa hai phải, anh muốn cô một vừa hai phải, vậy tại sao anh không nghĩ đến lý do mà cô làm vậy? Một nửa tài sản của tập đoàn Sở thị, đó là thuộc về cô cùng đứa bé, bây giờ anh chớp mắt cũng không thèm, liền đưa cho người khác, hơn nữa, người đó còn là người mà cô căm ghét nhất.