Cô thì sao, phải làm gì với cô đây? Cô không phải người người lạ, mà là vợ của Sở Luật anh! Hiện tại anh đang làm cái gì, bằng lòng trao hôn nhân cho một người phụ nữ khác, vậy Lý Mạn Ny coi là cái gì?
"Anh sẽ làm gì với cô ta, lẽ nào sẽ giống như anh đối với tôi 4 năm trước vậy, để một người đàn ông leo lên giường cô ta, để cô ta thân bại danh liệt ly hôn với anh, để anh hoàn toàn thản nhiên cưới một người phụ nữ khác. Hay anh một lần nữa ham của lạ, muốn tôi - một con điếm làm người tình của anh?"
Hai chữ đó anh đã nói với cô không biết bao nhiều lần, cô đã không còn cảm giác gì nữa rồi.
Cô vừa dứt lời, đôi môi Sở Luật khẽ run rẩy, Lý Mạn Ny đằng sau thì lảo đảo như muốn ngã, anh không thể làm vậy với cô, không được, cô không muốn làm một Hạ Nhược Tâm thứ hai, cô vội vàng đi tới túm chặt lấy áo Sở Luật, gương mặt vốn điềm đạm đáng yêu giờ đây đẫm nước mắt, làm trôi sạch lớp trang điểm tỉ mỉ của cô.
"Luật.." Cô gọi tên anh, nhưng trong đôi mắt u ám của anh chỉ có hình bóng của duy nhất một người, cô biết sự việc ngày đó là anh làm, anh cũng không thể nào chối bỏ, vì đó là sự thật, lúc này anh đang phải trả giá cho nó.
"Có người thích làm kẻ thứ ba, có người thích phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác, nhưng tôi thì không." Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt mở miệng, ôm lấy tay trái của mình, bọn họ có nhận ra không? Sự việc 4 năm trước như đang được tái hiện lại, chẳng qua đối tượng đã chuyển thành người khác, nhưng cô không có hứng thú, cũng chẳng buồn châm chọc.
Sắc mặt Lý Mạn Ny hết xanh rồi lại trắng, giống như vừa bị tát mạnh một cái, đúng vậy, đã nhiều năm như vậy, ngày đó Sở Luật xử lý mọi chuyện gọn ghẽ, hoàn mỹ, nhưng trong lòng công chúng cô vẫn không tránh được cái danh kẻ thứ ba.
"Tôi bây giờ sống rất tốt." Hạ Nhược Tâm nhìn thẳng Sở Luật mỉm cười, có những thứ đã làm mất rồi thì vĩnh viễn sẽ không tìm lại được nữa. "Tôi đã nợ anh những gì tôi cũng trả hết rồi, bằng thân thể của tôi, 4 năm của tôi, tất cả của tôi, tôi muốn hận anh, nhưng tôi cũng không còn yêu anh nữa."
Nói xong cô dứt khoát quay người bước đi, không hề nhìn thấy sự đau khổ lóe lên trong mắt Sở Luật, tất cả mọi người đều cho rằng Sở Luật là người không có trái tim, không biết đau tim là gì, trước kia anh không biết, nhưng giờ anh đã đang cảm nhận trọn vẹn nỗi đau đó rồi.
Anh không đuổi theo cô, vì anh không có tư cách, vì người phụ nữ đang đứng cạnh anh mới là vợ anh. Thứ mà cô muốn, bây giờ anh không thể cho nổi nữa.
Anh đặt tay lên иgự¢ mình, nơi này rất đau, gần đây anh mới cảm nhận được nỗi đau đó, trái tim anh đau đớn vì một người phụ nữ, nhưng có lẽ nó vẫn luôn âm ỉ ở đó 4 năm rồi.
"Luật, tại sao, không phải anh rất hận cô ta sao? Không phải anh đã nói anh chẳng qua chỉ muốn trả thù cô ta sao? Tại sao, bây giờ anh lại đối với cô ta như vậy, trước kia dường như cô ta đã nợ anh cả thế giới, nhưng bây giờ, giống như, chính anh mới nợ cô ta cả thế giới vậy."
Lời nói của Lý Mạn Ny lúc này thật chói tai, khiến Sở Luật hồi phục tinh thần.
"Em muốn biết sao?" Anh không hề đẩy tay Lý Mạn Ny, chỉ lạnh nhạt hỏi cô.
"Em muốn biết?" Sở Luật không gạt tay Lý Mạn Ny ra, chỉ lạnh nhạt hỏi.
Lý Mạn Ny sửng sốt, cô không đồng ý hay từ chối, cơ thể lại run rẩy không ngừng.
"Em yên tâm, anh sẽ không làm lại chuyện đó lần thứ hai đâu, em không cần phải lo lắng anh sẽ làm gì em." Sở Luật kéo tay cô đi về phía trước.
Lý Mạn Ny cũng cố gắng đuổi kịp, cô sợ rằng chỉ cần chậm một chút thôi anh sẽ biến mất.
Nhưng thực ra, cô đã mất anh rồi.
Trong một nhà hàng, Sở Luật uống cạn một ly rượu, ánh mắt tối đen, sâu không nhìn thấy đáy, anh đặt ly xuống, nhìn người phụ nữ ngồi đối diện minh.
"Những gì em muốn biết anh đã nói hết rồi, em còn thắc mắc gì nữa không?"
Sắc mặt Lý Mạn Ny vô cùng khó coi, bàn tay đặt trên đùi siết chặt, anh nói người anh tìm vốn dĩ không phải Hạ Dĩ Hiên mà là Hạ Nhược Tâm, tất cả chỉ là hiểu lầm, anh còn nói người anh yêu vốn phải là Hạ Nhược Tâm, còn Hạ Dĩ Hiên vốn được cho là đã ૮ɦếƭ lại không hề ૮ɦếƭ, rằng anh đã hận sai người rồi.
"Vậy bây giờ, anh định thế nào?" Lý Mạn Ny trầm giọng nói, còn có sự tuyệt vọng không thể che giấu, sao lại có thể như thế này, người mà anh tìm kiếm lại là Hạ Nhược Tâm, vậy cô phải làm thế nào để giữ được anh, bảo vệ được hôn nhân, bảo vệ được gia đình của mình đây?
"Cứu vãn." Sở Luật thẳng thắn nói, lạnh lùng và kiên định.
"Vậy còn em thì sao?" Lý Mạn Ny thất vọng hỏi anh, anh muốn cứu vãn mối quan hệ với một người phụ nữ khác, vậy còn người vợ là cô sẽ ra sao đây? Chẳng lẽ anh muốn cô ngoan ngoãn nhường lại vị trí Sở phu nhân này cho người vợ trước của anh, sau đó sẽ chúc phúc cho hai người sao?
Cô không làm được, vĩnh viên không làm được, cô nỗ lực 4 năm nay, bất kể chuyện gì xảy ra cô cũng sẽ không hết hy vọng, muốn cô buông tay trừ phi cô ૮ɦếƭ.
Sở Luật lại uống cạn một ly rượu khác, lúc này anh không phải đang đàm phán, anh chỉ đơn giản là nói cho cô biết mọi chuyện, còn những việc sau đó anh chưa hề nghĩ tới.
"Anh đã nói rồi, anh sẽ chẳng làm gì em cả." Sở Luật trầm mặc nói, anh chưa bao giờ thực sự lo nghĩ về cô, bọn họ là cùng một loại người, có thể không từ một thủ đoạn nào để có được cái mình muốn, cũng có thể vô sỉ tính toán bất kỳ kẻ nào, người như vậy sao có thể dễ dàng buông ta đây.
Cánh môi Lý Mạn Ny run rẩy.
"Hạ Dĩ Hiên là người anh yêu lầm, còn Hạ Nhược Tâm mới là tình yêu đích thực của anh, vậy em, Lý Mạn Ny này là cái gì đối với anh, anh nói đi!" Lý Mạn Ny đặt hai tay lên bàn, dùng sức siết chặt.
Sở Luật đặt lý rượu xuống, đứng lên nắm lấy tay cô, "Về thôi, muộn rồi, mai anh còn phải đi làm."
Anh không muốn trả lời, anh vốn dĩ không thể trả lời được,Lý Mạn Ny cũng không buồn g tha cho anh, cô muốn biết cố có địa vị gì trong lòng anh, cô có ý nghĩa như thế nào với anh.
"Em là vợ anh." Sở Luật thu tay về đút túi quần, anh từng có hai người vợ, một người đã hứng chịu tất cả sự tàn nhẫn của anh, một người thì có được tất cả tình yêu thương của anh, thực sự mà nói, cô may mắn hơn người nọ rất rất nhiều.
Tất cả đều là lỗi của anh, anh sẽ tìm một con đường toàn vẹn nhất, nhất định anh sẽ không phạm sai lầm nữa.
"Vợ? Em chỉ là vợ của anh?" Lý Mạn Ny mỉm cười bi ai, hóa ra ngoại trừ điều này, cô chẳng là cái gì trong lòng anh cả, cô muốn nhìn thấy tình yêu trong mắt anh, chỉ một chút thôi cũng được, nhưng đôi mắt anh quá u ám, cô chẳng nhìn ra được điều gì cả, hóa ra, 4 năm, 4 năm nay, cô chưa bao giờ chạm được vào trái tim anh.
Cô vội vàng lau nước mắt, nhanh chân đi tới ôm lấy cánh tay anh, cố găng nặn ra một nụ cười thật tươi, "Đúng rồi, chúng ta về thôi." Anh nói đúng, cô chính là vợ anh, không một người phụ nữ nào có thể phá hủy hạnh phúc gia đình của cô, bát kể là ai cũng chỉ là kẻ thứ ba mà thôi.
Xe dừng lại trước cửa nhà họ Sở, Sở Luật và Lý Mạn Ny một trước một sau đi vào, ngay cả người giúp việc cũng cảm nhận được sự kỳ quái giữa bọn họ.
"Luật..." Lý Mạn Ny vội vàng bước tới ôm hông anh từ phía sau, "Luật, không có cô ta, chúng ta cứ sống thế này khôngphải rất tốt sao? Em sẽ là một người vợ tốt của anh, vả lại, anh không nhận ra sao, cô ta không yêu anh, cô ta không thể lại yêu anh được nữa."
Sở Luật cứng đờ người, gỡ tay Lý Mạn Ny ra, "Dạo này anh rất bận, anh sẽ nghỉ ngơi trong phòng làm việc, nếu không có việc gì quan trọng thi đừng gọi anh." Anh đi thẳng về phía trước, bỏ mặc Lý Mạn Ny đang không ngừng lắc đầu.
"Thật đó, hai người không thể nào đâu, bắt đầu từ thời khắc anh lựa chọn bỏ mặc đứa bé kia, hai người đã không thể..." Lời nói của cô bị tiếng đóng cửa thật mạnh của Sở Luật cắt ngang.
"Có một số chuyện có thể tha thứ được, nhưng cũng có chuyện không thể nào tha thứ được, Luật, anh vĩnh viễn sẽ không biết được anh từng có một đứa con gái, anh đã Gi*t đứa bé đó, anh cho rằng cô ta sẽ bỏ qua cho anh sao?"
"Không thể nào, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, chúng ta sẽ sinh con, Hạ Nhược Tâm đừng hòng ςướק được anh khỏi em."
Cô nói, khóe môi nhếch lên, "Không một ai có thể ςướק anh đi, không một ai."
Sở Luật tự nhốt mình trong phòng làm việc, bàn tay không ngừng xoa Ϧóþ cái trán, sắc mặt uể oải, anh từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi như vậy.
Ngồi xuống ghế, anh mở ngăn kéo, lấy các hạt ngọc trai ra, vụng về cầm một chiếc kim khâu lên, có lẽ từ khi ra đời tới giờ đây là lần đầu tiên anh cầm kim khâu.
"Ui da..." Anh kêu lên một tiếng, ngón tay bị kim đâm vào đau nhói, có giọt máu thật to rỉ ra, anh vội vàng cho ngón tay lên miệng, nhàn nhạt ngửi thấy mùi máu tanh.
Từ lúc bắt đầu tới giờ ngón tay anh đã bị đâm phải mười mấy lần.
Anh lại cầm kim lên, nhíu mày chăm chú, tỉ mẩn xâu từng viên ngọc trai một. Ở trên phương diện làm ăn, anh là một cao thủ đàm phán. Ở công ty, anh là chủ nhân tập đoàn Sở thị mà mọi người phải kính sợ. Ở trên thương trường, anh được biết là một nhân vật tầm cỡ khét tiếng. Nhưng ở trước chiếc kim may bé xíu này, anh chỉ là một kẻ ngu ngốc.
Có lẽ anh vẫn luôn là một kẻ ngốc. Anh cho rằng bản thân rất thông minh, có thể tính toán được tất cả, nhưng có một điều quan trọng nhất là anh quên mất, rằng anh cũng là con người, cũng có cảm tình.
Nếu năm đó anh biết dừng lại đúng lúc, có lẽ chuyện đã không đến mức này.
Lại có thêm một giọt máu rỉ xuống lòng bàn tay anh, hóa ra ngón tay vừa có thêm một vết đâm nữa, dưới ánh đèn lờ mờ, đống tài liệu vẫn được xếp thành 2 chồng một bên bàn làm việc.
Mà trước mặt anh chỉ có đúng một chiếc hộp, bên trong là các hạt ngọc trai rất nhỏ, lỗ xâu thành chuỗi cùng rất khó nhìn thấy được.
Vậy mà anh vẫn rất chăm chú tỉ mẩn xâu từng hạt một, một tay anh đã phá hủy hạnh phúc của cô, nhưng anh sẽ trả lại tất cả cho cô, bằng bất cứ giá nào.
Lý Mạn Ny đứng ngây ngốc trong phòng khách, bất lực nhìn cánh cửa phòng anh đóng chặt, sự dịu dàng vốn có nay đầy hàn sương, cô quay người, tự nhốt mình vào trong một căn phòng khác.
Hai cánh cửa, hai người trong hai căn phòng, hai thế giới, đây chính là lí do mà bọn họ không thể lại gần nhau được nữa.
"Nhược Tâm?" Cao Dật gõ nhẹ xuống bàn, mà người phụ nữ ngồi đối diện anh vẫn ngẩn cả người, mà từ khi cô trở về cũng là bộ dáng này. Anh nhìn đồng hồ đeo tay, cũng nửa tiếng rồi, không biết đang suy nghĩ cái gì mà như người mất hồn vậy?
"Nhược Tâm?" Anh gọi một tiếng nữa, thỉnh thoảng cô vẫn gắp cơm bỏ vào miệng, một bát cơm nhỏ này cô ăn nửa tiếng rồi vẫn chưa hết.
Anh thực sự không biết đến sáng sớm mai liệu cô có ăn xong không, một bữa cơm chưa bao giờ kéo dài như vậy.
Anh vươn tay cầm lấy đôi đũa của Hạ Nhược Tâm, lúc này cô mới hồi phục tinh thần, quay qua nhìn chằm chằm tay mình.
"Sao đũa của em lại ở trong tay anh?" Cô nhìn đôi đũa trong tay anh rồi lại nhìn bàn tay trống không của mình.
"Em nhìn bát cơm của em xem, em đã ăn mất bao nhiêu lâu rồi, Tiểu Vũ Điểm còn ăn cơm xong xuôi rồi còn em lại chưa, sao vậy, trong cơm có cát hay thuốc độc thế?"
Cao Dật nhướng mày, đặt lại đôi đũa vào tay Hạ Nhược Tâm.
"Ôi em quên mất." Cô vội vàng bưng bát cơm lên, bàn tay có chút cứng đờ, quả nhiên bát cơm vẫn đầy nguyên, cô đang suy nghĩ một chuyện đến mức xuất thần, thậm chí quên cả ăn cơm.
Tiểu Vũ Điểm tròn mắt tò mò, nghiêng đầu nhìn cô, "Mẹ, hôm nay cơm rất ngon, con đã ăn rất nhiều." Cô bé cầmbát cơm của mình lên, bên trong quả nhiên một hạt cơm cũng không còn, mẹ cô bé đã dặn dò không được bỏ phí lương thực.
"Tiểu Vũ Điểm ngoan, đi làm bài tập đi con." Anh xoa đầu Tiểu Vũ Điểm, anh có một số chuyện muốn nói với Hạ Nhược Tâm, anh có ngốc cũng nhìn ra cô đang có tâm sự.
"Vâng." Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gật đầu, nhảy xuống ghế, rồi chạy vào phòng mình, cô bé thực sự có rất nhiều bài tập phải làm, một mình cô bé cũng có thể tự hoàn thành được.
"Nhược Tâm." Tiểu Vũ Điểm vừa đi khỏi, Cao Dật liền đặt tay lên vai Hạ Nhược Tâm, "Nói cho anh nghe, em đang làm sao vậy, có phải hôm nay đã xảy ra chuyện gì đúng không?"
Trên vai có sự ấm áp, Hạ Nhược Tâm ngẩng đầu lên, một lúc lâu sau mới lắc đầu, "Không có chuyện gì." Mỉm cười tự nhiên, cô vừa nhận ra cô không phải là người có thể che giấu tâm sự của mình tốt cho lắm.
Nhât là khi ở trước mặt Cao Dật, mà cô thì chưa từng lừa gạt anh.
"Em đừng giấu anh, em đã gặp phải người nào khiến em không thoải mái như vậy?" Khả năng quan sát của Cao Dật rất tốt, nhìn qua có thể biết được Hạ Nhược Tâm có chút mất tự nhiên.
Rõ ràng cô đang giấu diếm điều gì đó, mà cô vốn không biết nói dối, trên gương mặt và cả trong ánh mắt liền có thể nhìn ra đwọc là cô nói dối.
Lồng иgự¢ Hạ Nhược Tâm cảm thấy vô cùng khó chịu, cô trầm mặc cúi đầu, giữa cô và Sở Luật đã kết thúc, chỉ là cô không hề nghĩ tới mọi chuyện sẽ chuyển biếnt theo hướng như vậy, người đàn ông kia nói đã biết sai... hay đây chỉ là một âm mưu khác của anh ta, muốn khiến cô phải đau khổ hơn?
Cô từ lâu đã không còn tin anh, nhưng điều này không khỏi khiến tâm trí cô rối loạn, cô không muốn gặp lại anh, thực sự không muốn, bởi anh là ác mộng, là địa ngục của cô.
"Nhược Tâm, nói cho anh biết." Cao Dật ôm lấy gương mặt cô, chỉ là muốn cô mở rộng lòng với anh, cứ như thế này thực sự không tốt, cô sẽ sầu lo tới sinh bệnh mất.
Hạ Nhược Tâm nắm lấy tay anh, bàn tay anh thật ấm áp, cô đang do dự.
"Cao Dật, em chưa bao giờ kể cho anh nghe về quá khứ của em, bây giờ anh có muốn nghe không?" Nhìn gương mặt mãi mãi dịu dàng của Cao Dật, thực sự không muốn giấu anh.
"Anh đã nói rồi, anh cho em thời gian, nếu em đã sẵn sàng thì em có thể nói cho anh." Cao Dật nắm tay Hạ Nhược Tâm, kéo cô đi tới ghế sô pha rồi ngồi xuống, quàng tay qua bả vai cô, anh biét đây sẽ là một câu chuyện thật dài.
Đó có thể là một câu chuyện buồn,bởi anh chưa bao giờ thấy cô thực sự hạnh phúc.
"Anh biết không? Hồi Tiểu Vũ Điểm bị bệnh, có 2 người có tủy tương thích với tủy của con, bàn tay cô đặt trên đùi được Cao Dật nắm lấy, thật ấm áp, như muốn tiếp thêm dũng khí cho cô, chuyện quá khứ cô không muốn nhắc lại, vì nó khổ quá, mệt mỏi và đau buồn.
"Anh đã nghe nói ngày đó có một người đàn ông họ Sở đồng ý hiến tủy, nhưng đột nhiên anh ta lại xuất ngoại?" Anh nhíu mày có chút bất bình, anh không thể hiểu nổi có chuyện gì lại quan trọng hơn sinh mệnh của một đứa trẻ, nếu anh không xuất hiện đúng lúc, thì Tiểu Vũ Điểm đã không còn nữa, lúc đó sức khỏe cô bé đã quá suy yếu, chỉ e không còn bao nhiêu thờig gian nữa.
"Đúng vậy." Hạ Nhược Tâm gật đầu, trong mắt có chút xa xăm, "Anh ta tên là Sở Luật, là chủ nhân của tập đoàn Sở thị, và là ba ruột của Tiểu Vũ Điểm." Cảm giác bàn tay đang nắm tay mình siết chặt, mà Cao Dật vẫn im lặng, kiên nhẫn lắng nghe cô.